Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 47: Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó



Tất cả mọi thứ xảy ra hồi đó, tôi là thủphạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó.

Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, ngủ tới tận khitrời sáng bạch hai người mới tỉnh dậy.

Khi ăn sáng, Lăng Lạc Xuyên quả thật không nhịn được,hỏi người ngồi đối diện đang toàn tâm toàn ý uống sữa đọc báo, “Vị Hi, rốt cuộcem có thích anh hay không?”

Vị Hi ngẩng đầu, liếc anh, gật gật đầu, ánh mắt lạiquay trở lại tờ báo.

Lăng Lạc Xuyên sững sờ, thầm nói: Chỉ như vậy?

Thế là bước tới kéo tay Vị Hi nói: "Bà trẻ à, emcó thể nói rõ ràng không? Rốt cuộc là thích thế nào? Thích mức độ nào? Em đừngđọc nữa, lát uống sữa sau!".

Lăng Lạc Xuyên giật tờ báo, cầm cốc sữa của cô đi, sauđó bá đạo nhét bút và giấy vào tay cô.

Vị Hi nhìn anh, lại nhìn đồtrong tay, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Anh sốt ruộtcái gì?”.

Lăng Lạc Xuyên kéo cô lên, lôi ra ghế sofa, nói: “Anhcó thể không sốt ruột không? Điều này liênquan đến hạnh phúc cả đời anh."

Vị Hi thấy ấm áp trong lòng, trong phút chốc quên đitất cả, cũng quên đi sự uy hiếp, cảnh cáo, tổn thương và chế giễu của người đànông khác. Cúi đầu cười, viết lên giấy: “Tối qua thực ra em rất đau lòng…"

Lăng Lạc Xuyên lập tức nóng lòng ngắt lời cô, “Chuyệntối qua là do anh không đúng. Chẳng phải anh đã xin lỗi em rồi ư? Em đừng vìchuyện này mà sợ anh, từ chối anh”.

Vị Hi lắc đầu, viết tiếp: “Em đau lòng không phải vì sợ hãi,mà vì việc anh đồng ý với em, anh không làm được. Thực ra em đã biết từ lâu, emcó tình cảm với anh. Loại cảm giác này rất dễ chịu, rất nguy hiểm, rất đặcbiệt, cũng rất mãnh liệt. Nếu là nửa năm trước, em sẽ không chút do dự mà nóivới anh, em thích anh. Nhưng, bây giờ…"

Vị Hi dừng một chút, Lăng Lạc Xuyên cảm thấy trái timmình sắp nhảy ra rồi, sốt ruột hỏi: “Bây giờ thế nào?”.

“Bây giờ, sau khi trải qua nhiều chuyện đến vậy, cómột người, từ đầu đến cuối em không thể nào đối diện với anh ta một cách bìnhthường. Anh chắc biết người em nói là ai. Quan hệ của bọn anh gần gũi đến vậy,rất nhiều chuyện em không muốn nói ra. Vì em không muốn anh cảm thấy em đanglợi dụng anh báo thù anh ta. Em càng không muốn do vài câu nói xấu anh ta bêntai anh mà khiến anh nghi ngờ em có dụng ý khác. Anh là người không chịu nổichút dối lừa và làm nhục. Cho dù là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không thathứ cho sự lừa dối và lợi dụng của cô ấy. Đối với người như anh, em không muốnnói nhiều. Nhưng em không biết anh có thể hiểu hay không, em thực sự không thểmột mình chờ anh về nhà khi anh và anh ta nâng cốc vui vẻ. Em càng không muốngặp lại anh ta trong bất kì tình huống nào. Hơn nữa, cho dù em có thể sống hòabình với anh ta, Nhưng nếu có một ngày, anh ta khiến anh nghi ngờ em, làm emtổn thương, em nên làm thế nào? Vì vậy, em rất sợ hãi. Càng cảm thấy mình có lẽsẽ thích anh, em càng sợ. Cảm giác này, anh có hiểu không?”

Đọc tới đây, trong lòng Lăng Lạc Xuyên vừa đau vừa áynáy, ôm chặt cô, khẽ nói: “Xin lỗi, là anh sơ suất, không hiểu tâm trạng của emsớm hơn một chút. Rất nhiều chuyện, anh nên nghĩ đến từ lâu, do anh quá sơ ý.Em yên tâm, anh sẽ giải quyết thật tốt tất cả mọi chuyện'’.

Vị Hi cảm thấy lời của anh còn có ý nghĩa sâu xa khác,cô viết lên giấy: “Anh giải quyết thế nào?”.

Lăng Lạc Xuyên hôn lên trán cô, cười nói: “Em không cầnquan tâm, chỉ cần học cho tốt, vẽ cho đẹp. Những việc khác giao cho anh, emkhông cần lo lắng điều gì cả”.

Tại biệt thự của mình, Nguyễn Thiệu Nam cầm giấy hủyhợp đồng trên bàn lên xem kĩ càng, cười nói: “Không phải cậu đùa với tôi đấychứ? Nếu hủy hợp đồng với tôi, Hoàng Triềucủa cậu phải đền không ít tiền, cậu suy nghĩ kĩ chưa?”.

Lăng Lạc Xuyên nhún nhún vai, “Không sao cả, thứ nhất,tôi đền được. Thứ hai, tôi chưa bao giờ coi việc kiếm tiền là niềm vui lớn nhấttrong cuộc đời”.

Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu khẽ cười, vứt đống giấy tờlên bàn, “Tôi biết, cậu làm việc trước nay phóng khoáng. Nhưng việc lần này chỉsợ bản thân cậu không tự quyết định được, mấy thằng cha trong ban quản trị cóđồng ý không?”

“Mấy bề tôi già đó đều từng theo ông ngoại tôi, nhữngnăm qua tôi để họ kiếm không ít tiền. Hơn nữa, tôi đều nắm thóp từng ngườitrong tay, họ có đồng ý không?”

“Ha ha, coi như tôi phục cậu rồi. Vậy thì hoàn toànkhông có nước vãn hồi à?”.

Lăng Lạc Xuyên cầm con dao trên bàn lên, rút ra nhìnlưỡi dao sắc lạnh dưới ánh đèn, cười cười, “Nếu anh không đi tìm cô ấy, có lẽvẫn còn. Nhưng bây giờ, tôi đành phân rõ ranh giới với anh."

Nguyễn Thiệu Nam không hề ngạc nhiên, tự rót cho mìnhli rượu, “Cô ấy kể với cậu à? Tôi vốn tưởng cậu tuy bừa bãi trong chuyện phongnguyệt, nhưng tuyệt không phải người đàn ông bị nữ sắc làm cho hồ đồ. Xem ratôi lại đánh giá cao cậu rồi”.

“Cô ấy không hề nói gì. Nha đầu ngốc đó chính vì quáthận trọng, quá cẩn thận, nên bị người ta ức hiếp cũng không dám nói cho tôi biết.Nhưng chỉ cần lưu tâm một chút vẫn có thể cảm nhận được. Từ sau chuyện nửa nămtrước, chỉ cần liên quan đến chuyện của anh, cô ấy liền trở nên bất thường.Điểm này, anh không phải không biết chứ?”.

Nguyễn Thiệu Nam vô cùng ngạc nhiên nói: “Thật ư? Hóara tôi tạo ra phiền nhiễu lớn đến vậy với cô ta. Xin lỗi, tôi thực sự khôngbiết.'’.

Lăng Lạc Xuyên Nhìn biểu hiện giả vờ kinh ngạc củaanh, cười lạnh, “Đêm hôm trước, nửa đêm cô ấy đội mưa đến tìm tôi. Tôi liềnđoán được anh đã tới tìm cô ấy. Tôi không biết anh nói gi với cô ấy nhưng dườngnhư những lời đó khiến cô ấy cuối cùng cũng đối diện với tình cảm dành cho tôi.Từ góc độ này mà nói, tôi nên cảm ơn anh. Có điều anh nên nhớ, đừng có lầnsau!”.

Lăng Lạc Xuyên đứng lên, thuận tay cầm con dao trênbàn, huơ huơ trước mặt Nguyễn Thiệu Nam, “Tôi cầm cái này đi, anh không phảingười yêu dao, tin rằng anh sẽ không để ý. Còn nữa, nếu không có chuyện gì đặcbiệt, tôi thấy chúng ta ít gặp nhau thôi. Anh biết mà, Vị Hi không thích nhìnthấy gương mặt anh”.

Nhìn dáng lưng của Lăng Lạc Xuyên, Nguyễn Thiệu Namlắc đầu cười lạnh, “Người phụ nữ ấy, cậu thực sự cho rằng mình hoàn toàn hiểucô ta ư?"

Lăng Lạc Xuyên dừng bước, quay người hỏi: "Ýgì?".

“Mấy hôm trước, tôi sửa lại ngôi nhà cũ của nhà họLục, quản gia cũ của họ đã kể cho tôi một câu chuyện vô cùng thú vị. Hóa ra nămđó, tiểu thư thứ hai nhà họ không phải tự rời nhà ra đi mà là bị Lục Tử Tụcđuổi đi”.

“Anh nói gì?”.

“Phản ứng khi đó của tôi giống cậu bây giờ. Nhưngnguyên nhân cô ta bị đuổi khỏi nhà càng khiến người ta kinh ngạc. Cậu chắc vẫncòn nhớ Lục gia còn có một người con gái nằm liệt giường, tên Lục Ấu Hi. Hóara, năm đó đứa em gái nhỏ của cô ta bị cô ta đẩy từ trên lầu xuống. Khi ấy ngãgãy xương cổ, bởi vì cấp cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, Nhưng từ đótrở thành người tàn phế liệt nửa người phía trên, cả đời đều phải nằm trêngiường”.

Lăng Lạc Xuyên nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn anh chămchú, Nguyễn Thiệu Nam cười nói: “Nếu cậu không tin tôi có thể tự mình đi điềutra, cậu sẽ biết những điều tôi nói đều là thật. Nghĩ kĩ một chút cũng thậtđáng sợ, khi đó cô ta chẳng qua mười ba, mười bốn tuổi đã có thể ra tay độc ácnhư vậy với em ruột của mình. Còn bây giờ, cô ta không mở miệng cậu liền xôngpha khói lửa vì cô ta. Cái gì cô ta cũng đều không nói nhưng lại đạt được hiệuquả còn hơn cả “nói”. Người phụ nữ như vậy, cậu dám để cô ta ngủ trên giườngmình ư?"

“Lòng báo thù của phụ nữ cung Bọ Cạp rấtmạnh mẽ, đáng sợ nhất là họ có thù tất báo, kiểu báo thù luôn bình tĩnh, tự kiềmchế hơn bình thường, thậm chí không quan tâm ngọc nát đá tan."

“Lạc Xuyên, nếu tôi là cậu thì trước tiên sẽ làm rõràng rốt cuộc cô ta nhằm vào con người của tôi hay nhằm vào thứ gì khác. Tôinghĩ chắc cậu nhớ ban đầu là ai lừa cô ta trở về bên tôi. Đừng quên tất cả mọithứ xảy ra hồi đó, tôi là thủ phạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôinhường nào thì hận cậu nhường đó."

Nguyễn Thiệu Nam đứng lên, đặt giấy hủy họp đồng vàotủ rượu, “Bản hủy họp đồng này, trước hết tôi nhận, chờ cậu làm rõ ràng rồichúng ta lại kí cũng không muộn’.

Lăng Lạc Xuyên nhìnngười bạn thân ngày trứớc, vẻ mặt vô cảm nói: “Nếu tôi là anh, nghe thấy nhữnglời vừa nãy đủ để xử cô ấy tội chết. Đáng tiếc tôi không phải anh, tôi tin côấy. Nói không quá, cho dù cô ấy thực sự lợi dụng tôi, vậy thì sao chứ? Chỉ cầncô ấy bằng lòng ở bên cạnh tôi, chỉ cần có thể khiến cô ấy vui vẻ, tôi có thểgặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật...".

Nói tới đây, anh cười cười, “Bao gồm cả anh! Vì vậy,sau này đừng nói một câu gièm pha cô ấy trước mặt tôi nữa. Nếu không, đừngtrách tôi không nể tình cảm anh em bao năm. Anh biết đấy, tôi có thủ đoạn cũngcó năng lực."

Lăng Lạc Xuyên xoay người đi ra cửa, khi sắp rời khỏi,đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, suýt tôi quên không nói choanh biết. Kế hoạch lấp biển của chính phủ ấy, Dịch Thiên các anh cũng tham giađấu thầu có phải không? Thực xin lỗi, kế hoạch đó đã quyết định nội bộ do HoàngTriều chúng tôi làm. Nể tình cảm bạn bè bao năm, tôi thành thật khuyên anh, saunày phàm là đấu thầu có Hoàng Triều tham gia, Dịch Thiên vẫn nên tránh đi thìtốt hơn. Ở phương diện này, anh không thắng nổi tôi đâu".

Lăng Lạc Xuyên đi rồi, Cốc Vịnh Lăng từ trên lầuxuống, thấy Nguyễn Thiệu Nam ngồi uống rượu một mình trong phòng khách, bướctới ngồi cạnh anh hỏi: “Sao cậu ta đi nhanh thế? Bọn anh cãi nhau à?”.

Nguyễn Thiệu Nam quay mặt sang, vuốt mái tóc dài mềmmại của người phụ nữ, cười nói: “Trẻ con không nghe lời, thì nên dạy dỗ mộtchút".

Cốc Vịnh Lăng cười một cách tao nhã, dựa vào lòngngười đàn ông dịu dàng nói: “Vậy còn anh? Nếu có một ngày em đắc tội anh, anhcũng muốn dạy dỗ em ư?”.

Nguyễn Thiệu Nam nâng cằm cô lên, cười nói: “Sao giốngnhau được? Em là vợ tương lai của anh, ai có thể so với em?”.

Người con gái cảm thấy mãn nguyện dựa vào anh, khẽthan: “Thiệu Nam, anh đối với em thật tốt”.

Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam nở nụ cười mê hồn, người ởđây nhưng trái tim đã bay ra khỏi biệt thự, qua đường, qua đèn Neon, mang theokhát vọng mãnh liệt và mục tiêu tuyệt vọng đến căn phòng đầy mùi ẩm mốc khu dânnghèo đó.

Bên tai vang lên tiếng mưa đêm và cả tiếng thở gấp gápmà ngọt ngào của cô. Ánh mắt nhìn anh chăm chú trong bóng tối, nỗi tuyệt vọngvà đau khổ trong làn nước mắt, tiếng rên rỉ và cự tuyệt không lời.

Nguyễn Thiệu Nam bế bồng vợ chưa cưới của mình vềphòng ngủ. Cả căn phòng kéo kín rèm, tối tới nỗi giơ tay không thấy năm ngón,nhưng anh không bật đèn.

Nửa đêm, Nguyễn Thiệu Nam bật đèn tường, người phụ nữbên cạnh ngủ rất say. Anh muốn châm thuốc, đưa lên miệng nhưng đột nhiên nhớra, cô có bệnh hen, không thể thở trong phòng ngủ kín mít.

Anh đặt điếu thuốc xuống, quay mặt sang nhìn, thấygương mặt dịu dàng xinh đẹp dưới ánh đèn của Cốc Vịnh Lăng, bất giác ngơ ngẩn.Lại đưa thuốc lên khóe miệng, sau khi châm thuốc, hít sâu vài hơi... nhưng vẫnkhông thỏa mãn, như thế nào cũng không thể thỏa mãn, trong lòng giống như cáihang tối vĩnh viễn không thể lấp đầy.

Anh mặc áo ngủ vào thư phòng, bật máy tính, kích vàomột tập tin có mật mã, bên trong chỉ có một file.

Đó là một slide ảnh có nhạc, chụp tại Vân Nam, đây làthứ duy nhất cô để lại.

Anh lại nhớ đến biệt thự bị bán, họ đã ở đó rất lâunhưng cô lại ra đi với hai bàn tay trắng, ngoài tình yêu đối với anh, cô khônghề mang theo thứ gì.

Nguyễn Thiệu Nam dựa vào thành ghế, một mình trầm lặngngắm nhìn, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Lạc Xuyên.

“Tôi không phải anh, tôi tin cô ấy. Nóikhông quá, cho dù cô ấy thực sự lợi dụng tôi, vậy thì sao chứ? Chỉ cần cô ấybằng lòng ở bên cạnh tôi, chỉ cần có thể khiến cô ấy vui vẻ, tôi có thể gặpthần giết thần, gặp Phật giết Phật... bao gồm cả anh."

Nguyễn Thiệu Nam nhìn căn phòng trống rỗng, khẽ nói:“Ở thế giới này, người hiểu cô ấy nhất, tin tưởng cô ấy nhất... là tôi, khôngphải cậu. Vì vậy, cậu không được”.