Túy Hồng Y

Chương 47: Thiên hạ tương biến



Mấy ngày gần đây, kinh thành xem ra rất khẩn trương, náo nhiệt, thị dân đi trên đường đều mang một bộ dạng gấp gáp hoang mang, nhất nhất phòng vệ, mà trời còn chưa tối phố chợ, quán hàng đã không một bóng người, tuyền một mảnh tịch mịch.

Tháng trước, Hoàng thượng vừa qua thọ thần bốn mươi tuổi đột nhiên sinh bệnh nặng, nghe đâu còn không thể lâm triều sớm, ngày ngày chỉ nằm trên giường, bao nhiêu dược liệu trân quý không ngừng đưa vào cung, nhưng vẫn chẳng thấy tin lành truyền ra, bách tính tầm thường vô pháp biết được tin tức đích xác, chỉ có thể cố sức dò hỏi từ những người thân thích làm nô bộc trong phủ các quan viên rồi lần lần truyền tai nhau.

Hoàng thượng đăng cơ từ năm hai mươi ba tuổi, qua bao nhiêu năm vẫn được xưng tụng từ quân*, dân chúng không nhìn vào chuyện gì trọng đại, chỉ biết bọn họ được an bình độ nhật*, thuế nộp không nhiều, ít bị trưng binh*, chiến tranh không gặp, vậy vị Hoàng đế tại vị hẳn nhiên là hảo Hoàng đế. Bởi vậy bách tính đối với vị Hoàng đế chính trực tráng niên hiện giờ đều một lòng mong muốn hắn có thể bình an vượt qua kiếp nạn, thuận lợi bình phục, nhà nhà mua thêm bát hương, thành tâm thắp nhang cầu xin trời đất phù hộ đương kim Hoàng đế.

Ngay giữa thời khắc khẩn cấp này, Thái tử vừa vặn lại không ở trong kinh, sau thọ thần Hoàng đế, hắn đã bị phái tới biên cương cùng với đại tướng đương triều là Thù tướng quân trấn áp quân Lôi quốc vẫn thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh, e rằng giờ này cũng chỉ vừa tới được biên cương.

Lúc đó trên triều Hoàng đế được tin báo biên cảnh loạn lạc, bách tính trong những thôn trang lân cận phải chịu nhiều tai ách, cần tiếp viện nhân thủ cùng dược liệu, vải vóc và nhiều vật phẩm sinh hoạt. Hắn hỏi có ai nguyện ý tới biên cương đảm đương việc ấy không, không ít quan viên liền tiến cử Thái tử, người người đều nói: dưới Hoàng đế, Thái tử là biểu tượng quyền uy tối thượng, mà Thù tướng quân hơn hai mươi năm đóng quân ngoài biên quan, một mực tận tâm trung thành, Thái tử càng nên vì dân vì nước, ra mặt cảm tạ công lao hết mình vệ quốc của hắn.

Khi ấy Lê thừa tướng bước ra khỏi hàng, kiên quyết phản đối Thái tử xuất chinh, hắn một mực tiến cử Nhị hoàng tử, cho rằng Thái tử không thể mạo hiểm, tốt nhất nên an toàn ở trong kinh thành, bảo đảm vạn vô nhất thất*.

Qua một phen tranh luận, Hoàng thượng quyết định để Thái tử đi, mang theo rất nhiều vật phẩm tiếp tế.

Từ sau khi Thái tử rời kinh, Hoàng đế ban đầu chỉ nhiễm chút phong hàn, dần dần bệnh trở nặng, không lâu sau đã không thể dậy khỏi giường.

Bên người hắn chỉ có mình Lê quý phi và Nhị hoàng tử được xem là thân cận, còn lại các hoàng tử và phi tần khác đều không được phép vào thăm, Lê quý phi lấy cớ nhiều người tới lui bệnh Hoàng thượng càng khó bình phục, liền hạ lệnh ngăn tất cả ở bên ngoài, những hoàng tử và phi tần kia chỉ có thể ngày ngày túc trực ngoài cửa cung, nhờ vào bọn thái giám, nha hoàn bưng thuốc ra vào mà biết phong thanh bệnh trạng Hoàng thượng. Vô số người cắn răng thầm hận, nhưng không một ai dám đụng tới Lê quý phi và Nhị hoàng tử, nói gì đến thế lực của Lê gia đỡ sau lưng bọn họ, rốt cuộc ai nấy chỉ có thể nhẫn nhịn im tiếng, hy vọng Hoàng thượng có thể mau chóng qua cửa ải này, chờ khi tỉnh lại sẽ trấn áp những kẻ kia.

Lê quý phi và Nhị hoàng tử lần này trắng trợn ra oai, dĩ nhiên cũng bị không ít người kiện cáo, kỳ thực tuy Hoàng thượng không lâm triều, nhưng mỗi ngày đúng canh giờ ấy, vị Tô thái phó, nguyên lão tam triều luôn một lòng hiến dâng tính mạng cho Hoàng thượng vẫn chủ trì bá quan văn võ, cẩn trọng ghi chép lại những đại sự phát sinh trong thời gian này, đợi Hoàng thượng bình phục sẽ xử lý. Lúc này, Hoàng đế không quản, rất nhiều người càng buông thả chính kiến, ví như Lê thừa tướng xưa nay nhìn người cao cao tại thượng, mấy ngày nay tự nhiên có không ít quan viên trẻ tuổi bóng gió nói với hắn Lê quý phi hành sự không hợp tình lý, e chừng sẽ liên lụy đến cả Nhị hoàng tử.

Mặt ngoài Lê thừa tướng coi như làm ngơ, chỉ cao ngạo phẩy tay áo bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu, những quan viên kia không bị thuyên chuyển cũng bị bắt sung quân. Nhất thời, bao nhiêu võ tướng lừng lẫy tiếng tăm cùng các lớp đại quan lục bộ đều thầm ngả về phe thừa tướng, ngoại trừ một vài quan viên tuổi tác xấp xỉ Tô thái phó, vốn vẫn giữ lập trường trung lập, còn lại cả triều đình đâu đâu cũng thấy người của hắn giương oai diễu võ.

Tất cả mọi người đều minh bạch, đến giờ này đã không còn là bè phái đấu đá mà là lúc cho những kẻ tối cao đua tranh, Thái tử từ sau khi Hoàng hậu tạ thế, tự nhiên thành ra thân cô thế cô, vỏn vẹn chỉ có mình Thù chiếu tướng đang đóng quân ở biên quan là thân nhân. Mà Thù chiếu tướng kia tựa hồ chẳng màng đến những chuyện tranh giành phe cánh, chỉ một mực chú tâm thủ trấn biên quan, cũng không hề hỏi đến đứa cháu ngoại Thái tử này.

Thái tử mấy năm nay ở trong cung hay trong chuyện giao tế với đám quan viên cũng đều có phần nhún nhường, không có sự gì sẽ không lui tới gặp gỡ, tự nhiên thành ra có phần mờ nhạt. Mà Nhị hoàng không những có Lê quý phi lại thêm cả dòng tộc Lê thị hùng mạnh nâng đỡ, khiến hắn có được sự hậu thuẫn không một hoàng tử nào khác dám mơ tới.

Hoàng thượng mỗi ngày mỗi bặt vô âm tín, ngự y và thị vệ tùy thân đều phải ở lại trong cung, không một ai được ra ngoài, người ngoài càng không được tiến cung. Bên trong hễ cần gì chỉ cho người ra cửa cung, truyền lệnh cho thị vệ tiếp ứng. Sự đề phòng cẩn mật khiến trong triều càng thêm bất an. Thời gian càng dài, rất nhiều người cả thở mạnh một tiếng cũng không dám tùy tiện, chỉ e khiến kẻ khác chú ý tự nhiên sẽ biến thành vật hy sinh cho trận chiến căng thẳng này.

Bao nhiêu người chờ đợi Thái tử trở về, nhưng việc biên cảnh nếu chưa xong xuôi hắn đã hồi kinh, tất nhiên sẽ thành tội trạng để phe cánh Nhị hoàng tử dễ dàng nắm được… Nhiệm vụ Hoàng thượng phân phó không hoàn thành mà dám trở về, coi như bị khép tội kháng chỉ bất tuân.

Gần nhất mấy ngày này, sắc trời u ám, bách tính bị nghiêm cấm xuất môn, bất kể nghe được động tĩnh gì cũng không được mở cửa ra ngoài, hễ ai vi phạm nhất nhất xử trảm tại chỗ. Nhân tâm sớm loạn, không một khắc an bình. Những lão nhân ai nấy đều thầm bảo nhau, thiên hạ sắp đại biến.

Nhưng bất kể bên ngoài rối loạn ra sao, trong Đường phủ vẫn luôn giữ một mảnh an tĩnh, cũng khiến Đường Tử Ngạo cả ngày luôn phải căng thẳng được bình ổn phần nào.

Gần đây, Đường Thiên Gia bắt đầu rất chăm chỉ, buổi sáng tản bộ rồi vốn vẫn luyện kiếm một canh giờ, giờ hắn tự động luyện thêm nửa canh nữa, không những thế, chiều đến cơm nước xong xuôi, hắn thậm chí không buồn ngủ trưa đã vội vàng kêu người đi đón lão đại phu, chăm chăm chú chú theo hắn học chế thuốc phối dược. Bất luận là nhận biết được thảo, sao nghiền hay phối vị, Đường Thiên Gia đều học tỉ mỉ. Sau nữa là đem thuốc đã phối hoàn hảo rồi luyện thành dược hoàn, dược cao.

Y học và độc học vốn cùng một nguồn, có thứ dược liệu vừa cứu mạng cũng là trí mạng. Hai điều ấy muốn phân tách rạch ròi là hoàn toàn không thể. Lão đại phu đem những kiến thức tâm đắc của hắn chép thành một bản, giao cho Thiên Gia tỉ mỉ nghiên cứu, hắn ở bên tận tâm chỉ dạy. Đường Thiên Gia được cẩm nang rồi dĩ nhiên càng thêm hăng hái. Viết xong một đơn thuốc trị bệnh rồi, ngoài sắc thành thuốc nước cho bệnh nhân uống, còn học được cách chế thành dược hoàn thuận tiện sử dụng khi cần xuất môn, đương nhiên, kể cả mê dược hay các loại độc dược đều phải qua nhiều lần thử nghiệm cân nhắc mới rút ra được liều lượng chuẩn xác.

Không qua nghiệm chứng, cả thần y cũng chớ mong hiểu được dược hiệu, bởi vậy, bao nhiêu mê dược, dương dương phấn*, còn cả một vài loại dược vật khiến người ta nổi dị ứng toàn thân, thập phần thất y đức, Đường Thiên Gia đều phải bỏ rất nhiều ngày nghiên cứu, lén lén giấu lão đại phu mới chế được ra. Thường ngày, hắn trình cho lão đại phu xem đều là thuốc trị phong thấp, nghẹt mũi, thông huyết mạch, lão đại phu vẫn không ngừng khen ngợi, râu mép hấp háy vểnh cao, luôn miệng nói sở học một đời của hắn cuối cùng cũng có người kế tục.

Còn mớ thuốc lén chế ra kia dược hiệu ra sao, Đường Thiên Gia đâu dám đưa ra cho lão đại phu kinh nghiệm phong phú, chỉ cần xem bằng mắt hay ngửi qua đã rõ công dụng kiểm tra, rốt cuộc hắn chỉ có thể tự mình nghĩ cách thử.

Có điều hắn cả ngày không ra tới đại môn, muốn tìm mục tiêu cũng chỉ biết đi vòng vòng trong Đường phủ, đương nhiên, đời nào hắn muốn để Đường Tử Ngạo chịu mạo hiểm, bởi vậy, thành ra mỗi ngày những thủ hạ lui tới Đường phủ thương thảo công việc lại trở thành đối tượng bị ám toán, cả thảy từ nam tử tùy tiện Thạch Lỗi tới mấy người ưa coi chuyện ồn ào dám năm lần bảy lượt xúi Đường Tử Ngạo lập phòng thiếp, không ai không có phần.

Hôm đó Thiên Gia cất bột thuốc chế được vào tay áo, sáng sớm vừa tản bộ với Đường Tử Ngạo về đã vội vàng chạy lên tiền thính, thừa dịp những người kia còn chưa tới liền ra bộ giúp đỡ Thường Văn sắp đặt trà nước.

Thường Văn tuy thấy ngạc nhiên sao hôm nay hắn lại chịu khó như vậy, nhưng thấy hắn ra ra vô vô rót nước, bưng bình giùm mình, cũng không phản đối, chỉ thỉnh thoảng để mắt coi sóc, miễn cho Thiên Gia bị nước bỏng rồi chủ tử lại đòi tìm hắn tính sổ.

Thường Văn gần đây đã thông minh hơn nhiều, trước kia pha một bình trà, chủ tử còn chưa tới, đám thô lậu kia hễ khát nước liền bưng vòi lên miệng uống thẳng, hại hắn thấy đã muốn mắc ói, thật không khác chi nuốt phải con ruồi, bởi vậy giờ mỗi ngày hắn đều chuẩn bị ba bình trà, một bình chuyên dành cho Đường Tử Ngạo, còn hai bình kia để cho bọn họ thỏa sức bê bối. Đường Thiên Gia tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo kĩ lưỡng một hồi, rồi đem hai bình trà cho đám thủ hạ tráng nước nóng mấy lần, còn tự tay lựa lá trà thả vào. Hắn làm thành thục như vậy khiến Thường Văn thích ý cực kỳ, lá trà này đích thực quý giá vô cùng a.

Đến khi đám người kia tới, kỳ thực bọn họ đều rất cẩn trọng, nhưng riêng ở đây căn bản không mấy để tâm, người người xách bình trà, rót đầy chén rồi uống ừng ực, có mấy người chưa ăn điểm tâm còn gọi Thường Văn đòi cao điểm.

Thường Văn tái mặt, không thèm xì ra một tí chút thân thiện nào, có điều không đợi hắn vùng vằng bưng cao điểm từ trù phòng lên, người trong đại sảnh đã lũ lượt kéo nhau liều mạng lao ra ngoài, chạy thẳng vào nhà xí, ai không kịp nhanh chân thì đứng ngoài nhăn nhó ôm bụng, bộ dạng cực kỳ thảm hại. Thường Văn lập tức minh bạch, này là tiêu chảy a~ Mới đứng đó sung sướng cười nhạo chưa được bao lâu, một đám người vừa “giải quyết” xong đã xông ra, bày ra bộ mặt dọa con nít khóc thét, thẳng tay tuốt bội kiếm bên hông phăm phăm dí vào cổ hắn.

Nhất thời, Đường phủ náo nhiệt rộn ràng, mà không ai để ý thiếu niên dung mạo tinh xảo xinh đẹp nào đó đang nhăn nhó mày liễu, cúi đầu lầm bầm bực bội, phối dược lộn ở đâu rồi ta, làm sao dương dương phấn lại thành thuốc xổ được?!

Kết quả, qua trọn một ngày, đối tượng chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất không ai khác ngoài Thường Văn, không những bị mọi người ôm bụng hận thù, còn bị gán cho tiếng “tiểu nhân dám làm không dám nhận”, tội thân hắn oan ức không biết tỏ cùng ai, chỉ còn biết giương nanh múa vuốt chống cự lại với đám người đang không ngớt bêu xấu hắn, kiên quyết nói bọn họ gây lắm tội nghiệt nên mới bị báo ứng.

***

Vừa ngẫm nghĩ lại phương cách phối dược, Đường Thiên Gia vừa nắm tay Đường Tử Ngạo trở về phòng, tới giờ cơm chiều, hắn từ chỗ nương về thì gặp Đường Tử Ngạo, dĩ nhiên rất hài lòng sán lại, nắm tay hắn đi về.

Ăn cơm xong, thực hiếm thấy hắn không quấn quýt lấy Đường Tử Ngạo trò chuyện đông tây, lại ôm y thư* tới bàn đọc sách ngồi tỉ mỉ kiểm tra, thi thoảng ghi chép lại mấy đoạn, đầu mày thoắt nhíu thoắt giãn, Đường Tử Ngạo ngồi ở đầu giường, cũng đang cầm một cuốn sách đọc, trong phòng nhất thời an tường yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngọn nến lép bép cùng tiếng lật sách khe khẽ. Đường Tử Ngạo ngước mắt nhìn bóng lưng tinh tế bé bỏng ngồi chìm trong ánh vàng ấm áp, gương mặt vô thức nhu hòa thêm, giờ khắc này… mỹ hảo đến mức khiến hắn chợt muốn mãi mãi chỉ còn như vậy, hai người, vĩnh viễn không cần vương vấn đến thế sự hỗn loạn ngoài kia nữa.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người, hắn còn chưa kịp mộng tưởng thêm chút gì, bên ngoài đã có tiếng bước chân đến gần, không lâu sau có người gõ cửa: “Chủ tử.”

Đường Tử Ngạo đặt sách xuống đứng dậy mở cửa, đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thường Văn, hắn ghé tai nói nhỏ: “Thư của Thái tử.”

“Đi.” Quay lại nhìn Gia Gia vẫn đang chuyên chú đọc y thư, Đường Tử Ngạo dịu giọng nói: “Gia Gia ở trong phòng đọc sách, cha ra ngoài một lát, lập tức sẽ quay lại.”

“Ưm, cha đi.” Đường Thiên Gia ngẩng đầu, cười xán lạn.

———-



*từ quân: Vua hiền.

*an bình độ nhật: sống bình an qua ngày.

*trưng binh: gọi, bắt đi lính.

*vạn vô nhất thất: không có sơ hở.

*dương dương phấn: phấn, bột gây ngứa =))~~

*y thư: sách thuốc.