Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 774: Ta đến từ ngự thú thế gia



"Lão Bạch hả? Cũng là một lời khó nói hết." Nàng cười lắc đầu, nhìn hắn người đầy bùn cát, nói: "Phía trước không xa có dòng suối, ngươi có muốn đi tắm thay quần áo khác hay không? "

"Cũng được , chờ ta tắm rửa một chút rồi chúng ta trò chuyện tiếp, để ngươi thấy bộ dạng này, thật sự là thất lễ." Hắn có chút ngượng ngùng nói , đi theo hướng Phượng Cửu nói, tìm tới dòng suối kia liền cởϊ qυầи áo nhảy xuống tắm rửa.

Phượng Cửu không đi theo, mà là thừa dịp lúc hắn đi tắm rửa mà đi bắt gà rừng nướng.

"Thơm quá Phượng Cửu, bụng ta đã đói suốt một ngày, bọn chúng đều không cho ta ăn cơm." Thay đổi y phục về, đầu còn nhỏ giọt nước, liền đến đến bên cạnh Phượng Cửu ngồi xuống, chảy nước bọt nhìn chằm chằm thịt gà đang nướng trên lửa.

"Lại đây uống trước ngụm rượu." Nàng từ không gian lấy ra một vò rượu nhỏ, rót cho hắn gần nửa bát.





"Đủ rồi đủ rồi." Hai tay của hắn nâng bát: "Ta không biết uống rượu."

"Không biết uống rượu thì không thể để bụng rỗng uống, như vậy đi trước tiên chờ chút gà này cũng sắp xong rồi." Nàng cười cười, bắt đầu bỏ thêm chút gia vị, một bên hỏi: "Sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi cũng lang thang khắp nơi, ngươi là muốn đi đâu a? "

"Ta không muốn đi đâu, ta là bị người trong nhà đuổi ra, để cho ta ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, chỉ là khắp nơi đều vướng phải rắc rối." Hai tay của hắn bưng lấy rượu nói, con mắt nhìn chằm chằm vào gà nướng, một bên nói ra những chuyện rắc rối mình gặp phải.

"A ngươi là ngự thú thế gia" nàng hơi ngạc nhiên, lập tức giật mình, cũng thế, nếu như không phải người từ gia tộc kia ra, cũng không có khả năng khiến cho Lão Bạch thành quái mã.



"Ừm, nhưng mà không có tác dụng gì, ta không có sức mạnh, ta chỉ biết ngự thú, nhưng vẫn có lúc ngự thú xảy ra chút ngoài ý muốn, giống như quái mã lão Bạch ta ngự không được. Như vừa rồi một con thú cưng của hai tiểu thư kia, cũng không biết xảy ra chuyện gì xảy ra nhảy loạn xạ, cào nát bộ đồ mới trên người chủ tử nó, còn cào phá chảy máu mu bàn tay của chủ tử nó."

Phượng Cửu dùng đao nạo một cái đùi gà cho hắn: "Nói cách khác, ngươi bây giờ không có chỗ đi "

"Ừm, người nhà không cho ta trở về, nói để cho ta ở bên ngoài tự mình rèn luyện đến, có điều kết quả rèn luyện quá khó khăn, ta sợ cái đầu này cùng mạng nhỏ này sớm mất rồi."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tiếp nhận đùi gà, bởi vì hơi nóng, liền lấy lá cây lót để cách nhiệt, lúc này mới cắn một cái, mùi thịt ngào ngạt tràn ngập trong miệng, khiến vành mắt hắn đỏ hoe.



"Phượng Cửu, ngươi đối với ta thật tốt, ngươi không biết rằng gia nhân kia cho ta đi thuần thú, thế nhưng mỗi ngày cho ta ăn rau xanh với màn thầu, đói đến nỗi đều gầy hốc hác. Hôm qua còn không cho ta cơm ăn, hôm nay lại đem bắt chôn sống ta, thật quá đáng."

"Ngươi thật sự biết thuần thú": Nàng cũng rất hoài nghi, dù sao lúc trước nhìn thấy hắn, vậy mà lại bị Lão Bạch quẳng xuống lưng ngựa.

"Đương nhiên biết, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ra một vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta thực sự biết thuần thú." Giống như sợ hắn không tin, nên nhấn mạnh lần nữa.

"Ngươi đã không có chỗ đi, muốn đi theo ta hay không? " Nàng như một con sói già vẫy đuôi cười với vẻ mặt vô hại: "Ta muốn đi đến nơi này, bên trong có không ít loại thú, đúng lúc ngươi có thể luyện tay nghề một chút, đi không?"
Nghe vậy, hắn không đáp lại liền, mà vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng hỏi: "Nếu ngươi nhìn thấy ta bị hung thú đuổi đến không có chỗ trốn, sẽ cứu ta một mạng sao? "

Phượng Cửu liền giật mình, tiếp theo cười ha hả.