Tuyết Nguyệt Phong Hoa

Chương 7: Hương Ngưng 4 (H)



Phong Húc tỉnh dậy nhận ra người nằm cạnh mình là nữ tử mà Nhan Vũ Hiên phái tới hầu hạ, nguyên lai tối qua mình đã xem nàng là Bách Hương Ngưng!

Thật lâu sau nữ tử dần tỉnh lại, nàng ôm eo Phong Húc, một tay câu lên cổ Phong Húc nũng nịu yếu ớt nói: "Phong công tử thật là lợi hại, khiến ta như si như say!"

Phong Húc nhìn nữ tử xinh đẹp bên mình, nàng không có mùi thơm ngát thoát tục như Bách Hương Ngưng. "Haiz!" Phong Húc than một tiếng.

Ngón tay nàng kia vuốt ve môi Phong Húc hỏi: "Phong công tử có phải đang nhớ đến đường chủ Bách Thảo Đường không?"

Phong Húc bị nói trúng tim đen khẩn trương nhìn nàng. Nàng kia lại nói: "Phong công tử cả đêm đều kêu tên của nàng... Chẳng lẽ ta lại kém hơn nàng sao?"

Phong Húc không đáp, nữ tử kia không phục bèn khiêu khích thân thể Phong Húc, lập tức dục vọng Phong Húc lại bị châm ngòi, y xoay người đè lên nữ tử kia... Giường không ngừng rung lắc, tiếng quát to cùng tiếng thở dốc đan vào nhau...

"Chủ nhân, Phong công tử đã ngủ..." Nàng kia nhìn chủ nhân trước mắt nghi hoặc hỏi: "Chủ nhân đã bắt y về vì sao còn muốn tiểu nhân hầu hạ y, chẳng lẽ chủ nhân không muốn trả thù y sao?".

"Ha ha... Còn chưa đâu! Nếu người hắn thích là Bách Hương Ngưng, ta sẽ thành toàn cho hắn! Trước kia phụ thân nàng là Bách Diệp Thanh đã phá hỏng chuyện tốt của ta, lần này ta sẽ làm người tốt tìm giúp ông ta đứa con rể! Ha ha ha'' Nhan Vũ Hiên cười dâm đãng nói: "Ngươi đem mị dược này bỏ vào trà của Bách Hương Ngưng, sau đó bắt nàng đem về mật thất cho ta!".

"Dạ. Chủ nhân." Nàng kia thân mình chợt lóe biến mất khỏi tầm mắt Nhan Vũ Hiên...

Phong Húc nằm ở suối nước nóng, thân thể mỏi mệt lại khôi phục tràn đầy tinh lực, cánh tay vốn đau nhức cũng đã phục hồi.

Y ở mật thất này cũng đã ngây người hai ngày, Thượng Đức nhất định đã bắt đầu đi tìm y, bây giờ cũng nên nghĩ cách thoát ra ngoài. Người duy nhất biết đường ra là nàng kia, nhất định phải nghĩ cách bắt nàng mở miệng mới được! Đến lúc đó sẽ tìm Nhan Vũ Hiên tính sổ!.

"Công tử!" Nữ tử kia không biết từ khi nào lại đi vào mật thất, nàng ngồi xổm bên cạnh ao, buông chén rượu trong tay nói: "Công tử à, ta biết công tử hẳn là mệt chết đi, rượu này là do nhà ta mật chế, có thể bổ sung thể lực!"

Nói xong rót một ly cho Phong Húc, Phong Húc không chút suy nghĩ liền uống vào. Nữ tử kia cười cười nói: "Công tử tắm nhanh đi nha, tiểu nữ tử ở trong phòng chờ người!" Nháy nháy mắt một cái mới phe phẩy mông rời đi.

Phong Húc tiếp tục uống rượu, cảm giác rượu này hương vị rất kỳ quái, nhưng mà uống rất ngon! Cũng không nghĩ nhiều lại uống thêm vài chén.

Nước suối ấm áp rất nhanh thúc giục mị dược trong cơ thể Phong Húc, Phong Húc phát hiện thân thể bắt đầu nóng ran, y vọc nước lên rửa mặt, nhưng mặt lại càng ngày càng nóng, chỉ chốc lát sau toàn bộ thân thể lại nóng lên như hỏa cầu, dục vọng thiêu đốt trong cơ thể lại bùng lên.

Y chợt nhớ đến chén trà lần trước mình uống có vẻ cũng cùng tác dụng với chén rượu này...

Chẳng lẽ là rượu với trà có gì đó không đúng?? Rồi! Nhất định là vậy rồi.

Phong Húc nhớ tới Nhan Vũ Hiên là hái hoa tặc, nhất định hắn sẽ có xuân dược, lần này lại hạ dược với mình, nữ tử kia dục vọng cũng không khỏi quá mạnh đó chứ? Thân thể nóng bừng khiến Phong Húc không tự chủ được, y đứng dậy lau khô thân thể bước vào phòng ngủ.

Phong Húc nhìn thấy trên giường nằm một người, nghĩ rằng nàng kia cũng quá nóng vội rồi.

Nàng kia toàn thân trần trụi, nhưng lần này nhìn lại, da thịt có vẻ càng trắng càng dụ hoặc hơn! Đè nén xuống dục hỏa trong cơ thể đi đến bên cạnh.

"Là Hương Ngưng?" Phong Húc không thể tin được trước mắt là thật hay do mình ảo tưởng. Nhưng không khí lại truyền đến hương hoa bách hợp nhàn nhạt. Đúng thật là nàng!

Phong Húc kinh ngạc...Vạn lần tìm nàng không thấy, bỗng nhiên quay đầu, nàng lại ở ngay trước mắt.

Y nhìn thân thể Bách Hương Ngưng tươi mát thanh nhã tràn ngập dụ hoặc. Tay nàng mềm như tranh non lên tươi, Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da, Cổ cao lại trắng nõn nà, Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong, Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức. (Thạc nhân 2)

Phong Húc ngồi bên cạnh Bách Hương Ngưng, lấy tay vuốt ve khuôn mặt Hương Ngưng trơn nhẵn mịn màng, Phong Húc ngắm nhìn như si như say.

Lúc này khóe mắt Bách Hương Ngưng chợt chảy xuống một giọt lệ, Phong Húc hơi kinh ngạc. Nhưng vì sao Bách Hương Ngưng vẫn chưa nói chuyện? Vẫn nằm bất động... "Chẳng lẽ?" Phong Húc dường như hiểu ra điều gì, y nhẹ nhàng điểm lên vai phải Bách Hương Ngưng.

"Bốp" Bách Hương Ngưng giơ tay giáng một cái tát vào mặt Phong Húc nói: "Dâm tặc!" Nàng lui lại ôm lấy thân mình khóc lên, uổng cho Phong Húc dáng vẻ đường hoàng, hóa ra lại là kẻ mặt người dạ thú!

Phong Húc vẻ mặt buồn bực, nhưng nhìn thấy Bách Hương Ngưng khóc lại đau lòng không thôi.

"Hương Ngưng...".

"Dâm tặc, uổng cho ta cứ nghĩ ngươi là chính nhân quân tử, lại không ngờ rằng ngươi lại hạ lưu như thế!" Bách Hương Ngưng giận trừng mắt Phong Húc, lại cảm thấy thân thể như đang bị hỏa thiêu.

Kỳ thật Bách Hương Ngưng bị hạ mi dược nhưng nữ tử kia đã điểm huyệt phong tỏa huyệt đạo cho nên mị dược mới không chạy vào máu, lúc nãy Phong Húc giải huyệt thì mị dược trong cơ thể Bách Hương Ngưng cũng bắt đầu thúc giục thân thể của nàng.

Bách Hương Ngưng từ nhỏ đã học y, chỉ chốc lát sau liền hiểu được mình bị hạ dược. Nàng hung hăng trừng Phong Húc, nhưng dưới tác dụng của mị dược ánh mắt nàng lại tràn ngập ý dụ hoặc triền miên.

"Hương Ngưng tỷ hiểu lầm ta rồi, ta cũng không biết sao tỷ lại ở trong này. Nhưng ta cam đoan không phải ta bắt tỷ tới đây. Đây là mật đạo của Nhan Vũ Hiên, ta bị hắn bắt tới đây, nhốt ở chỗ này hai ngày rồi!!"

Phong Húc giải thích, y không hy vọng mình bị Hương Ngưng hiểu lầm.

Nghe Phong Húc giải thích nàng chợt nhớ tới hôm trước Thượng Đức có tìm mình hỏi xem Phong Húc có đến tìm nàng hay không, nguyên lai là do Nhan Vũ Hiên! Tên dâm tặc chết tiệt kia!!!

Nhưng mà trong cơ thể như thiêu như đốt, giải dược mà trước kia phụ thân nghiên cứu chế tạo lại không mang theo trên người... Nàng biết làm thế nào bây giờ!!

Phong Húc vận công chống lại dục hỏa trong cơ thể, y không muốn Hương Ngưng hận mình cả đời. Hương Ngưng bị giày vò khó nhịn "Ưm" một tiếng. Phong Húc vừa nghe liền hỏi: "Tỷ cũng bị hạ mị dược sao?".

Nhìn ánh mắt Phong Húc, Hương Ngưng biết y nhất định cũng trúng mị dược! Thế này thì biết làm sao bây giờ....

"Ta nóng quá..." Hương Ngưng nhũn người tựa vào Phong Húc, yếu ớt mang theo tiếng thở nói: "Ưm...nóng...quá!"

Cho dù không muốn tiếp cận Phong Húc nhưng thân thể lại dựa sát vào, chẳng mấy chốc mà hạ thân đã ngồi lên người Phong Húc.

Miệng Hương Ngưng phun ra hương bách hợp khiến Phong Húc càng khó có thể cưỡng lại, cái trán y toát ra mồ hôi lạnh.

Bả đầu Hương Ngưng tựa vào vai Phong Húc, thân thể không tự chủ ngọ nguậy trên người Phong Húc. Sườn mặt khẽ nhúc nhích, đụng phải viên ngọc trong suốt màu ánh trăng. "Đây là?" ngón tay Hương Ngưng nâng lên viên ngọc Phong Húc đeo trên cổ hỏi.

"Đây là ngọc bội của phụ vương ta lúc sinh tiền." Phong Húc đột nhiên nhớ tới phụ vương, trong ánh mắt tràn ngập ưu thương.

Hương Ngưng nhìn thấy ánh mắt Phong Húc phiền muộn lại có chút đau lòng, cảm giác thật kỳ quái. "Phong Húc!" Hương Ngưng nhẹ giọng kêu, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khuôn mặt Phong Húc.

Phong Húc hơi run rẩy, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của Hương Ngưng. Lý trí rốt cục bị tan rã, kề lên môi mềm nhẹ nhàng mút lấy.

"Hương Ngưng!" Phong Húc khàn khàn giọng, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai Hương Ngưng, thật nhẹ nhàng, Phong Húc hôn môi mang theo rượu hòa vào cổ họng mềm mại nóng bỏng. Kích khởi từng cảm giác thần diệu.

Dọc theo cổ thon dài một đường lưu luyến xuống dưới, Hương Ngưng nhẹ nhàng ngửa đầu, cả người mềm mại không xương, trầm luân trong nụ hôn ôn nhu của y.

Tay Phong Húc ôm lấy eo thon của nàng, trầm thấp mà bá đạo ở bên tai nàng thì thào: "Gọi ta Húc.".

Dưới ánh nến đỏ lung linh, lụa mỏng hờ che trên người, mông lung mà quyến rũ. Hương Ngưng lẳng lặng nhìn y, ánh mắt như say: "Húc......".