U Minh Trinh Thám

Chương 139: Một đêm yên tĩnh



Muốn gặp quỷ phải dùng pháp chú? Từ nhỏ nên đi tu luyện đi, đối với quỷ hồn mà nói, bọn chúng sợ nhất là lôi điện, bởi vì trong lôi điện ẩn chứa từ trường rất mạnh, còn quỷ hồn chỉ là một loại từ trường mà thôi. Lôi điện có thể đảo loạn từ trường của quỷ hồn, thậm chí có thể triệt tiêu, cho nên người muốn bắt quỷ, hoặc nhiều hoặc ít đều tu luyện một ít pháp thuật lôi điện, cái gì lôi chú á..., Chưởng Tâm Lôi các loại. Nhưng những thứ này không phải nói luyện là luyện, loại pháp thuật này phải sử dụng linh lực trong cơ thể, tiến hành ma sát kịch liệt, sau đó sinh ra điện quang. Chỉ là linh lực trong cơ thể một người có hạn, mà pháp thuật hệ lôi điện lại tiêu hao đặc biệt nhiều, cho nên người bắt quỷ không tới lúc cuối cùng, sẽ không dùng.

Từ nhỏ tu luyện linh lực, tu luyện khẩu quyết, buồn tẻ vô vị, luyện trên hai chục năm, cũng không có uy lực quá lớn, tối đa cũng chỉ trị được đám quỷ nhỏ yếu mà thôi. Nếu thật sự gặp được quỷ có oán khí năng nề, như vậy chúc mừng ngươi, chạy mau đi, hi vọng năm đó ngươi tu luyện pháp thuật hệ lôi điện, cũng không quên tu luyện chạy bộ, bởi vì chút uy lực của ngươi chỉ gãi ngứa với nó mà thôi.

Hiện tại dễ dàng hơn nhiều rồi, gặp quỷ, muốn tiêu diệt nó? Đơn giản, đi mua mấy cục pin, người của hiệp hội sẽ làm pin của ngươi biến thành pin đặc thù, lên đi, tuyệt đối còn mạnh hơn pháp thuật mà ngươi tu luyện suốt hai mươi năm.

Bởi vì dạng này, cho nên loại thắt lưng linh khí đặc biệt như của Nghiêm Trọng đã ít lại càng ít, loại vật này, sẽ hao phí rất nhiều linh lực của người chế tác, nhưng uy lực của nó còn nhỏ hơn vũ khí trừ quỷ của khoa học kỹ thuật hiện giờ.

Nghiêm Trọng sờ sờ thắt lưng, có chút do dự, Minh Diệu cười cười:

- Yên tâm, ở chỗ này của ta, ngươi an toàn, nữ quỷ kia không thể tới nơi đây, lại nói, hiện tại đang là ban ngày, ngươi sợ cái gì?

Nghiêm Trọng cảm thấy Minh Diệu nói cũng đúng, liền yên tâm cởi thắt lưng xuống, đưa cho Minh Diệu.

Kỳ thật Minh Diệu còn có một điểm không nói, những thứ quỷ này, cũng giống như động vật, cũng là một loại có tính lĩnh vực rất mạnh. Trong một khu vực, thường thường chỉ có một quỷ tồn tại, nếu trong một khu vực mà có hai hoặc nhiều quỷ tồn tại, như vậy con quỷ dẫn đầu kia, nhất định là con lợi hại nhất, những con khác chỉ là thuộc hạ của nó mà thôi, ở chỗ của Minh Diệu có Hoài Tố là nữ quỷ ngàn năm, làm gì có con tiểu quỷ nào dám tới gần.

Thắt lưng bình thường không có gì lạ, nhưng sau khi hắn cầm thắt lưng lên, cảm thấy cái thắt lưng này sáng bóng không có họa tiết gì, nhưng lại có thể cảm nhận được linh lực dao động, có lẽ nó là điểm mấu chốt. Minh Diệu liếc mắt liền nhận ra, cái thắt lưng này, chỉ sợ đã bị cải biến, trước kia có lá sắt, tuyệt đối không phải hình dạng này, nhất định là thứ khác. Bởi vì Minh Diệu có thể cảm nhận rõ ràng, linh lực lưu động thỉnh thoảng không thông thuận, hình như có chút bế tắc, phải biết rằng, cho dù linh khí lợi hại, nếu không có người sử dụng rót linh khí vào trong, như vậy linh lực bên trong linh khí sẽ tiêu tán đi, dần dần mất đi lực lượng vốn có của nó. Dựa theo cách nói của Nghiêm Trọng, thứ này đã có ít nhất ba mươi năm lịch sử, có thể bảo trì linh lực ba mươi năm không tiêu tan, còn có thể phát huy tác dụng, thứ này không phải linh khí đơn giản, nhất định có lai lịch lớn.

- Đồ vật thú vị.

Minh Diệu vuốt vuốt thắt lưng ở trong tay, hắn lật qua lật lại cái thắt lưng trong tay sau dùng ngón tay vận dụng một chút linh lực, rót vào trong thắt lưng.

Một đạo lưu quang hiện lên, mặt sau của lá sắt vốn bóng loáng, từ từ xuất hiện một chữ "Dịch"!

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.

Minh Diệu nhìn thấy chữ này, bật cười.

- Ta biết ngay, có thể tạo ra loại vật này, sợ rằng chỉ có hắn.

Minh Diệu cần chuẩn bị một lúc, bảo Nghiêm Trọng trở về trước, vẻ mặt Nghiêm Trọng không tình nguyện, với hắn mà nói, có thể sớm thoát khỏi sinh hoạt như tra tấn này sớm một chút càng tốt, nhưng Minh Diệu lại nói lý do làm hắn im lặng.

Dù sao ngươi có thắt lưng này, nữ quỷ kia không thể làm gì được ngươi, hơn nữa ngươi đã bị dọa lâu như vậy, có lẽ đã quen rồi, cũng không bị dọa chết, chứng tỏ ngươi có trái tim mạnh mẽ dẻo dai a.

Kỳ thật Minh Diệu nếu không xem số tiền chi trả trong chi phiếu, cũng không muốn tiếp bản án này, những thứ như quỷ hồn, rất là phức tạp, muốn tiêu diệt quỷ, đó là chuyện dễ dàng. Xem chuẩn, dùng Hỏa Chú đánh qua, vỗ vỗ mông kết thúc công việc.

Nhưng với linh lực hiện tại của Minh Diệu, cam đoan nó tan thành mây khói. Chỉ là bản tính của hắn lại không muốn làm loại chuyện nhanh chóng dễ dàng và không tra ra được kết quả như thế. Tuy là quỷ, nhưng dù sao trước khi chết vẫn là người, cũng nên xem khi còn sống là đồng loại, có thể giúp đỡ một chút, khiến nó có thể an tâm đi đầu thai chuyển thế. Có người chết có người sinh, sau khi ngươi chết phải đi qua Hoàng

Tuyền Lộ, qua Cầu Nại Hà, uống Mạnh Bà Thang, tiến vào địa phủ chờ đầu thai chuyển thế. Nếu ngươi trực tiếp đánh quỷ hồn tan thành mây khói, như vậy trên đời này sẽ ít đi một người được sinh ra, như thế khi xuống dưới, sợ rằng sinh thái không cân bằng.

Dù sao hiện tại nhân gian nhân khẩu rất đông, cho nên linh hồn dưới địa phủ giật gấu vá vai, nghèo rớt dái, nếu ngươi không phân biệt gì mà tiêu diệt quỷ hồn, sợ rằng người ở địa phủ sẽ tới tìm ngươi tính sổ.

Cho nên chỉ cần không phải là ác quỷ tội ác tày trời không thể thu phục được. Trên cơ bản là ngươi nên trợ giúp nó hoàn thành tâm nguyện và đi đầu thai chuyển thế. Đây là quy củ bất thành văn của linh giới, bởi vì người sau khi chết đều biến thành quỷ hồn, hầu hết khi còn sống sẽ có oán khí và chấp niệm. Minh Diệu đối với loại quỷ hồn cố chấp không nói lý rất đau đầu, hắn không có biện pháp với loại quỷ hồn như thế, giống như hắn một mực nói Từ Mẫn và Ada hai người không có biện pháp gì, kỳ thật quỷ và nữ nhân cũng có điểm giống nhau cả đấy, cố chấp, lòng dạ hẹp hòi, mang thù.

Diệp Tiểu Manh? Đó là ngoại lệ, bởi vì đối phó Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu có thể sử dụng một ít thủ đoạn phi bạo lực là được.

- Tiểu Ngọc, ngươi thấy thế nào?

Minh Diệu tiễn Nghiêm Trọng, xoay đầu lại nhìn thấy Hoài Tố từ trong tường thò đầu ra.

- Một nữ quỷ nha, thứ này ngươi không thấy nhiều, nhưng lai lịch và mục đích chỉ kỳ quặc một chút mà thôi.

Hoài Tố chẳng thèm để ý, trong mắt của nàng, những bọn tiểu bối này không có gì đáng nhắc tới.

- Sau khi biết rõ, trực tiếp tiễn nàng đi xuống dưới là xong chuyện thôi.

- Ân, ta cũng hiểu việc này không có độ khó quá lớn, chỉ hơi phiền toái một chút mà thôi.

Minh Diệu ngẫm lại, bật cười.

- Nhưng đây là cơ hội luyện tập thật tốt.

- Không phải chứ!

Hoài Tố mở to hai mắt nhìn Minh Diệu.

- Ngươi thực sự có ý định để cho Diệp Tiểu Manh theo ngươi đi bắt quỷ à?

Minh Diệu gật gật đầu.

- Đây chỉ là tiểu tràng diện, huống hồ nàng cũng từng nói với ta, nàng muốn đi theo ta tìm hiểu một chút ít chân thật của thế giới này.

Diệp Tiểu Manh từ khi vào kỳ nghỉ đông, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, mà bạn của nàng cũng không nhiều lắm, ai cũng đi theo cha mẹ xuống phía nam nghỉ phép, không có người nào ở lại cả, cho nên nàng buồn bực muốn chết.

Mỗi ngày Minh Diệu giám sát Diệp Tiểu Manh tu luyện Thanh Tâm Quyết, đến tối thì áp chế yêu huyết trong cơ thể của nàng. Bây giờ thì không nhìn ra được chuyện gì, nhưng Minh Diệu cảm thấy thể lực của Diệp Tiểu Manh khôi phục lại đôi chút, ngay cả yêu huyết vốn không an phận cũng bình tĩnh trở lại.

Diệp Trọng cũng từng nói với Minh Diệu, vào thời điểm này nên cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc từ từ với những chuyện trong linh giới, biết thêm nhiều thường thức một chút, sau này sẽ có chỗ tốt với nó. Nếu bản án không có nguy hiểm gì, không bằng cho Diệp Tiểu Manh tăng thêm kiến thức cũng tốt.

- Bản án này không có nguy hiểm, hơn nữa có ta ở đó trông chừng, dùng để luyện tập không thể tốt hơn a.

Minh Diệu cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra khỏi văn phòng.

Minh Diệu về nhà mở cửa ra, liền nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đang ngồi trên ghế salon, xem tivi nhàm chán gặm móng tay.

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh cười cười.

- Mặc quần áo, mang theo công cụ, ta mang ngươi đi làm chuyện ngươi cần làm.

- Chuyện cần làm?

Diệp Tiểu Manh nhảy lên trên ghế salon, dùng ánh mắt kích động nhìn Minh Diệu.

- Chẳng lẽ ngươi muốn mang ta đi Hồng Kông Disney? Oa ha ha ha ha, rốt cuộc ông trời có mắt nha..., Minh Diệu keo kiệt cuối cùng cũng chịu xuất huyết nha!

- Ngươi ngu ngốc nên nằm mở giữa ban ngày à? Ai nói ta muốn dẫn ngươi đi Hồng Kông, ngươi trả thù lao à?

Minh Diệu đi qua, trực tiếp vỗ lên ót của Diệp Tiểu Manh một cái.

- Ta nói mang ngươi đi bắt quỷ.

- Ah ~ bắt quỷ ah ~

Diệp Tiểu Manh bị Minh Diệu cho một chậu nước lạnh, lập tức không có tinh thần, uể oải tiến vào phòng thu dọn đồ đạc. Vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Ta biết ngay ban ngày không có chuyện nằm mơ mà!

Dọc theo đường đi, Diệp Tiểu Manh lưng cõng một cái ba lô lớn đi sau lưng Minh Diệu, vẻ mặt không tình nguyện, lúc này nàng đi theo Minh Diệu bắt quỷ, nhưng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, hiện tại đã sớm không còn loại xúc động đó. Tuy hiện giờ ở nhà xem tivi rất nhàm chán, nhưng Diệp Tiểu Manh cảm thấy đi bắt quỷ, hình như không thoải mái bằng xem TV, bởi vì loại quỷ vật này, Diệp Tiểu Manh vẫn bài xích, dù sao thể chất của nàng dễ dàng cảm nhận được các loại quỷ hồn, cho nên cảm giác không thoải mái của quỷ tạo ra cho nàng làm nàng rất chán ghét.

Diệp Tiểu Manh mang ba lô sau lưng, nhưng Minh Diệu từ chỗ Lê bàn tử lấy một ít thứ công nghệ cao làm công cụ bắt quỷ. Tuy hiện giờ Diệp Tiểu Manh tu luyện Thanh Tâm Quyết, yêu huyết trong cơ thể an phận hơn rất nhiều, nhưng Minh Diệu không dám mạo hiểm dạy cho Diệp Tiểu Manh các loại pháp thuật, dù sao sử dụng thứ này, cần vận dụng linh lực trong cơ thể, tuy linh lực của Diệp Tiểu Manh cường đại, nhưng hỗn loạn không chịu nổi, Minh Diệu không dám mạo hiểm cho nàng sử dụng linh lực trực tiếp, cho nên đi tìm một ít công cụ bảo hiểm thì tốt hơn.

Cho Nghiêm Trọng gọi điện thoại, xác nhận vị trí nhà của Nghiêm Trọng, hai người liền đánh xe đi tới nhà Nghiêm Trọng.

Dọc theo đường đi, Minh Diệu đi tay không, mà Diệp Tiểu Manh cõng một bao lớn đi sau lưng, thu hút không ít ánh mắt của người khác, một đại nam nhân tay không đi ở phía trước, để cho một tiểu nữ hài là học sinh trung học cõng một bao lớn theo sau, cảnh tượng này có chút kỳ quái.

Ấn chuông cửa, Nghiêm Trọng mở cửa, nhìn thấy Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh cõng một bao lớn sau lưng, liền sững sờ.

- Đây là trợ thủ của ta, Diệp Tiểu Manh.

Minh Diệu chỉ vào Diệp Tiểu Manh ở sau lưng, giới thiệu cho Nghiêm Trọng nghe một chút.

Diệp Tiểu Manh hướng miễn cưỡng cười cười với Nghiêm Trọng, ném bao lớn xuống đất, rất không có hình tượng ngồi xuống salon thở phì phò.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, biểu lộ của Nghiêm Trọng có chút kỳ quái. Hắn nhìn Minh Diệu, lại nhìn Diệp Tiểu Manh, lắc đầu.

Nhìn thấy biểu lộ kỳ quái của Nghiêm Trọng, Minh Diệu có chút khó hiểu, hắn mở miệng hỏi:

- Nghiêm tiên sinh, có vấn đề gì sao?

Nghiêm Trọng nhìn Minh Diệu, có chút không muốn mở miệng, nói:

- Cái kia... Minh tiên sinh, ta có vấn đề, nhưng khó mở miệng quá...

- Vấn đề gì?

Nghiêm Trọng liếc nhìn Diệp Tiểu Manh, ghé vào tai của Minh Diệu nói nhỏ:

- Ta biết rõ yêu thích tiểu loli cũng không có gì sai, nhưng thuê lao động trẻ em hình như là trái pháp luật nha?

...

Minh Diệu im lặng.

- Ta có thể cam đoan nàng ta đã đầy mười tám tuổi...

Minh Diệu đi dạo quanh phòng của Nghiêm Trọng một vòng. Ở trong có tường không được người ta chú ý có một cục cao su màu đen, trong không khí phiêu tán một mùi hôi nhàn nhạt, tại đây thật sự có dấu vết của quỷ hồn tồn tại, nhưng không giống như suy đoán của Minh Diệu lúc trước, là oán quỷ, từ đủ loại hiện tượng cho thấy, oán khí của nữ quỷ này không nặng lắm.

- Bây giờ chúng ta làm gì?

Nghiêm Trọng mở miệng hỏi:

- Nên làm sao bây giờ?

- Không!

Minh Diệu lắc đầu.

- Chúng ta đợi đi!

- Đợi?

- Đúng, đợi... Đợi tới khi trời tối.

Minh Diệu gật gật đầu.

- Ta muốn gặp nữ quỷ kia, nói chuyện với nó.

Bây giờ đã qua buổi đêm, Minh Diệu ngồi ở trên ghế salon, đang hút một điếu thuốc, hiện giờ đang là ba giờ sáng, nhưng Minh Diệu không nhìn thấy quỷ hồn kia, hình như nữ quỷ kia không xuất hiện, Diệp Tiểu Manh thật sự không chịu nổi, co rút ngủ ở một góc của ghế salon, thỉnh thoảng còn chép chép cái miệng, hình như đang có mộng đẹp, Minh Diệu sợ nàng cảm lạnh, cho nên phủ một cái áo lên người nàng.

- Có phải là bởi vì chúng ta quá nhiều người, cho nên nữ quỷ không dám hiện thân hay không?

Minh Diệu quay đầu đi, nhìn Nghiêm Trọng.

- Ngươi có cảm giác gì không vậy?

- Không có, một chút cảm giác cũng không có.

Nghiêm Trọng lắc đầu.

- Tuyệt đối không lạnh, căn bản không có loại cảm giác lạnh thấu xương như mấy ngày trước đó, hơn nữa trước kia ta ở trong bệnh viện, ở trong phòng có ba người, nữ

quỷ kia vẫn hiện thân.

Minh Diệu gật đầu, chắc nữ quỷ không dám hiện thân. Dù sao có Diệp Tiểu Manh ở đây, nếu có quỷ ở gần đây, Diệp Tiểu Manh nhất định sẽ cảm giác được đầu tiên, nàng có loại linh cảm bẩm sinh như vậy, sẽ không ngủ an ổn như thế này.

- Kỳ quái, tại sao buổi tối hôm nay không xuất hiện.

Nghiêm Trọng cũng rất kỳ quái, đồng thời cũng cảm giác có chút không thích ứng, mỗi lúc trời tối đúng giờ đi làm nữ quỷ sẽ xuất hiện, chẳng lẽ xin nghỉ phép sao? Chẳng lẽ nữ quỷ cũng tới tháng như người đang còn sống sao?

Ba người ngồi như vậy tới hừng đông, nữ quỷ kia không xuất hiện, một đêm im lặng, điều này làm cho Minh Diệu rất buồn bực, những thứ như quỷ hồn, là những người có chấp niệm chết đi, chỉ cần một ngày chưa hoàn thành mục đích, sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nữ quỷ kia xuất hiện vào mỗi buổi tối, nhưng tại sao lại không xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì?