Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 49: Sợ rồi?



Vừa ngồi vào xe, An Ngọc đã trông thấy vẻ mặt tối sầm u ám của Hữu Dương. Anh không hề nói nhiều mà cởi chiếc áo vest của mình ra vứt thẳng lên ghế trước, nói với Đức Hiếu hết sức lạnh lùng.

- Lát nữa đem vứt đi.

An Ngọc lấm lét nhìn anh, đứng mãi bên ngoài chần chừ không dám bước vào. Phải nói rằng vì để phối hợp với vở diễn quá lố của cô mà anh đã phải nhẫn nhịn rất nhiều rồi, bây giờ cô thật sự rất sợ chỉ cần cô bước vào thôi là anh sẽ giết chết cô.

Như nhìn thấu suy nghĩ của An Ngọc, Hữu Dương nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo trên cùng ra rồi nhìn cô bằng đôi mắt bực bội.

- Không vào sao?

- Em vào đây. - An Ngọc cố kéo khóe môi mình lên, nuốt nước bọt rồi nhắm mắt ngồi vào xe. Đóng cửa lại, cô cố ý ngồi cách xa anh một chút, tâm trạng cực kỳ bất an.

Trong không gian nhỏ chật chội thoang thoảng mùi nước hoa ngọt ngào, đây là mùi Thanh Vân cố ý lưu lại trên quần áo của Hữu Dương trong lúc tiếp xúc, có lẽ muốn chọc tức An Ngọc. Ấy thế nhưng An Ngọc còn chưa kịp có cảm giác thì người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đã muốn bùng nổ rồi. Cô nghe thấy tiếng thở hậm hực của anh, bất giác co người hơn một chút. Ấy thế nhưng khoảng trống trong xe làm gì có nhiều chỗ để trốn như vậy, rất nhanh cô đã bị anh giữ gáy quay mắt lại, nụ cười nhạt của anh hiện rất rõ trước mắt cô.

- Trốn cái gì?

- Anh... anh đang giận mà. - An Ngọc cười gượng, lí nhí giải thích. - Em nghĩ bây giờ anh không muốn nhìn thấy mặt em cho lắm nên...

- Em cũng tức thời đấy nhỉ? - Đoạn, anh hơi cúi người xuống cổ cô, hít một hơi, hành động bất chợt ấy khiến cô cứng người. Sau đó, cô thấy anh buông cô ra, ngả người ra sau ghế ngồi hết sức tùy ý, tay vắt lên thành ghế, ra lệnh. - Ngồi lên!

An Ngọc nhìn anh như không thể tin được, anh lại nói.

- Không muốn sao?

Dù không biết anh đang làm cái gì, và có mục đích gì, nhưng đúng là cô không muốn. Cô cảm thấy ôm anh hôn anh thì không sao, cô không có quá nhiều cảm giác, nhưng ngồi lên người anh trong không gian chật hẹp thế này thì có hơi khó chấp nhận. Cũng không phải là chưa ngồi bao giờ, nhưng chẳng hiểu sao lần này cô cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nhìn thấy biểu cảm ngập ngừng không muốn của cô, Hữu Dương hơi sầm mặt, đưa tay ra kéo cô ngồi thẳng lên chân mình. An Ngọc cứng người, nhận ra sự biến đổi của anh thì vội vã muốn nhổm người chạy đi thì bị anh ôm lấy eo giữ lại, còn nhấn đầu cô vào ngực mình, cúi đầu ngửi tóc cô. Giọng anh lúc này có chút khàn.

- Cô em họ của em cũng lắm chiêu trò thật đấy. Chồng cô ta còn ngồi cách đó chưa tới 5m, lại giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dùng loại nước hoa ấy rồi đến quyến rũ tôi. - Anh khẽ cười một tiếng. - Không sợ phản tác dụng sao?

An Ngọc ngồi im không dám cử động, cũng không nói gì, thậm chí cô còn không chủ động ôm lại anh giống như trước đây.

Cô không phải là trẻ con, cô thừa sức hiểu được ngay lúc đàn ông đang hưng phấn mà cực lực phản kháng chỉ khiến cho bọn họ kích động hơn mà thôi. An Ngọc ngồi im, hai tay siết chặt lại, dù tim đang đập nhanh một cách sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng điều tiết hơi thở của mình không quá dồn dập. Ngay lúc này, chỉ cần một sai lầm thôi cũng có thể khiến cô phải trả giá.

Chiếc áo kia vẫn nằm im trên ghế lái phụ, cửa kính ghế trước đã được mở ra để thông khí. Cô biết, Đức Hiếu ngồi ở phía trên cũng không hề dễ chịu chút nào. An Ngọc mím môi, nghiến rằng thầm chửi Thanh Vân trong lòng.

Cô không biết cô ta dùng loại nước hoa đó là có ý gì, là thật sự cố tình nhắm đến Hữu Dương hay chỉ để trợ hứng với chồng của cô ta, cô chỉ biết cái hành động kia đang khiến cô chịu khổ vô cùng. Cô không ngờ một lần bản thân kéo anh vào diễn trò lại lại chịu hậu quả kinh khủng thế này.



Tuy nhiên, cô vẫn không tin sức chịu đựng của Hữu Dương lại kém như vậy. Anh sống đến nay hẳn là đã trải qua nhiều chuyện, chắc chắc khả năng kiềm chế phải cực kỳ tốt, gần như bất khả xâm phạm mới đúng. Mùi nước hoa không vương lại quá lâu và không nhiều đến mức khiến anh mất khống chế, rõ ràng anh chỉ muốn mượn việc này để trừng phạt cô mà thôi.

Nếu thật sự như vậy thì cô chỉ có thể nói rằng anh thành công rồi đấy. Cực kỳ thành công luôn.

- Sợ rồi à? - Thấy cô im lặng mãi cũng không trả lời, anh nâng cằm cô lên, cụp mắt nhìn vào khuôn mặt cô. Ngón tay anh đè lên đôi môi nhỏ nhắn, sau đó chậm rãi di chuyển theo viền môi như đang trêu ghẹo. Mà bàn tay kia cũng ôm siết lấy eo cô, kéo cô sát lại gần hơn nữa. An Ngọc vẫn không đáp, chỉ im lặng nhìn anh.

Hữu Dương cúi đầu cắn lên bờ môi đỏ mọng, nhưng hương vị quen thuộc lại khiến lý trí của anh đứt phựt trong phút chốc. Nụ hôn dần trở nên điên cuồng và mất khống chế hơn, An Ngọc hơi nhíu mày, tay giữ lấy vai anh, cơ thể đổ ra phía sau trước sự tấn công tàn bạo ấy.

Nụ hôn dần dần trượt xuống, bàn tay Hữu Dương đỡ sau gáy cô, ngón tay lần mò lên móc khóa chiếc vòng cổ rồi tháo ra vứt xuống sàn xe.

Thật ra với tính cách thiếu kiên nhẫn của anh, nếu là tình huống khác anh đã giật đứt chiếc vòng ấy luôn rồi. Nhưng cơ thể của cô gái này quá gầy yếu, quá mong manh, nếu anh làm vậy có thể cô sẽ bị tổn thương, dây vòng cổ nhiều họa tiết như vậy chắc chắn sẽ cứa cô chảy máu.

Đôi môi lạnh lẽo hôn dọc xương quai xanh, khuôn mặt An Ngọc khẽ biến, hai tay nắm chặt lấy áo sơ mi của anh khiến cho nó nhăn nhúm không còn ra hình dạng nữa. Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, cơ thể không kìm được run lên.

Nụ hôn đột ngột dừng lại, Hữu Dương ngồi thẳng dậy, đáy mắt vẫn còn cơn sóng chưa kịp tan đi. Nhưng anh vẫn hỏi cô bằng chất giọng khàn khàn.

- Vì sao không phản kháng? - Anh vén tóc của cô ra sau tai, sau đó xoa lên đôi môi đã nhòe son, hỏi. - Em bảo rằng sẽ không bán thân cơ mà?

- Em chỉ cảm thấy... - Giọng An Ngọc rõ ràng đã lạc hẳn đi. Cô hơi ngừng lại, nuốt nước bọt cho thông cổ họng khô khốc của mình rồi kéo khóe môi lên thành một nụ cười gượng. - Cũng... cũng không phải là không thể. Nếu anh muốn thì...

Cô không nói tiếp được nữa. Cô thừa nhận trước mặt anh, cô đã nói ra rất nhiều lời thân mật dối lòng, cũng cố tình làm ra những hành động mập mờ. Nhưng chuyện này thật sự quá khả năng của cô, cô không nói được, cũng không dám nói.

- Thật sao? - Hữu Dương nhếch môi cười, tay vuốt dọc sống lưng cô. - Thật sự có thể à?

An Ngọc nhìn sang hướng khác, mím môi chần chừ hồi lâu vẫn dối lòng gật nhẹ đầu, thật sự nhẹ đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Hữu Dương cười một tiếng kéo cô vào trong ngực, đáp.

- Vậy thì tôi không khách khí nữa. Dù sao thì người nhà em thổi lửa, em nên có trách nhiệm dập lửa.

An Ngọc không đáp, khuôn mặt tái hẳn đi. Cô nhắm mắt lại dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, hai tay siết chặt lại.

Về đến nhà, Hữu Dương bế bổng cô đi thẳng vào trong, xem ánh mắt của người khác như không khí mà bế cô lên tầng. Dùng chân đóng cửa lại, tiếng sầm mạnh mẽ vang lên khiến cơ thể An Ngọc run một cái.

Cô được anh thả xuống giường, còn chưa kịp định hình xung quanh thì đã bị nụ hôn của anh áp tới. Kéo khóa trên váy cô bị anh kéo xuống, An Ngọc nhắm tịt mắt, cảm nhận cơ thể mình dần mát lạnh, ngay sau đó là cơ thể nóng rực của anh áp vào.

Hai tay cô run rẩy đặt lên bờ vai rắn chắc của anh, cảm nhận sự biến hóa của anh còn kinh khủng hơn trước. Bất giác, nước mắt cô không kìm được chảy ra.



Chợt, bàn tay cô bị anh nắm lấy, hơi thở nóng rực đầy quyến rũ phả vào tai cô. Như thể nhận ra sự vụng về của đối phương, anh khẽ cười.

- Để tôi dạy em. Em nhớ cho kỹ đấy.

Nói xong còn mờ ám cắn vào tai cô một cái. Vết son đỏ đậm bị dính từ môi cô nằm loang lổ càng làm cho khuôn mặt anh trở nên quyến rũ và có một có cảm giác yêu nghiệt không nói nên lời.

Lúc chạm vào anh, An Ngọc giật mình hoảng hốt. Cô muốn chạy trốn nhưng bị anh cưỡng chế bắt lại, thật sự dạy từng bước một cách chậm rãi và kiên nhẫn không hề giống với tính cách của mình. Nhưng thông qua giọng nói đầy trêu đùa của anh, cô biết anh cố ý.

Mặt An Ngọc đỏ bừng như nhỏ máu, quẫn bách đến mức không biết làm thế nào. Dường như không thể chịu được nữa, cô bật khóc thành tiếng, ngay lập tức, động tác của Hữu Dương cũng ngừng lại. Anh cười khẽ lau nước mắt cho cô, hỏi.

- Sao vậy?

- Em... - An Ngọc run rẩy lên tiếng, nhưng vừa nói một chữ lại mím chặt môi. Hữu Dương dùng tay cạy môi cô ra. - Muốn nói gì thì nói đi.

- Có thể... dừng lại không? Em...

- Sợ rồi?

Lần này An Ngọc không cứng miệng nữa, gật đầu như gà mổ thóc. Ngay lập tức Hữu Dương buông tay cô ra, dùng chăn đắp lên người cô rồi với người mở tủ, rút một tờ khăn ướt lau tay cho cô.

- Còn dám nói lời dối lòng nữa không?

- Không dám nữa! - An Ngọc khịt mũi, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Cô ngoan ngoan để anh lau sạch bàn tay mình. Khi anh đứng dậy đi vào nhà tắm, cô quay mặt đi, nhưng cơ thể nam tính, tấm lưng rộng với bao nhiêu vết sẹo vẫn đập vào mắt cô, lưu lại trong tâm trí.

Tiếng nước chảy vang lên, An Ngọc đỏ mặt rúc hẳn vào chăn, thầm mắng cái tên này đi tắm cũng không thèm đóng cửa. Mãi một lúc lâu sau anh mới đi ra, An Ngọc đã lim dim chìm vào giấc ngủ, nhưng vào giây phút bị anh ôm lấy, cô vẫn giật mình tỉnh táo trở lại.

Anh mặc áo choàng tắm, bờ ngực săn chắc lộ ra dưới vạt áo lỏng lẻo. Kéo cô vào lòng, anh nói với vẻ lười biếng.

- Ngủ đi.

An Ngọc nắm bất động hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng hết can đảm hỏi nhỏ.

- Anh... vẫn ổn chứ?

Đáp lại cô là tiếng cười chế giễu.

- Đừng có quan tâm mấy chuyện không đâu. Nhanh ngủ đi!