Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 4



Bệnh viện vì tránh nhữngphát sinh ngoài ý muốn cho nên bên ngoài hành lang luôn có đèn sáng trưng, cảnăm không tắt bao giờ. Mà khi bệnh nhân đi ngủ thì bên ngoài phòng bệnh luôn cócửa sắt để đảm bảo.

Lương Ưu Tuyền tính tìnhnóng nảy, nhưng thao tác thì thừa độ chuyên nghiệp.

Kế hoạch chạy trốn nhưsau: phá hỏng đường dây điện để mấy cái đèn được đưa đi sửa chữa, đồng thời mởcửa sắt, chính là nhờ vào dung nhan của Tả Húc. Dùng lời ngon ý ngọt để dụ ytá, khiến cô ta quên khóa cửa.

Tả Húc mặc áo khoác bênngoài áo bệnh nhân, chân bắt chào ngồi trên ghế, rất ngưỡng mộ Lương Ưu Tuyền.

Lương Ưu Tuyền lúc làmviệc thần thái nghiêm túc, không nóng vội không nóng nảy, thủ pháp thuần thục(lúc này chỵ ấy đang tháo dây điện ạ). Tả Húc cuối cùng cũng thấy cô rất chuyênnghiệp.

“Cô bắn có chuẩn không?…” Đây mới là vấn đề hắn thực sự quan tâm.

“Ý anh là gì? Bắn cái bia đang chuyển độnghay đang đứng yên?”

“…” TảHúc nhìn chính mình, xem ra phải miêu tả lại hoạt động của cái bia: “Thídụ như trong lúc đang đuổi theo đối tượng. Lúc ban ngày, cách đối tượng vàithước thì cô có bắn trúng hắn được không?”

“Không nhất định, còn muốn xem hướng gió,tốc độ, có hay không có chướng ngại vật.” LươngƯu Tuyền xem hắn bằng một con mắt, nói đầy ẩn ý: “Một phát khôngtrúng thì có sao đâu, đạn vẫn còn là được rồi.”(ý chị ấy là còn đạn là còn bắn đó ạ ~ đàn bà thật đáng sợ).

“…” TảHúc co rúm người lại. Quả nhiên là một cảnh sát bạo lực, hơn nữa cô ta còn đượcphép sử dụng súng. Thôi được rồi, tốt nhất sau này nên bớt chọc giận cô ta.

“Cạch !”… Tóe lửa… Một mảng tốiđen.

Lương Ưu Tuyền nhảy xuốngđất, phủi phủi tay. Y như kế hoạch, hai người đều nằm im trên giường giả vờngủ.

5 phút sau, y tá cùng thợđiện đã đến. Khi ánh đèn pin chiếu xuống, Tả Húc trở thành bộ dạng buồn ngủ mắthíp híp để tấn công trái tim y tá nọ. Hắn liếm liếm môi, khát vọng nói: “Mau hôn tôi điBạch y thiên sứ! Mỹ nam ngủ chính là đang chờ đợi thiên sứ đến đánh thức.”

Lương Ưu Tuyền lúc nàythực sự hối hận buổi tối đã ăn hai cái bánh.

Y tá vẫn còn trẻ làm saochống lại được thể loại mê hoặc như thế này. Cô xấu hổ mân mê vạt áo. Cô là rấtmuốn hôn, nhưng lại ngại người thợ điện đang ở bên ngoài. Lúc này làm sao cóthể giở trò với bệnh nhân được.

Tả Húc lén huých vào mubàn tay của người y tá, ý ám chỉ muốn ra ngoài tản bộ.

“Khụ khụ! Số 438 mau rời giường đi làmkiểm tra sức khỏe.” Cô y tá nghiêm trang ra mệnh lệnh.

Tả Húc ngoan ngoãn nghetheo, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo y tá.

Lương Ưu Tuyền âm thầmbúng tay một cái, giỏi lắm! Đúng là người này chỉ có mỗi khuôn mặt là hữu dụngthôi.

Thợ điện rất nhanh đã sửaxong cái đèn. Trông chừng người bệnh mà nói không phải công việc của hắn, chonên hắn mang theo dụng cụ vội bỏ chạy.

Lương Ưu Tuyền nhanhchóng bò dậy. Dùng chăn với gối giả dạng hai người đang nằm trên giường xong,cô ngồi chờ Tả Húc quay lại.

10 phút sau Tả Húc lénlút quay lại phòng bệnh. Kì thật hắn muốn tự mình bỏ chạy, nhưng nghĩ đến saunày vẫn phải đụng mặt cô ta liền quay lại. Hắn còn chưa muốn chết.

Lương Ưu Tuyền bước racửa, hé ra một khoảng nhỏ, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng. Thấy khôngcó ai, hai người liền nằm rạp xuống đất tiến lên, thuận lợi bò qua quầy phụcvụ.

Lương Ưu Tuyền trước đóđã thăm dò địa hình liền dẫn Tả Húc đến một bức tường hơi thấp. Cô lui về phíasau vài bước, sau đó bật thật manh, nhanh chóng trèo qua bức tường.

Tả Húc ngoan ngoãn ứngthanh, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp tiểu y tá.

Thả Húc thở dài, huýt mộttiếng sao: “Côkhông làm cảnh sát thì cũng có thể làm diễn viên đóng thể. Nam hay nữ đềuđược.”

“Đừng lắm chuyện. Mau lên đây.” Lương Ưu Tuyền không có thời gian cùng hắn pha trò,vươn tay ra cho hắn.

Tả Húc thấy cô nhiệt tìnhnhư vậy, nếu tự mình nhảy qua tường thì có lẽ là không nể mặt cảnh sát tỷ tỷ,cho nên nắm lấy tay Lương Ưu Tuyền, dưới sự giúp đỡ của cô nhảy qua bức tường.

Vừa đúng lúc có một chiếctaxi đi ngang qua, Tả Húc giơ tay ra vẫy lại. Hai người một trước một sau ngồitrên xe: “Rạp Tinh Hỏa.”

Lương Ưu Tuyền thở phàonhẹ nhõm: “Ahđúng rồi, y tá kia liệu có đi tìm anh không?”

“Sẽ không. Tôi rủ cô ta chơi trốn tìm.”

“…”

Lái xe dừng xe đột ngột,cuối cùng cũng đã phát hiện trang phục hai người rất có vấn đề: Bệnh viên tâmthần XX.

Lái xe vừa muốn khuyênhai vị kia quay lại viện trị liệu, Tả Húc liền đem hai trăm khối đặt ở đầu xe: “Tôi là diễnviên, đang thể nghiệm cuộc sống.”

Lái xe chất phác mắt giựtgiựt, lại nhìn về phía Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền lấy ra cảnh huy (huy hiệucảnh sát): “Báctài, cảnh sát phá án.”

“…” Láixe yên lặng cầm tiền. Không may là gặp phải hai người điên. May mắn là, là thậtsao?

※ ※

Lương Ưu Tuyền không dámkhinh thường, dò hỏi: “Đốiphương mấy người?”

“Ân? … Hơn ba trăm…” ám chỉ người xem.

“? !” …”Cả bang à?”

“Không phải, những người đó cũng khôngquen biết nhau.”

“Thủ lĩnh các bang phái tụ hội? !” Lương Ưu Tuyền trong lòng cả kinh, nếu là thật thì quảnhiên đáng nghiêm trọng.

Tả Húc chà xát cằm: “Tôi cũng không rõràng lắm, đối phương chỉ nói: gặp trong đêm tối, cấm không được phát ra mộttiếng động.”

Lương Ưu Tuyền nặng nềgật đầu. Gặp nhau lúc tối khuyu thế này có thể hiểu được, dù sao cũng đều làtội phạm cả.

“Vì an toàn của anh, chúng ta cải trangtình nhân, tuyệt đối không được tách ra. Mặc dù đối phương trở mặt ta cũng cóthể ngăn hắn lại một lúc, nghe hiểu không?” LươngƯu Tuyền nghiêm túc nói.

“Nghe lời cô vậy. Bất quá, vạn nhất đốiphương nổ súng bắn cô thì phải làm sao?” TảHúc trêu chọc nói.

“Không cần anh quản. Sợ chết sẽ không làmcảnh sát.”

Tả Húc cười như khôngcười, chăm chú nhìn Lương Ưu Tuyền qua gương chiếu hậu. Có thể thấy rất rõ thầnthái cương nghị của cô, qua đó thấy cô không phải là nói suông. Hắn không tựgiác đối với cô bắt đầu kính nể.

Bác lái xe bất đắc dĩ thởdài. Nam ảo tưởng mình là diễn viên, nữ ảo tưởng mình là cảnh sát. Hai ngườinày thậm chí còn tưởng tượng mình đang ở trong một bộ phim mafia, đúng là khôngthể cứu chữa được. Không, không đúng. Là tuyệt đối không thể cứu được.



Xe taxi đến phía sau củarạp Tinh Hỏa, Tả Húc cùng Lương Ưu Tuyền liền lên một chiếc xe khác. Thư kí củahắn không nói một câu vô nghĩa, trực tiếp thỉnh bọn họ mau vào trong, hai gãtạo hình chờ đã lâu.

Lương Ưu Tuyền ngơ ngác,cũng không phải muốn tham gia vũ hội, vì sao còn muốn làm tóc với thay quần áo?

“Tổng giám đốc Tả, vị tiểu thư nay đi cùngngài với tư cách là…?”Thư ký lễ phép đánh giá Lương ƯuTuyền.

Tả Húc suy nghĩ một lát,nói: “Bảotiêu. Ái nam ái nữ.”

“Không được, nhất định phải giả làm tìnhnhân!” Lương Ưu Tuyền ngắt lời, sau đó hướng cô thư ký ôn nhưcười: “Tôi muốn mặc đồ con gái, nhưng không mặc váy, giày caogót.”

Vị thư ký hơi kinh ngạc,dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Tả Húc.

Tả Húc nhìn ánh mắt “Sàilang hổ báo” của Lương Ưu Tuyền, nếu hiện tại nói cho cô bọn họ chính là tớitham dự buổi lễ ra mắt một bộ phim, không biết cô ta có làm gì “kinh thiên độngđịa” hay không nữa? Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Cứ tùy cô ấy đi.”

Thư ký quả thật không thểtin vào tai mình nữa. Đã năm năm nay Tả Húc vô luận tham dự buổi lễ nào cũngkhông bao giờ mang theo bạn gái. Không chỉ có thể, Tả Húc ngay cả cùng một nghệsĩ nữ chụp một bức ảnh cũng không chịu. Nếu có phóng viên chụp được dù chỉ mộtgóc, hắn cũng không nể tình yêu cầu phóng viên đó xóa ảnh.

Mà Lương Ưu Tuyền ở giữacũng không quan tâm hai người kia đang ánh mắt trao đổi. Cô lấy từ trên giáquần áo một bồ đồ màu đen cùng phụ kiện.

“Tiểu thư, buổi lễ hôm nay không thích hợpmặc áo sơ mi. Để tôi giúp cô chọn đồ.” Nữtạo hình đối với việc cô lựa chọn bộ đồ duy nhất một màu không dễ dàng tha thứliền đi thẳng đến giá áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi không tay bó sát có in hìnhlá sen, một cái quần dùi màu trắng, một cái thắt lưng nhỏ màu đỏ cùng một đôixăng đan.

“Chiếc lá xen này có thể giúp ngực cô đầyđặn hơn. Tin tôi, đi thử đi.” Nữtạo hình không cho cô thời gian do dự, vội đem cô tới phòng thay đồ.

Cũng không đến 1 phút,phòng thay đồ phát ra một tiếng thét.

“A! Áo sơ mi là bán trong suốt!”

Nữ tạo hình đột nhiên nhớra, liền đem một phụ kiện màu đen cơ B-cup tiến đến phòng thay đồ.

“A! Quần đùi ngắn quá! Eo với mông đều bịhở hết!”

Tả Húc bấm bấm thái dươnghuyệt, chỉ nhà tạo hình: “Đivào giúp cô ấy, tốc chiến tốc thắng.” Hắnnói chuyện đồng thời đã đổi âu phục cùng kiểu tóc, nhìn rất ổn.

Nữ tạo hình cùng Lương ƯuTuyền ở phòng thay đồ suốt 10 phút, rốt cục cũng đại công cáo thành (QLCC: cóchữ ‘công’ với chữ ‘thành’ nên tớ đoán là ám chỉ đến việc thành công biến LƯTthành mĩ nữ).

A a, nhìn nửa trên củaLương Ưu Tuyền không phát dục như thế nào lại được một đôi giò phi thường đẹp.Hơn nữa đi giày cao gót lại càng làm sấn chân thon dài đều đều. Đã thế mấy phụkiện kia cực kì hợp với ngũ quan Lương Ưu Tuyền khi cô cười.

Nhưng Tả Húc nhìn đi nhìnlại vẫn thấy không hài lòng, hắn nhíu mày:“Mấy người làm cái thế?! Vì sao đem cô taăn mặc giống nữ nhân như vậy?”

Hai nhà tạo mẫu nhìnnhau, bọn họ tạo hình như một viên ngọc thô chưa được mài dũa mà. Tổng giám độcthế nào lại tức giận?

Lương Ưu Tuyền ngược lạikhông cho là đúng, bởi vì cô cũng nhận thấy toàn thân không được tự nhiên. Bấtquá cô không nghĩ tới Tả Húc lại đối với cấp dưới ác liệt như vậy. Thấy khôngkhí đang trở nên kì quặc, thư kí liền ra mặt giải vây: “Tổng giám đốc,lần đầu ra mắt, mời ngài vào rạp.”

Tả Húc nhìn thời gian,tức giạn xuống xe. Lương Ưu Tuyền theo sát sau đó, nhưng cô quên mất mình đangđi giày cao gót, nhất thời mất đà bám vào lưng Tả Húc. Tả Húc theo bản năngliền quay lại đỡ cô, bỗng ‘tách tách’ mấy tiếng kèm theo đền flash. Bất quá hắncũng không truy cứu nữa. Dù sao lần đầu ra mắt phim mới, hôm nay mà không muốnbị chụp ảnh thì quả là quá khó khăn.

Lương Ưu Tuyền thấy TảHúc nhìn ngó xung quanh như đang tìm ai liền chủ động siết tay hắn, nhẹ giọngan ủi: “Đừngkhẩn trương. Vô luận tý nữa có gì phát sinh tôi cũng sẽ bảo vệ anh. Cảnh sáttừng phỏng đoán có người uy hiếp anh, nay chỉ cần anh hoàn toàn phối hợp thì dùđối phương có là ai cũng sẽ bị bắt, hơn nữa nhất định sẽ không ảnh hưởng đến sựan toàn của anh.”

“…” TảHúc vô lực hạ bả vai, Lương Ưu Tuyền vẫn như trước cảnh giác, sức tưởng tượngcũng rất phong phú.

Khi bọn hắn cầm tay đilên thảm đỏ, các ngôi sao khác đang nổi bật thế nhưng nhất thời toàn bộ máy ảnhđều quay ra chụp Tả Húc. Hắn một tay thọc túi quần, thần thái uy nghiêm. LươngƯu Tuyền mặc bộ trang phục thế này nhất thời an tâm bởi bình thường cô luôngiống như một “Nam nhân bà”, với hình ảnh hiện giờ nhất định không bị ai nhậnra.

Phóng viên A: “Tả tổng giám,vị mỹ nữ này là bạn gái ngài sao?”

Phóng viên B: “Xin hỏi hai ngườikết giao đã bao lâu?”

Phóng viên C: “Mọi người vẫnthường bán tán về giới tính của ngài. Hôm nay ngài dắt bạn gái đến đây lẽ nàolà muốn chứng minh điều gì sao?”

Phóng viên D: “Ngài hôm naysẽ nhân buổi ra mắt mà tuyên bố đính hôn sao?”

“Đầu tiên, nơi này là lần đầu ra mắt phim,thỉnh các vị phóng viên đem trọng điểm đặt ở phim nhựa chứ đừng là đặt ở người;tiếp theo, tôi không phải nghệ sĩ, đăng lên mặt báo cũng chẳng được ích lợigì…”Tả Húc cầm tay của nữ phóng viên, hùng hổ dọa ngườihỏi: “Nắmtay thì là tình nhân sao? Tôi đây nhiều người tình muốn dùng xe tải trang.” Ngữ tất, hắn đeo kính râm, để lại một cỗ băng thiêntuyết địa lan tràn.

Lương Ưu Tuyền hoàn toànkhông để ý đám phóng viên đang bàn tán chuyện gì. Cô tỉnh táo quan sát hộitrường, nhất là từng lối vào lô ghế VIP ở lầu hai, chỉ e sợ mỗi chỗ lại có mộtviên đạn bay ra ám sát Tả Húc.



Đợi mấy vị đạo diễn đã ổnđịnh, ánh đèn trong rạp mờ dần. Tả Húc cùng mấy người cộng sự ngồi xuống hàngghế đầu tiên. Bắt đầu hiện ra tiêu đề film:“Tình yêu là chiếc răng khôn.”

Lương Ưu Tuyền thấy TảHúc đang tập tring quan sát phim liền chọc chọc khuỷu tay hắn: “Đối phươngkhông nói anh nghe phương thức liên lạc sao?”

“Cô so với phóng viên lắm chuyện quá.”

“Đối phương ở tối, anh ở sáng. Chúng tatuyệt đối không được coi thường.”

“A, vừa rồi quên nói cho cô. Đối phương đãthay đổi quyết định, đã hủy bỏ cuộc hẹn.” Hắnkhông chút để ý nói.

Nghe xong Lương Ưu Tuyềnlại thở phào nhẹ nhõm. Kẻ địch rất giảo hoạt, vậy mà lại lựa chọn điểm gặp mặtlà rạp hát. Lỡ như có biến cố, cục diện rất khó khống chế.

“Gửi tin nhắn hay là có người truyền lời?”

“Nói cô cũng không hiểu. Còn có, cô cóbiết phép tắc không hả?Cấm nói to khi ở rạp.” TảHục đánh đòn phủ đầu nói.

“…”

Cảnh báo giải trừ, nhậpgia thì phải tùy tùng. Xem phim thôi.

“Tình yêu vì sao là răng khôn?” Lương Ưu Tuyền thì thào tự nói, không nghĩ tới ngồi ởcạnh mình có người nguyện ý giải đáp.

Người đó cười nói: “Răng khôn lànhân loại 16 tuổi sau chậm rãi dài ra răng nanh, nhưng bởi vì khoang miệngkhông gian không đủ, răng khôn thường thường không thể thuận lợi sinh trưởng.Chính như tình yêu, sớm hay muộn hội buông xuống đến mỗi một cái trên người,nhưng không ai không thể đoán được, này khỏa răng khôn là nên nhổ vẫn là có thểkhỏe mạnh trưởng thành.”

Lương Ưu Tuyền gật đầucảm ơn, cũng không biết người này đúng là biên kịch. Cô hồi tưởng lại mối tìnhđầu của mình. Lâm Trí Bác cũng từng hứa hẹn sẽ yêu cô cả đời, nhưng thực tếchứng minh. Tin tưởng lời hứa đó thì đúng là quá ngu ngốc.

Sự hấp dẫn có thể tạo nêntình yêu, nhưng cũng có sự hấp dẫn khiến hai người cái gì cũng không phải.

※※

Trên đường trở về bệnhviện, Tả Húc cùng Lương Ưu Tuyền không nói chuyện với nhau. Mỗi người ở mộttrạng thái riêng, tâm tình phức tạp.

Hai người quay trở lạiphòng bệnh thuận lợi, Lương Ưu Tuyền nằm trên giường nhưng không ngủ được. ThấyTả Húc cũng mất ngủ liền quay qua nói chuyện phiếm: “Uy, sao phóngviên lại cho rằng anh đồng tính?”

“Tôi ở cùng phòng với một nữ nhân nhưngkhông hề xâm phạm cô ta. Cô nói là vì sao?” TảHúc nhìn trần nhà, có chút bối rối lại không ngủ được.

Lương Ưu Tuyền biết rõhắn đang nói đểu mình, mắng mình không có chút mị lực. Bất quá cũng phải nóilại, có nữ nhân nào dám ở cùng phòng với nam nhân xa lạ đâu.

Lương Ưu Tuyền tay thànhhình chữ bát (ám chỉ khẩu súng đó – tư thế cầm súng ý), nhắm ngay thái dươnghắn: “Bởinữ nhân kia có súng.”

“…” Đúnglà cô cảnh sát nhỏ thơ ngây.

※ ※

Giữa trưa mấy hôm sau

Điện thoại của Tả Húc đổchuông liên tục, hắn lại thủy chung không nghe. Lương Ưu Tuyền thừa dịp hắn đitoilet liền nhìn trộm màn hình điện thoại một cái. Ồ, 48 cuộc gọi nhỡ. Tênngười gọi là một chữ “D”.

Lương Ưu Tuyền vốn địnhsao chép số điện thoại nhưng Tả Húc rất nhanh đã quay trở lại. Cô đành phảinhảy lên giường mình giả bộ đang đọc sách. Ước chừng khi đã có 60 cuộc gọi nhỡ,Tả Húc rốt cục cũng phải cầm di động lên, đi vòng ra phía ngoài bãi cỏ rồi mớinghe điện thoại.

Lương Ưu Tuyền dán sátmắt vào cửa sổ quan sát động tĩnh của Tả Húc. Vốn tưởng rằng hắn nhất định sẽgiận dữ với người gọi điện thoại kia nhưng vẻ mặt hắn lại dị thường ôn nhu,khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giống như mùa xuân ấm áp đang đến.

Lương Ưu Tuyền đã nhiềungày quan sát Tả Húc. Không khó nhận ra hắn đối với cấp dưới ân cần dạy bảo,đối với mình là cảnh sát thì hơi có địch ý, với những nữ nhân muốn lấy lòng hắnthì lảng tránh, ghét bỏ… Tạm thời vẫn chưa được rõ ràng cho lắm nhưng tóm lại,nhân phẩm không tốt. Lương Ưu Tuyền không khỏi nheo nheo mắt, hiện tại hắn nhìnôn nhu thế kia rốt cục là do đâu?

Cô chợt hoảng hốt, cái nữnhân đang đi vào bệnh viện kia dù có cháy thành tro cô cũng nhận ra được…

Cô ta vẫn quyến rũ nhưtrước, khóe miệng vĩnh viễn mang theo nụ cười tự tin. Chính là hồ ly tinh –Tiếu Hồng.