Tương Ngữ

Chương 37: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-3



"Còn chưa đầy bốn tháng nữa là kỳ thi Đại Học, còn tính xem phim lúc nửa đêm."- Thời điểm anh lấy tác phẩm mới xuất bản từ giá sách xuống, không hiểu sao câu này lại xuất hiện trong đầu Kiều Vũ Tụng.

Anh hạ tay xuống, do dự về tác phẩm đam mỹ đặc biệt này.

"Cuốn sách mới của Kobayashi rất hay. Đây là lần đầu tiên cô ấy thử nghiệm đề tài ABO, được người xem phản hồi rất tốt khi nó được đăng nhiều kỳ ở Nhật." Nick nói sau quầy, giọng tràn ngập ý cười.

Kiều Vũ Tụng nhìn lại và thấy anh ta đang cười, bộ ria mép nhếch lên, trông đặc biệt đắc ý.

"Tổng số tiền tôi nợ trước giờ bao nhiêu?" Kiều Vũ Tụng tìm thấy ví của mình.

Nick ngạc nhiên nói: "Không mượn à?"

Anh lắc đầu nói: "sắp thi đại học rồi, sau này sẽ không đến nữa."

"Như vậy..." Nick nhìn anh đầy nghi ngờ, đột nhiên nhếch miệng cười hỏi, "Có phải là đang nói chuyện yêu đương?"

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng lấy tiền ra, tay dừng lại, thờ ơ nói: "Tôi thậm chí còn không đọc truyện tranh, còn có thời gian để yêu đương?"

"Thật không?" Anh ta cười khúc khích và mở cuốn sổ nhỏ để ghi chép.

Bề ngoài, rõ ràng anh ta không tin, điều này khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy bồn chồn, cứ như lúc nào đó anh đã để lại cho anh ta ấn tượng không tiến bộ. Nhưng Nick nghĩ gì về anh, đâu có quan hệ gì? Họ thậm chí không phải bạn bè, nhiều nhất là người quen, còn có một số giao dịch tiền bạc.

Kiều Vũ Tụng gõ ngón tay lên mặt quầy và thúc giục, "xong chưa? Tôi sắp bắt đầu tiết học."

"Được, xong rồi, tổng cộng là 53 tệ." Nick đặt cuốn sổ lên trước mặt anh.

Nhiều như vậy? Kiều Vũ Tụng hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn xác thực là như vậy, không thể làm gì khác hơn là bé ngoan bỏ tiền.

"Nhân tiện, có hứng thú với nhà tắm mà tôi đã nói lần trước không?" Nick mỉm cười hỏi.

Kiều Vũ Tụng không chút do dự từ chối: "Tôi không có hứng thú."

"Đừng vội từ chối." Nick đưa cho anh một ít tiền lẻ. "Ở một nơi nhỏ bé như Nhạc Đường, không có nhiều người đồng tính, tất cả họ đều ẩn sâu lắm. Nếu không tìm thấy cộng đồng, làm sao nói chuyện yêu đương được?"

"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Kiều Vũ Tụng nhanh chóng lấy tiền lẻ trong tay ra, nhét vào túi, đeo cặp sách rồi rời đi.

Xem truyện tranh đam mỹ, thì nhất định là gay sao? Đạo lý gì vậy?

Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng không thể một lời bác bỏ Nick như vậy. Nick có cái khứu giác đồng tính, có thể ngửi thấy ai là gay - ai không phải.

Một người đồng tính có mùi như thế nào? Thơm không? Thúi sao? Kiều Vũ Tụng vén vạt áo trước lên và ngửi chính mình, ngoại trừ một ít mồ hôi, anh không có mùi gì đặc biệt. Trên người anh có mùi đồng tính sao?

Tống Vũ Tiều thì sao? Nếu Tống Vũ Tiều bước vào cửa hàng truyện tranh "Bạn có thể", Nick có thể ngửi thấy mùi cơ thể của cậu ấy không?

Kiều Vũ Tụng sửng sốt trước ý nghĩ đột ngột.

Anh lắc đầu và ném ý tưởng ra khỏi đầu. Thật là kinh khủng, anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy. Làm thế nào có thể nghĩ như vậy? Tống Vũ Tiều mới 14 tuổi, huống chi cậu có phải gay hay không, thậm chí không nên liên quan đến chữ "luyến".

Bởi vì một ý nghĩ như vậy xẹt qua trong đầu Kiều Vũ Tụng, anh cảm thấy có chút chán ghét. Nghĩ đến việc đi xem phim với Tống Vũ Tiều sau khi tan học, Kiều Vũ Tụng thực sự quên mất nội dung của phim là gì.

Có lẽ ý nghĩ đó có liên quan đến cuốn truyện tranh mà Tống Vũ Tiều đã nhặt lên ngày hôm đó? Kiều Vũ Tụng chỉ có thể dùng điều này để giải thích.

Bất ngờ, Kiều Vũ Tụng kéo quần áo phía trước lên và ngửi thấy mùi trên người anh.

Hành động khiến người bạn cùng bàn chú ý, người này nhìn anh một cách kỳ lạ và hỏi: "Sao vậy?"

"Cơ thể tôi có mùi nặng không?" Kiều Vũ Tụng hỏi.

"Hả?" Người bạn rất ngạc nhiên và nói: "Không có! Dù sao thì tôi cũng không ngửi được. Sao cậu không hỏi thử các cô gái?"

Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không quấy rầy người bạn đang học, quyết định sau khi tan học về nhà tắm rửa, sau đó bắt taxi đến rạp chiếu phim để gặp Tống Vũ Tiều và những người khác.



Phim chiếu lúc 10h50, về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi đi chơi, chắc cũng muộn rồi.

Ngay khi tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên, Kiều Vũ Tụng lập tức đeo cặp sách của mình, rời lớp học.

Vì không có thời gian, anh gọi một chiếc xe taxi.

Trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, Kiều Chấn Hải trở lại Tuệ Loan để làm việc.

Trong nhà chỉ còn lại 2 mẹ con Kiều Vũ Tụng.

Phòng mạt chược vẫn chưa kết thúc, Từ Ngạo Quân còn không biết Kiều Vũ Tụng về nhà. Kiều Vũ Tụng không chào bà, vì vậy anh không cần phải giải thích.

Sau khi tắm vội vàng, Kiều Vũ Tụng lục tung vài bộ quần áo mình có, và cuối cùng chọn mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc, màu xám đã mua trong năm mới. Để tránh lạnh, anh đã thêm một chiếc áo len dệt kim vào bộ đồng phục bóng chày của mình.

Kiều Vũ Tụng đánh giá thấp bản thân, không nghĩ rằng sẽ mất nhiều thời gian cho việc lựa chọn quần áo như vậy.

Lúc ra ngoài đã là 10 giờ rưỡi, thấy đã muộn nên phải nhờ tài xế taxi cho xe chạy nhanh hơn.

Người lái xe mất kiên nhẫn với sự thúc giục liên tục của anh, hỏi đùa: "Đây là đi hẹn hò, bị muộn rồi đi? Nhóc con."

Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong sửng sốt, chỉ có thể cười nói, "có hẹn với một người bạn."

"Yên tâm! Thật yêu thích cậu, đến muộn nửa giờ cũng không chạy được. Nếu là không yêu thích cậu nha, lúc đến gặp cũng phải ầm ĩ một tiếng, loại này chia tay cũng được rồi. Cậu đẹp trai như vậy, còn sợ không có gái à? đúng không?" Tài xế ha ha cười nói.

Kiều Vũ Tụng cười xấu hổ hơn nữa, từ xa nhìn thấy Tống Vũ Tiều đã đứng ở cửa rạp chiếu phim, liền vỗ vỗ lưng ghế lái nói: "Sư phụ, chỉ cần dừng lại ở phía trước. Cảm ơn!"

Kiều Vũ Tụng ra khỏi taxi, chạy về phía rạp chiếu phim và hô: "Tiểu Tiều!"

Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều đã quay sang hướng ngược lại và không phản ứng gì cả.

Kiều Vũ Tụng giảm tốc độ, khi ở phía sau Tống Vũ Tiều, anh vỗ vai cậu.

Tống Vũ Tiều giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh, vẻ kinh ngạc trên mặt mờ dần rồi trở lại vẻ thờ ơ. Cậu tháo tai nghe và nói: "Chào".

Thì ra là đeo tai nghe, thảo nào mà không nghe thấy. Kiều Vũ Tụng cười nói: "Em đợi lâu chưa?"

"Không sao đâu." Tống Vũ Tiều nhìn đồng hồ, "Tống Nhạn nói 10h30, bây giờ mới 10h40."

Kiều Vũ Tụng đã vô cùng sửng sốt sau khi nghe điều này, ngượng ngùng, "Mười giờ rưỡi rồi sao? Anh quên mất. Rất xin lỗi, anh nghĩ chỉ cần đến trước khi phim bắt đầu là được."

"Em cũng nghĩ vậy. Cô ấy là người duy nhất nói lúc đó là 10:30. Nhưng lúc này -" Tống Vũ Tiều lấy điện thoại ra, "lại là người duy nhất chưa xuất hiện."

Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, không biết phải nói gì, cuộc gọi của Tống Vũ Tiều rõ ràng là gọi cho Tống Nhạn. Anh nhìn con đường ít xe cộ, rồi nhìn lại rạp chiếu phim.

Trong khi chờ cuộc gọi kết nối, Tống Vũ Tiều không nhịn được liếc nhìn Kiều Vũ Tụng vài lần.

Anh ấy dường như không mặc đồng phục học sinh. Cửu Trung tự học buổi tối không cần mặc đồng phục sao? Tống Vũ Tiều trong lòng nghi ngờ, nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Tống Nhạn, lập tức nói: "Này? Cô cònxem phim không?"

"Không xem, không xem được rồi!" Tống Nhạn đáp.

Tống Vũ Tiều vốn định đặt câu hỏi, nhưng ai biết cô sẽ trả lời như vậy, lập tức cứng họng.

Cô ấy cười trực tiếp vào điện thoại, như cố gắng che giấu sự ngượng ngùng bằng một nụ cười, và giải thích: "Tối nay bố tôi có tiệc, sau khi tan học sẽ đến đón tôi . Ông ấy thậm chí còn không thông báo mà xuất hiện ngay trước cổng trường. Tôi vừa bị bố bắt đi. Bây giờ trở về nhà, tôi không thể ra ngoài được. "

Vì vậy, cô ấy ra ngoài xem phim, không nói với người nhà sao?

Có lẽ là Tống Vũ Tiều im lặng quá lâu, Tống Nhạn hỏi: "Này? Tiểu Tiều? Cúp điện thoại sao?"

"Đại tiểu thư, cô không thể nói sớm hơn được à?" Tống Vũ Tiều cau mày bất mãn, cậu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng có vẻ kinh ngạc, "Cô có biết tôi đã đợi cô ở đây bao lâu rồi không? Kiều Vũ Tụng cũng đã tới. "

Cô liên tục xin lỗi và nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tiểu Tụng cũng ở đây sao? Vậy thì cậu có thể cùng cậu ấy xem đi! Phim đó rất nổi tiếng, cậu đừng bỏ lỡ nhé!"

Ko



"Người đã bỏ lỡ là...

...cô đi?" Tống Vũ Tiều nhịn xuống không chửi bậy.

"Cho nên mấy người phải bù đắp tiếc nuối cho tôi!"Tống Nhạn buồn bực nói, "Như vậy đi, mẹ tôi giục tôi đi tắm. Phim nhất định phải xem nha, lát nữa tôi sẽ hỏi cậu về tình tiết!"

"Alo! Alo!" Cứ như vậy, Tống Vũ Tiều đã bị cô cúp máy.

Mặc dù đã nghe được một số manh mối từ lời nói của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng vẫn cảm thấy khó có thể tin được một "sự cố" như vậy. Khi Tống Vũ Tiều tức giận cất điện thoại vào trong túi, Kiều Vũ Tụng thận trọng hỏi: "Cô ấy không tới sao?"

"Ừ" Tống Vũ Tiều cáu kỉnh đáp.

Kiều Vũ Tụng choáng váng.

Nhìn thấy sự kinh ngạc của anh, Tống Vũ Tiều nhận ra giọng điệu của mình rất hung hăng. Cậu điều chỉnh tâm trạng và giải thích, "Cô ấy nói rằng cô ấy đã được bố đưa về nhà, không lẻn ra được."

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, xem tâm tình cậu không tốt, do dự một chút, hỏi: "Vậy...Chúng ta trở về sao?"

Tống Vũ Tiều quả thực rất tức giận với Tống Nhạn đến mức không biết phải làm thế nào, nhưng lời nói của Kiều Vũ Tụng khiến cậu bất ngờ. Bởi vì Tống Nhạn đã hẹn lúc 10h30 phút, lúc 10h15 phút cậu đã đợi ở cổng rạp chiếu phim, năm phút nữa phim mới bắt đầu, nếu cứ thế này về nhà, Tống Vũ Tiều sẽ không cam lòng.

Tuy nhiên, đây là một bộ phim lúc nửa đêm, xem xong kết thúc chính là ngày mai, Tống Vũ Tiều chưa bao giờ về nhà muộn như vậy.

"Anh có muốn xem không?" Tống Vũ Tiều hỏi.

"Anh?" Trái tim Kiều Vũ Tụng nhảy lên. Đương nhiên anh muốn xem, nếu không anh đã không nói chuyện phiếm khi bọn Tống Vũ Tiều nhắc tới, nhưng tình hình hiện tại khiến anh không biết nên trả lời như thế nào.

Tống Vũ Tiều gật đầu nói: "Mọi người cũng đến rồi, muốn xem thì cùng nhau xem."

"Thật ra ..." Kiều Vũ Tụng lời vừa nói ra, lập tức liền hối hận, vội vàng nuốt hết những lời còn lại.

Anh không rõ.

Trên thực tế, anh có thể tự mình xem phim. Đây là những gì Kiều Vũ Tụng muốn nói. Nhưng nếu nói như vậy, có nghĩa là đuổi Tống Vũ Tiều đi, giống như đang nói "Tôi không muốn xem phim cùng cậu". Ngay cả khi Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng tình bạn giữa họ không đủ thân thiết để xem phim cùng nhau, cũng thật lúng túng khi nói ra điều đó.

"Không có chuyện gì." Kiều Vũ Tụng nhanh chóng lắc đầu nói: "Vậy thì vào đi, phim sắp bắt đầu rồi, còn chưa mua vé."

Tống Vũ Tiều gật đầu và đi tới rạp chiếu phim.

Sau khi thực sự quyết định xem một bộ phim cùng nhau, Kiều Vũ Tụng trở nên căng thẳng mà không có lý do gì. Bởi vì Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ đến rạp chiếu phim, ngoại trừ khi nhà trường tổ chức xem phim yêu nước khi anh còn học tiểu học.

Thứ nhất, vì ở rạp thường không có phim nào phù hợp với sở thích của anh, thứ hai là vì không có ai đi cùng anh. Giống như Tống Nhạn, Kiều Vũ Tụng cảm thấy việc xem phim một mình là điều bất bình thường.

Kiều Vũ Tụng từng muốn đến rạp xem phim một lần nữa, đoán chừng phải đợi đến khi anh yêu và có bạn gái ở bên cạnh.

Tuy nhiên, ý tưởng này đã bị cắt đứt sau khi anh phát hiện ra mình thích đàn ông. Anh chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bước vào rạp chiếu phim trong hoàn cảnh nào, bởi vì anh cảm thấy việc có bạn trai là rất viển vông.

Hiện tại anh đang đi xem phim với một nam sinh khác. Người này không phải là bạn trai của anh, nhưng không khỏi khiến anh chột dạ.

Rất có thể, cùng người ở chung là một điều căng thẳng. Kiều Vũ Tụng nghĩ như thế.

Bỗng nhiên, Tống Vũ Tiều hỏi: "Anh tắm rửa rồi mới ra ngoài?"

Kiều Vũ Tụng sững sờ một lúc, không hiểu sao anh lại cảm thấy má mình nóng bừng. Anh gật đầu và giải thích " ban ngày tập thể dục, tôi đổ mồ hôi, tắm rửa trước khi đi ra ngoài, sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

"Vậy mới nói." Tống Vũ Tiều lẩm bẩm, "Trên người thơm như vậy."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mặt mình nóng hơn. Lời nói của Tống Vũ Tiều không có vẻ khen ngợi hay phản cảm, nhưng anh không nhịn được giải thích: "Nó có mùi sữa tắm. Nhà anh chỉ có một loại sữa tắm này. Mẹ anh mua, mùi rất nồng." Anh dừng lại, một lúc sau, "hơi nồng phải không?"

Tống Vũ Tiều lắc đầu, bởi vì giọng điệu lãnh đạm, cho nên có vẻ rất thật. Cậu nói, "Không, nó có mùi thơm."

Kiều Vũ Tụng hơi bối rối, cuối cùng không biết nên nói gì để giảm bớt sức nóng trên mặt.