Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 54: Khát khao có một cục cưng



“Rời khỏi Lạc Trần, để nó trở về trạng thái trước khi kếthôn, khi đó nó không vui vẻ, nhưng cũng rất an tĩnh, không giống như bây giờ…”

Bóng tối ngoài cửa sổ mênh mông bao phủ khiến cho trên mặtông ngưng trọng hẳn, những nếp nhăn theo năm tháng, như thay thế cho mỗi một lầnquyết định chính xác của ông. Trong lúc nhất thời tôi không biết nói gì nữa,nhưng bảo tôi rời ra Nghê Lạc Trần là tuyệt đối không có khả năng. Mấy ngày naytôi cẫn rất may mắn, may mắn ở thế giới nhỏ này, quay vòng mười mấy năm, vận mệnhlại khiến cho tôi lại gặp được anh, để tôi biết anh đã thích tôi 20 năm, …mặcdù thân phận người bạn học nhỏ ở trong cuộc đời tôi đã trở nên mơ hồ không rõ,nhưng làm vợ anh trong mấy tháng ngắn ngủi này đã khiến cho hai mươi năm dài dằngdặc trở nên rất ngắn ngủi, tôi hi vọng trong cuộc sống này cùng anh với vô số lần20 năm, vô số lần 27 tuổi bên nhau…

“Lạc Trần bị bệnh trầm cảm…”

“Con biết, nhưng con yêu anh ấy.”

“Con biết?” Ông nội có chút không dám tin nhìn tôi vài giây,sau đó liền nở nụ cười kinh thường: “Thanh niên xem ra thứ luôn luôn không thểcách xa là tình yêu, thực ra yêu chính là để cho đối phương được sống, yêu nóthì nên so với chính mình càng hiểu nó hơn, con biết khi Lạc Trần bị trầm uất đềuđang nghĩ gì không?”

Tôi thành thật lắc đâu, ông lại hỏi tiếp: “Trong lòng concòn có thằng bé Giang Triều kia sao?”

“Hoàn toàn quên có lẽ là không có khả năng, dù sao bọn concũng yêu nhau mười mấy năm rồi, nhưng con càng quý trọng cuộc hôn nhân bây giờ,yêu quý Lạc Trần.”

“Hừ, coi như thành thật…” ông nội mím môi, giống như vì TiểuBùn của ông phải chịu ủy khuất, “Vậy con có thể cam đoan sau này sẽ không vì bấtcứ chuyện gì mà làm tổn thương thằngcháu đích tôn của ông không?”

Ông nội vì thấy tôi hoang mang mà trầm mặc, liền thở dài:“Con vẫn không biết gì về bệnh trầm cảm, hoặc là con chỉ biết qua sách báo, vậythì không tính là hiểu rõ. Nếu như con sống chung với một người bị bệnh trầm cảm20 năm, hoặc con đã chúng kiến người thân của mình bị bệnh trầm cảm, thì con sẽbiết…có người nói, người đàn ông trầm cảm, cókhí chất mê người, thực ra thoạt nhìn thần thái mê người này của bọn họchính là lúc cậu ta thừa nhận thống khổ lớn nhất, đáng sợ nhất chính là lúc bệnhnghiêm trọng nhất, cả người sẽ mất đi ý thức, vị giác và khứu giác đều thay đổihoặc thiếu mất, hơn nữa sẽ có lối suy nghĩ dị thường, hành vi ngu ngốc, thậm chíđờ đẫn, mất ngôn ngữ, tay chân chết lặng…thường trong lúc này, bọn họ cho rằngngười có thể cứu vớt mình không phải là bác sĩ, không phải ở bên người thân màlà cái chết…”

“Ông nội, con biết lần ngoài ý muốn đó khiến ông, bố và mẹlo lắng, nhưng con cam đoan không có lần thứ hai, con sẽ vô cùng cẩn thận…”

“Không phải con cẩn thận là không có chuyện, Lạc Trần có lốisuy nghĩ của mình, người nào cũng không thể khống chế được việc nó suy nghĩchuyện không vui, hơn nữa nguyên nhân khiến nó phát bệnh không chỉ có một mìnhcon …”

“Còn có Nghê Thiên Vũ…”

“Xem ra con biết không ít chuyện, nếu đều biết rồi thì nghĩbiện pháp giúp ông, để cho nó trở lại bên cạnh ông, chỉ có ở bên cạnh ông, chodù không vui vẻ, có lẽ nó cũng có thể sống lâu hơn, bởi vì người không có hammuốn, không có tình yêu, mới có thể thực sự yên ổn…”

“Ông nội, ông nói vậy không đúng, nếu như ngay cả tình yêuanh ấy cũng mất đi, thì đối với bản thân anh ấy sống cũng không còn ý nghĩa gìnữa, chỉ là khiến cho người thân bên cạnh anh ấy nhận được sự yên lòng mà thôi,loại tình yêu này rất ích kỷ, ông không nên làm một người ông ích kỷ, để choanh vui vẻ, tình yêu của con nhất định sẽ khiến anh ấy hồi phục, con đảm bảo…”

“A” ông lại cười khinh thường: “Dễ dàng đảm bảo như vậy, chỉcó thể nói căn bản là con không cần lấy gì để cam đoan…”

“Vậy ông có thể khẳng định rằng anh ấy sẽ rời xa con, thì sẽkhông lại đi…đi vào ngõ cụt sao?”

“…” ông nội tự hỏi trong chốc lát, không thể không gật đầuthừa nhận: “Ông không thể khẳng định.”

“Nếu làm sao cũng đều nguy hiểm, thì không bằng hãy để choanh vui vẻ.”

“…”

Từ trong phòng ông đi ra, tôi cũng không vội vàng về phòngmình mà lặng lẽ đi tới cửa sổ phía trước hành lang, im lặng ngắm nhìn bóng đêmbên ngoài…

Thế giới này tốt đẹp như vậy, tại sao còn có người có thểchán ghét nó vậy? Tôi nghĩ, ông nội nhất định không phủ nhận lời tôi nói, chỉlà ông không dám vì sự vui vẻ của Lạc Trần mà mạo hiểm, cho nên phần trách nhiệm này đột nhiên chuyển lên người tôi, màlàm vợ của một người bệnh trầm cảm, tôi đột nhiên cảm nhận được áp lực vô hình,cứ việc bây giờ nhìn Nghê Lạc Trần bìnhthường mà vui vẻ…

Tôi không biết dùng thời gian bao lâu để suy nghĩ, liên quanđến tính mạng làm sao có thể tàn nhẫn, nhẹ nhàng một cái là sẽ kết thúc?

Khi trở lại phòng, đã qua nửa đêm một chút.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có ánhsáng, bỗng có một bóng màu trắng lay động ở cửa sổ, tôi nhìn kỹ, mới thấy rõchính là Nghê Lạc Trần mặc áo ngủ trắng, đứng ở trên ghế, hơn nửa người đã ởngoài cửa sổ…

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, anh muốn làm cái gì? Đây là tầng28…

Không kịp hỏi, tôi liền vọt lên, một tay ôm ngang người anh:“Anh điên rồi?”

Có lẽ do quá khẩn trương và vội vàng, lần đầu tôi còn biếtđược tôi có thể phát ra sức lớn như vậy, còn chưa chờ anh có phản ứng gì, haichúng tôi liền song song ngã vào trên tấm thảm, chiếc ghế lúc nãy bị anh giẫmlên cũng đập trên đùi chúng tôi…

Trong bóng tôi, trừ tiếng thở dốc còn có trống ngực đập kịchliệt.

Nghê Lạc Trần khôi phục lại tâm trạng, từ trên người tôi trựctiếp cuộn lại, đè chặt tôi hỏi: “Đây là loại diễn tập gì?”

“Anh…” tôi thở đều đặn hỏi: “Trước tiên anh nói anh đang làmgì đó?”

“Không làm gì, anh tỉnh dậy thấy em không ở trong phòng, thìnhìn xem em có ở dưới lầu hay không…”

“Vậy anh giẫm cái ghế làm gì? Chuyện này ngay cả trẻ concũng biết là rất nguy hiểm…”

“Trong ngoài phòng đều có cửa sổ, anh nào có cơ thể lớn nhưvậy, hơn nữa, anh cũng không phải là trẻ con…”

Tôi thả lỏng tâm tình khẩn trương, đem cơ thể bày trên mặt đất,chỉ ngây ngốc nhìn lên, là tôi quá khẩn trương, , là quá khẩn trương rồi? Maymà thảm đủ dày…

Bỗng nhiên Nghê Lạc Trầnnở nụ cười không đứng đắn, “Tư thế này không tồi, anh thích…”

Hơi thở mập mờ thỉnh thoảng phả trên mặt tôi, nhè nhẹ ngứangứa…tôi mới phát hiện tư thế của mình đúng là…nhưng tôi đâu có loại tâm tư đó,điều duy nhất là muốn tóm anh trên mặt đất mà cho ăn một trận đòn…

“Bà xã, nơi đó của anh không đau…mới luyện tập cũng khôngchơi tốt, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi…” Anh vừa nói, liền đem mặt đẩyvào trong lòng tôi, dùng răng ngậm nút áo sơ mi của tôi, một chút một chút,cũng không vội vã, giống như có chủ ý trêu đùa tôi…

Khi tôi tức giận muốn từ chối, ở cửa truyền ra tiếng ho khannhẹ, Nghê Lạc Trần vội vàng kéo tôi lên, bất mãn nhìn ra phía ngoái nói: “Ông nội,ông làm sao không gõ cửa mà đã vào rồi?”

“Nhìn cho rõ đi, ông là đang đứng ngoài cửa, là các conkhông đóng cửa… tiếng động trong phòng lớn như vậy làm ông tưởng là xảy ra chuyệngì…”

Tôi lúc này mới nhớ tới vừa nãy do sốt ruột chạy vào nên mởcửa chưa đóng lại.

Lúc này ông nội đi tới, thần thái có chút nghiêm túc quátNghê Lạc Trần: “Năm nay lễ mừng năm mới quay về Bắc Kinh, đừng cho rằng ông ởxa con không quan tâm đến chuyện của con, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽdung túng cho con, để cho con xem như không có bề trên.”

“Ông nội, cũng không phải là chúng con không muốn, là…tạm thờicòn không có…” Tôi thấy ông nội thực sự tức giận với Nghê Lạc Trần, muốn biện hộthay anh, có thể nói sau đó, nhưng giọng nói lại không nghe thấy.

Ông nôi vốn nghĩ tôi sẽ không nói xen vào, ông lặng đi mộtchút, quay đầu hỏi Nghê Lạc Trần: “Nó vẫn ngốc như vậy sao?”

Nghê Lạc Trần rất khẳng định, nghiêm túc gật đầu.

Ông nội ở một bên nở nụ cười, một bên đi ra phía ngoài, mộtbên tự nhủ: “Một người phụ nữ ngốc như vậy có cái gì đáng để yêu, nhưng thật raông và bà con năm đó cũng có điểm giống như thế…”

“Ai ngốc?” ông nội đi rồi, tôi liền không đơi được mà nhéo cổáo ngủ của anh, chất vấn.

“Trừ em ra còn có ai?” Anh cũng không thèm liếc tôi một cái,không nhanh không chậm cởi áo ngủ ra, lộ ra vòm ngực cường tráng, một tay ôm lấytôi: “Đồ ngốc, Nhạc Tuyết ngốc, bây giờ chúng ta cần làm một chút việc ngốc…”

Anh cởi áo ngủ của tôi không chịu buông ra, người lại bị ômlên giường, chỉ đến khi những nụ hôn thở dốc rơi xuống, tôi mới biết được “việcngốc” anh ám chỉ là gì…

“Lạc Trần, chuyện đứa bé…em có cần đi bệnh viện kiểm tra mộtchút hay không…”

“Cái này và kiểm tra không có liên quan, cần lấy thực tế đểhoàn thành nhiệm vụ…” Anh nặng nề thở hổn hển, lửa nóng nơi đó không thể chốngđỡ được mà rơi vào hai chân tôi.

“Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có? Em có chút sợ…”

“Em muốn, anh cho em, không có gì phải sợ…”

“Việc này anh tin sao?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, nhập tâm một chút…” Vừa nói, vừanói anh vừa kéo áo sơ mi tôi, hung hăng mà ngậm trước nụ hoa của tôi: “Rất lâu rồi chưa muốn, anh đặc biết nhớ em.”

“Nhưng nơi đó, khôngđau nữa sao?”

“Một chút, chẳng qua là hạnh phúc của vợ còn quan trọnghơn…”

“Nhưng, ông nội…”

“Nơi này không có chuyện của ông, em còn cón nữa, con sẽkhông có…”

“…”

Nhưng, con và nói chuyện có liên quan gì với nhau? Tôi bỗngnhiên nhớ đến mình quên tắm rồi, có thể con sinh ra sẽ giống Nghê Lạc Trần yêusạch sẽ như vậy?

Đảo mắt một tuần đi qua, tôi rốt cuộc cầm giấy kiểm tra sứckhỏe trên tay, tất cả đều bình thường, bác sĩ nói, nếu như bên nam không có gìkhác thường, nếu không có khả năng mang thai thì chắc là tâm lý không ổn định,hoặc là công việc áp lực quá lớn, tôi bỗng nhiên nghĩ đến mẹ chồng đã từng nóiqua, bố chồng Nghê Thiên Hằng không thể sinh con, liền vội vàng gọi điện thoạicho bà, một phần hỏi thăm một chút nguyên nhân thì ra bố chồng không thể sinhcon là bởi vì tan nạn xe cộ, lúc này tôi mới có một chút yên tâm. Vì vậy tôi lạichạy đến nhà sách, mua vài cuốn sách liên quan đến phương diện này, tôi nghĩ,có lẽ không qua bao lâu, trong nhà sẽ có thêm một bảo bối.

Đi ở trên đường, nhìn thấy trên đường có người mang thai tầm6 tháng đi qua, tay của tôi bất giác đưa lên sờ sờ bụng bằng phẳng của mình, giốngnhư đã có một sinh mạng đang ở trong bụng tôi lặng lẽ sinh ra, trong lòng trởnên ngọt ngào, ngay cả nhìn bầu trời mây trắng phập phềnh cũng giống như kẹo ngọt,vừa ngọt vừa mềm mại. Có lẽ mỗi người phụ nữ đều có khát vọng đến ngày làm mẹ,trong đầu của tôi vậy mà lại tưởng tượng, cầm trong tay kết quả kiểm tra thainghén, cơ thể bị Nghê Lạc Trần nâng lên cao cao, xung quanh quanh quẩn tiếng cườicủa chúng tôi “Bà xã, em làm được rồi.”

Mang theo cảnh mộng vui vẻ như vậy về đến nhà, tôi phát hiệncửa phòng khách mở, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, giống như trong nhà xảyra chuyện gì.

Tôi bước nhanh vào phòng khác, nhìn thấy Nghê Lạc Trần ngồinguy hiểm trên ghế sa lon, bộ tâ trang mà lam đậm đi làm vào buổi sáng ngay cảngay cả nút thắt cũng không mở ra, nhất định cũng là vừa về nhà.

“Anh vừa mới tan ca à? Em đi lấy kết quả kiểm tra về rồi….”Tôi vừa nói chuyện vừa cười, đột nhiên phát hiện sắc mặt tái nhợt của anh, haiánh mắt ảm đạm không ánh sáng, tôi vội vàng đi qua, lấy tay xoa trên trán anh,nhẹ nhàng hỏi “Bị ốm rồi hả?”

“Đây là do em làm?” Anh mạnh mẽ chụp lấy hai tay của tôi,run rẩy lấy tay chỉ chỉ phía góc tường đối diện: “Là mẹ anh bảo em làm như vậysao?”

Đây là lần đầu tiên từ khi tôi biết Nghê Lạc Trần đến nàyanh cáu kỉnh với tôi, tôi cẩn thẩn theo tay anh nhìn qua , mới phát hiện…bứctranh kia của Nghê Thiên Vũ ở góc tường, dường như bị nước mưa ngấm ướt rồi, mặcdù vốn là giấy và thuốc màu đều là đồ thượng hạng, dù cả bức tranh không có gìnhưng phía trên có một đoạn bị ố vàng.

Lúc này tôi mới nhớ tới vì vội vàng, bức tranh bị tôi bỏ ởchỗ cửa, mấy ngày nay, lại trùng hợp có mấy trận mưa to.

“Nước mưa bắn vào cửa…” Tôi biết đây như là bảo bối gắn liềnvới tính mạng của anh, trong lúc nhất thời trở nên nói năng lộn xộn…

“Anh không hỏi em chuyện đó, em chỉ cần trả lời anh, có phảilà mẹ anh bảo em làm hay không?”

Tôi gật đầu, lại vội vàng liều mạng lắc đầu: “Không phải làmẹ, mà là em…’

Tôi nghĩ có lẽ lúc này, so với mẹ tôi có một chút mặt mũi,tôi cá là anh sẽ không thật sự giận tôi.