Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 54: Sóng ngầm sinh ra



Dương Trung trợn to hai mắt, đây.. Nơi đây chính là hoàng cung sao?

Dương Trung chỉ cảm thấy khắp nơi đều là cung điện nguy nga, tráng lệ, trước mắt mình là một mảnh chói mắt kim quang lấp loé.

Hắn bất an đứng trong đình viện Chiêu Lan Điện, không dám dễ dàng bước vào tẩm điện hoa lệ kia.

Sở Hạ Đề thản nhiên tuỳ ý nhìn vòng quanh Chiêu Lan Điện, vừa nhìn vừa không cho là đúng nói, "Xùy, hoàng cung Yên quốc bất quá chỉ là như vậy sao."

Lúc này, có hai cung nữ mang y sam hào hoa phú quý mà tinh xảo cung kính đi tới trước mặt Sở Hạ Đề, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Công chúa điện hạ, Vương Gia phái nô tỳ tới hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục."

Sở Hạ Đề khẽ gật đầu, liền đi theo hai cung nữ này về phía tịnh phòng, một đường này xác thực cũng làm nàng mệt muốn chết rồi, thật sự cần tắm rửa đàng hoàng để dịu đi một chút.

Tuyết Nhi nhìn Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đem thiếu nữ bộ dạng cực giống Lan phi nương nương đặt ở trên giường mềm, không khỏi đi lên trước run giọng hỏi, "Điện hạ, đây là.. Đây là ai? Vì sao lớn lên giống nương nương như vậy?"

"Nàng là biểu muội của ta, thân chất nữ của mẫu phi, nàng sợ là nhiễm phải phong hàn, muốn làm phiền Tuyết di đi sắc chút thuốc hạ sốt." Mộ Dung Nhan đắp kín chăn trên người Ma Da Đồng, lại đưa tay thăm dò cái trán nóng bỏng của nàng.

"Thì ra là như vậy, nô tỳ đi đây." Tuyết Nhi lúc này mới chợt hiểu ra, nguyên lai thiếu nữ này là nữ nhi của Lâu Lan vương, không trách lớn lên giống nương nương như vậy, cũng không biết Điện hạ gặp nàng như thế nào.

Mộ Dung Nhan chống vào lòng bàn tay Ma Da Đồng, chậm rãi đưa nội lực vào, giúp nàng đổ mồ hôi hạ sốt.

Trong lòng cảm thấy hổ thẹn, biểu muội, là ta có lỗi với ngươi, không thể thay cữu cữu chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lên.

Ma Da Đồng luôn cảm thấy đỉnh đầu nặng nề, quanh thân nóng bỏng, miệng khô lưỡi khô, liền ngay cả khí lực mở mắt cũng không có... Trong lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy một bàn tay nóng bỏng mạnh mẽ chống đỡ lòng bàn tay mình, giống như có từng trận dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể mình, cũng không biết vì sao, ngay cả tim cũng trở nên dồn dập.

Không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng giãy giụa mở mắt ra, đối diện với đôi mắt yếu ớt lo lắng của Mộ Dung Nhan, nàng suy nhược mà lẩm bẩm, "Biểu ca.."

"Biểu muội, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Mộ Dung Nhan nhìn thấy Ma Da Đồng mở mắt ra, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Biểu ca.. Ngươi đêm nay sẽ bồi tiếp ta sao?" Bản thân Ma Da Đồng cũng không biết làm sao vậy, đột nhiên không muốn Mộ Dung Nhan rời khỏi mình, hi vọng hắn có thể canh giữ ở bên cạnh mình, dù cho chỉ có một đêm nay cũng tốt.

"Ừm, hôm nay ta ở nơi này, nơi nào cũng không đi." Mộ Dung Nhan nắm chặt tay Ma Da Đồng, nhìn biểu muội đơn bạc ốm yếu như thế, trong lòng áy náy không thôi.

Lúc này, Tuyết Nhi bưng một bát thuốc, đi vào.

Mộ Dung Nhan vội vàng giúp Ma Da Đồng chống người lên, đưa tay liền nhận lấy chén thuốc trong tay Tuyết Nhi, múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi, mới đưa đến bên miệng Ma Da Đồng.

Tuyết Nhi rũ mày đứng ở một bên, nàng thoáng nhìn trong mắt Ma Da Đồng một tia như có như không đưa tình ẩn tình, trong lòng không ngừng mà thở dài, Điện hạ đối với người quá dịu dàng, mới có thể trọc ra nhiều nợ đa tình như vậy, nhưng rõ ràng đều trả không nổi...

Lãnh Lam Ca như thế, Tiêu Tử Yên như thế, chỉ sợ vị Lâu Lan công chúa này và vị hồng sam cô nương bên ngoài cũng như thế.

Ma Da Đồng uống thuốc không lâu liền lại ngủ say, Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng nhét tay nàng trở lại trong chăn, liền canh giữ ở đầu giường nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ giống mẫu phi mình, trong lòng không khỏi thổn thức, mẫu phi, nhi thần hiện tại đã trưởng thành, suy nghĩ nhiều có thể vì ngươi tận tận hiếu đạo...

Mộ Dung Nhan đang nghĩ ngợi, chợt nghe đã có người đẩy cửa mà vào, liền quay đầu đi, này vừa nhìn, không khỏi có hơi hoảng thần.

Hóa ra là Sở Hạ Đề đi vào, nàng mới vừa tắm rửa xong, nàng mặc y phục mình vì nàng chuẩn bị váy dài mỏng, vòng eo thon thả được ôm dưới lớp áo lộ ra, nàng tự nhiên vén mái tóc còn chưa khô, lười biếng buông xuống trước ngực, khuôn mặt trơn bóng hơi ửng hồng mê ly, cả người tươi sáng không gì tả nổi.

Mộ Dung Nhan không khỏi đỏ mặt, chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập thình thịch, hô hấp lại có chút hỗn loạn, nàng nhíu chặt mày, cảm thấy loại cảm xúc phập phòng khó hiểu này thật sự là quỷ dị, mình rõ ràng đã từng cùng nàng có nhiều lần da thịt thân cận, tuy nhiên chưa từng từng có loại cảm xúc khó tả này, nàng âm thầm hít sâu một hơi, liền quay đầu không nhìn Sở Hạ Đề nữa.

"Đồng muội muội, thế nào rồi?" Sở Hạ Đề đi tới bên cạnh Mộ Dung Nhan, mở miệng hỏi,

"Thuốc uống rồi, đã ngủ, ban đêm đổ mồ hôi, nếu là sáng mai có thể hạ sốt, liền không có gì đáng ngại rồi."

Mộ Dung Nhan thản nhiên nói, nhưng cũng không dám quay mặt với Sở Hạ Đề nói chuyện, nhưng chóp mũi đã truyền tới hương thơm trên người nàng, lại làm cho đáy lòng mình khẽ run lên.

"Ta buồn ngủ, buổi tối ta ngủ ở đâu?" Sở Hạ Đề lại hỏi, nàng cảm thấy cỗ mệt mỏi kéo tới.

"Ngươi đi theo ta." Mộ Dung Nhan lấy lại bình tĩnh, liền đứng lên, mang Sở Hạ Đề bước vào một tẩm điện khác.

"Nơi này là tẩm điện ta nghỉ ngơi, ngươi ngủ đi." Mộ Dung Nhan đem Sở Hạ Đề dẫn đến tẩm điện của mình.

"Vậy ngươi buổi tối ngủ chỗ nào?" Sở Hạ Đề vô ý hỏi một câu.

"Ta.. Ta phải canh giữ bên người Đồng muội muội, chờ nàng không sao, ta lại xem được rồi." Tâm Mộ Dung Nhan lại bỗng nhiên nhảy lên, chỉ lo Sở Hạ Đề yêu cầu mình ở lại ngủ cùng nàng.

"Ồ, vậy ta đi ngủ trước." Có thể Sở Hạ Đề thật sự là quá buồn ngủ, nàng chỉ muốn nhanh chóng đụng tới giường, quay đầu liền ngủ.

"Chờ chút, ngươi trước đừng ngủ!" Mộ Dung Nhan nhìn tóc Sở Hạ Đề còn dính nước, lo lắng nàng ngủ như vậy sẽ lạnh sinh bệnh.

"Lại làm sao..?" Sở Hạ Đề đã ngồi trên giường, nàng rất muốn lập tức liền nằm xuống.

Mộ Dung Nhan từ trên kệ bên cạnh gương đồng lấy một chiếc khăn nhung mền mại hút nước, đi tới trước mặt Sở Hạ Đề, nhẹ nhàng giúp nàng lau tóc, ấn làm tóc dài bên trong vết nước, cũng ôn nhu nói, "Lau khô một chút, ngủ tiếp."

Nhưng Sở Hạ Đề không lên tiếng, sau một lúc, thân thể hơi nghiêng về phía trước, liền tựa đầu vào ngực Mộ Dung Nhan, lại cứ như vậy ngồi ở trên giường tháp ngủ thiếp đi.

Mộ Dung Nhan thấy vậy, động tác trong tay liền càng nhẹ nhàng ung dung, sợ quẫy nhiễu Sở Hạ Đề tỉnh, xem ra nàng trải qua mấy ngày nay, xác thực quá cực khổ mệt nhọc rồi.

Mộ Dung Nhan lại lau một lúc lâu, mới giúp Sở Hạ Đề đã ngủ say cởi bỏ giày, ôn nhu ôm lấy nàng, đặt nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn lại, lúc này mới xoay người rời đi.

Một người nhất định phải rất tín nhiệm người khác, mới có thể ở trước mặt họ không đề phòng mà ngủ say.

Mộ Dung Nhan thật sâu liếc mắt nhìn Sở Hạ Đề trên giường, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trên tay ta rõ ràng dính đầy máu con dân của nước ngươi, nhưng vì sao ngươi không hận ta, còn không ngại xa ngàn dặm theo ta?

Ôi, nếu như mình có thể làm A Mộc cả đời, có ngươi làm bạn, cũng là một chuyện tốt đẹp.

Đáng tiếc, thế gian không có nếu như... Ta đã không phải là A Mộc mất trí nhớ nữa rồi...

Ma Da Đồng ngủ một giấc vô cùng an ổn, khi tỉnh lại, mặc dù cảm thấy trên người đổ mồ hôi dán vào quần áo cực kỳ không thoải mái, nhưng đã có thể cảm thấy thân thể chuyển biến tốt hơn nhiều, nhưng nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện Mộ Dung Nhan không có ở bên cạnh mình, chợt cảm thấy mất mát, một lát sau, tự mình ngồi dậy, khẽ thở dài một hơi.

"Biểu muội, ngươi đã dậy rồi? Cảm giác thế nào?" Lúc này, Mộ Dung Nhan bưng một bát thuốc, đẩy cửa vào, nhìn thấy Ma Da Đồng đã ngồi dậy, liền quan tâm hỏi.

"Biểu ca.. Ta khá hơn nhiều." Ma Da Đồng mềm mại nhẹ nhàng trả lời, trong lòng lại dâng lên vài tia ấm áp, thì ra hắn đi bưng thuốc cho mình.

Mộ Dung Nhan bước tới, đưa tay lên sờ chán Ma Da Đồng, lại cười nói, "Hạ sốt rồi, có điều vẫn nên uống thuốc đi." Nói xong, liền ngồi bên giường, nhẹ nhàng đưa thuốc đến bên miệng Ma Da Đồng.

"Biểu ca.."

"Hả?"

"Ngươi đối xử với ai cũng ôn nhu như vậy sao?"

Mộ Dung Nhan hơi ngẩn ra, chính mình đúng là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, có điều cẩn thận nghĩ lại, chỉ cần không đối với mình có địch ý, mình đều dùng thật lòng đối đãi, có lẽ lại như Dương Đại Vi luôn nói mình như vậy, mình lòng dạ quá đàn bà, quá dễ dàng mềm lòng.

Ôi, nói cho cùng mình dù sao cũng chính là nữ tử, ôn nhu như nước vốn là thiên tính nữ tử, dù cho mình giả trang nam tử hai mươi năm, chỉ sợ cũng khó sửa đổi bản tính.

"Ai đối tốt với ta, ta dĩ nhiên sẽ đối tốt với người đó." Mộ Dung Nhan trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng trả lời.

Ma Da Đồng rũ mắt xuống, ôi, mình đối với hắn mà nói chung quy chỉ giống như người bình thường thôi, nếu không phải bởi vì dung nhan này giống mẫu phi của hắn, sợ là hắn căn bản cũng sẽ không đối tốt với mình như vậy... Đối với hắn mà nói, duy nhất đặc biệt nói vậy cũng chỉ có Lãnh Lam Ca rồi.

"Biểu muội, một lát nữa ta gọi người đi vào dẫn ngươi đi tịnh phòng tắm rửa." Mộ Dung Nhan đút thuốc cho nàng xong, nhìn thấy lưng Ma Da Đồng đều ướt một mảnh, liền nhẹ giọng nói với Ma Da Đồng.

Ma Da Đồng khẽ gật đầu, trên người đều là mồ hôi, quả thực là không thoải mái.

***

Mộ Dung Nhan bận rộn một buổi tối, cảm thấy mình muốn mệt đến té xỉu, vì sao đều trở về cung điện của mình rồi, cũng khôi phục thân phận hoàng tử, trái lại càng bận rộn...

Nàng trực tiếp vô lực nằm trên nền gạch trong đình viện, đột nhiên bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua phụ hoàng nói hôm nay mình có thể lên triều rồi... Nhưng bây giờ sợ là đã bỏ lỡ thời gian lâm triều...

Quên đi, vẫn là không đi, ta cũng không muốn gặp Mộ Dung Huyền kia.

Mộ Dung Nhan nghĩ tới đây, trái lại giang rộng hai tay, nhắm hai mắt lại.

Khoảng thời gian mình hành quân đánh trận và làm A Mộc, mỗi khi ở bên ngoài muốn thả lỏng, sẽ nằm trên mặt đất như vậy, nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là nhìn chằm chằm mây trắng trên trời, cái gì cũng không nghĩ.

Mộ Dung Nhan đang nằm trên đất nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe được Tiêu Tử Yên dồn dập kêu lên, "Doanh nhi, đừng đi quấy rầy ngươi.. ngươi.."

Mộ Dung Nhan lập tức mở mắt ra, chống người lên, chỉ thấy cách mình không xa, có một tiểu cô nương ba tuổi đang giương đôi mắt to sáng ngời nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, chính là Tiểu Quận Chúa Mộ Dung Doanh.

Nguyên lai bệnh tình Mộ Dung Doanh sáng nay khỏi rồi, đã nghĩ chạy đến trong đình viện chơi, Tiêu Tử Yên không ngờ tới Mộ Dung Nhan nằm trong đình viện giải lao, liền lo lắng Doanh nhi quấy rầy đến hắn, cũng không biết mình nên nói cho Doanh nhi thân phận Mộ Dung Nhan như thế nào.

Mộ Dung Doanh nhìn chăm chú Mộ Dung Nhan một lúc lâu, cuối cùng phát hiện đây là một gương mặt xa lạ, trong lòng có chút sợ người lạ, liền lại quay đầu nhào vào trong ngực Tiêu Tử Yên, đem chính mình vùi đầu vào lòng Tiêu Tử Yên.

"Doanh nhi, đừng sợ.." Tiêu Tử Yên cảm thấy có chút lúng túng, thì ra vẫn lo lắng Mộ Dung Nhan không thích Doanh nhi, không nghĩ tới bây giờ Doanh nhi sợ hắn.

"Doanh nhi, ta là phụ vương của ngươi nha, mau đến chỗ phụ vương." Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy tiểu cô nương này quả nhiên đáng yêu đến cực điểm, liền vội vàng đứng lên, khom lưng cười gọi nàng.

Nhưng Mộ Dung Doanh vẫn đem đầu vùi thật sâu vào trong lòng Tiêu Tử Yên, nhưng trong đầu nhỏ vẫn đang suy nghĩ, phụ vương? Mẫu thân nói phụ vương ta đi tới nơi cực xa, lẽ nào hắn trở về rồi sao?

Nghĩ tới đây, nàng liền ngẩng đầu lên, nãi thanh nãi khí hỏi Tiêu Tử Yên, "Mẫu thân, hắn thật sự là phụ vương của ta sao?"

Tiêu Tử Yên rưng rưng gật đầu, ngồi xổm xuống, chuyển Doanh nhi về phía Mộ Dung Nhan, nghẹn ngào nói bên tai nàng, "Mau đến chỗ phụ vương."

Mộ Dung Doanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Nhan, chỉ cảm thấy người này lớn lên thật là đẹp mắt, lại nghe mẫu thân mình nói như vậy, liền nghe lời đến lảo đảo chạy đến chỗ Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan cũng tiến lên hai bước, ôm lấy Mộ Dung Doanh, trong lòng tràn đầy vui mừng, cảm giác mình có thể có một nữ nhi đáng yêu như này thật sự quá tốt, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mỉm cười Mộ Dung Doanh, cũng nhướng mày cười nói, "Ha ha, mau gọi một tiếng phụ vương!"

Mà Mộ Dung Doanh lúc này cũng cảm thấy Mộ Dung Nhan chính là phụ vương của mình, liền rụt rè nhẹ giọng hô câu ' phụ vương '.

Mộ Dung Nhan sau khi nghe xong, càng thêm vui mừng, liền nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Doanh một cái, chọc cho Doanh nhi cười khanh khách không ngừng.

Tiêu Tử Yên nhìn Mộ Dung Nhan ôm Mộ Dung Doanh khuôn mặt tươi cười sảng khoái, chỉ cảm thấy mình chung tình người này, quả nhiên là thế gian có một không hai, hắn rõ ràng biết Doanh nhi không phải thân nữ nhi của hắn, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý đối xử như con mình.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Yên không khỏi nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, làm ướt vạt áo, chỉ cảm thấy đời này đã không còn gì hối hận.

Nghe được tiếng cười vui vẻ của Mộ Dung Nhan như vậy, khiến Sở Hạ Đề, Dương Trung cùng Hồ Thị cũng mở cửa điện ra, muốn xem chuyện gì đã xảy ra.

Sở Hạ Đề khó hiểu nhìn Mộ Dung Nhan đang ôm một tiểu cô nương, mở miệng hỏi, "Tiểu cô nương này là ai?"

Mộ Dung Nhan đang cao hứng, nghe có người hỏi Mộ Dung Doanh là ai, liền trả lời không chút suy nghĩ, "Nữ nhi của ta."

Sở Hạ Đề trừng lớn đôi mắt đẹp, một bước lớn vọt tới trước mặt Mộ Dung Nhan, gắt gao nhìn nàng, nói rằng, "Ngươi.. Ngươi làm sao có khả năng sẽ có nữ nhi?!"

Mộ Dung Nhan vừa thấy là Sở Hạ Đề, sợ nàng thẳng miệng nói ra cái gì, nhưng ở trước mặt mọi người lại không tiện giải thích, liền lúng túng nói, "Cái này, sau này ta sẽ giải thích với ngươi."

Sở Hạ Đề lại nhìn chăm chú Mộ Dung Nhan cùng nữ nhi trong lòng hắn một hồi, hỏi tiếp, "Mẫu thân nàng là ai?"

Mộ Dung Nhan nâng mắt lên, nhìn về phía Tiêu Tử Yên đang đứng cách đó không xa.

Sở Hạ Đề theo ánh mắt Mộ Dung Nhan nhìn tới, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc Tử Sam đang ngưng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, trong mắt không có ai khác nữa.

Ánh mắt ấy, Sở Hạ Đề không thể quen thuộc hơn nữa, lẽ nào nàng chính là Lãnh Lam Ca? Không đúng, Lãnh Lam Ca đã gả cho huynh trưởng của nàng, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này, ôi, xem ra lại là một vị nữ tử thích nàng...

Sở Hạ Đề yên lặng xoay người, không hề động đậy mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, giống như muốn nhìn thấu cả người nàng.

***

Lâm triều, điện Kim Loan.

Yên Chiêu Đế ngồi trên long ỷ, nhìn chỗ trống phía sau Mộ Dung Cảnh, lạnh như băng hỏi, "Tương Vương đâu?"

Trong lòng hắn hết sức không vui, Nhan nhi này, ngày đầu tiên vào triều lại liền dám điểm mão không tới, thật sự là tự ý làm bậy!

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai trả lời.

Khóe miệng lục hoàng tử Mộ Dung Cảnh lặng lẽ nổi lên một nụ cười.

Ở Đại Yên, lâm triều vô cớ điểm mão không tới, nhẹ thì phạt bổng lộc, nặng thì phải đình trượng hầu hạ, nếu như gặp phải phụ hoàng không vui, thậm chí còn có thể mất mạng.

Mộ Dung Cảnh thầm nghĩ, xem hôm nay sắc mặt phụ hoàng âm lãnh đáng sợ như vậy, hắc hắc, xem ra tiểu tử người Hồ khó thoát khỏi nỗi khổ da thịt.

"Phụ hoàng, Thất đệ hôm qua mới hồi cung, sợ là mọi việc chưa ổn thoả, hôm nay chắc là có chuyện gì trì hoãn, cũng hoặc là thân thể không khoẻ, mong rằng phụ hoàng thứ tội." Tề vương Mộ Dung Huyền trầm ổn nói.

"Hừ!" Yên Chiêu đế nặng nề hừ một tiếng, dùng ngón tay ấn nhẹ lên huyệt thái dương mơ hồ cảm thấy đau, có chút phiền não hỏi, "Chúng khanh gia còn có gì chuyện quan trọng muốn tấu sao?"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu." Hồng Lư Tự Khanh Triệu đại nhân tay cầm bản, đứng dậy.

"Chuyện gì?" Yên Chiêu Đế hỏi.

"Việc này.. có liên quan đến Tương Vương Điện hạ." Hồng Lư Tự* Khanh Triệu đại nhân cúi đầu nhẹ giọng nói.

(*tương đương với chức quan ngoại giao)

"Hắn lại làm sao?" Yên Chiêu Đế cảm giác huyệt thái dương của mình lại đau thêm mấy phần.

"Khụ khụ, kỳ thực đêm qua Hung Nô cùng Lâu Lan đặc phái sứ giả đại thần đã tới Yên Kinh, cùng vi thần gặp mặt." Hồng Lư Tự Khanh tựa hồ mang theo vài phần lúng túng.

Yên Chiêu Đế ngồi thẳng người lại, nghiêm nghị hỏi, "Hai nước thời gian này đặc phái sứ giả đến Đại Yên, là có chuyện gì?"

"Sứ giả đặc phái của hai nước lần này tới đây, là yêu cầu Đại Yên ta mau chóng giao ra công chúa của hai nước, bằng không Quân Vương hai nước liền muốn hưng binh qua, đao nhung gặp nhau..." Hồng Lư Tự Khanh trên trán chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

"Nói hưu nói vượn! Cái gì mà mau chóng giao ra công chúa của hai nước?! Trẫm thấy cũng chưa từng thấy!" Yên Chiêu Đế cảm thấy có chút khó hiểu.

"Sứ giả của hai nước nói.. Nói hai vị công chúa này là bị Thất điện hạ của Đại Yên ta... Bắt đi..." Hồng Lư Tự Khanh nhiều lần do dự, vẫn là đem lời nói ra.

Ôi, mất mặt, quá mất mặt... Điện hạ của Quốc gia mình lại chạy đến nước khác đi thâu hương thiết ngọc... Còn bị người bắt được mặt đến đàm phán, thực sự là sợ cho thiên hạ không biết sao...

Yên Chiêu Đế 'vụt ' một tiếng đứng lên, bước nhanh ra khỏi Kim Loan điện, sắc mặt hắn tái nhợt quay về Cao Tuyền quát lên, "Bãi giá Chiêu Lan Điện!"