Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)

Chương 39: Đưa tới cửa 



Triệu Ngang gần đây bắt đầu bận rộn với cuộc sống kiếm tiền.

Mỗi sáng rời giường liền đi theo Thu ㄨ mũi kiếm cùng mở hai tiểu hào chạy thương, đến giờ, tốc độ cũng đã nhanh hơn 1 tiếng so với lúc mới bắt đầu.

Xong rồi thì mở tiểu hào 30 không biết ở đâu ra của Thu ㄨ mũi kiếm đánh kiếm Bảo Tàng Đồ, ba acc đánh hết số lần cũng có thể rớt ra mười bảy mười tám tấm. Tiền bán Bảo Tàng Đồ cũng xem như một khoản thu nhập không lớn không nhỏ.

Mà hai acc khác trong khi Triệu Ngang săn Bảo Tàng Đồ, một câu cá, một bày quầy, ngắn ngủi 4 ngày, đã có 700, 800 vàng vào túi, thêm hàng trữ trong thương khố… có lẽ ngày chuộc thân đã không còn xa.

Triệu Ngang nhìn số tiền trong thương khố nhanh chóng tăng trưởng, một loại cảm giác gọi là thỏa mãn lặng lẽ dâng cao.

“Ngang Ngang! Nếu không ra ăn cơm sẽ nguội đấy!” Tần Yến ở bên ngoài lại bắt đầu hô, đây đã là lần thứ năm.

“Dạ dạ, ra ngay…” Triệu Ngang dạ dạ liền miệng, nhưng vẫn điều khiển nhân vật dùng Định Vị Phù truyền tống đến điểm truyền tống ra Nhĩ Hải, bạch bạch chạy vào trong.

Mấy ngày nay kiếm Bảo Tàng Đồ, Triệu Ngang đã có kinh nghiệm, càng là lúc đã rớt được Bảo Tàng Đồ, càng không thể dừng, thường chỉ cần rời đi một chút rồi trở lại thì đã không còn khả năng rớt ra nữa.

Vậy nên cho dù người mẹ luôn dịu dàng của mình đã có dấu hiệu phát hỏa, Triệu Ngang vẫn không nỡ ngừng lại.

Đi vào tọa độ Trừng Ác Lệnh yêu cầu, chuột phải vào Trừng Ác Lệnh, Triệu Ngang vội vàng dập kỹ năng lên Ác Nhân.

Tiểu hào này là Thiên Sơn, khiến người đã quen dùng Nga My như Triệu Ngang có hơi không thuận tay lắm, nhưng, rõ ràng chính là, chuyên công so với một vú em nhanh hơn không ít.

Đang đánh hăng say, bà Triệu đã gọi Triệu Ngang thật lâu vẫn không có kết quả liền đẩy cửa đi vào, sắc mặt rõ ràng không hề tốt.

Triệu Ngang đang để tự động công kích, thấy mẹ vào vội ngẩng đầu, “Mẹ…”

Tần Yến cả vẻ mặt lạnh dùng để đối phó với ba cậu cũng trưng ra, “Triệu đại thiếu gia, chơi đủ chưa?”

Một giọt mồ hôi lạnh nhất thời trượt xuống thái dương Triệu Ngang, “Mẹ… con lập tức ra ngay.”

Tần Yến tiến lên, ấn tắt lap của cậu, Triệu Ngang trong lòng thầm hô to, sắp đánh xong rồi, ít nhất để con lấy được tấm bảo đồ này a —— đó chính là 4 vàng a!

“Mẹ thấy con gần đây rõ là nghiện rồi, cổng không ra cửa không chạm, đã sắp thành tiểu thư khuê các thời xưa!” Tần Yến bất mãn trừng cậu, “Nhanh, đứng dậy ra ăn cơm, trời mùa đông, sắp nguội hết rồi!”

“Dạ…” Lão thái quân lên tiếng, Triệu Ngang không dám không nghe theo, chỉ có thể bất đắt dĩ để máy tính lên tủ đầu giường, xoay người xuống giường.

“Còn nữa, cơm nước xong đừng chơi nữa, dù sao cũng không ngủ trưa, ra ngoài đi dạo cho mẹ!” Tần Yến nhìn cậu vâng lời ra khỏi phòng, còn cố ý bổ sung thêm một câu.

Triệu Ngang lập tức mở to hai mắt nhìn, “Mẹ… trời lạnh như vậy, mẹ muốn con đi đâu a!”

“Thích đi đâu thì đi, còn tiếp tục ở nhà, sẽ nổi mốc.”

“…”

Tâm Triệu Ngang nhất thời một mảnh hoang vu —— muốn an phận kiếm tiền, sao lại khó như vậy a?

“Con cứ mỗi ngày rúc trong nhà mới không có ai chơi, từ nhỏ đến lớn cũng không thấy con có đứa bạn thân nào, người không biết còn tưởng mẹ nuôi một đứa tự kỷ đấy.” Tần Yến đảo cặp mắt trắng dã, nhưng vẫn bưng canh trứng vừa đi hâm lại lên bàn cho cậu.

Ông Triệu đang bắt hai chân lên bàn xỉa răng xem tivi, bị Tần Yến đẩy xuống, “Nói bao nhiêu lần, chẳng bao giờ nhớ!”

Triệu Sùng Nhạc cười hì hì, “Con trai tự kỷ, còn không phải vì nó có một cô giáo quá lợi hại sao a!”

Muốn nói nguyên nhân Triệu Ngang từ nhỏ đã quen chơi một mình, thì chính là đây.

Chuyện kể khi tiểu học, cậu học trong lớp của mẹ, bạn cùng lớp không biết vì sao, đều nghĩ cậu là tên hán gian về nhà mách lẻo mẹ, vậy nên, mặc dù không dám bắt nạt cậu, nhưng là, cũng không một ai chủ động chơi với cậu.

Hơn nữa tính cách bạn học Triệu Ngang vốn thuộc loại hướng nội, càng không có khả năng chủ động vươn bàn tay hữu nghị, vì vậy, cô độc cứ cô độc, từ từ trở thành thói quen.

“Ông nói cái gì? Cái gì gọi là con trai tự kỉ? Con của ông mới tự kỷ đấy! Lần trước Doanh Phong không phải còn tìm nó chơi?” Cho nên Khổng thánh nhân đã từng nói, chỉ có ai đó và tiểu nhân là khó nuôi…

Cái tự kỷ kia rõ ràng là do em nói ra được không vợ đại nhân?

“Được rồi, ăn xong con sẽ ra ngoài dạo mà…” Triệu Ngang vừa nhét cơm vào mồm vừa mở miệng, trước kia nhàn nhã chơi không cảm thấy gì, hai ngày nay chuyên tâm kiếm tiền không thể không ngồi một chỗ, quả thật có chút mệt.

Có điều, không kịp báo Thu ㄨ mũi kiếm, có chút xấu hổ.

Nhìn thái độ này của mẹ, vào login rồi out ra xem ra không có khả năng, chỉ có thể trở về rồi lên giải thích.

“Ừ… con cũng có thể tới nhà Doanh Phong chơi mà, người ta lần trước không phải còn nói là bạn với con à?” Tần Yến xem ra đối với chuyện Triệu Ngang có thể kết giao với một người bạn như Nhạc Doanh Phong rất vừa lòng.

Triệu Ngang nghe thấy lời của mẹ, thân thể không tự chủ cứng đờ, thịt đông vừa gắp lên bị cắt thành hai nửa một lần nữa rớt trở lại vào đĩa.

Triệu Ngang vội vàng che dấu cúi đầu và liền mất đũa cơm, “Ưm… nói sau đi.”

Trong lòng lại không khỏi xúc động… đi gặp cậu ấy, có thể sao?

Trên phố cuối đông, tuy vẫn còn có chút rét lạnh, nhưng người đi đường so với trước kia đã nhiều hơn.

Triệu Ngang nhớ tới lần ra khỏi nhà trước hình như là ngày mùng một qua ngoại, xem ra thật sự dính ở nhà quá lâu rồi.

Giữa trưa, Triệu Ngang ra ngoài chỉ mặc áo khoác dày, có chút lạnh.

Cái áo khoác này, chính là cái giao thừa đêm đó đi chơi mặc —— Triệu Ngang nhớ tới cách giải quyết cơn lạnh khi đó, trên mặt không kềm được hơi nóng lên.

Lơ đễnh bước trên đường, trong lòng thật ra bối rối muốn chết.

Rốt cuộc, muốn đi hay không đây?

Mấy ngày nay chỉ lo chơi game, cũng không nghĩ đến cậu ấy, bây giờ rảnh rỗi, cảm giác chua xót trước kia, nháy mắt lại tràn đầy trong lòng.

Kỳ thật rất muốn gặp cậu ấy một lần a… nhưng tìm không ra lý do gì để tới.

Triệu Ngang luồn tay vào túi áo —— vừa rồi cơm nước xong bị mẹ hạ lệnh cấm trở về phòng, thế nên di động cũng không lấy đã đi ra.

Tuy số của cậu ấy vẫn luôn nhớ rất rõ, nhưng khi tìm được buồng điện thoại công cộng, lại giả vờ quên mất.

Ở khu gần nhà đi vòng vo hồi lâu, Triệu Ngang cuối cùng chống không nổi mong muốn của mình, bắc xích lô đi đến nhà Nhạc Doanh Phong.

Triệu Ngang thấp thỏm ngồi trên xích lô xoắn xuýt một đường, lúc dừng lại, lại sinh ra xúc động muốn theo đường cũ trở về.

Nhưng đã tới rồi, đương nhiên không có khả năng đi về.

Dù sao… dù sao cậu ấy cũng đã nói, luôn xem mình là bạn tốt.

Vậy, bạn tốt đến nhà chơi cũng rất bình thường phải không?

Tới trước cửa nhà cậu ấy, ấn chuông, Triệu Ngang không yên lòng đứng đợi.

Bên kia qua thật lâu mới truyền đến tiếng dép lê kéo lẹt xẹt, cùng với người nào đó không kiên nhẫn nói. “Ai đó! Doanh Hiên có phải anh lại không mang chìa khóa?”

Tâm tình cậu ấy hình như không tốt lắm? Tim Triệu Ngang vốn treo lên nhất thời càng thêm căng thẳng, chẳng lẽ hôm nay cậu thật sự không nên tới?

Trong lòng đang rối tung rối mù, cửa đã bị mở ra, Nhạc Doanh Phong mang khuôn mặt khó chịu khi nhìn thấy cậu, biến thành giật mình, “Ngang Ngang? Sao cậu tới đây?”

Cậu ấy hỏi câu này càng khiến Triệu Ngang thêm bất an, “Ách… có phải cậu đang bận không? Tớ hôm nay không nói trước đã tới, xin lỗi…”

Nhạc Doanh Phong nhìn qua giống như hơi thở phào nhẹ nhõm, vẻ cứng ngắc trên mặt cuối cùng cũng biến mất, bày ra một nụ cười dịu dàng với cậu, “Nghĩ gì mà tới chỗ tớ?”

Nói xong, còn tiến lên bắc lên vai cậu, kéo cậu vào trong.

“A…” Mặt Triệu Ngang nổi lên chút đỏ, “Mẹ tớ chê tớ mỗi ngày đều ở nhà, bắt tớ ra ngoài chơi…”

Nhạc Doanh Phong nghe đến chơi, có chút oán trách quay đầu nhìn cậu, “Hóa ra không phải thật sự muốn tới tìm tớ.”

“Không phải không phải, tớ…” Triệu Ngang lo lắng muốn giải thích, nhưng khi thấy khóe miệng Nhạc Doanh Phong toét ra một nụ cười, mới ý thức được mình bị cậu ấy trêu, thở phì phì đập cậu ấy một đấm, “Cậu rảnh quá đi!”

Nhạc Doanh Phong tiếp nhận một đấm của cậu, nhẹ nhàng vuốt hai cái, mới như không có gì buông ra.

Trong nhà chỉ có một mình cậu, Nhạc Doanh Phong trực tiếp ôm vai Triệu Ngang, muốn đi tới phòng mình, nhưng khi sắp tới cửa, lại đột nhiên nhớ ra bên trong còn đang mở game, bước chân lập tức dừng lại.

Vừa rồi Triệu Ngang đột nhiên logout, cậu còn tưởng do lag quá văng ra, cấu hình lap Triệu Ngang không cao lắm, bật ba acc, lag là chắc chắn, lag văng ra cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng rồi đợi thật lâu, người không thấy lên lại, cho dù biết tên kia chỉ ở nhà, Nhạc Doanh Phong vẫn không tránh được có chút lo lắng.

Trước kia dù đi đâu hay treo máy Triệu Ngang cũng đều nói một tiếng với cậu.

Lấy di động nhấn số cậu ấy, gọi N lần, vẫn không ai nghe.

Lúc này mới chính thức lo lắng, đang nghĩ xem có nên đi tìm cậu ấy không thì người đã tự đưa mình tới… vậy nên khi cậu không kiên nhẫn chạy ra mở cửa, game cũng không out.

“A… cậu khát không? Tớ rót ly nước ấm cho cậu.” Nhạc Doanh Phong kéo cậu ấy chuyển hướng, đi đến sô pha trong phòng khách.

“A… cám ơn.” Triệu Ngang không cảm thấy được sự khác thường của cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.

Vừa rồi ngồi trên xích lô gió lạnh thổi một đường, hiện tại tay chân đã lạnh cóng, tuy điều hòa nhà Nhạc Doanh Phong rất tốt, cậu vẫn muốn ôm ly nước sưởi ấm một chút.

Nhạc Doanh Phong bật tivi, ném điều khiển cho cậu, rồi đi vào nhà bếp.

Triệu Ngang nhìn bóng lưng cậu ấy, trong ngực lại ngăn không được thịch thịch đập loạn.

Mình thật sự… thật sự đã đến.

Bối rối một đường, ngay cả khi ấn chuông cửa đều đã chuẩn bị tùy thời chạy trốn, nhưng giờ, cậu lại an an ổn ổn ngồi trong nhà Nhạc Doanh Phong, chờ cậu ấy mang nước lên.

Đột nhiên tới như vậy, không biết có kỳ quái quá không.

Có điều, Triệu Ngang lại nhịn không được trộm mỉm cười.

Định đứng lên, thật sự đã vài ngày không gặp cậu ấy. Tuy kỷ lục dài nhất là một năm rưỡi, nhưng vài ngày ngắn ngủi này cũng là một loại dày vò nho nhỏ.

Triệu Ngang, mày đang nghĩ lung tung gì vậy a! Triệu Ngang vỗ vỗ đầu mình, tại sao càng ngày càng không có tiền đồ?

“Sao vậy? Đau đầu?” Nhạc Doanh Phong vừa lúc bưng ly nước đi ra, thấy cậu như vậy, lập tức lo lắng bước nhanh về trước.

Triệu Ngang vội vàng dừng động tác, lúng túng nhìn cậu ấy, “Không có, tớ không có đau đầu…” Cái này phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói mình là vì tình cảm đối với cậu ấy mới bối rối đến không thể không tự đập đầu?

Nói ra, có lẽ bản thân sẽ xấu hổ và giận dữ mà chết.

Có lẽ sắc mặt Triệu Ngang ngày càng đỏ đã tiết lộ tâm tình hiện tại, Nhạc Doanh Phong thế nhưng khó có được không hỏi tiếp, ngược lại đặt ly xuống trước mặt cậu, cười như không cười, “Không phải vì lần đầu đến nhà tớ mà căng thẳng chứ?”

“Căng thẳng? Có gì hay mà căng thẳng chứ!” Triệu Ngang mạnh miệng phản bác, mặt lại không ngăn được càng nóng —— đây tuyệt đối là căng thẳng không sai vào đâu.

Nhạc Doanh Phong gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu, sô pha xốp bị lõm xuống, khiến hai người bỗng chốc gần sát, “Ừ, cũng đúng, lại không phải đến nhà bạn trai gặp gia đình.”

Áo khoác dày của Triệu Ngang lúc mới vào cửa đã cởi bỏ, trên người chỉ còn lại một áo len mỏng, quần áo Nhạc Doanh Phong càng phong phanh, thân thể Triệu Ngang còn chưa ấm lại, khẽ dựa sát như thế, nhiệt độ cơ thể Nhạc Doanh Phong cuồn cuộn không ngừng theo trên thân cậu ấy truyền tới, khiến toàn thân Triệu Ngang đột nhiên trở nên mẫn cảm, lại nghe cậu ấy nói vậy, Triệu Ngang cảm thấy tim lại nghiêm trọng tăng tốc, “Cậu… nói lung tung cái gì a! Tớ cũng không phải con gái!”

Nói năng lộn xộn, Triệu Ngang, người ta chỉ là so sánh, mày làm gì phải trả lời nghiêm túc vậy a.

Triệu Ngang khóc không ra nước mắt.

Ai ngờ Nhạc Doanh Phong lại trịnh trọng nhìn về phía cậu, “Tớ không có xem cậu là con gái…”

Tầm mắt hai người đối nhau, Triệu Ngang lập tức bị đôi mắt kia hấp dẫn, vội vàng nhắm mắt lại, xoay đầu về, đầu mình mỗi ngày nghĩ cái gì vậy? Người ta tùy tiện một câu, mình lại thấy đầy mờ ám.

Quả nhiên thích người ta thích đến suy tưởng rồi sao?

Nhạc Doanh Phong nhìn thấy phản ứng của cậu ấy, cười khổ lắc đầu, một giây khi cậu ấy nhắm mắt, mình thiếu chút nữa đã muốn hôn lên —— nếu không phải cậu ấy đột nhiên xoay đầu.

Tuy trộm thở nhẹ, nhưng, một luồng thất vọng cũng ẩn ẩn tập kích tới.

Nhạc Doanh Phong cũng nhanh chóng quay đầu đi, trên tivi đang phát chương trình mua sắm, hai người ngồi ngốc chỗ này lâu vậy, cả chuyện phải chuyển kênh cũng không nhớ.

Nhạc Doanh Phong cầm lấy điều khiển vừa ném bên cạnh Triệu Ngang, chốc chốc nhấn chuyển kênh, “Đúng rồi, vừa rồi gọi cho cậu mấy lần, sao không nghe?”

Triệu Ngang chưa kịp loại bỏ hết căng thẳng, ôm ly nước ấm, nghe thấy lời cậu, động tác hơi ngừng lại, “Điện thoại? A… tớ quen đem di động.”

“Ồ… vậy sao…” Nhạc Doanh Phong giật giật khóe miệng, vừa rồi mình rốt cuộc vì cái gì mà lo lắng như vậy?

Tết âm lịch cũng đã qua tám chín ngày, vẫn có đài truyền hình phát lại tiệc liên hoan mừng xuân, nhớ tới đêm giao thừa năm nay hai người đều không thủ xem tivi, Nhạc Doanh Phong dứt khoát dừng ở kênh này.

Tuy hai người tâm trí đang nhảy nhót điên cuồng có lẽ cũng không chú ý đến tivi.

Nhạc Doanh Phong nghiêng đầu, Triệu Ngang đang cúi đầu từng chút từng chút uống nước, cổ áo len trắng nhạt càng tôn lên cái cổ trắng nõn của cậu ấy.

Nhạc Doanh Phong nhẹ thở ra một ngụm, cưỡng chế mình kéo mắt chuyển đến tivi, nhưng trong đầu lại không biết thế nào, đột nhiên hiện lên ngày họp lớp hôm đó, cảm giác mình rúc vào hõm vai cậu ấy ngủ.

Nơi nào đó không tự chủ được mà siết chặt.

Nhạc Doanh Phong âm thầm bấu mình một cái, nhẹ hắng cổ họng, nhìn Triệu Ngang mở miệng, “Ngang Ngang… cậu chừng nào khai giảng?”

Hiện tại đã xem như thời gian nghỉ đông sau cùng, vấn đề này, không muốn đối mặt cũng phải lên tiếng hỏi.

Triệu Ngang rõ ràng sửng sốt một chút, “Khai giảng?”

“Đúng vậy… không phải cậu quên chuyện khai giảng rồi chứ?” Tuy bàn luận một chủ đề rất ‘đau thương’, Nhạc Doanh Phong vẫn không nhịn được bật cười vì sự ngu ngơ của cậu ấy.

Triệu Ngang mơ hồ nhìn cậu, từ từ mở miệng, “Đúng a… còn một tuần nữa phải đi học… sao tớ quên mất?”

Quả thật đã quên, Nhạc Doanh Phong hắc tuyến, “Còn có một tuần?” So với cậu còn sớm hơn hai ngày.

Triệu Ngang dường như rất chán nản, cúi đầu ủ rũ trả lời, “Ừ…”

Một tuần a… Không biết nếu mỗi ngày cậu đi làm, thuận tiện quẹo vào nhà bọn họ, có phải quá lộ liễu không, Nhạc Doanh Phong cũng khó tránh được bắt đầu khổ não, “Vậy giữa chừng cậu có về không?”

Triệu Ngang lắc đầu, nâng mặt nhìn cậu, trong mắt mang theo tí uất ức, “Có lẽ phải đợi nghỉ hè… đợt nghỉ dài nhất cũng chỉ có 3 ngày, vừa đủ một lần đi về.”

Ánh mắt Nhạc Doanh Phong trở nên u ám, vươn tay ôm vai Triệu Ngang, “Vậy… nhớ thường gọi điện cho tớ.”

“Ừ…” Triệu Ngang gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến ngày khai giảng buồn bực khiến cậu không để ý vuốt quỷ của người nào đó đang chiếm tiện nghi mình.

Nhạc Doanh Phong cũng nhẹ thở dài, trên tivi đang chiếu đoạn tấu nói của một nam một nữ, người nam diễn vai hoàng đế, bị cô gái xoay quanh trêu đùa.

Tấu nói: thể loại khúc nghệ kết hợp giữa thơ văn với giọng điệu hài hước di dỏm.

Nhạc Doanh Phong hơi nghiêng đầu, lại rúc lên bả vai Triệu Ngang, “Trẫm hơi mệt, để trẫm nằm một chút.”

Triệu Ngang vốn luôn cúi mặt bị động tác của cậu khiến cho căng thẳng, “Ưm… cậu, cậu nằm đi.”

“Ưm, ái phi của trẫm thực ngoan.” Nhạc Doanh Phong vỗ nhẹ cậu hai cái, ban lời khen.

Triệu Ngang nhất thời xù lông, đẩy đầu cậu ra, “Ai là ái phi của cậu, cậu, cậu là Nhạc công công!”

Nhạc Doanh Phong sau khi nghe thấy lời cậu, mắt nguy hiểm nheo lại, thình lình bổ nhào lên Triệu Ngang, đè cậu trên sô pha, “Công công? Cậu nói tớ là thái giám? Vậy có muốn tự chính mình kiểm nghiệm không?”

Triệu Ngang quang quác dùng sức đẩy cậu, “Nhạc Doanh Phong, cậu làm gì vậy… mau đứng lên!”

“Hửm? Không phải cậu nói tớ là thái giám sao? Vậy tớ đến xem thử, chúng ta rốt cuộc ai lớn hơn.” Nhạc Doanh Phong cười xấu xa, tay vươn hướng thắt lưng Triệu Ngang.

“A! Nhạc Doanh Phong, cậu đứng dậy! Tớ không nói, không có nói!” Triệu Ngang toàn lực giãy dụa, mặt đỏ bừng.

Nhạc Doanh Phong đột nhiên ý thức được, hành vi của mình hình như… có chút…

Nhưng đùa đến không biết chán, cậu hoàn toàn không hối hận, ngược lại thích thú tràn trề nhìn vẻ mặt của Triệu Ngang, “Như thế nào? Tớ rốt cuộc có phải thái giám không?”

“Không phải không phải, cậu là bệ hạ, là Hoàng Thượng, là trẫm!” Triệu Ngang nhắm mắt lại chống cự đẩy đẩy, nói năng đã có chút lộn xộn.

Nhạc Doanh Phong vẫn không định buông tha cậu ấy, “Vậy cậu có phải ái phi của tớ?”

Triệu Ngang đã sắp khóc ra, mắt đáng thương mở một khe nhỏ, “Phải…”

“Thừa nhận là tốt rồi…” Tiếp tục đùa nữa sẽ xảy ra chuyện, Nhạc Doanh Phong cảm thấy lửa vừa vất vả đè xuống, bây giờ lại có xu thế bốc lên, xoay người xuống sô pha.

Triệu Ngang cũng vội vàng ngồi thẳng người, hung hăng trừng cậu một cái.

Nhưng nhìn trong mắt Nhạc Doanh Phong, lại có chút hàm súc xấu hổ cùng sợ hãi.

Nhạc Doanh Phong lập tức mở cờ trong bụng… cậu hình như, khả năng thành công lại lớn hơn một ít.

—————————————————————————

Một chút về nhiệm vụ Trừng Ác để kiếm Bảo Tàng Đồ.

Nhiệm vụ Trừng Ác là nhiệm vụ phụ tuyến, sau khi 30 có thể nhận. Sau khi nhận nhiệm vụ sẽ được giao cho Trừng Ác Lệnh. Trên Trừng Ác Lệnh sẽ có ghi tọa độ yêu cầu, đi đến khu vực có tọa độ yêu cầu, sử dụng Trừng Ác Lệnh sẽ xuất hiện một Ác Nhân, đánh chết Ác Nhân sẽ có cơ hội nhặt được Bảo Tàng Đồ, Bảo Tàng Đồ giá bán có thể từ 2~4 vàng.