Twilight Series Tập 1: Chạng Vạng

Chương 9



Giả thuyết

- Tôi hỏi anh thêm một câu nữa được không? - Tôi hỏi khi Edward vừa rẽ vào một con đường tĩnh lặng. Có vẻ như anh không hề chú ý đến đường sá.

Edward thở dài, gật đầu đồng ý, đôi môi bắt đầu bặm vào nhau:

- Một thôi nhé!

- Ừmmm... anh nói rằng anh biết tôi không ghé vào hiệu sách, mà bỏ đi xuống phía nam. Tôi chỉ thắc mắc không hiểu tại sao anh lại biết điều đó.

Edward không vội trả lời ngay, anh ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.

- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giấu nhau nữa - Tôi lẩm bẩm.

Suýt chút nữa là Edward đã nhoẻn cười.

- Được thôi. Đó vì tôi đi theo mùi hương của em - Mắt anh đang nhìn thẳng vào con đường phía trước mặt, dường như có ý muốn cho tôi kịp có thời gian... định thần lại. Thật tình, tôi không thể ngờ nổi đến câu trả lời này, nhưng hãy để đấy, tôi sẽ tìm hiểu sau. Lúc này, tôi chỉ muốn tập trung tư duy của mình. Tôi không thể để cho anh "đánh bài chuồn" một cách dễ dàng như thế, giờ là lúc anh phải trả lời mọi thứ.

- Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ nhất... - Tôi cố trì hoãn.

Anh quay sang ném cho tôi một cái nhìn phản đối:

- Câu hỏi nào?

- Là chuyện đó diễn ra như thế nào... đọc suy nghĩ của người khác ấy? Anh có khả năng đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người, ở tất cả mọi nơi à? Bằng cách nào anh làm được như vậy? Những thành viên còn lại trong gia đình anh có làm được như vậy không...? - Tôi chợt tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, không dưng lại vờ vĩnh đòi hỏi anh phải giải thích cặn kẽ những điều ấy.

- Nhưng em đã hỏi nhiều hơn một câu rồi - Anh nhắc nhở tôi, nhưng chẳng ăn thua... Tôi cứ ngồi thừ người, đan hai tay vào nhau mà nhìn anh, chờ đợi.

- Không, trong gia đình, chỉ có tôi mới có khả năng đó. Và tôi không thể nghe được tất cả suy nghĩ của mọi người ở khắp mọi nơi. Phải ở gần thì tôi mới có thể nghe thấy. Tuy nhiên, người càng thân thì... càng nghe được xa. Nhưng chưa bao giờ xa quá vài dặm cả - Nói đến đây, anh bỗng ngừng lại, có vẻ như đang suy nghĩ một điều gì đó lung lắm - Nó cũng giống như em đang ở trong khán phòng lớn đầy người, mà mọi người lại đang trò chuyện rôm rả. Đó sẽ là một thứ âm thanh huyên náo, ồ ồ... rè rè, rất khó chịu. Cho đến khi nào tôi tập trung vào được một giọng nói, thì khi đó sẽ cảm nhận được suy nghĩ của họ, chỉ đơn giản thế thôi.

"Bình thường, tôi không quan tâm đến những âm thanh đó... Nó làm tôi khó chịu đến phát điên lên được. Nhưng rồi một khi đã chấp nhận nó, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn - Nói đến đây, anh thoáng cau mày lại - Chỉ cần không hớ hênh trả lời điều người ta nghĩ, mà phải trả lời điều người ta nói là được rồi."

- Tại sao anh lại cho rằng anh không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi? - Tôi hỏi một cách hiếu kỳ.

Đôi mắt của Edward trở nên khó hiểu khi nhìn tôi:

- Tôi cũng không biết nữa - Anh lẩm bẩm - Tôi chỉ có thể đoán rằng não bộ của em hoạt động không giống với người ta. Tựa như suy nghĩ của em thì luôn luôn nằm trên sóng AM, còn tôi thì chỉ bắt được mỗi sóng FM vậy - Giải thích xong, anh nhìn tôi mỉm cười, tâm trạng có vẻ phấn khích hẳn lên.

- Đầu óc tôi hoạt động không bình thường? Ý anh bảo tôi là người khi thế này, lúc thế khác ấy hả? - Tôi bỗng cảm thấy bực bội trong lòng... Liệu có phải tôi đang bị Edward nhìn thấu tâm can qua ba cái trò thắc mắc vớ vẩn này hay không? Từ trước tới giờ, tôi là kẻ luôn nghi ngờ mọi thứ, thế nên tôi trở nên lúng túng, hoảng hốt khi tin rằng những gì anh nói đều là sự thật.

- Em đang sợ rằng em là người không có lập trường vững vàng hả? - Edward bật cười thành tiếng - Đừng lo, chỉ là giả thuyết thôi... - Và gương mặt anh đột ngột nghiêm lại - ... Chính giả thuyết đã đẩy chúng ta lại gần nhau.

Tôi thở dài. Làm sao để nói với anh về chuyện của tôi đây?

- Chẳng phải chúng ta không cần phải giấu nhau sao? - Edward nhẹ nhàng nhắc lại câu nói ban nãy của tôi.

Lần đầu tiên tôi quay mặt đi chỗ khác, tạm thời rời mắt khỏi anh, cố gắng lục tìm trong đầu mình những từ ngữ để nói cho thích hợp. Và cũng chính lúc đó, tôi mới chú ý đến cái đồng hồ đo tốc độ.

- Ôi thánh thần ơi! - Tôi hét lên - Chậm lại, chậm lại!

- Em làm sao thế? - Edward giật mình hoảng hốt. Nhưng chiếc xe hơi vẫn không hề giảm tốc độ.

- Anh đang chạy với vận tốc một trăm dặm một giờ kìa! - Miệng tôi thì hét lên, trong khi mắt tôi trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ, và tôi cơ hồ không thấy được gì nhiều... Ngoài trời hiện đang tối đen như mực... Tôi chỉ nhận ra được mỗi con đường dài thẳng tắp trong thứ ánh sáng xanh xanh của hai ngọn đèn pha. Cánh rừng dọc hai bên đường giờ đây chẳng khác gì một bức tường đen ngòm, mà nó hẳn cũng cứng chẳng thua gì bức tường thép... Nếu chúng tôi chệch ra khỏi con đường ở cái vận tốc này...

- Bình tĩnh nào, Bella - Anh liếc mắt sang tôi, vẫn giữ nguyên tốc độ.

- Anh muốn giết cả hai à? - Tôi gặng hỏi.

- Sẽ không tông phải vào ai đâu.

Tôi cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình:

- Tại sao anh lại phải vội vàng như vậy?

- Tôi luôn lái xe như thế này mà - Nói rồi, anh lại quay sang mỉm cười với tôi.

- Anh đừng có rời mắt khỏi đường đi như thế!

- Tôi chưa bao giờ gặp tai nạn cả, Bella ạ... Tôi thậm chí còn chưa hề được nhận một tấm vé phạt nào cơ đấy - Anh lại mỉm cười và tự gõ nhẹ vào đầu mình - Trong này có rađa đấy.

- Hài hước quá - Tôi nổi dóa - Đừng quên bố tôi là cảnh sát. Từ hồi sinh ra, tôi đã được dạy dỗ là phải tuân thủ luật lệ giao thông rồi. Mặt khác, nếu lỡ anh có biến chiếc Volvo này thành một cái bánh quy xoắn ôm lấy thân cây, thì chỉ có anh mới có thể đứng dậy nổi mà thôi.

- Ừ, chắc là thế - Edward đồng ý cùng với một tràng cười khác - Nhưng em thì không thể - Rồi anh thở dài, trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút khi kim đồng hồ từ từ giảm xuống con số tám mươi - Được chưa nào?

- Tàm tạm.

- Tôi ghét lái xe chậm lắm - Anh lầm bầm.

- Thế này mà còn chậm á...?

- Đủ để trở thành một nỗi xấu hổ trong cuộc đời lái xe của tôi rồi - Anh ngắt lời - Tôi vẫn đang đợi cái giả thuyết cuối cùng của em đấy.

Bị bất ngờ, tôi bặm môi lại. Edward quay sang tôi, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn tôi thật hiền.

- Tôi sẽ không cười đâu - Anh hứa một cách chắc nịch.

- ... Emmm, "em" chỉ lo anh giận thôi.

- Tệ lắm à?

- Vânggg, tệ lắm.

Edward vẫn đợi. Tôi cúi gằm mặt xuống, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay, để không thể thấy được cảm xúc của anh lúc này.

- Em cứ nói đi - Giọng nói của Edward vẫn điềm tĩnh.

- Em không biết phải bắt đầu thế nào cả - Tôi thật thà thú nhận.

- Sao em không bắt đầu từ đầu... Em nói rằng chẳng phải tự em nghĩ ra kia mà.

- Không hẳn thế.

- Thế thì em suy ra từ đâu... từ một quyển sách? Hay một bộ phim? - Edward hỏi dò.

- Không phải... Mà là vào thứ Bảy, ở bãi biển - Tôi đánh liều liếc mắt sang anh. Hình như anh không hiểu tôi đang nói gì.

- Tình cờ em gặp lại một người bạn cũ của gia đình... Jacob Black - Tôi tiếp tục kể - Bố của cậu ấy và bố em là bạn bè từ khi em còn bé tí.

Edward vẫn tỏ ra không hiểu.

- Bố của cậu ấy là một trong những tù trưởng của bộ tộc Quileute - Tôi cẩn thận quan sát thái độ của Edward. Vẻ mặt khó hiểu của anh vẫn không thay đổi - Bọn em cùng nhau đi dạo... - Tôi chọn lọc lại từng chi tiết của buổi đi chơi hôm ấy - ... rồi cậu ấy kể cho em nghe mấy truyền thuyết cũ của bộ tộc... chắc để làm em sợ, em nghĩ vậy. Cậu ấy kể với em...- Tôi bỗng trở nên ngập ngừng.

- Em kể tiếp đi - Edward giục tôi.

- Về ma- cà- rồng - Tôi chợt nhận ra là mình đang thì thầm. Giờ thì tôi không dám ngửng mặt lên mà nhìn Edward nữa. Nhưng tôi phát hiện thấy những khớp ngón tay của anh trên vôlăng đang siết chặt lại và hơi run rẩy.

- Và em nghĩ ngay đến "anh"? - Vẫn cố tỏ ra bình thản, Edward hỏi.

- Không. Cậu ấy... đề cập đến gia đình anh.

Im lặng. Edward chỉ dán mắt vào con đường phía trước mặt.

Trong tôi dậy lên một cảm giác ái ngại, lo lắng cho Jacob.

- Cậu ấy chỉ cho đó là một chuyện mê tín vớ vẩn, anh ạ - Tôi nhanh miệng giải thích - Cậu ấy cũng không muốn em để tâm vào chuyện này - Dường như thế vẫn chưa đủ, tôi buộc lòng phải thú nhận - Là lỗi của em, em ép cậu ấy phải kể cho em biết.

- Vì sao em lại làm như thế?

- Lauren nói một điều gì đó về anh... cô ấy muốn trêu chọc em. Và một thanh niên khác lớn hơn, cũng là thành viên của bộ tộc, nói rằng gia đình anh sẽ không đến vùng đất của họ, em có cảm giác rằng anh ta muốn ám chỉ đến một điều gì đó. Thế nên em rủ Jacob đi và dụ dỗ cậu ấy kể cho em biết - Tôi tiếp tục thú nhận, đầu cúi gằm xuống.

Edward đột ngột phá ra cười ngặt nghẽo khiến tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhanh sang anh. Anh vẫn cười, nhưng trong đôi mắt vẫn chú mục về phía trước đang ẩn chứa nỗi khó chịu.

- Em dụ dỗ cậu ấy như thế nào? - Bất chợt Edward hỏi.

- Em cố nói ngọt... em cũng không ngờ là nó lại có tác dụng đến như vậy - Tới giờ, khi nhớ lại lúc ấy, tôi vẫn không thể tin được đó là giọng nói của mình.

- Giá mà anh được trông thấy cảnh đó - Edward cười khúc khích, nhưng tôi cảm nhận được một âm điệu rất buồn trong những tiếng cười ấy - Vậy mà em còn lớn tiếng "buộc tội" anh là làm người khác lóa mắt... Thật tội nghiệp cho Jacob Black.

Mặt đỏ lựng lên vì thẹn, tôi quay ra phía cửa sổ, phóng tầm mắt vào màn đêm.

- Sau đó, em làm gì? - Một lúc sau, Edward mới lên tiếng hỏi.

- Em tìm thông tin trên Internet.

- Và những thông tin đó đã thuyết phục được em? - Trong giọng nói của Edward ít nhiều có sự bỡn cợt nhưng hai bàn tay của anh thì siết chặt lấy cái vôlăng.

- Không phải. Không có một điều gì đúng cả. Hầu hết chỉ là những câu chuyện ngớ ngẩn. Và rồi... - Tôi chợt dừng lại.

- Rồi sao?

- Em nhận ra điều đó không còn quan trọng với mình nữa - Tôi thì thào.

- Không còn quan trọng nữa ư? - Câu nói của Edward khiến tôi phải ngửng mặt lên... Cuối cùng thì tôi cũng đã tháo gỡ được cái mặt nạ điềm tĩnh trên gương mặt của anh. Lúc này, trên mặt của Edward tràn đầy nỗi hoài nghi, lẫn trong đó là một chút phẫn nộ mà đã có lần nó khiến cho tôi phải sợ hãi.

- Không phải - Tôi trả lời một cách dịu dàng - Em muốn nói rằng dù anh có là ai, thì điều ấy cũng không còn quan trọng đối với em nữa.

Lần này, giọng nói của Edward trở nên sắt đá và mang theo một chút nhạo báng.

- Em không quan tâm xem anh có phải là quái vật không à? Nếu anh không phải là người thì sao?

- Em vẫn không xem điều đó là vấn đề.

Im lặng. Edward chỉ chú mục vào con đường trước mắt. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng, nhưng phảng phất một chút gì đó thê lương.

- Anh giận rồi - Tôi thở dài - Lẽ ra em không nên nói gì cả.

- Không đâu - Dù trả lời như thế nhưng âm điệu trong giọng nói của Edward cũng đang khô cứng như gương mặt của anh vậy - Anh rất muốn biết em đang nghĩ gì... ngay cả khi đó chỉ là những suy nghĩ ngông cuồng nhất.

- Vậy là em lại sai à? - Tôi chợt hỏi.

- Anh có bảo như vậy đâu. "Điều đó không quan trọng!" mà - Edward trích dẫn câu nói của tôi, rồi nghiến răng lại.

- Vậy là em đúng? - Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc.

- Điều đó quan trọng lắm à?

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

- Không hoàn toàn như thế - Tôi dừng lại - Chỉ là em muốn biết thôi - Chí ít thì giọng nói của tôi vẫn còn giữ được sắc thái bình tĩnh.

Đột nhiên Edward lại trở nên cam chịu:

- Em muốn biết điều gì?

- Anh bao nhiêu tuổi?

- Mười bảy - Edward trả lời ngay lập tức.

- Anh mười bảy tuổi được bao lâu rồi?

Môi anh trở nên run rẩy trong khi mắt vẫn nhìn thẳng hướng trước mặt.

- Cũng lâu rồi - Cuối cùng, anh thừa nhận.

- Dạ vâng - Tôi mỉm cười, cảm thấy thật mãn nguyện rằng Edward vẫn trung thực với tôi. Bất ngờ, anh quay sang nhìn tôi một cách dè chừng giống như trước đây, khi anh lo ngại rằng tôi sẽ choáng váng. Đáp lại anh, tôi mỉm cười thật tươi, ra chiều có thể chịu đựng được tất cả, và anh khẽ cau mày.

- Anh đừng cười nhé... nhưng làm sao anh có thể ra ngoài vào ban ngày được?

Edward bật cười thành tiếng:

- Người ta tưởng tượng đấy.

- Thế còn vụ mặt trời thiêu cháy?

- Người ta tưởng tượng ra thôi.

- Thế ngủ trong quan tài?

- Chỉ là tưởng tượng - Anh ngập ngừng trong giây lát và rồi giọng nói của anh bỗng mang một âm điệu kỳ lạ - Thật ra, anh không ngủ được.

Phải mất cả phút sau, tôi mới định thần lại được.

- Có chút nào chăng?

- Không một chút nào cả - Anh trả lời, giọng nói của anh gần như không thể nghe thấy nổi, rồi anh quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt buồn vời vợi. Đôi mắt màu đất non như cố ghìm chặt lấy đôi mắt của tôi, trong phút chốc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chẳng còn nghĩ ra được điều gì. Tôi vẫn nhìn Edward mãi cho tới lúc anh quay mặt đi.

- Em vẫn chưa hỏi anh câu hỏi quan trọng nhất - Edward lại quay sang nhìn tôi, lần này là một cái nhìn lạnh lùng đúng nghĩa, giọng nói trở nên khô cứng.

Tôi chớp mắt, mong mình sẽ tỉnh táo lại, hiện thời tôi vẫn còn đang trong tình trạng mê mẩn.

- Câu hỏi nào hả anh?

- Em không muốn biết thực đơn hàng ngày của anh à?

- Ồôô - Tôi lẩm bẩm - Cái đó...

- Ừ, cái đó đấy - Giọng nói của anh vẫn lạnh tanh - Em không muốn biết là anh có uống máu không à?

Tôi không giấu được sự nao núng:

- Ừmmm, Jacob cũng có nói về điều đó.

- Jacob nói sao? - Edward hỏi thẳng thừng.

- Cậu ấy bảo anh không... săn người. Cậu ấy bảo gia đình anh không còn nguy hiểm bởi vì các anh chỉ săn thú thôi.

- Cậu ấy bảo rằng bọn anh không nguy hiểm ư? - Giọng nói của Edward trở nên hoài nghi tột độ.

- Không hoàn toàn như thế. Chính xác thì Jacob bảo rằng bộ tộc cậu ấy đã tin rằng các anh đã không còn nguy hiểm nữa. Nhưng dù sao thì người Quileute vẫn không muốn các anh đặt chân lên lãnh địa của họ.

Edward vẫn nhìn thẳng nhưng tôi không chắc là anh có đang nhìn đường hay không nữa.

- Cậu ấy nói đúng không anh? Về chuyện săn người ấy? - Tôi cố hỏi bằng một giọng thật tự nhiên.

- Người Quileute nhớ dai thật - Edward lẩm bẩm trả lời.

Vậy là anh đã... xác nhận.

- Dù sao, em cũng đừng có tự tin quá - Edward cảnh báo - Họ giữ khoảng cách với bọn anh như vậy là đúng đấy. Bọn anh vẫn còn rất nguy hiểm.

- Em không hiểu.

- Bọn anh chỉ cố gắng - Anh giải thích một cách chậm rãi - Bọn anh chỉ biết cố gắng kiểm soát những việc mình làm. Đôi khi, bọn anh cũng phạm phải sai lầm. Như anh là một ví dụ, đã tự cho phép mình "đơn thương độc mã" ở bên em.

- Đây là sai lầm sao? - Tôi nghe trong giọng nói của mình có phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm, không rõ anh có nhận ra không.

- Một sai lầm cực kỳ nguy hiểm đấy - Edward thì thầm.

Rồi chúng tôi im lặng ngồi bên nhau trong chiếc xe đang tiếp tục lao về phía trước. Tôi lặng lẽ nhìn những ngọn đèn đường cứ thế vụt qua. Chúng di chuyển rất nhanh, tựa hồ như không có thật trên con đường này, giống như một trò chơi trên viđêô vậy. Dường như thời gian đang trôi qua rất nhanh, giống như con đường đen ngòm đang trải ra ở bên dưới, tôi sợ... phải, tôi sợ rằng một khi những bức tường bí mật giữa chúng tôi đã không còn, thì tôi sẽ không còn cơ hội để được ở bên anh như thế này nữa. Những lời nói cuối cùng của anh chính là nhằm ám chỉ điều đó, bất giác tôi chùn lại. Tôi không muốn lãng phí một giây, một phút nào đang có được với anh.

- Anh nói nữa đi - Tôi lên tiếng một cách tuyệt vọng, không cần biết anh sẽ nói gì, chỉ cần được nghe giọng nói của anh, với tôi, như thế đã là mãn nguyện lắm rồi.

Edward quay sang nhìn tôi thật nhanh, anh giật mình trước âm điệu trong giọng nói của tôi.

- Em muốn biết thêm điều gì?

- Vì sao anh lại săn thú mà không phải săn người - Tôi chợt nảy ra câu hỏi, giọng nói của tôi vẫn buồn man mác. Đôi mắt đã bắt đầu nhòe nước, tôi hốt hoảng quay đi, cố kìm nén nỗi đau khổ đang ra sức đánh bại mình.

- Anh không muốn là một quái vật - Anh trả lời rất nhỏ.

- Nhưng chỉ săn thú thôi thì không đủ?

Edward im lặng một lát.

- Anh không chắc lắm, ừ, anh không chắc lắm, nhưng anh đang nghĩ đến việc sống bằng đậu hũ và sữa đậu nành; gọi là ăn chay ấy... bọn anh đã gọi đùa với nhau như thế. Nhưng nó không hoàn toàn làm thỏa mãn cơn đói... gọi là cơn khát thì đúng hơn. Nhưng dù sao, những thứ ấy cũng giúp bọn anh đủ mạnh để tồn tại rồi... Trong phần lớn thời gian... - Giọng nói của Edward chuyển sang nghi ngại - Đôi khi điều này trở nên khó khăn hơn bất cứ một điều gì khác.

- Hiện giờ anh cảm thấy khó khăn lắm phải không? - Tôi hỏi.

Edward thở dài

- Ừ.

- Nhưng hiện giờ anh đâu có đói - Tôi tự tin buông lời nhận xét, đây hoàn toàn không phải là câu hỏi.

- Sao em lại nghĩ thế?

- Vì đôi mắt anh. Em đã nói với anh rằng em có một giả thuyết mà. Em chú ý thấy rằng những người... những người đặc biệt thường hay gắt gỏng mỗi khi đói.

Edward lại bật cười khinh khích.

- Em rất hay quan sát, có phải không nào?

Tôi không trả lời câu hỏi của anh. Tôi chỉ lắng nghe tiếng anh cười, cố gắng ghi vào đầu mình tiếng cười đó, biết đâu sau này...

- Tuần rồi, anh đã đi săn, với Emmett? - Tôi hỏi khi không gian đã im ắng trở lại.

- Ừ - Thốt ra lời xác nhận xong, Edward dừng lại một lúc, tuồng như đang quyết định xem có nên nói tiếp hay không - Thực lòng, anh không muốn đi đâu, nhưng điều này cần kíp quá. Nếu anh không khát thì anh mới dám ở bên em được.

- Sao anh lại không muốn đi?

- Vì anh cảm thấy... bất an... khi phải xa em - Đôi mắt Edward thật hiền và chứa đầy cảm xúc. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ con người tôi trở nên mềm nhũn dưới cái nhìn ấy - Anh không hề có ý đùa cợt khi dặn em phải cẩn thận đừng để ngã xuống biển, xuống xe hay xuống bất cứ thứ gì vào thứ Năm tuần trước. Cuối tuần qua, anh cứ như người mất hồn, lúc nào cũng lo lắng cho em. Và sau sự việc xảy ra vào tối nay, anh ngạc nhiên là cuối tuần rồi, em vẫn bình an vô sự - Nói đến đây, Edward chợt buồn bã lắc đầu, và rồi anh khựng người lại như vừa sực nhớ ra một điều gì đó - Ừm, em không hoàn toàn bình an vô sự.

- Anh nói sao cơ?

- Tay em kìa - Anh trả lời. Lúc ấy tôi mới nhìn xuống lòng bàn tay của mình, có những vết trầy xước chạy dài đến cổ tay, nhưng chúng rất mờ nhạt. Đôi mắt của Edward đã không bỏ sót một thứ gì.

- Em bị ngã - Tôi thở dài.

- Anh cũng nghĩ vậy - Khóe môi của Edward trễ xuống - Nhưng anh biết, vì là em nên vết thương mới trở nên nặng hơn... chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ để anh dằn vặt trong suốt quãng thời gian phải xa em rồi. Những ba ngày trời dài đằng đẵng. Anh đã khiến Emmett phát điên - Nói đến đây, anh quay sang nhìn tôi, mỉm cười rầu rĩ.

- Ba ngày? - Không phải hôm nay anh mới trở về sao?

- Không, bọn anh đã về hôm Chủ Nhật.

- Thế tại sao không ai trong các anh đến trường? - Cả người tôi như muốn bùng nổ thành nỗi tức giận khi nghĩ đến bao nỗi trông chờ tuyệt vọng mà tôi đã phải trải qua trước sự vắng mặt của Edward.

- À, cái đó thì... Em có hỏi là mặt trời có làm anh bị thương không, thực ra thì không. Nhưng anh không thể ra ngoài nắng... Ít ra thì không thể đến nơi mà người khác có thể trông thấy mình.

- Vì sao?

- Một lúc nào đó anh sẽ cho em xem - Edward hứa một cách chắc nịch.

Tôi ngồi thừ ra trong giây lát, tư lự.

- Anh có thể gọi cho em mà - Tôi quyết định lên tiếng.

Edward bối rối, có vẻ như không hiểu.

- Nhưng anh biết là em bình an, thế là được rồi.

- Nhưng em thì không biết là anh đang ở đâu. Em... em... - Tôi ngập ngừng, khẽ khép mắt lại.

- Em... em làm sao?

- Em không thích như thế. Không được trông thấy anh. Điều đó khiến em lo lắng đến khắc khoải, anh biết không - Tôi đỏ bừng mặt lên vì phải nói to những điều này.

Edward im lặng. Tôi ngửng mặt lên và nhận ra gương mặt anh đang quặn lại vì đau khổ.

- Trời ơi - Anh rền rĩ - Sai rồi.

Tôi không hiểu câu nói này của anh.

- Em nói gì mà sai chứ?

- Em không hiểu sao, Bella? Anh đã phải khổ sở vì điều đó rồi, giờ cả em cũng phải chịu đựng như anh nữa... - Anh quay lại, nhìn thẳng con đường phía trước mặt, đôi mắt trở nên u ám, những lời anh nói ra dồn dập quá, khiến tôi không thể theo kịp - Anh không muốn nghe là em phải chịu đựng đau khổ như thế - Giọng nói của anh rất nhỏ nhưng cũng rất nhanh, những lời anh nói làm tôi đau lòng - Điều đó là sai trái. Nó không an toàn. Anh là người nguy hiểm, Bella... em phải hiểu điều đó.

- Không - Tôi cố gắng không để mình giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

- Anh nói nghiêm túc đấy - Edward lẩm bẩm.

- Em cũng vậy. Em đã nói với anh rồi, anh là ai, với em, không còn quan trọng. Tất cả đã quá trễ rồi.

Anh lại gấp gáp nói, giọng nói thật nhỏ và rất khàn.

- Đừng bao giờ nói như thế nữa.

Tôi mím chặt môi, cảm thấy nhẹ nhõm là Edward đã không biết rằng những điều anh nói khiến tôi đã phải chịu tổn thương như thế nào. Tôi hướng tầm mắt ra ngoài đường. Có lẽ chúng tôi cũng sắp về đến nhà rồi. Edward lái xe nhanh quá mà.

- Em đang nghĩ gì vậy? - Anh là người đầu tiên phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người. Tôi lắc đầu, không biết phải nói sao. Mặc dù vẫn cảm nhận được cái nhìn của anh đang dành cho mình nhưng tôi cứ nhìn thẳng phía trước mặt.

- Em đang khóc đấy ư? - Edward lo lắng. Vậy mà nãy giờ tôi không biết là mắt mình đã rân rấn nước. Tôi vội đưa tay lên quệt nhẹ vào má, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng giọt nước mắt ngốc nghếch đang hiện hữu ở đấy, chúng đang phản bội tôi.

- Không - Tôi cố trả lời thật tự nhiên, nhưng giọng nói thì lại vỡ òa.

Edward đưa tay sang phía tôi... ngần ngừ... rồi như sực tỉnh, anh chậm rãi rút tay về và đặt trở lại trên vôlăng.

- Anh xin lỗi - Giọng nói của anh tràn ngập nỗi hối hận. Nhưng tôi hiểu anh không chỉ xin lỗi vì những lời nói ban nãy đã làm tôi buồn.

Giờ đây, xung quanh chúng tôi chỉ là bóng đêm đen ngòm cùng một bầu không khí tĩnh lặng đến tê tái.

- Nói gì với anh đi - Cuối cùng, Edward vẫn là người lên tiếng trước, tôi hiểu anh đã phải giằng xé lắm mới điều khiển được giọng nói tươi tỉnh như vậy.

- Vâng?

- Tối nay em đã nghĩ gì vậy, trước khi anh rẽ vào góc phố ấy? Anh không hiểu được cảm xúc của em... Trông em không có vẻ gì là sợ cả, em cứ như đang để đầu óc vào đâu đâu ấy.

- Lúc ấy em đang hình dung ra cách để vô hiệu hóa một kẻ tấn công... tức là tự vệ. Em tính đập cho mặt hắn bẹp dúm lại - Nói đến đây, tôi hồi tưởng lại cái gã có mái tóc đen, trong lòng tôi lập tức dâng lên một nỗi căm ghét.

- Em định phản công chúng à? - Điều này hình như đã làm cho Edward trở nên lo lắng - Sao em không nghĩ đến việc bỏ chạy?

- Khi chạy, em hay bị ngã lắm - Tôi thú nhận.

- Thế sao em không hét lên cầu cứu.

- Em cũng tính làm thế.

Edward chậm rãi lắc đầu.

- Em nói đúng lắm... Đúng là anh đang phải chiến đấu với thần định mệnh để cứu sống em.

Tôi thở dài. Chúng tôi đang thong thả tiến vào địa phận của thị trấn Forks. Vậy là không còn đầy hai mươi phút nữa...

- Ngày mai em có còn được gặp anh không? - Tôi ấp úng.

- Có... anh cũng có bài phải nộp - Edward mỉm cười - Anh sẽ giữ một ghế cho em vào giờ ăn trưa.

Thật là ngớ ngẩn, sau tất thảy mọi chuyện chúng tôi vừa trải qua vào tối nay, làm sao mà một lời hứa cỏn con như thế lại làm cho lòng tôi run rẩy vì kích động đến như thế được, nó khiến tôi cảm động không thể cất nên lời...

Chúng tôi đang đứng trước nhà của bố Charlie. Đèn trong nhà đang sáng, chiếc xe tải của tôi vẫn còn ở nguyên cái chỗ của nó, mọi thứ đều rất đỗi bình thường. Tựa hồ như chúng tôi vừa trải qua một giấc mơ vậy. Anh dừng xe, nhưng tôi thì vẫn ngồi im không nhúc nhích.

- Anh có hứa là ngày mai sẽ đến trường không?

- Có, anh hứa.

Tôi bần thần một lát, rồi chậm rãi gật đầu. Sau đó, tôi cởi chiếc áo khoác ra, khẽ hít vào một hơi cuối cùng.

- Em cứ giữ lấy đi... Ngày mai, em không có áo ấm mặc mà - Edward nhắc cho tôi nhớ.

Nhưng tôi vẫn cứ đưa cái áo cho anh.

- Em không muốn phải giải thích này nọ với bố.

- Ừ, đúng rồi - Và Edward mỉm cười thật tươi.

Một cách ngập ngừng, tôi đặt tay lên cái nắm cửa, cố gắng kéo dài thêm giây phút được ở bên Edward.

- Bella? - Anh bỗng lên tiếng, giọng nói đã thay đổi... Nghiêm nghị, nhưng có chút do dự.

- Vâng? - Một cách nhiệt thành, tôi quay lại phía anh.

- Em hứa với anh một việc, có được không?

- Vâng - Tôi trả lời và ngay lập tức cảm thấy hối hận vì lời đồng ý không điều kiện đó. Ngộ nhỡ anh bảo tôi phải rời xa anh thì sao? Nhất định tôi sẽ không giữ lời...

- Em đừng bao giờ vào rừng một mình.

Tôi ngây người ra nhìn anh.

- Vì sao?

Chỉ thấy Edward thoáng cau mày, đôi mắt anh đột ngột trở nên u ám khi anh nhìn quanh quất ở phía ngoài ô cửa sổ bên cạnh tôi.

- Trong rừng, không phải chỉ có anh mới là kẻ nguy hiểm nhất đâu. Chúng mình hãy cứ thỏa thuận như thế đã nhé.

Tôi khẽ rùng mình vì một nỗi thê lương lờ mờ xuất hiện trong giọng nói của anh, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ít ra, đây cũng là một lời hứa không khó thực hiện.

- Em sẽ làm theo lời anh.

- Hẹn mai gặp lại em - Edward thở dài, và tôi hiểu bây giờ, anh muốn tôi vào nhà.

- Vâng, hẹn mai gặp lại - Tôi mở cửa xe một cách miễn cưỡng.

- Bella? - Tôi quay lại và sững sờ, Edward đang nhoài người qua phía tôi, gương mặt rạng rỡ, sáng ngời của anh chỉ cách mặt tôi có vài xăngtimét. Tim tôi như ngừng đập.

- Em ngủ ngon nhé - Anh thì thào, hơi thở của anh phả nhẹ vào mặt tôi và tôi ngay lập tức trở nên mê mẩn. Không lẫn đi đâu được, đó chính là cái mùi hương phảng phất trên chiếc áo khoác của Edward, tuy có nồng hơn một chút. Tôi khẽ chớp mắt, hoàn toàn không còn làm chủ được mình nữa. Rồi anh ngồi thẳng dậy.

Tôi cứ ngồi y nguyên như thế, bao lâu rồi tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết là cho đến khi não bộ của tôi trở về lại trạng thái trật tự như cũ. Và một cách vụng về, tôi bước ra khỏi xe, tay cứ bám vào cánh cửa cho khỏi ngã. Hình như tôi nghe thấy tiếng anh đang cười, nhưng âm thanh ấy êm ái quá, khiến tôi không dám chắc chắn lắm.

Edward vẫn ngồi chờ cho đến khi tôi đến được cửa ra vào, chỉ có khi ấy, tôi mới nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe. Bất giác tôi ngoái đầu lại, nhìn theo bóng chiếc hơi màu bạc biến mất sau một khúc cua. Lúc này đây tôi mới nhận ra là trời đang rất lạnh.

Một cách máy móc, tôi tra chìa vào ổ khóa, mở cửa ra rồi bước vào nhà.

- Bella hả con? - Bố hỏi vọng ra từ buồng tiếp khách.

- Dạ, là con đây, bố - Nói rồi, tôi bước vào trình diện. Thì ra nãy giờ bố đang xem bóng chày.

- Con về nhà sớm thật đấy.

- Sớm hả bố? - Tôi hỏi lại, không dám tin vào tai mình.

- Vẫn chưa tới tám giờ mà - Bố trả lời tôi - Các con đi có vui không?

- Dạ, hôm nay bọn con vui lắm, bố ạ - Ấy là ngoài mặt tôi cố tỏ ra tươi cười với bố thế thôi chứ kỳ thực trong đầu tôi lúc này đang rối tung lên; hồi nãy, tôi đã định sẽ nói gì với bố ấy nhỉ. À, nhớ rồi - ... Cuối cùng thì Jessica và Angela cũng chọn được những chiếc váy ưng ý.

- Con có làm sao không?

- Con chỉ mệt một chút thôi. Hôm nay con đi bộ nhiều quá.

- Ồ, thế thì nằm nghỉ đi con - Giọng nói của bố tỏ ra vô cùng quan tâm. Không biết vẻ mặt của tôi lúc này thế nào mà bố lại phải thể hiện trách nhiệm phụ huynh như vậy.

- Con tính gọi cho Jessica trước.

- Ủa, chứ không phải con đi với Jessica à? - Bố hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên.

- Con đi với Jessica ạ, nhưng con để quên áo khoác trên xe bạn ấy. Con chỉ muốn nhắc Jessica mang nó đến trường vào ngày mai thôi.

- Ừm, thế thì để bạn về đến nhà đã rồi hãy gọi.

- Vâng - Tôi đồng ý với bố.

Rồi tôi bước vào bếp và gieo mình xuống ghế. Giờ thì mắt mũi tôi bắt đầu hoa hết cả lên. Không lẽ là sau khi mọi chuyện đã ngã ngũ, tôi mới biết cảm thấy sững sờ. Thư giãn đi nào... Tôi tự nhủ với mình.

Bất thình lình, chuông điện thoại reo vang, nó khiến tôi giật mình, choàng tỉnh. Tôi chộp ngay lấy máy.

- Alô? - Tôi lên tiếng ngay tức khắc, không kịp thở.

- Bella hả?

- A, Jess, mình đang tính gọi cho bồ nè.

- Bồ về nhà rồi hả? - Hình như cô bạn đang thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng rất... ngạc nhiên.

- Ừ. Mình để quên áo trên xe của bồ... Ngày mai, bồ đem dùm mình nha.

- Tất nhiên rồi. Nhưng kể cho mình nghe chuyện xảy ra đi nào! - Jessica yêu cầu.

- Ừm, ngày mai... trong giờ lượng giác, được không?

Câu hứa hẹn của tôi chỉ có vậy, thế mà cô bạn của tôi cũng hiểu được ngay tắp lự.

- Ý, bố của bồ đang ở đó hả?

- Ừ.

- Vậy thôi, mai gặp, nhất định phải kể cho mình biết đấy nhá. Tạm biệt! - Vẫn là cái giọng nôn nóng muôn thuở không tài nào sửa được của Jessica.

- Tạm biệt Jess.

Đặt điện thoại xuống, tôi chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang, đầu óc hãy còn ngù ngờ. Tôi cứ ở trong cái trạng thái ấy mãi, kể cả lúc làm vệ sinh cá nhân và lên giường như một cái máy, hoàn toàn không có ý niệm là mình đang làm gì. Chỉ đến khi tắm... khi nước quá nóng muốn bỏng cả da, tôi mới nhận ra là mình đang lạnh run người. Tôi rùng mình dễ có đến cả mấy phút trước khi những tia nước cuối cùng cũng làm cho những phần cơ đông cứng của tôi dịu lại... Đứng im lìm dưới vòi sen, bao nhiêu nỗi mệt mỏi của cả một buổi trời ở ngoài đường bây giờ mới ùa đến khiến tôi không còn muốn cử động nữa, tôi cứ đứng như thế, dưới làn nước đang phun.

Cảm thấy dễ chịu được đôi chút, tôi bước ra ngoài sau khi đã quấn quanh mình chiếc khăn tắm... Chút hơi ấm do nước mang lại ít nhiều cũng đã xua đuổi được cho tôi những cơn run rẩy đáng ghét. Tôi nhanh nhẹn mặc áo ngủ rồi leo tót lên giường, cuộn tròn người lại dưới cái chăn ấm áp, có lẽ như thế vẫn chưa đủ, tôi tự vòng tay ôm lấy mình.

Tới tận lúc này, đầu óc của tôi vẫn còn quay cuồng một cách khó chịu với hàng loạt những ý niệm mà tôi không tài nào hiểu được, trong đó có một số ý niệm mà tôi đang ra sức xóa đi. Mới đầu, chẳng có điều gì rõ ràng cả, nhưng sau một hồi trằn trọc, suy tư để chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi mới nghiệm ra được vài điều.

Có ba vấn đề mà tôi đã hoàn toàn chắc chắn. Thứ nhất, Edward là ma- cà- rồng. Thứ hai, một phần trong anh... mà tôi không thể hiểu tại sao phần đó lại mạnh mẽ đến thế... đang thèm khát phần máu có trong người tôi. Và thứ ba, tôi đã... phải lòng anh mất rồi.