U Minh Trinh Thám

Chương 126: Cảm giác kỳ quái quen thuộc



- Không phải là ở đó, không phải ta từ nơi đó tới, ngươi phải đưa ta trở về, ta phải đi về, nếu mà hắn trở về, ta sợ hắn sẽ không tìm thấy ta.

Nữ quỷ kia vẫn dùng khẩu khí ai oán như cũ, lặp lại những câu nói kia.

- Tôi van cô, thật sự là tôi chịu không nổi, cô tha cho tôi đi.

Chủ quán cảm giác mình sắp xong đời rồi.

- Cô thần thông quảng đại, đi tìm cái tên người bán trước kia của cô đi, là hắn bán cô cho tôi, hắn biết cô tới từ chỗ nào, cô buông tha cho tôi đi.

Nữ quỷ kia thở dài một hơi.

- Ta không tìm thấy người kia, người kia đã bán ta cho ngươi. Hiện tại ta chỉ có thể tìm tới ngươi. Đưa ta trở về, ta sợ hắn trở về không thấy ta, hắn sẽ sốt ruột.

Chủ quán hiện tại ruột gan cũng đang hối hận, nếu không phải mình tham tiền thì sao có thể gặp phải phiền toái lớn như vậy. Hiện tại đầu óc của hắn đã trở nên rối loạn, không biết phải làm gì.

Nhìn thấy chủ quán điên điên khùng khùng vừa khóc vừa cười ở trong góc, nữ quỷ kia thở dài. Đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Cái quỷ ảnh cô độc kia, nương theo ánh trăng càng có vẻ cô độc.

- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu. Giá phân thâm tình, nan xá nan liễu.

Nữ quỷ kia lại nhếch đôi môi màu đỏ lên, khẽ hát lên bài ca này, một lần, một lần, lại một lần, tiếng hát cứ quanh quẩn trong phòng.

Chủ quán có chút mập mạp hiện tại đã buồn bực đến mức không nói lên lời. Bị nữ quỷ kia ám, như thế nào cũng không thoát khỏi được. Muốn thoát khỏi cái bàn trang điểm kia lại không tìm được người chủ bán lúc đầu. Muốn ném cái bàn trang điểm kia đi, nữ quỷ kia mỗi lúc trời tối lại đến tìm hắn, dù cho có ném đi bao xa cũng không có tác dụng, giống như nữ quỷ kia đều biết đường trở về vậy. Chủ quán đã thử nhiều lần, mỗi lần đều có kết quả giống nhau, hơn nữa có thể là muốn giáo huấn chủ quán một chút. Nếu chủ quán thành thành thật thật để chiếc bàn trang điểm ở trong quán thì còn may, nữ quỷ kia nhiều nhất chỉ đi ra ngoài ca hát vào ban đêm, sau đó oán hận nói chủ quán không nên mua nàng vài câu, hoặc là than thở phải trở về chỗ nào đấy. Nhưng mà một khi chủ quán có tâm tư gì, muốn ném cái bàn trang điểm đi đâu đó, như vậy nữ quỷ kia sẽ chờ đến khi chủ quán ngủ rồi biến cả căn phòng trở thành một cái hầm băng, cam đoan đến ngày hôm sau, nhất định chủ quán sẽ bị cảm sốt linh tinh.

Người là động vật có lực thích ứng rất mạnh, mặc kệ là đáng sợ cỡ nào, nếu mỗi ngày đều nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đều không làm tổn thương tới chính mình, như vậy cái loại cảm giác sợ hãi tự nhiên sẽ chậm rãi giảm sút. Hiện tại chủ quán cũng không có bị nữ quỷ kia hù dọa đến mức tè ra quần như lúc mới bắt đầu nữa, lại đổi lại thành một loại cảm giác phiền chán.

Lại nói tiếp, bộ dáng của nữ quỷ kia trong quá khứ cũng có thể coi như là một mỹ nữ.

Chỉ là làn da có chút tái nhợt, đôi môi tươi đẹp, khuôn mặt có chút u oán, nếu tưởng tượng nàng là một người có bệnh ngoài da thì cũng không có cái gì mà sợ hãi. Nhưng mà mỗi lúc trời tối thì chủ quán cũng không thể nào thưởng thức được vị mỹ nữ này. Không nói đến việc nàng không phải là con người, mà trên người nàng luôn lóe lên thanh quang giống như ma chơi. Mỗi khi trời tối nếu không lặp đi lặp lại nói về việc phải trở về chỗ nào đó thì lại đứng ở cửa sổ không ngừng ca hát, khiến cho hắn không thể chịu đựng được. Ngươi có thể tưởng tượng ra, mỗi khi trời tối lúc ngươi đi ngủ, có một nữ quỷ đứng ở trong phòng, nếu không phải là lải nhải bên tai ngươi thì cũng là không ngừng hát đi hát lại một ca khúc. Dù là ai cũng không thể ngủ yên được. Hiện tại ban ngày chủ quán đều là ngồi trong quán ngáp ngắn ngáp dài.

Không có cách nào khác, nếu là con người thì ban ngày đều phải làm việc, nếu ban ngày không làm việc thì sẽ chặt đứt hết mọi nguồn thu nhập. Chủ quán chỉ có thể cố gắng ngồi bán hàng ở trong cửa tiệm. Chỉ trông vào mỗi sáng sớm khi mặt trời lên thì thì đi đến cửa tiệm sớm để chợp mắt một chút. Sau đó thì dậy trông cửa hàng, đến đêm về thì ngủ một chút đến đêm khuya. Còn lại từ đêm khuya trở đi thì chỉ có thể xem TV suốt đêm rồi nghe tiếng lải nhải và tiếng hát của nữ quỷ kia.

Chủ quán cũng từng nghĩ tới việc dùng những thủ đoạn phi thường. Đã có quỷ, như vậy những phương pháp trừ quỷ quái ở trong TV vẫn là có độ tin cậy một chút. Chủ quán liền đi đến các chùa miếu, xin tượng phật, tràng hạt. Muốn dùng mấy thứ này để ngăn chặn nữ quỷ kia. Nhưng mà nữ quỷ kia cũng chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để ý đến, vẫn cứ lải nhải, tiếp tục ca hát. Những thứ của chủ quán kia một chút tác dụng cũng không có. Chủ quán cũng đã thử tụng niệm kinh văn linh tinh gì đó trong lúc nữ quỷ kia xuất hiện.

Nào là Kim Cương Kinh, kinh A Di Đà, Địa Tạng Bồ Tát, Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Thế Âm Đại Bi, Đà La Ni. Dù sao những thứ nghe nói đến đều đã thử qua, nhưng mà một chút hiệu quả cũng không có. Nữ quỷ kia không hề có ý kiến gì, giống như là chủ quán đang hát nhạc đệm cho nữ quỷ kia vậy, bên này hắn tụng kinh, bên kia nàng ca hát, hai người song tấu với nhau.

Nếu bản thân không làm được, như vậy xin mời nhân sĩ chuyên nghiệp ra tay là được. Chủ quán mời hòa thượng, mời đạo sĩ đến. Hòa thượng vây quanh bàn trang điểm kia niệm kinh, đạo sĩ cũng vây quanh nó làm phép. Niệm xong kinh, làm xong phép, người ta cầm tiền rồi ra đi, buổi tối chủ quán lại tiếp nghe ca hát.

Đường chính đã không được, như vậy liền thử một số chiêu khác. Chủ quán bắt đầu tìm kiếm một số cao nhân. Không phải mọi người đều nói đến cao nhân ẩn thế sao.

Tìm được rất nhiều người nghe nói đều là nhân sĩ thông linh. Nhưng mà thật không ngờ, trong mười người thì có bảy người là bọn trộm mộ, hai người là thầy tướng số, còn lại một người là đồng cốt. Điều kỳ quái nhất chính là còn có một người đến đây để tìm mộ phần. Chủ quán còn có chút cười khổ không được, hiện nay vì sao phần lớn nhân sĩ thần quái đều là bọn đào bới mộ vậy. Còn tổ chức thành một đoàn thể để đi đào trộm mộ.

Gọi thần, làm phép, trả tiền, người đi. Vẫn như trước chẳng thấm vào đâu, tiền đã tiêu không ít, chủ quán vẫn phải chịu đựng bị làm phiền lúc nửa đêm.

Hiện tại chủ quán chỉ có thể mỗi ngày nhìn cái bàn trang điểm đặt ở một góc sáng sủa trong quán mà thở dài. Cái bàn trang điểm gần như là dùng tiền mặt để tạo thành kia bây giờ càng nhìn lại càng cảm thấy không vừa mắt. Mỗi lúc trời tối bị nữ quỷ kia gây sức ép tới lui, trong một tuần này chủ quán liền giảm mất hai mươi cân, thật là một phương pháp giảm béo tốt.

Được hôm nghỉ phép, Tống Tân lại đi tới con đường này. Vị hôn thê đã yêu cầu, không thể không đáp ứng. Tuần trước, những đồ dùng trong nhà đã mua được không ít, nhưng đáng tiếc là còn chưa mua được bàn trang điểm thích hợp. Có thì thật ra cũng có, nhưng mà không phải là giá cả quá cao thì lại rách nát không ra hình dáng gì, cho nên hai người không có mua.

Qua một tuần, nghe vị hôn thê mỗi ngày đều than thở không có phương tiện để hóa trang, Tống Tân đành phải lại đi xem có thể tìm được cái thích hợp hay không. Nếu mà thật sự không được, liền dùng ít tiền mua cái mới cho xong. Tống Tân thật sự không chịu nổi khi ngày nào cũng nghe vị hôn thê kêu ca, không bằng cứ mua cái mới cho xong.

- A, hình như lần trước mình đến nhà này không có mở cửa.

Tống Tân đi qua cửa hàng bán đồ dùng trong nhà, nhớ tới lần trước đi qua đây thì cửa hàng này đóng cửa nên không có vào xem qua. Hắn quyết định trước tiên cứ tiến vào trong này xem sao. Nói không chừng có thể kiếm được thứ gì đó thích hợp. Hơn nửa cửa hàng này Tống Tân cũng đã từng tới, tuy rằng những thứ tốt thì giá cả cũng hơi cao một chút, nhưng mà chủ quán dường như cũng không phải là một người kiên nhẫn. Dây dưa nhiều một chút thì liền có thể giảm giá cả xuống, thậm chí so với cửa hàng khác thì còn tiện nghi hơn.

Tống Tân đi vào cửa tiệm, nhìn thấy chủ quán ngồi ngủ gật ở một bên, thần sắc dường như có chút tiều tụy. Chủ quán đang ngủ rất ngon, nước miếng chảy một vũng lớn trên mặt đất. Tống Tân quyết định trước tiên không cần đánh thức chủ quán dậy, chính mình tự xem xét kỹ đã, nếu có thứ thích hợp sẽ gọi chủ quán sau.

Tống Tân đi dạo một vòng quanh cửa hàng, những thứ đồ vật có không ít, nhưng mà thích hợp thì thật sự là không có. Những thứ xa hoa tự nhiên là không cần phải nói.

Tống Tân còn chưa xa xỉ tới mức mua một chiếc bàn trang điểm tốn mất một hai ngàn đồng. Tiện nghi thật ra cũng có, nhìn qua cũng không phải không đẹp. Chỉ tiếc là chỉ cần Tống Tân động tay vào thì nó sẽ lay động không ngừng. Tống Tân thực hoài nghi thứ này mua về không biết có được ba ngày là sẽ hỏng hay không.

Tống Tân thở dài một hơi, nếu cửa hàng này cũng không có đồ thích hợp, như vậy chỉ sợ hôm nay lại không mua được hàng tiện nghi. Nếu mà không muốn bị vị hôn thê lải nhải, như vậy thì bỏ thêm một nửa giá tiền ra mua cái mới. Ngẫm lại, bỏ ra một hai ngàn đồng để mua một cái bàn trang điểm, Tống Tân cũng có chút cảm giác xót xa.

Đi qua cái rương trước mặt, Tống Tân đột nhiên có một cỗ cảm giác thật đặc biệt. Cái loại cảm giác này, dường như là một loại vui sướng, một loại chờ đợi, còn có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Nhìn cái rương màu đỏ sậm trước mắt này, Tống Tân có thể xác định chắc chắn hắn chưa từng thấy qua thứ này trước kia, thế nhưng loại cảm giác quen thuộc kỳ quái này là đến từ nơi nào đây?

Ngón tay nhẹ nhàng sờ vào những cái hoa văn nổi ở trên cái rương kia, loại cảm giác quen thuộc này càng phát ra mãnh liệt. Đã gặp qua ở nơi nào nhỉ? Tống Tân có chút hoang mang.

Không biết như thế nào, hình như là đại não đột nhiên tỉnh ngộ, ý thức đột nhiên cho Tống Tân biết được cái rương vuông bốn góc này là một cái bàn trang điểm. Tống Tân cũng rất là kỳ quái, cái rương này nếu để cho người bên ngoài nhìn xem, tuyệt đối sẽ không nhận ra được là cái gì. Nhưng mà hắn cứ như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cái rương này liền khẳng định nó là một cái bàn trang điểm.

Gỡ cái chốt cài cửa ở bên dưới ra, Tống Tân lật cái nắp lên. Một mặt gương đồng ở bên dưới cái nắp xuất hiện ở trước mắt Tống Tân. Cái gương kia phản chiếu bóng người bên trong, mặc dù không có rõ ràng như cái gương thủy tinh hiện đại, nhưng mà lại có một loại hương vị khác thường.

Như là quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, đại não của Tống Tân căn bản không cần phải suy nghĩ, liền cực kỳ điêu luyện lắp ráp cái rương này thành một cái bàn trang điểm cổ kính.

Bàn trang điểm làm bằng gỗ màu đỏ, cái gương đồng thật lớn được gắn ở phía trên.

Bên ngoài bàn trang điểm được phủ kín những hoa văn nổi, hai bên là hai cái ngăn kéo đựng đồ. Những thứ này đối với Tống Tân thoạt nhìn đều hết sức quen thuộc, dường như là đã gặp qua trong mộng.

Thoạt nhìn giá cả của chiếc bàn này cũng không tính là tiện nghi, đột nhiên trong lòng Tống Tân có một cỗ xúc động, đó là vô luận giá cả của nó bao nhiêu, cho dù là táng gia bại sản thì cũng phải mua lại nó.

- Ông chủ, chiếc bàn trang điểm này bao nhiêu tiền?

Ánh mắt Tống Tân luyến tiếc rời khỏi chiếc bàn trang điểm, mở miệng hỏi.

- Ừ…ừ?

Ông chủ bị tiếng nói của Tống Tân cắt đứt mộng đẹp, hai mắt còn có chút mông lung, thuận tiện xoa xoa nước miếng trên cằm.

- Cậu nói gì?

- Tôi nói, thứ này, bao nhiêu tiền, tôi muốn mua.

Giọng nói của Tống Tân lộ ra vẻ kiên định, hai mắt không hề nguyện ý rời khỏi chiếc bàn trang điểm này dù chỉ một chút, đôi bàn tay không ngừng run rẩy.

- Thứ này, không bán.

Chủ quán tức giận hồi đáp. Nếu mà bán thứ này đi, buổi tối nữ quỷ kia lại tới đây gây rối, chủ quán lại phải mua về. Chủ quán cũng không muốn gây sức ép qua lại.

- Tôi xin ông, bán cho tôi.

Khẩu khí của Tống Tân chuyển thành van nài, bất kể như thế nào, thứ này hắn đều phải có được.

- Không bán là không bán, đừng gây thêm phiền phức cho ta.

Chủ quán tức giận đáp.

- Thứ này, bán vậy…Ừ?

Đầu óc của chủ quán đột nhiên thanh tỉnh. Lần trước không phải là hắn mua được ở trong tay người khác sao? Nữ quỷ kia cũng chính là từ lúc đó bắt đầu dây dưa với mình. Nhớ rõ nữ quỷ kia lúc đó đã từng nói, nàng không tìm thấy người chủ bán lúc trước, là bởi vì chủ quán mua lại nàng. Nếu người khác có thể bán, tự nhiên hắn cũng có thể dùng loại phương pháp này để thoát khỏi nữ quỷ kia.

- Bán, bán.

Trong nháy mắt, chủ quán liển đổi thành bộ dáng tươi cười.

- Giá cả tùy cậu.

- Tùy tôi?

Tống Tân kỳ quái nhìn chủ quán.

- Đương nhiên.

Chủ quán thân thiết vỗ vỗ bả vai Tống Tân.

- Cậu cũng là người thuê nhà như tôi, chúng ta coi như là bằng hữu? Nếu đã là bằng hữu, thì cần phải giúp đỡ lẫn nhau.

- Thứ này, hẳn là phải rất quý.

Tống Tân nhíu mày, cái bàn trang điểm này rất cổ. Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm gì, nhưng mà hắn cảm giác giá cả của thứ này tuyệt đối không thấp. Hắn lấy cái ví ra, lấy ra năm trăm đồng.

- Tôi chỉ có nhiều như vậy thôi.

Nhìn thấy năm trăm đồng tiền ở trong tay Tống Tân, bộ dạng của chủ quán dường như có chút đấu tranh. Hắn vươn tay, rút lấy ba tờ ở trong đó ra.

- Chỉ cần ba trăm đồng?

Tống Tân có chút khiếp sợ. Thứ này, cho dù là chủ quán có hô lên ba ngìn đồng hắn cũng sẽ không kinh ngạc. Hắn vốn đã chuẩn bị trước, năm trăm đồng này hắn vốn định là tiền đặt cọc, trước tiên cứ đặt như vậy, sau đó thì trả dần.

- Bạn bè mà, tự nhiên là có giá cả của bạn bè.

Chủ quán cất ba trăm đồng vào trong túi quần. Tự nhiên là hắn cũng có quyết định của hắn.

Nếu mà nữ quỷ kia vẫn dây dưa không dứt, lúc hắn mua trở lại cũng đỡ phải phiền toái. Dù sao bây giờ bán với giá thấp, sau này mua lại, cho dù là tiểu tử này mở miệng đòi nhiều tiền thì cũng không tăng thêm bao nhiêu được.

- Có muốn ta giúp cậu một tay tìm xe trở về nhà không, miễn phí đó.