Túy Khách Cư

Chương 10: Nước chảy, hoa rơi



Bỗng nhiên cảm giác sáng sớm thật là thanh thản. Hừng đônglành lạnh, nghe mùi sữa đậu nành mới ra lò, nhìn Khách Ức chuyển ghế, Khách Lộlau bàn, Khách Tùy sắp xếp đũa... thật sự là làm cho người ta có cảm giác xúc độngđến muốn ngâm thơ!

“Bà chủ. Ta đi mở cửa.” KháchHành thuần thục cầm khăn lau vắt lên vai, chạy tới mở cửa tiệm.

Thật sự là không rõ. Khách Hànhtrước kia làm gì nhỉ? Hiện tại có chút tin tưởng nguyên nhân hắn để cho ta gọihắn là “Hành” (hành 行: đi, làmviệc). Hắn thật sự rất “hành” a! Nấu cơm làm thức ăn may vá thêu thùa đốn củinấu nước ngâm thơ đối câu đánh mã điếu bài cửu khoác lác nói láo coi tướng xembói... Aiz, có cái gì hắn không biết làm không nhỉ? Xem, ngay cả làm tiểu nhịcũng tốt như vậy. Cùng Khách Ức cái gì cũng không biết làm sẽ tạo thành sự đốilập rõ ràng a!

“Bà chủ.” Đang nghĩ ngợi, hắn vẻmặt nịnh nọt đi đến, “Ta đi đưa sữa đậu nành.”

“Không cần!” Ta cũng cười, “KháchLộ, đi đưa sữa đậu nành.”

Khách Lộ đi lại, “Đưa đi đâu?”

“Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu.”

Khách Lộ sắc mặt khó xử.

Ta không phải cố ý hại ngươi nha.Chỉ vì ngươi là người duy nhất trong điếm ta đi vào trong đó đưa sữa đậu nànhcó thể về trước buổi trưa thôi.

Nghĩ xem, Khách Tùy sẽ bị các cônương lôi kéo lãnh giáo cầm nghệ, chưa đến buổi tối các nàng mở cửa làm việcquyết không thả ra. Khách Ức tuổi còn nhỏ, không thích hợp đến nơi bướm hoa đó.Nhưng không phải ta nói cái gì, nếu ta cho Khách Ức đi, hắn chỉ sợ cũng sẽ rấtvui vẻ. Hắn tuổi không lớn, nhưng ở phương diện này lại lão luyện cực. Về phầnKhách Hành, hắn sẽ rất nhiệt tình đùa giỡn cùng các cô nương, sau đó thuận tiệnăn cơm ở đó, có khi ngay cả cơm chiều cũng giải quyết ở nơi đó. Nguyệt di biếtbọn họ là người trong tiệm ta, cũng không lấy tiền. Các cô nương thấy mỹ sắcnhư thế, càng hứng thú vang dậy. Aiz, hồng nhan họa thủy. Đương nhiên, Khách Lộkhông phải không bị quấn quít lấy, chỉ là hắn sẽ nghĩ biện pháp thoát thân,không giống mấy người khác, mừng rỡ tiếp nhận. Aiz, thực xin lỗi, Khách Lộ...Điều này cũng không thể hoàn toàn trách ta a. Gần đây không biết như thế nào,mỗi người đều khen sữa đậu nành nơi này của ta uống rất ngon, ngay cả Nguyệt dicũng khen không dứt miệng, khiến ta phải mỗi ngày đưa sữa đậu nành đi. Chân tabị thương còn chưa khỏi, nếu không, ta cũng không nhẫn tâm bắt ngươi tới nơi đóchịu tội a... Aiz...

“Được. Ta đi đây.” Khách Lộ cầmlấy sữa đậu nành đã chuẩn bị tốt, xoay người ra cửa.

Aiz... người tốt như vậy...

“Chậc, bà chủ thật sự là bấtcông. Có chuyện tốt liền cho Khách Lộ.” Khách Hành vẻ mặt ủy khuất.

Hừ, không để ý tới ngươi. Ta bưngmột chén sữa đậu nành lên, uống một ngụm, “Vì sao lại ngon như vậy chứ?”

Khách Hành nghe ta lầm bầm lầubầu, không khỏi nở nụ cười. Hắn cắn một miếng bánh bao, “Bà chủ, sữa đậu nànhnày cũng không bình thường a.” Hắn cũng cầm lấy một chén, uống một ngụm lớn,“Mùi thơm thanh thuần như thế, khi lựa đậu cần nhẫn nại, khi rửa đậu cần sức ởcổ tay, khi ngâm đậu thì cần cẩn thận, khi nấu đậu cần canh lửa, chỉ thiếu mộtthứ cũng không được, càng không cần phải nói khi xay đậu cần vài phần nội lực...Chậc chậc, thật sự là có phúc, hoàng đế lão tử cũng chưa chắc có thể uống đượcloại sữa đậu nành tốn nhiều công sức như thế này.” Hắn cảm kích lại uống mộtngụm lớn.

Có thần kỳ như vậy hay không? Làmsữa đậu nành thôi, có phải thứ gì khó khăn đâu... Lại nói tiếp, từ khi Khách Lộđến đây, sữa đậu nành đều là hắn làm. Nội lực? Có phải sự thật hay không?

“Tiểu Đinh a!”

Ta suýt nữa đem sữa đậu nànhtrong miệng phun ra hết. Không được, là cực phẩm sữa đậu nành, phun ra rất đángtiếc, nuốt xuống nuốt xuống đi.

Ngẩng đầu. Bà mai vẻ mặt hiềnlành mỉm cười. “Ai u, không vội không vội. Nhìn ngươi kìa.” Bà ngồi xuống bênngười ta, “Ta là đến nói với ngươi chuyện Thạch công tử...”

Má ơi! Tha cho ta đi. Trời chỉvừa sáng bà liền tới, bà không thấy phiền à!

Khách Hành một bên cười xấu xa,một bên tìm cái ghế gần đó ngồi xuống, một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữađậu nành xem kịch vui.

“...Thạch công tử kia...”

Ta vô cùng chán nản vừa ngẩngđầu, liền thấy Thạch Chước cất bước tiến vào. Ách, thiên ý...

“A, Thạch bộ khoái, đến ăn điểmtâm hả? Đến đến đến, ngồi bên này!” Khách Hành lập tức ra đón, còn thực biếtđiều dọn chỗ tốt.

“Ồ, Thạch công tử tới vừa đúnglúc. Kỳ thật...” Cứ như vậy, bà mối càng hăng say.

Thạch Chước nhìn ta một cái, lạimất tự nhiên quay mặt đi. Trường hợp như thế, ta chỉ có thể cúi đầu uống sữađậu nành.

Đột nhiên, bà mai lập tức im bặt.

Hở, đã xảy ra chuyện gì? Ta ngẩngđầu, nháy mắt ngay cả hô hấp cũng ngừng. Mỹ mỹ mỹ... Mỹ nữ a!

Nhân gian tiên cảnh như thế nào mớicó thể sinh ra tuyệt sắc như vậy? Nhìn xem làn da kia, tóc kia, dáng người kia!Ta sắp chảy nước miếng! Ổn định ổn định. Mỹ nữ như vậy, không đi đến bắt chuyệnthì thật tiếc.

“Cô nương ăn điểm tâm hả? Mời vàobên trong!” Ta lập tức đứng lên, không quan tâm đến chân đau đớn, đi qua nói.

“Ừ.” Trên mặt của nàng không cómột tia biểu tình.

Sao lại có cảm giác giống KháchLộ nhỉ? Nhìn gần như vậy, càng đẹp hơn. Woa, ánh mắt thật xinh đẹp, giống nhưlà trân châu đen, lông mi thật dài, môi cũng xinh đẹp, sao lại có mỹ nhân nhưvậy chứ!!!

Nàng quay đầu nhìn ta một cái,khó hiểu chớp chớp mắt.

Woa, không được, muốn hôn mê rồi!Ta là nữ nhân, thật sự là quá tốt! Nếu không dưới cái nhìn như vậy, không biếnthành sắc lang mới lạ a! Oa ha ha, nhanh thừa cơ hội, chiếm tiện nghi một cái.

Ta nhẹ nhàng cầm tay nàng, “Cônương, mời đi bên này.” Làn da thật trơn nha...

“Cẩn thận!” Đột nhiên có tiếnghét. Một sức mạnh cứng rắn đem ta kéo xa khỏi mỹ nhân.

Ta quay đầu. Là Khách Hành.“Huynh làm gì...” Ta còn chưa kịp mắng hắn phá hỏng chuyện tốt của ta. Hắn lạinói với mỹ nữ kia: “Giải dược.”

Mỹ nữ giật mình. “Ngươi...” Ánhmắt của nàng có một loại cảm xúc rất sâu rất sâu, “Ngươi ở chỗ này.”

“Giải dược.” Khách Hành không cótrả lời nàng, chỉ là lập lại lời nói mới rồi.

Mỹ nữ dùng ánh mắt phức tạp nhìnta. Lập tức đưa ra một cái bình sứ.

Khách Hành nhận lấy, “Uống nhanhlên.” Hắn đưa cho ta.

Hả? Vì sao? Đột nhiên muốn tauống cái gì? Giải dược?

“Cô trúng độc, ngốc tử!” Hắn bấtmãn mở miệng, lập tức mở nút dán bình sứ, cứng rắn nhét vào trong tay ta.

Trúng độc? Ta thật sự không biết.Nhưng mà, ta rất nhanh liền hiểu được. Cơ thể của ta lập tức thoát lực, ngãxuống. Người đỡ ta là Thạch Chước.

Mỹ nữ liếc ta một cái. “Nếu nàngkhông trúng độc, ngươi không phải tính cứ tránh ta như vậy chứ?”

Thật đắng. Giải dược.

“Đúng.” Khách Hành thu hồi vẻ mặttrêu tức, ngoài dự đoán của mọi người nghiêm túc nói.

Mỹ nữ khẽ nở nụ cười. Quả nhiênlà chim sa cá lặn a... Đã trúng độc, sao còn suy nghĩ việc này, chẳng lẽ kiếptrước ta là nam sao?

“Ta không sao. Thạch... công tử.”Ta thở ra. Cảm thấy không vô lực như vừa rồi.

Tay Thạch Chước cũng không buông ra. “Trên người cô còn cóvết thương.” Vì sao lại cảm thấy hắn hình như ẩn ẩn có tức giận? Mỹ nữ trướcmặt, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ? Ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh...

Ta chỉ đành đẹp mặt nhìn bốn phía, không khí hình như rấtkhẩn trương. Khách Ức, Khách Tùy đều có vẻ đề phòng.

“Ách. Mọi người sao lại không chào hỏi khách?” Ta cẩnthận mở miệng.

Mọi người đồng thời đem tầm mắtquăng về phía ta.

Khách Tùy nhìn ta nở nụ cười,Khách Ức vuốt trán thở dài, Khách Hành vẻ mặt kinh ngạc.

“Nàng vừa rồi mới hạ độc cô a. Côcòn muốn tiếp đón khách?” Khách Hành lớn tiếng nói.

Có sao? Ta nhìn vẻ mặt đáng sợcủa hắn. “Là ta trước...” Phi lễ? Không phải, là động tay động chân? Nói nhưthế nào đây?

“Ta tên là Tần Tố. Thôn tính lụcquốc chữ tần (Tần là họ của Tần Thủy Hoàng, người thống nhất lục quốc), tốtrong tố bất tương thức (vốn không quen biết). Vừa rồi đã đắc tội, xin cô nươngbao dung.” Mỹ nữ kia nhìn Khách Hành một cái, mở miệng nói với ta. Không phảita nói gì, vô luận là ngữ khí hay là biểu tình đều không có thành ý. Nhưng mà,Tần Tố? Thật sự là tên hay.

“Không sao.” Ta cười cười, “Tầncô nương ngồi đi.”

Tần Tố cũng không khách khí. Tìmbàn ngồi xuống.

“Cô nương là bà chủ nơi này?”Nàng mở miệng hỏi ta.

“Đúng vậy.” Hình như cơ thể còncó chút tê dại. Độc gì thế nhỉ? Không mùi không màu, lợi hại như vậy.

“Ta muốn ở trọ.”

Ta mở lớn miệng nhìn mỹ nữ kia. Ởtrọ?

“Nơi này của ta là tửu lâu, khôngphải khách điếm. Tần cô nương nếu muốn ở trọ, đầu phố có một khách điếm...”

“Ta muốn ở nơi này.” Tần Tố vẻmặt lạnh như băng.

“Ngươi đừng cố tình gây sự.”Khách Hành lớn tiếng quát.

Tần Tố ngẩng đầu nhìn hắn, lậptức nở nụ cười đẹp như hoa đào, hơi giảo hoạt, “Tốt, ta không ở nơi này. Ta đikhách điếm. Có điều, ngươi cứu được bà chủ ở nơi này, chỗ khác ta không camđoan.”

“Ngươi...” Khách Hành nhíu mày.

Lợi hại. Uy hiếp nha! Nàng khôngphải có ý với Khách Hành chứ? Ừm, dường như rất thú vị đây. Tuấn nam mỹ nữ,tiết mục này ta thích.

“Kỳ thật, tiểu điếm trên lầu còncó mấy gian phòng trống, cô nương nếu không ngại, liền ở lại đi.” Ta cười mởmiệng.

Tầm mắt mọi người lại một lần nữatập trung trên người ta.

“Cám ơn cô.” Tần Tố ngẩng đầu,cười cười với ta. Mỹ nhân a... về sau mỗi ngày đều có thể thấy. Chết dưới hoamẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Chút độc thì nhằm gì? Huống chi Khách Hành ởđây, cũng sẽ không gặp chuyện không may! Ta đã nhìn chán soái ca rồi, mỹ nữ đếnthay đổi khẩu vị cũng được!

...

Ta đang đứng ở quầy vụng trộm vuimừng, Khách Lộ đã tiến vào.

“Đã về rồi.” Ta cười nói. Nhưngmà, đã trưa rồi. Hôm nay gặp gỡ phiền toái gì đây.

Khách Lộ gật gật đầu, nỗi khiếpsợ trên mặt vẫn chưa tan.

Ách... Cái kia... Son... dính ởtrên mặt... quần áo cũng... các cô nương Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu là ác langsao? Ta sai rồi, tha thứ cho ta, Khách Lộ. Khi nghĩ như vậy, ta phát hiện mìnhchạy tới trước mặt hắn, ngón tay sờ lên mặt hắn.

Khách Lộ sửng sốt một chút, nhẹnhàng thối lui.

Lúc này ta cũng sửng sốt. Tayliền cứng ngay tại chỗ. Ta mà lại sờ mặt hắn? Trời ạ! Ta cũng không phải là…Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu... Không được, trấn định trấn định!“ Trên mặt huynhcó son.” Ta cố gắng không cho mặt mình nóng lên, tùy ý nói.

Mặt hắn lập tức đỏ, “...” Hắndùng tay áo chà sát mặt mình.

Dù sao cũng sờ qua rồi. Ăn đâu hũliền ăn tới đáy luôn đi! Ta cười vươn tay, “Không phải nơi đó.” Woa, làn dathật tốt, có phải nam nhân hay không a?

Lúc này, hắn không có thối lui,chỉ có chút xấu hổ dời tầm mắt.

Thoạt nhìn thật ngoan ngoãn nha,so với lần đầu thấy hắn với dáng vẻ lãnh khốc cùng cao ngạo hoàn toàn khônggiống. Hắc hắc, hôm nay chiếm tiện nghi của hai mỹ nhân, thật vui vẻ, có lờirồi!

“Xong rồi.” Ta thu tay lại.

“Ừm.” Hắn có chút ngượng ngùngcười cười với ta.

“Aiz, lần sau ta sẽ cho KháchHành đi. Bằng không huynh...” Ta quyết định chọc ghẹo hắn, vừa thở dài vừa nói.

Mặt hắn vừa khôi phục lập tức lạiđỏ lên, hắn cúi đầu, tiếp tục chà mặt mình.

Ha ha. Ta có phải rất xấu khôngnhỉ?

“Bà chủ, ta có lời muốn nói vớicô.” Khách Hành đột nhiên đi tới, phá sự tự kiểm điểm của ta.

“Cái gì?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn,ô, vẻ mặt nghiêm túc khó thấy nha.

“Nơi này nói không tiện.” KháchHành thở dài.

Cái gì chứ? “Aiz, huynh thông cảmmột chút, độc tố trong người ta còn chưa tiêu hoàn toàn, còn có chân bị thương,hành động không tiện, có việc gì nói ở nơi này cũng được mà.” Thần thần bí bí.Chậc... Chẳng lẽ muốn báo thù việc ta giữ Tần Tố ở lại?

Hắn nhếch cười. “Đây không phảilà vấn đề lớn.”

Một khắc sau khi hắn nói xong, tacũng không biết mình lại có thể dễ dàng bị ôm lấy như vậy. Lúc ấy, ta kinh ngạcđến mức không nói thành tiếng.

Chẳng chẳng chẳng lẽ, ta hôm nayđùa giỡn hai mỹ nhân, bây giờ phải gặp báo ứng? Ta trừng lớn mắt nhìn KháchHành.

“Chúng ta đến bên kia tâm sự.”Hắn cười không có hảo ý với ta.

“Ta...” Ta không muốn hàn huyênvới ngươi! Nhưng mà ta còn chưa nói ra miệng, hắn đã cất bước. Chẳng lẽ ta thậtsự rất nhẹ sao? Vì sao mọi người đều có vẻ không tốn sức như vậy – giờ phút nàyta nghĩ việc này làm gì?

Ta quay đầu, Khách Lộ khó hiểu nhìnta. Không cần hiểu lầm a... Ta kỳ thật... Tiếp theo, ta nhìn thấy Thạch Chướctừ cửa vào, ánh mắt hắn quả thực phức tạp kỳ quái đến cực điểm. Trời ơi... Đếntột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy!

...

Không phải thật chứ! Ta chớp chớpmắt, “Huynh vừa nói gì?”

Khách Hành vẻ mặt nghiêm túc. “Tanói: Xin cô giả làm tình nhân của ta.”

Ta lập tức nở nụ cười, “Ha ha ha,nói đùa sao!” Ta xoay người đi.

“Ta nói thật!” Khách Hành giữchặt ta.

“Bởi vì Tần Tố?” Ta quay đầu nhìnhắn.

Hắn dùng sức gật đầu. “Nàng đã điêncuồng đuổi theo ta hết chín tỉnh mười ba huyện! Cho nên, ngoại trừ làm nàng hếthy vọng, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.”

Nam nhân này không phải điên rồichứ, bày đặt không cần mỹ nữ như vậy. “Vậy huynh cũng thực tế một chút a.” Tathở dài, “Nhìn xem ta, nhìn lại Tần Tố. Huynh cùng ta là một đôi, ai tin a!Không bằng ta gọi là Nguyệt di giới thiệu cô nương cho huynh?”

Hắn lại nở nụ cười. “Cô sao phảicoi nhẹ mình chứ? Tần Tố không phải ngốc tử, loại cô nương thanh lâu đó, nàngliếc mắt một cái liền nhìn ra là đang diễn trò.”

“Ta diễn rất tốt sao?” Ta liếchắn một cái.

“Không phải... Chỉ là ta cảmthấy, nếu là cô, Tần Tố hẳn sẽ tin tưởng.”

Cảm giác trong giọng nói của hắncó chút ưu thương, là ảo giác của ta sao? Còn có, những lời này có ý gì?

“Này, ta là cô nương gia a,chuyện này...” Ta nhíu mày.

“Cô lo lắng hôn sự cùng ThạchChước.” Khách Hành nhíu mi.

“Làm gì có.” Ta trừng hắn, nhưngmà ta cũng không thể lấy loại chuyện này ra đùa a.

“Vậy không phải vừa lúc sao. Tathoát khỏi Tần Tố, cô thoát khỏi Thạch Chước. Cho dù cô không muốn thoát khỏiThạch Chước, không phải cũng có thể nhân cơ hội này thử xem tâm ý của hắn đốivới cô ra sao. Vẹn cả đôi bên. Vạn nhất cô muốn gả cho Thạch Chước, đến lúc đóta sẽ nói, là ta tương tư đơn phương, nhưng ngay cả như vậy, ta cũng không cócách nào yêu thương một cô nương khác. Thế nào, hoàn mỹ chứ!” Khách Hành tự tintràn đầy nói.

Nghe cũng có vẻ hoàn mỹ. Nhưng mà...

“Bà chủ, cô đừng như vậy. Chỉ làdiễn trò mà thôi! Chỉ cần Tần Tố đi rồi, mọi việc lại như cũ!” Khách Hành lạinói.

“Vạn nhất nàng không đi thì sao?”Cùng ngươi diễn cả đời a?

Nụ cười trên mặt Khách Hành tứcthì biến mất, “Sẽ không... nàng sẽ không thể không đi...” Hắn tâm sự nặng nề màmở miệng.

“Ta là nói vạn nhất!” Ta nhắc nhởhắn.

“Ta đây liền cưới cô a!” Hắn đứngđắn nói.

“Hm! Ta đi!” Ta lập tức xoayngười.

Hắn đi lên vài bước, “Chỉ đùa mộtchút cho không khí sinh động thôi! Sao phải giận chứ!” Hắn lập tức bật cười,“Được không, bà chủ...”

Tại sao như vậy hả? Nhưng mà, kỳthật cũng không có gì. Cùng lắm thì, diễn một chút thôi, trước kia cũng khôngphải chưa làm qua. Nhớ lúc trước khi nhàm chán, ta còn đi đến chỗ của Nguyệt digiả cô nương tiếp cận khách! Nhưng mà...

“Tần Tố sẽ không yêu quá hóa hận,hạ sát thủ với ta chứ?” Ta nhỏ giọng hỏi. Hôm nay ta đã cửu tử nhất sinh a.

Khách Hành nở nụ cười, “Việc nàycô có thể yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không xuống tay với cô. Điểm ấy ta nắmchắc.”

Hiểu nàng như vậy?

“Ta thấy hay là...” Không antoàn, hay là quên đi.

“Khụ khụ, bà chủ...” Khách Hànhđi lên, một tay chống tường phía sau ta.

“Gì vậy?” Nhìn mặt hắn khôngngừng tới gần, ta nuốt nuốt nước miếng, nói.

“Ta hôm nay đến tột cùng là vìcứu ai mới bại lộ thân phận hả? Vì sao người kia ngay cả một chút đạo lý tri ânbáo đáp cũng không hiểu thế?” Vẻ mặt hắn cười gian.

Vì sao người ngay cả khi cườigian cũng đẹp trai như vậy? Vì sao vào lúc này ta lại nghĩ đến chuyện này? “Ách...Biết rồi! Ta đáp ứng được chưa!” Ta một bên bất đắc dĩ nói, một bên cố gắng đẩyhắn ra.

“Thế này mới đúng chứ... Đinh nhi...”Hắn lập tức thay khuôn mặt tươi cười phong nguyệt khôn cùng, cộng thêm tiếngnói ngấy chết người.

Nổi da gà a. Ta cố gắng nặn ra nụcười cứng nhắc.

“A! Không thích hợp với thiếu nhi!” Tiếng của Khách Ức.

Ta quay đầu, Khách Ức cầm cái chân gà, vẻ mặt cổ quái cười.Ta lập tức nghiên cứu một chút tư thế của ta cùng Khách Hành...

“Tiểu Ức, không phải như ngươi nghĩ...” Ta cố gắng đẩy KháchHành ra, giải thích.

Nhưng mà như vậy ta liền thuận thế bị Khách Hành ôm ở tronglòng.

“Tiểu Ức, đúng như ngươi nghĩ vậy.” Tiếng của Khách Hành trênđỉnh đầu, trêu tức mà sung sướng. Hắn lại nhẹ giọng cười nói, “Đinh nhi, ân cứumạng rất lớn.”

Mặt thật nóng, tim đập thật nhanh, hô hấp cũng không thuận...Ta cảm thấy mình chịu thiệt lớn rồi, thật sự là không nên đáp ứng hắn. Aizz, trênđời nợ nhân tình là thảm nhất!

Ta quay đầu gượng cười với Khách Ức.

Khách Ức cắn chân gà, mắt lóe sáng, “Vậy không quấy rầy.” Hắncười, lại nhìn nhìn Khách Hành, “Khách Hành ca ca, con người của ta không có ưuđiểm gì khác, chỉ có rất nghĩa khí, ta nhất định sẽ chiếu theo những gì ta nghĩđi nói với mọi người. Yên tâm đi!”

“Không uổng công ta làm nhiều thức ăn ngon cho ngươi, giaocho ngươi.” Khách Hành xấu xa cười.

Hai người cười gian cáo biệt.

Sao ta càng ngày càng cảm thấy mình bị lừa. Ta ngẩng đầu nhìnKhách Hành. Vì sao lại đẹp trai gian trá như vậy a? Tần Tố thật đáng thương...Thật kì quái nha. Lại có thể thích người như thế. Chẳng lẽ là: nam không xấu nữkhông thương? Không thể nào?

Khách Hành cúi đầu nhìn ta, cười vô cùng ngây thơ.

Cũng không phải rất xấu a? Đến tột cùng là coi trọng hắn điểmnào? Nhưng là, vì bỏ rơi cô nương mình không thích mà chiêu tệ hại gì cũng xàihết, quả nhiên là vô tình a... Có phải là: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tìnhkhông? Aiz, ta nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Quản cái gì nước chảy hoa rơichứ, tóm lại ngày tháng sau này của ta, nhất định sẽ rất khó qua... Nhất địnhlà báo ứng, thật hối hận, chọc ghẹo mỹ nhân là việc không thể thực hiện nha...

Aiz...