Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 113



1.5 ounce rượu Tequila, thêm một ounce Cointreau, cùng với ba ounce nước chanh, bỏ vào nửa bình lắc, sau đó rót vào ly Margaret được viền muối ở miệng ly, trang trí thêm một lát chanh.

Ly coctail Margaret màu vàng như vậy là đã hoàn thành.

“Margaret được gọi là cocktail hoàng hậu, bên cạnh Martini thì nó là một trong những loại cocktail truyền thống nổi tiếng nhất thế giới. Nó từng giành vị trí quán quân trong cuộc thi cocktail của toàn nước Mỹ năm 1949. Ngoài Margarita(up), loại Margaret tiêu chuẩn thông thường của chúng ta ra thì còn gần hai mươi cách pha chế khác nữa, trong đó Margaret vị trái cây cùng Margaret đầy màu sắc là chiếm đa số.” Ngụy Thất đặt ly cocktail trước mặt Giang Lai, “Ly Margaret cần phải ướp lạnh trước, như vậy sẽ ngon hơn, muối để viền ly cũng có thể thay thế bằng đường.”

Giang Lai cầm ly Margaret lên nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Loại cocktail này là để kỷ niệm về người yêu đã mất của ông ta,” Ngụy Thất nhàn nhạt nói, “thông thường là dùng để nhâm nhi sau bữa ăn.”

Giang Lai hớp nhẹ một ngụm, tự cảm nhận hương vị của nó. Lúc mới uống vào, miệng liền có cảm giác nóng bỏng của rượu mạnh, nhưng rất nhanh được nước chanh nhẹ nhàng xoa dịu. Tựa như là tình yêu mãnh liệt được bao trong niềm thương nhớ nhàn nhạt.

“…Ngon quá,” Giang Lai đặt nhẹ ly rượu lên mặt quầy bar.

“Cậu có thể thử cách pha chế khác xem, như thử bằng rượu hoa quả chẳng hạn,” Ngụy Thất bắt đầu lau ly trên quầy bar, “Cũng có thể cho thêm một ounce nước đường.”

“Dạ, cảm ơn anh.”

Giang Lai khẽ lắc ly rượu trong tay, dường như có chút tâm sự. Mặc dù rất chăm chú trong quá trình học tập, thế nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện lên cảm giác uất ức không thể giấu khỏi đôi mắt của Ngụy Thất.

“Làm sao vậy, có tâm sự hả?” Ngụy Thất đặt cái ly đã lau khô xuống, rồi cầm lấy ly khác lên, “Đã hết ca rồi, cậu không về nghỉ ngơi à?”

“Em…” Giang Lai chuyển ly Margaret sang tay trái, “Em muốn ngồi một lát nữa.”

“Còn muốn uống gì nữa không?” Ngụy Thất dịu giọng hỏi.

Giang Lai lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Hay anh Ngụy Thất về nghỉ trước đi, đợi lát nữa em đóng cửa cho…”

Ngụy Thất thường cứ sau khi hết ca là dạy cho Giang Lai vài loại cocktail, song hôm nay lại phát hiện đối phương có vẻ không muốn về phòng.

“Không sao, nếu còn khách thì bartender không thể tan ca được,” Ngụy Thất cười cười, tiếp tục lau ly.

Giang Lai ngẩn người, lập tức thấy vô cùng xấu hổ: “Em không phải khách…”

“Uống rượu của tôi pha, đương nhiên là khách của tôi rồi.” Ngụy Thất dịu dàng nói, “Không sao, tôi chưa mệt.”

Nhạc công đánh đàn dương cầm trong bar đã đi về, những vị khách cũng đã sớm rời đi, trời sắp sáng, khoảng hai tiếng nữa bên lao công sẽ qua quét dọn, lúc này toàn bộ quán bar lại có vẻ thật an tĩnh.

“Anh Ngụy Thất…” Giang Lai bỗng lên tiếng.

“Sao?”

“Thật ra em vẫn muốn hỏi, tên ban đầu của anh Ngụy Thất là gì?”

Ngụy Thất ngẩn người, lập tức cười ôn hòa: “Ngụy Thất là tên của tôi.”

Giang Lai mở to mắt, rồi không hỏi tiếp nữa.

Ngụy Thất nhìn ra ngoài cửa, nơi đó có một người đàn ông đẹp trai cao lớn đang đứng, anh thò tay sờ lên đầu Giang Lai: “Thiệu Đình Chi đang chờ cậu kìa.”

Giang Lai trầm mặc một hồi mới nói: “Em..cũng không muốn đi như thế này, anh ấy không nên ở đây.”

“Vậy cậu ta nên ở chỗ nào?”

Giang Lai lắc đầu: “Anh ấy trời sinh nên đứng dưới ánh đèn, đứng trên sân khấu, đứng trước tầm mắt của mọi người… chứ không phải làm nhân viên phục vụ tại quán bar.”

“Vậy còn cậu?”

Giang Lai ngẩn người: “Em chưa từng nghĩ đến…” Cậu giật nhẹ khóe miệng tự giễu, “Chắc là thích hợp ở chỗ này thôi… em cũng không biết nữa.”

“Cậu cần nghĩ kỹ một chút,” Ngụy Thất ôn tồn khuyên nhủ, “hay có thể quay lại với Thiệu Đình Chi… Đừng nóng vội phản bác, tương lai có vô số khả năng, ai biết được?”

“Em sẽ nghĩ cẩn thận,” Giang Lai trầm mặc một hồi mới nói, cậu chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài cửa. Người đàn ông anh tuấn vốn đang khổ não liền nở một nụ cười nho nhỏ, là ảnh đế, hắn chẳng khi nào phải ngồi chồm hổm ở cửa chờ người như thế này.

Ngụy Thất đem ly rửa sạch, sau đó dùng vải mềm chậm rãi lau. Đúng vậy, Giang Lai là có vô số khả năng, mặc dù cậu đã từng bị nhiều thương tổn như vậy, nhưng cậu ấy vẫn có thể vừa sợ hãi vừa chậm chạp hướng tới tương lai mình mong muốn.

Vậy còn mình?

Anh khẽ nhếch khóe miệng.

Anh nhớ lại buổi chiều nói chuyện cùng Ngụy Cửu.

“Ngoại trừ em là Ngụy Cửu, em còn có quá khứ khác, cuộc sống khác, cùng một tương lai không chút liên quan nào tới Ngụy gia,”

“Còn anh, có một ngày người khác hỏi tên anh, ngoại trừ Ngụy Thất, anh còn gì khác không?”

Anh nhớ tới câu đó, tay liền run lên, mờ mịt mà đứng đó. Anh căn bản không phải họ Ngụy, nhưng phải vì Ngụy gia mà dâng cả cuộc đời.

Cả đời, nghe sao mà dài quá.

Trong đôi mắt của Ngụy Cửu tràn ngập ánh sáng, làm anh thật lòng ước ao.

“Thời gian tan tầm bên Tiếu Ngữ trễ vậy sao?” Âm thanh quen thuộc khiến Ngụy Thất lại càng hoảng sợ, cái ly trong tay rơi xuống đất, trong quán bar vắng vẻ tạo ra tiếng động chói tai.

Anh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh thủy tinh.

Thực tế chứng minh, một khi đánh vỡ sản phẩm bằng thủy tinh thì cách tốt nhất là dùng chổi hoặc những thứ đại để có tay cầm mới tốt.

“A…” Ngón tay của Ngụy Thất xẹt qua mảnh thủy tinh, mảnh vỡ liền đâm vào da, máu nhanh chóng từ vết thưởng chảy ra ngoài. Những đau đớn trong huấn luyện khi xưa đã luôn được dặn là phải chịu đựng, thầy huấn luyện cho rằng sự mềm yếu của con người chính là xuất phát từ đau đớn, khi con người ta bắt đầu quen với cơn đau, thì đó là lúc con người bắt đầu kiên cường.

Lúc đấy cảm giác như ở trong địa ngục, cuộc sống như vậy thật kinh khủng, thế nhưng có một ngày, khi bọn họ phát hiện ra tương lai của chính mình vĩnh viễn bị vây trong cảm giác đau đớn đặc biệt này, đó mới là địa ngục chân chính.

“Thật không cẩn thận,” người đàn ông kia bước vào quầy bar, nâng anh đứng dậy, rồi nhìn vào tay anh, “Tôi tưởng cậu đã biết tôi đứng ở trước mặt cậu rồi chứ.”

“Xin lỗi, tại tôi hơi mất tập trung,” Ngụy Thất cười khổ một chút.

Ngụy Tiếu Khiêm rút mảnh thủy tinh ra giúp cho Ngụy Thất, đầu ngón tay mềm mại bởi vì miếng thủy tinh đã lấy ra mà càng chảy nhiều máu hơn. Hắn chần chờ một chút, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đầu ngón tay anh.

Ngụy Thất sửng sốt một chút, cũng vì vậy mà anh không rút kịp tay về. Đầu ngón tay vì vết thương mà hơi đau nhức lẫn tê tê, nhưng rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong khoang miệng của người kia, ban đầu là liếm thử, nhưng sau đó là không đành lòng dứt ra.

Anh bất động, nhưng cách đó không xa, Ngụy Đại đang im lặng đứng nhìn bọn họ. Ánh nhìn rất châm chọc, Ngụy Thất nghĩ, người đàn ông này coi thường sinh mạng của người khác, cho dù máu chảy thành sông vẫn thờ ơ như cũ, thế nhưng…

Con người luôn có hai mặt như vậy sao, một bên là tên sát nhân giết người cướp của còn một bên là người cha tốt trong gia đình. Ngụy Tiếu Khiêm cũng vậy, khi nhìn thấy hắn ngủ, lại nhìn sang vẻ dịu dàng lúc này của hắn, căn bản chẳng thể tin nổi lúc hắn tỉnh lại lạnh lùng mà hoàn thành giao dịch như thế nào, mang hơi thử tử vong dày đặc, giống như tử thần bước tới…

“Cần bôi thuốc không?” Đôi mắt màu lam khi nhìn anh lộ ra chút lo lắng, “Tôi không biết là dùng thuốc nào…”

Nghe thì thật không thể tưởng tượng nổi, song đó sự thật. Ngụy Tiếu Khiêm trong khi thực hiện nhiệm vụ chưa từng bị thương quá nghiêm trọng. Ngụy Thất thừa nhận một trong những nguyên nhân đó là do thân thủ của Ngụy Tiếu Khiêm tốt, vận tốt, thế nhưng nguyên nhân lớn hơn cả là mỗi lần hắn đều vạch kế hoạch chu đáo, tính được tất cả các khả năng, song song đó là sắp xếp phương án dự phòng. Xin hãy tin tưởng, đi giết một người cũng không phải dễ dàng như vậy, mưu sát vĩnh viễn là chuyện vô cùng phiêu lưu.

“…Đau không?” Ngụy Tiếu Khiêm đưa tay lên vuốt khẽ mặt Ngụy Thất, bên dưới làn da mềm mại này là dòng máu đang chảy siết, con người chính là yếu đuối như vậy, cho nên mới càng phải đem những thứ quý giá đặt vào nơi an toàn.

Ngụy Thất nhẹ đặt tay lên tay Ngụy Tiếu Khiêm: “Không đau, tôi chỉ đang mải nghĩ chút chuyện.”

“Đừng nhúc nhích…” Ngụy Tiếu Khiêm bỗng nhiên nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi Ngụy Thất, ngón tay lành lạnh từ má vòng ra sau, cố định đầu anh lại, tay kia thì ôm lấy eo, kéo anh sát vào người.

Ngụy Thất duy trì vẻ sững sờ, đã thật lâu rồi anh chưa từng gần gũi ai như vậy, từ hai năm trước, anh đã bị sai sang bên cạnh Ngụy Tiếu Ngữ. Nhiệt độ cơ thể của đối phương xuyên qua bộ đồng phục hơi mỏng, anh có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, loại cảm giác này vừa xa lạ lại thật quen thuộc.

Môi hắn chỉ dán lên môi anh, cũng không có hành vi tiến thêm bước nữa, điều này khiến Ngụy Thất thoải mái đi không ít.

Thế nhưng câu nói tiếp theo lại khiến anh hơi cứng người lại.

“Tôi không thích dáng vẻ ban nãy của em,” giọng nói kia vô cùng dịu dàng mang theo cường thế đã lâu không thấy.

“Hả?” Ngụy Thất hoang mang ngẩng đầu lên nhìn hắn, cố gắng kéo khoảng cách của hai người ra xa một chút. Thế nhưng anh lại rơi vào cái ôm lạnh buốt nhưng thật vững vàng.

Hai người đều đồng thời im lặng, lúc Ngụy Thất cho rằng Ngụy Tiếu Khiêm không nói gì nữa thì đối phương lại lên tiếng: “Đừng để ai thấy dáng vẻ này của em…”

Đối phương nhẹ nhàng buông anh ra. Lúc Ngụy Thất ngẩng đầu lên, thấy trong đôi mắt màu lam thật dịu dàng kia đang lộ ra tình cảm ấm nóng, giọng hắn rất trầm mà giàu từ tính: “Tôi không biết mình sẽ làm ra những gì… tôi không muốn tổn thương em, thế giới này, người duy nhất tôi không muốn thương tổn đến chính là em.”

Người đàn ông trước mắt dịu dàng như vậy, ngữ điệu dường như đang kể ra tâm sự với người trong lòng, thế nhưng lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.

“Em dường như lúc nào cũng có thể rời bỏ…Không được, tôi không cho phép như vậy,” Ngụy Tiếu Khiêm mềm giọng nói, “Đừng quên, đó là sự tự do tôi đã cho em.”

Ngụy Thất cười miễn cưỡng: “Đó căn bản không phải tự do.”

Ngụy Tiếu Khiêm đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của anh. Không ai biết đôi mắt của tử thần lại đẹp, lại dịu dàng đến thế. Ngụy Thất nghiêng đầu, anh không có cách nào chịu nổi ánh nhìn điên cuồng lại đầy tình cảm như vậy, dường như nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào nơi đó, từ nay không thể trở lại.

Trong hai năm, phương thức ở chung của bọn họ coi như rất tốt, cho đến khi sự xuất hiện của Ngụy Đại đã phá vỡ thế cân bằng này. Có lẽ nói quyết sách của Ngụy gia đã đập tan sự cân bằng này. Một người làm ra quyết định, sau đó mọi người đều bị ảnh hưởng đến, anh cũng vậy. Anh vốn đang đi theo Ngụy Tiếu Ngữ lại bị gọi về bên Ngụy Tiếu Khiêm, mọi chuyện có vẻ đã chậm rãi bắt đầu rồi, tựa như một vòng tuần hoàn không có điểm dừng.

Cho đến khi một người trong đó dùng máu để tế điện.