Từng Bước Trộm Tâm

Chương 44: Kẻ chạy vặt



"Lê, sao giống đứa trẻ tự đắc thế, mau ngồi xuống đi." Trọng Yên Nhi nắm lấy tay của Lưu Lê đem nàng kéo trở về chỗ ngồi, không cần đoán cũng biết Lưu Lê đang suy nghĩ thứ gì. Trọng Yên Nhi còn nhớ chuyện viên Dạ Minh Châu của mình vô duyên vô cớ bị "bay" mất, bên nhau đã mấy ngày, nàng cũng đã rất rõ ràng, Lưu Lê là loại người thích trộm, những đồ chơi nhỏ trong phòng của nàng chỉ cần động một chút là biến mất tâm mất tích, rồi sau đó lại không giải thích được xuất hiện, bởi vậy nàng không nói ra, hoàn toàn là bởi vì biết do Lưu Lê nhàm chán nên giở trò quỷ.

"Ta chính là cảm thấy đại hội đối quan gì đó có chút thú vị nên mới hưng phấn như vậy. Đến đây, dùng bữa dùng bữa đi." Tay của Lưu Lê bị Trọng Yên Nhi nắm thật chặt cũng không thể tiếp tục nổi điên nữa, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng gắp vài món ăn trước mặt. Nàng trước đã ăn thật no ở phòng bếp, chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút thức ăn lạnh.

Vốn nhìn thấy Lưu Lê hưng phấn đứng dậy, trong lòng Tần Hạo cũng vui vẻ theo, lúc này lại thấy nàng cùng Trọng Yên Nhi thân mật lại chướng mắt, hắn cũng không còn tâm tư tiếp tục ăn uống nữa. Giả bộ như có việc liền đứng dậy, Tần Hạo đi tới bên cạnh Lưu Lê vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Lưu huynh, ta còn một số việc phải xử lý, không thể tiếp tục uống nữa, mấy ngày nữa ta để cho Đại Hắc đến đón ngươi, chúng ta cùng đi đến Tụ Hiền các."

"Được, ta tiễn ngươi." Lưu Lê đứng dậy theo Tần Hạo cùng Đại Hắc, đưa hai người đi đến trước cửa gian phòng, còn chưa đi ra khỏi cửa phòng đã bị Tần Hạo ngăn cản, nói: "Lưu huynh tiễn tới đây là được rồi, chúng ta mấy ngày nữa sẽ gặp lại."

"Cứ vậy đi, đi thong thả." Lưu Lê gật đầu, chờ hắn sau khi rời đi cùng Trọng Yên Nhi ngồi trở lại gian phòng của mình. Thay Lưu Lê rót một chén trà nóng, Trọng Yên Nhi ngồi trên ghế tròn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Bị nàng nhìn như vậy, Lưu Lê có cảm giác không được tự nhiên, nàng đưa tay chạm lên trán của Trọng Yên Nhi, nói: "Cũng không có bị sốt lên a, làm sao nhìn như vậy?"

"Lê, nàng nói xem là nàng thật ngốc hay là giả không biết đây?" Trọng Yên Nhi che miệng cười khẽ, vô cùng quyến rũ.

"Cái gì mà thật ngốc hay giả bộ? Yên Nhi, nàng rốt cuộc đang nói gì vậy? Làm sao ăn bữa cơm liền trở nên không được bình thường rồi?" Lưu Lê nghi ngờ hỏi, nàng căn bản là không hiểu nổi Trọng Yên Nhi đang nói cái gì. Ngửi ngửi ống tay áo của mình, mới vừa rồi uống một chút rượu mà tay áo cũng đã dính bao nhiêu mùi rượu rồi, Liễu Nhi đã đem nước nóng trong phòng chuẩn bị xong, Lưu Lê vòng qua tấm bình phong đưa tay thử một chút nước ấm, ánh mắt trở nên có chút đê tiện nhìn Trọng Yên Nhi.

"Vũ vương hình như là biết thân phận nữ nhân của nàng?"

"Làm sao có thể! Hắn căn bản không biết ta là nữ, chỉ xem ta như là nam tử trở thành huynh đệ tốt, làm bằng hữu tốt của hắn thôi. Nhưng mà có hắn làm bằng hữu như thế thật sự cũng không tệ lắm, ít nhất có chuyện có thể tìm hắn hỗ trợ giải quyết nha." Nói Lưu Lê nhạy cảm, thật ra nàng chỉ đối với người mình quan tâm thì sẽ có biểu hiện cực kỳ nhạy cảm hoặc là người mình có hảo cảm; nói nàng trời sinh ngốc nghếch, nàng căn bản là nhìn không Tần Hạo đối với nàng ngoại trừ tình bằng hữu còn có tình cảm nào khác.

Cho nên, sau khi nghe xong lời Lưu Lê, Trọng Yên Nhi quyết định trở về làm người xấu không đem chuyện Tần Hạo thích nàng nói cho nàng biết. Không có biện pháp, ai bảo nàng thủy chung cũng là nữ nhân, nàng có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Lê có những người khác, đó là bởi vì nàng thân là người của đại Tần triều. Nhưng, thân là nữ nhân nàng trước sau cũng có lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân, thỉnh thoảng làm chuyện xấu cố ý giấu diếm cũng bản chất thường tình của con người.

"Yên Nhi, nàng tại sao không nói chuyện vậy? Lưu Lê đưa tay ở trước mặt sáng ngời của Trọng Yên Nhi, phát hiện nàng đang suy tư gì đó, lúc này mới cười mấy tiếng xấu xa, đem nàng đang ngồi trên ghế, cúi người xuống ôm lấy nàng, y phục trực tiếp không cần cởi ra đem nàng để vào trong thùng tắm.

"A!" Chỉ nghe thấy Trọng Yên Nhi kinh hãi thét một tiếng, y phục trên người cũng bị nước nóng làm thấm ướt, hiện ra thân thể tinh xảo. Nhanh chóng cởi y phục trên người khoác lên tấm bình phong, Lưu Lê không chút hoang mang nhảy vào trong thùng tắm, nói: "Yên Nhi, thùng tắm này lớn như vậy đầy đủ hai người chúng ta tắm tình lữ rồi a!"

"Lê, nàng!" Trên mặt Trọng Yên Nhi một trận nóng rang, không biết nên cử động như thế nào. Chẳng qua là do dự chốc lát mà thôi, y phục dán chặc trên thân thể đã bị Lưu Lê lấy tốc độ ánh sáng toàn bộ cởi ra. Dấu hôn trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lại bị dấu hôn mới bao trùm lên dấu hôn cũ, trong phòng tràn ngập khí nóng, Lưu Lê ngồi chồm hỗm ở trong thùng tắm nửa ôm Trọng Yên Nhi đã sớm mềm nhũn vô lực. Bàn tay không làm gì đem nơi mềm mại nào đó bao trọn vuốt ve đến biến dạng, đầu lưỡi dọc theo xương quai xanh của Trọng Yên Nhi mà tinh tế phác thảo, kích hôn qua đi, Lưu Lê cuối cùng đem ngón tay thăm dò vào giữa hai chân nàng, làm cho Yên Nhi không ngừng vang lên tiếng rên rỉ, chất dịch trong suốt từ từ chảy ra hòa huyện vào trong nước, gian phòng bỗng chốc tràn đầy hơi thở cấm dục.

Giằng co suốt một đêm, hai người ở trên giường ngủ thẳng một giấc đến hừng sáng. Mười ngón tay đan xen, Lưu Lê hài lòng nằm trong chăn lấy lọn tóc của nàng khuấy động. Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua khe hở tiến vào gian phòng, Lưu Lê có chút kỳ quái, buổi sáng hôm nay tựa hồ có chút an tĩnh quá đáng a! Liễu Nhi không có tới gõ cửa, ngay cả vị Đoàn Can Linh kia cũng không đến. Chẳng lẽ nàng ta thay đổi quyết định triệt để không trêu chọc nàng nữa? Lưu Lê ngáp một cái, không có ai quấy rầy buổi sáng thật đúng là hạnh phúc a!

Vừa ngủ lại thêm một giấc, Lưu Lê rất hài lòng bước xuống giường đem y phục mặc vào chỉnh tề, thấy Trọng Yên Nhi vẫn còn chưa tỉnh ngủ cũng không có quấy rầy đem nàng đánh thức. Tối hôm qua để nàng hành hạ quá mệt mỏi đoán chừng phải rất trễ nàng ấy có thể rời giường được. Rót cho mình một chén trà, uống được một nửa thì Lưu Lê cảm thấy hiện tại có nên tìm Đoàn Can Linh nhìn xem nàng ta đang làm gì không. Dĩ nhiên nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao nàng ta không đến gõ cửa.

Tìm Liễu Nhi hỏi Đoàn Can Linh ngủ ở phòng nào, thời điểm Lưu Lê đứng ở trước cửa đang do dự có nên gõ cửa hay không thì cửa từ bên trong đột nhiên mở ra. Đoàn Can Linh mang theo đôi mắt thâm quầng, đem hai tay giữ cánh cửa, nói: "Đứng đây làm gì?"

"Ách...." Lưu Lê bị nàng hỏi như vậy thật không biết nên trả lời như thế nào, nàng thật ra là muốn hỏi Đoàn Can Linh có phải vẫn luôn đứng ở cửa hay không, bằng không sao nàng vừa định gõ cửa thì nàng ta lại đột nhiên mở cửa ra chứ? Còn nữa, nàng rất muốn nói cho Đoàn Can Linh biết đôi mắt gấu trúc của nàng thật rất có hàm súc, cũng cực kỳ tương đối mất hồn.

"Làm sao! Nhìn thấy ta liền không nói gì? Ngươi tìm ta có chuyện gì! Không có gì thì ta đóng cửa tiếp tục đối diện với bức tường đây!" Đoàn Can Linh làm ra bộ dạng muốn đóng cửa, bị Lưu Lê ngăn cản. Nàng chợt tiến lên một bước, phun ra nhiệt khí phả lên gương mặt của Đoàn Can Linh, làm nàng ấy chấn kinh dường như lùi về phía sau mấy bước, đôi mắt mở to, nói: "Ngươi muốn làm gì!"

Làm gì?! Lưu Lê bị giọng nói của nàng làm ngất, làm sao nghe ra như mình muốn đem nàng ấy làm cái kia đây. Nàng cố gắng giữ sự bình thản trong lòng, nhìn Đoàn Can Linh có chút hồng, nói: "Ngươi muốn đối diện với bức tường? Tại sao lại muốn đối diện với bức tường? Ngươi tối qua không phải là không ngủ chứ? Ta đã nói với người, chuyện này hôm qua...."

"Dừng lại! Bớt nhắc lại chuyện ngày hôm qua cho ta nghe." Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Đoàn Can Linh đột nhiên che miệng Lưu Lê không để cho nàng tiếp tục nói nữa. Bàn tay nóng chết người làm cho Lưu Lê cả kinh một lúc, nàng đưa tay sờ sờ trên trán của Đoàn Can Linh, phát hiện nàng đang sốt lên. Người này, cũng thật là lợi hại rồi! Sốt đến như vậy mà có chống đỡ, Lưu Lê hất bàn tay lao lực của nàng ra, đem nàng lên trên giường, nói: "Ngươi động kinh sao? Sốt đến như vậy cũng không nói một tiếng? Chống đỡ như vậy thì có ích lợi gì? Ta đi xuống dưới tìm đại phu cho ngươi."

"A, ngươi đừng đi tìm đại phu!" Đoàn Can Linh túm lấy ống tay áo của Lưu Lê, suy nghĩ một chút nói: "Ta đây cũng không tính là nóng sốt gì, ngươi nếu thật sự rãnh rỗi không có việc gì làm thì giúp ta mua một chút đồ ăn đi, nếu có gì đó ăn ta tự nhiên sẽ khỏe hơn."

"Ngươi nói thật? Vậy ngươi muốn ăn gì, ta giúp ngươi đi mua."

"À...Vậy đi ta muốn ăn hoa quế cao của Lý Ký ở phố Tây, xíu mại của Từ Ký, mứt hoa quả ở phố Đại Nam, còn có thịt bò luộc ở Lâm Trúc lâu. Được rồi, một ít như vậy thôi. Ngươi đi mua đi, ta ngủ một bên chờ ngươi trở về." Đoàn Can Linh túm lấy chăn bông đem đắp lên trên người, thân thể tiếp túc thoải mái trên giường lập tức phát ra tín hiệu mệt mỏi, làm cho nàng ngáp cả ngày.

"Ta nói này, đây là một ít của ngươi đó hả?! Sốt rồi mà còn ăn những thứ này? Lại nói, ngươi không phải đối với Lạc Tĩnh thành không quen thuộc sao? Làm sao có thể biết những món này chứ?" Lưu Lê có chút xấu hổ, những thứ Đoàn Can Linh vừa mới nói, nàng căn bản cũng không biết ở chỗ nào.

"Ai nói sốt thì không thể ăn những thứ này chứ? Ta sốt thì phải ăn những thứ này mới có thể hạ sốt được, ăn thứ khác không được đấy! Lại nói, ta bảo ngươI đi mua đồ, ngươi quản ta có quen thuộc Lạc Tĩnh thành hay không làm gì chứ! Cho dù ta không quen thuộc, mấy ngày qua ở chỗ này hỏi cũng không hỏi được sao! A, ngươi không phải nói cho ta biết những chỗ bán mấy thứ này, ngươi không biết chỗ đi chứ?

"Ai...Ai nói chứ! Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này nằm nghỉ, ta đi sẽ trở về ngay!" Lưu Lê mạnh miệng phất tay áo rời đi, trên thực tế nàng quả thật không biết những chỗ này ở nơi đâu, chỉ biết là chúng ở bên trong Lạc Tĩnh thành. Bất quá, cái miệng dưới mũi cũng không phải chỉ biết ăn cơm, chẳng lẽ nàng không biết hỏi qua người đi đường sao? Hỏi thì hỏi, có sao đâu?

Từ cửa sau Ôn Hương lâu đi ra, Lưu Lê quyết định trước đi Lâm Trúc lâu đi mua thịt bò luộc vì dù sao Lâm Trúc lâu cách Ôn Hương lâu cũng gần hơn, hơn nữa cũng không cần hỏi người khác. Mang theo thịt bò luộc mua từ Lâm Trúc lâu ra ngoài, Lưu Lê gọi lại một lão nhân gia thoạt nhìn rất quen mặt hỏi hắn Lý Ký và Từ Ký ở phố Đại Nam đi như thế nào. Lão nhân gia nghe xong vấn đề của Lưu Lê thì sửng sốt một chút, sau đó từ từ đến gần nàng, rất cặn kẽ nói cho nàng biết những chỗ này nên đi như thế nào.

Trời!

Lưu Lê âm thầm kêu khổ, nàng không nghĩ tới Đoàn Can Linh dù cho nóng sốt lên cũng không quên hành hạ mình. Mấy chỗ bán này không sai đều ở Lạc Tĩnh thành, những phân bố ở các hướng khác của Lạc Tĩnh thành, cách chỗ mình đang đứng ở rất xa. Hiện tại không có xe ngựa đi trong thành, Lưu Lê bất đất dĩ không thể làm gì khác là chạy chậm về phố Đại Nam, bởi vì lão nhân gia nói cho nàng biết phố Đại Nam là xa nhất, vừa hay để cho nàng gần xa đều dễ dàng đi.

Buổi sáng Lạc Tĩnh thành rất là náo nhiệt, Lưu Lê trong đám đông người, người nối tiếp người, nối liền không dứt, không ngừng xuyên qua mà đi, thật không dễ dàng gì mà đến phố Đại Nam bên kia mua hai xâu hồ lô ngào đường, Lưu Lê quyết định thưởng cho mình ăn hồ lô vừa mới mua, lại lần nữa mua thêm hai xâu hồ lô, tiếp tục than thở lên đường đi về hướng Tây bên kia.

Không biết đã qua mấy giờ, phía sau lưng Lưu Lê đã rỉ ướt mồ hôi, nàng lê bước chân nặng chì đi tới cửa hàng cuối cùng, từ bên trong mua được đồ ăn Đoàn Can Linh muốn, sau đó thở dài một tiếng. Vốn tưởng rằng chỉ cần đem đồ ăn mua về tay là được rồi, nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại quên mất, mua xong còn phải mang đồ trở về nữa a!!

Thuận lợi trở về Ôn Hương lâu, Lưu Lê đem đồ đã mua đặt bên giường của Đoàn Can Linh, hữu khí vô lực nói: "Này, đồ ta mua đều đã mang tới, ngươi nhanh ăn đi." Thật là, thật là đem nàng thành người giúp việc a! Sốt như vậy còn không quên hành hạ nàng.

"Ta đột nhiên không muốn ăn những thứ này nữa, mới vừa rồi Yên Nhi muội muội đã tới, sai đại thẩm nấu chén cháo trắng cho ta. Ta sau khi ăn xong liền đỡ hơn rồi, những thứ này hay là ngươi giữ lại một mình ăn đi, ta rất buồn ngủ, tiếp tục ngủ đây, đừng quấy ta, biết chưa?" Đoàn Can Linh ghét bỏ đem thân thể xoay qua một bên đưa lưng về phía Lưu Lê, che miệng lại trộm cười lên, không biết tại sao nàng lại thích nhìn Lưu Lê bộ dạng hổn hển, thích nhìn bộ dạng nàng tức giận mà phải kìm nén.

"Đoàn – Can – Linh!!!" Nếu không phải nàng ta sốt, Lưu Lê thật sự muốn đem nàng từ trong chăn kéo đứng dậy dùng sức giày xéo. Nàng tốn bao nhiêu thời gian mới mua được những thứ này, tên đáng chết này lại nói cho nàng biết mình đã ăn cháo rồi, còn kêu mình giữ lại thứ này để bản thân ăn?! Nếu nàng muốn ăn thì đã sớm sai người đi mua rồi, tội gì phải đi xa như vậy giúp nàng ta mua những thứ đồ không rõ địa điểm này.

Lưu Lê nổi giận, thật sự tức giận! Cho dù đã có mảnh vải quấn ngực nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ ngực phập phồng kịch liệt của nàng, răng nghiến đến vang tiếng kẽo kẹt. Chẳng qua là, cho dù nàng có tức giận rống lớn tiếng đến thế nào, Đoàn Can Linh chỉ làm bộ nhưng không nghe thấy, tiếp tục che miệng cười trộm.

"Aii!" Qua một lúc, ngọn lửa tức giận bị nghẹn hóa thành tiếng thở dài thật dài. Lưu Lê đem đồ trên đầu giường đặt lên trên bàn, có chút vô lực đi tới cửa, nói: "Đoàn Can Linh, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, đồ ăn ta đặt trên bàn, thời điểm muốn ăn thì tự lấy mà ăn." Nói xong, đóng cửa rời khỏi phòng.

Nàng không biết sau khi nàng rời khỏi, Đoàn Can Linh không còn trùm đầu giả ngủ nữa mà đến ngồi ở trên chiếc ghế tròn nhìn đồ ăn mà Lưu Lê đặt lên trên bàn, ngón tay ma sát cánh môi của mình, nhớ lại, ngẩn người....

------------------Hết chương 44--------------