Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 69: Tội gì



Hinh Ý ngồi trong bancông ngoài phòng ngủ, làn gió biển nhẹ nhàng xen lẫn hương vị mớilạ của nước biển đánh vào mặt, gió thổi bay áo khoác ngoài màutrắng của cô, một làn sương nhẹ nhàng trong gió bao quanh cô.

Hiểu Văn không mộttiếng động đưa cho cô một ly rượu táo: “Đang nghĩ gì vậy?” Hinh Ý tìmđến cô nhưng mà lâu như vậy Lâm Hinh Ý cũng chỉ gạt cô sang một bên,lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình. Thật ra càng bình tĩnh như vậylại càng làm cho cô cảm thấy sợ, Hinh Ý mà trước cô kia biết thật rakhông biết cách che giấu tâm sự của mình.

Cô nâng ly lên nhẹ nhấpmột ngụm, hơi nước trong ly bốc lên, giống như một mảng thủy tinh trongsuốt mê người, “Anh ấy sẽ không sao, phải không?” Cô không nhìn về phíaHiểu Văn, chỉ nhìn ra mặt biển mênh mông, giọng nói mê mang nhanh chóngbị sóng biển chôn vùi, không để lại chút dấu vết.

“Nhất định sẽ khôngsao. Vả lại, lúc còn nhỏ không phải chúng ta đã cùng đi xem tướngsao? Chị còn nhớ rõ mẹ em đã nói em có số vượng phu ích tử (manglại thịnh vượng may mắn cho chồng con)…” Cô kéo đầu Hinh Ý lại, nhìntrái nhìn phải, sau một lần quan sát tỉ mỉ, kết luận: “Có nhìn thếnào thì em cũng không giống như người phụ nữ có tướng khắc phu!” Nétvui vẻ hiện rõ trên mặt.

“Chị nói ai khắc phu?”Ánh mắt nguy hiểm của Hinh Ý nhìn về phía cô, khuôn mặt vốn lo lắnghiện ra một nụ cười.

Nụ cười trên mặt HiểuVăn ngưng lại, “Hinh Ý, thật ra có đôi khi chị phi thường đố kị vớiem. Thật ra…” giọng nói như ẩn như hiện trong tiếng sóng, ánh mắt dõivề phương xa, “Em không biết mình hạnh phúc thế nào đâu…vì có thểtìm được một người như vậy.” Ánh mắt của cô hơi ươn ướt, mím môi,“Chị làm sao có thể may mắn như em chứ?” Những vui buồn yêu giận cảđời chỉ có thể gắn với một người chồng mình không hề yêu, giãy rakhông được chạy cũng không thoát, cả đời giãy giụa trong một chiếclồng.

Một ngụm uống cạn ly rượu,nước mắt cùng với rượu bị nuốt vào trong bụng, cô không để cho HinhÝ nói gì mà tiếp tục nói, “Hai người còn cả một con đường dài nhưvậy vẫn chưa đi hết, một chút gian khổ phía trước cùng lắm chỉ làđể tô điểm thêm mà thôi.” Trong mắt cô, hai người chính thức yêu nhausẽ có được tất cả sức mạnh để đi đến cuối cùng.

Hinh Ý nhìn cô ấy,khuôn mặt vì tác dụng của rượu mà đỏ bừng, rất động lòng người,“Đúng vậy, còn cả một con đường rất dài.” Cô giờ mới biết đượcmình may mắn bao nhiêu, có thể gặp được anh, có thể yêu anh…cô nhớ HàThư Mẫn đã từng nói một câu: “Gặp gỡ anh, là diễm phúc mà cô đã tumấy kiếp…” đúng vậy, diễm phúc đã tu mấy kiếp.

Trong phòng truyền đếnmột tiếng chuông, Hiểu Văn nhướng mày nhìn Hinh Ý. Nhưng cô chỉ cườicười nói: “Chuông điện thoại đấy mà, chắc là việc của công ty thôi,đừng để ý đến nó…” thấy nhẹ tễnh như đang say rượu, mới uống cómột chút như vậy, không lẽ nào lại say nhanh vậy chứ!

“Ngày mai thật sựkhông quay về với cậu ấy sao?” Hiểu Văn đảo đảo rượu trong ly cho cô,nghi hoặc hỏi. Tuy nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh này của cô nhưng thậtra trong lòng lại đang lo lắng muốn chết.

“Có đến đó em cũngkhông giúp được gì cả…” Cô nâng ly lên, chiếc ly chân dài bằng thủytinh cao cấp trong suốt, đá trong rượu táo cùng không khí quanh mìnhchạm vào nhau làm cho chiếc ly bao phủ bởi một tầng sương mù, xuyênqua làn sương mù nhìn thấy bọt khí đang bốc lên, đẹp lạ kì. Nhưng màlại biến mất nhanh như vậy, “Chỉ cần anh ấy biết rõ em vẫn luôn ởbên cạnh anh ấy là được, em biết anh ấy nhất định sẽ cố gắng, cốgắng…” mặt tỏ ra thoải mái thản nhiên, cô tin tưởng anh nhất định sẽlàm được. Đáy mắt thâm trầm lo lắng nhanh chóng cụp xuống, che giấuđi một chút mờ mịt trong ánh mắt.

Trong văn phòng phótổng lầu 73, một tập văn kiện đang mở ra trên mặt bàn, ánh mắt lơđãng quét nhẹ qua, đôi mắt đẹp nhíu lại, ngón tay khẽ gõ lên bàn.Lý Tử Ngôn giúp Giang Vũ Chính gửi tập văn kiện này đến là có ýgì? Anh hoàn toàn bị thứ này làm cho lẫn lộn, gọi điện thoại đếncho Hinh Ý nhưng cũng bị đưa đến hộp thư thoại. Nếu như giờ phút nàybệnh của Giang Vũ Chính thật sự nguy kịch, vậy thì phương tiệntruyền thông cũng không thể không đưa lên một chút tin tức nào chứ!Càng nghĩ lại càng lo lắng cho Hinh Ý, lúc này chuông điện thoại vanglên, anh lòng đầy rối bời nhấc điện thoại lên.

“Lưu phó tổng, hai giờchiều nay có một hội nghị với tập đoàn Sở Thiên, nội dung hội nghịđã được…” Giọng nói của thư kí truyền đến từ trong loa, nhật trìnhngập tràn, khoảng thời gian này bởi vì Hinh Ý không có đây nên côngviệc của anh và Hà Thư Mẫn càng nhiều thêm, dường như bận rộn từsáng đến tối mịt.

“Sally, giúp tôi đặtvé máy bay sớm nhất đến New York.”

“Nhưng mà hội nghịvới tập đoàn Sở Thiên chiều nay tôi đã dời đi dời lại, Sở Thiên đanghoài nghi thành ý hợp tác của chúng ta…”

“Hội nghị kia sẽ đểcho Hà phó tổng tham gia.” Giọng điệu lạnh lùng rồi cúp máy, xoayghế quay người lại, nhìn ra những cửa sổ thủy tinh ngoài kia phảnchiếu ánh nắng. Tâm trạng nặng nề, bất kể Giang Vũ Chính có ý gì,anh đều phải buông tay đánh cược một lần, ít nhất cũng đã tranh thủ,không phải sao?

“Alo, Lâm Hinh Ý, em cóở đấy không hả? Lúc làm việc chưa bao giờ thấy em nhùng nhằng nhưvậy, sao chỉ xuống phố một chuyến mà lại phiến toái như vậy…” HiểuVăn đứng trước phòng thay quần áo bực bội thúc giục cô, đây đã làlần thứ ba trong hai tiếng qua.

“Vẫn chưa kẻ chânmày…đúng rồi, có nhìn thấy điện thoại di động của em không?” Cô trêntay cầm bút kẻ mày cẩn thận đứng trước gương làm xong bước cuốicùng.

“Chị làm sao mà biếtđiện thoại của em để đâu chứ…” mắt Hiểu Văn quả thật đã trắng dã rarồi, tối hôm qua uống đến say khướt, rõ ràng là cô đã bảo quản giacất hết những thứ có thể xem được thời gian, ngay cả điện thoai diđộng của mình cô cũng không biết cô giấu ở đâu.

Cô nhắm mắt lại cốsuy nghĩ, tối hôm qua sau khi uống say với Hiểu Văn xong, cảm thấy mơmàng, sau đó…sau đó dặn dò quản gia cùng mọi người cất tất cả đồnghồ đi. Cô nhớ rõ lúc ấy có cầm điện thoại mà! Lạ thật, sao lạinhớ không nổi đã để đâu mất rồi.

Trong tay Hiểu Văn cầmbackberry, nhìn vào nhật trình miệng lẩm bẩm: “Buổi trình diễn thờitrang kia 11h sẽ bắt đầu, nếu chậm nữa chúng ta sẽ đến muộn mất…”

Cô vừa nghe 11h thìtoàn thân run lên, cô cố gắng hết sức để mình không nhớ tới, không đểcho mình chạm vào, nhưng trong đầu vẫn quay cuồng, 11h giờ sao? Cuộcphẫu thuật kia mới vừa bắt đầu sao? Lòng bàn tay cô đầy mô hôi, làmsao cho suy nghĩ của mình chỉ tập trung vào một chỗ đấy, giãy dụatrong một vũng bùn không còn sức thoát khỏi.

Hiểu Văn nhìn cô,nghiêm mặt hỏi: “Em làm sao vậy?” tuy cả ngày cô cùng Hinh Ý không hềtrong thấy cô ấy có bất kì khác thường nào nhưng mà cô biết rõ, tốihôm qua Hinh Ý có lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ say, mấylần muốn cầm lên chiếc điện thoại trên đầu giường, rồi lại không mộttiếng động buông ra.Từ nhỏ cô ấy chính là như vậy, lúc càng cănthẳng thì càng tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Hinh Ý không để ý đếncô, cau mày, dường như đang kiệt lực suy nghĩ thứ gì đó, đi về vàotrong phòng thay quần áo, từng chiếc áo vest, áo sơ mi treo chỉnh tềcủa anh, các túi quần đều bị cô lục lọi, các giá áo va chạm vàonhau tạo nên âm thanh to đột ngột trong phòng thay quần áo yên tĩnh.Hiểu Văn dùng sức cầm lấy tay cô, nhìn ánh mắt có chút điên cuồngcủa cô, nghiệm mặt nói: “Em đang làm gì vậy? Chúng ta cùng nhau tìm…”Giọng nói trấn định mà bằng phẳng, cố gắng trấn an Hinh Ý đang khẩntrương.

Mà Hinh Ý chỉ mờ mịtnhìn vào hàng trăm bộ đồ vest trước mặt, màu trắng, màu đen, màuxanh đậm,…trong đầu là một mảnh hỗn loạn, tối hôm qua, cô lảo đảoném di động vào túi áo nào đó. Cô hít một hơi thật sâu, xoay đầulại nói với Hiểu Văn: “Bây giờ em muốn đến bệnh viện, chị nói vớiquản gia gọi người đến tìm hết trong đống đồ vest này rồi mang điệnthoại di động đến bệnh viện cho em…” Sau khi nói xong cũng không quayđầu lại bước ra khỏi phòng.

Hai con đường bên ngoàibệnh viện, cây cối tươi tốt rậm rạp, ánh nắng xuyên qua khe hở củanhững chiếc lá cây rọi vào con đường lớn, nhỏ vụn mà loang lổ.

“Hình như anh không hềngạc nhiên khi thấy tôi đến?” Dư Chân mặt một bộ đồ thoải mái, nhìnthấy Lý Tử Ngôn tuy có nghi hoặc nhưng cũng không kinh ngạc.

“Cậu ấy có thể đưathứ đó cho anh xem chứng tỏ cậu ấy cũng tin tưởng anh sẽ đến.” LãoLý đi thẳng vào vấn đề, cũng không có ý định phí lời.

“Tôi tới đây không phảilà vì ý nghĩa sâu xa phía sau tập văn kiện đó, thứ duy nhất tôi quantâm chính là Hinh Ý.” Dư Chân nghiêm mặt nói.

“Không phải cậu ấynhìn trúng anh vì điểm này sao? Nhưng mà…” Chân mày của lão Lý khẽnhướng lên, thẳng tắp nhìn vào ánh mắt Dư Chân, “Tôi đồng ý thay cậuấy gửi thứ này đến tay cậu không có nghĩa là tán thành với cáchlàm của cậu ấy. Hoặc có thể nói ý của cậu ấy vốn chỉ là nhờ anhdùng thân phận một người bạn mà đứng bên cạnh cô ấy. Về phần nhữngchuyện khác, anh vẫn phải suy nghĩ cho thỏa đáng…”

“Nếu như bệnh tìnhcủa anh ta không nguy kịch, làm sao có thể để cho tôi biết chuyệnnày?” Giang Vũ Chính không có khả năng không biết Lưu Dư Chân anh là mộtngười theo chủ nghĩa cơ hội, sở dĩ có thể đi đến bước này chẳng quacũng chỉ là để cho mình được an tâm thôi.

“Cậu ấy không saocả.” Lý Tử Ngôn mặc bộ đồ vest màu đen toàn thân tản ra một khíchất trầm lắng nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập sự kiên định làm cho DưChân cũng cảm thấy kinh ngạc. Nếu chỉ là bạn bè hời hợt, làm saocó thể có loại kiên định liều chết này, anh ta càng ngày càng khẳngđịnh Giang Vũ Chính và JL có quan hệ mật thiết, nhưng anh ta lại đảomắt cười cười, cũng chẳng có liên quan gì đến anh, “Bất kể anh ta cóchết hay không chết, tuyệt đối tôi sẽ không từ bỏ Hinh Ý.” Giang VũChính đã nguyện ý cho anh cơ hội này, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

“Vậy tôi đây cũng anhcậu ấy nói với cậu một câu, cậu ấy không chết, Lâm Hinh Ý cũng sẽkhông đi cùng anh; cho dù cậu ấy chết, cô ấy cũng sẽ không thuộc vềanh. Nếu như lòng tin của anh quá tràn đầy, tôi nghĩ anh đã đánh giáthấp tình cảm của cô ấy dành cho cậu ấy rồi.” Dù cho Hinh Ý có gâyra thương tổn cho Vũ Chính hay vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện gì,nhưng dù là ai cũng có thể nhận ra cô đối với anh là loại tình cảm gì.Anh nguyện ý thay Vũ Chính đánh cuộc, nhưng chẳng qua làm vậy chỉ làđể cho cậu ấy yên tâm làm phẫu thuật mà thôi.

Chiếc xe toàn một màutrắng lái vào bãi đỗ xe của bệnh viện, cô nhìn vào chiếc đồng hồlớn bên ngoài, 10h đúng, chỉ tốn hơn một tiếng để lái xe từ biệtthự ven biển vào nội thành, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thểtưởng tượng nổi.

Nhưng mà điều khiếncho cô không thể tưởng tượng nhất chính là sau khi bước vào cửa bệnhviện là nhìn thấy hai người kia, xa xa nhìn thấy Lý Tử Ngôn đang nóichuyện với Dư Chân, bọn họ không biết đang thấp giọng nói gì đó, sắcmặt nặng nề muốn chảy nước. Sở dĩ cô liếc mắt đã nhận ra bọn họkhông chỉ là vì nhìn thấy hai người châu Á trong đám người mà cònlà vì hai người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cạnh nhau đang thầmchỉa mũi nhọn đánh giá nhau, làm cho cô cũng cảm thấy kì lạ. Bấtkể có thể nào thì giờ phút này Dư Chân hẳn là phải trấn thủ ởGiang Lâm. Vũ Chính và cô ở Mĩ, trong Giang Lâm cũng chỉ còn có DưChân và Hà Thư Mẫn trấn át đám người kia, nếu như anh ta đến vì việcchung, không có lý do gì cô không biết. Hơn nữa giờ phút này hai ngườikia cương nhau rõ ràng như thế, tuyệt đối không phải là việc công.

Cô mơ hồ cảm thấykhông ổn, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, bị đè nén đếnkhông thở được. Đằng sau mỗi người dường như đang cất giấu bí mậtnào đó, làm cho người ta khó có thể đoán được hay chạm đến được.

Tuy Lý Tử Ngôn ngạcnhiên vì trước đó cô nói sẽ không đến nhưng đã nhìn thấy thấy cô thìtrong nháy mắt cũng không lộ ra một chút kinh ngạc nào, khóe miệngkhẽ nhếch lên, cô làm sao có thể không đến chứ? Chỉ là hiện tại DưChân cũng đồng thời xuất hiện ở đây, mọi chuyện đều trở nên phứctạp.

Dư Chân nhìn thấy côthì trong nháy mắt mỉm cười thật tươi, cô gái này, anh có trí thìnên thôi.

Hinh Ý lại không để ýđến Dư Chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tử Ngôn, bước châncũng không ngừng lại, “Sao lại ở đây, không phải cuộc phẫu thuật 11hmới bắt đầu sao?” Cô nhìn nhìn xung quanh, dường như không có ý địnhngừng lại.

Lý Tử Ngôn giữ tay côlại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không cần lên nữa, đã bắt đầu rồi.”

“Vì sao không nóitrước? Sao tôi lại không biết?” Cô khe cau mày, nhưng vẫn xem như cònbình tĩnh.

Tập văn kiện Lý TửNgôn cầm trên tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà hơi méo mó, anh đangdo dự, không biết có nên đưa văn kiện đó cho cô không. Đó là kết cụccuối cùng mà cậu ấy hy vọng sao?

Hinh Ý nhìn ra tayphải đang cầm thứ gì đó của anh ta căng thẳng, nhìn sang Dư Chân cũngđã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là cái gì?”

Lão Lý hít một hơithật sâu, “Đây là thứ mà Giang Vũ Chính nhờ tôi giao cho cô…” giọngnói rất nhỏ, tuyệt đối không giống với phong cách bình thường củaanh ta, không khí nặng nề đến quỷ dị, đằng xa truyền đến tiếng xecứu thương như xa như gần, tuyệt đối không chân thật.

Cô nhận lấy tập vănkiện, tay chậm rãi mở ra, trấn định như đang mở ra túi văn kiện bìnhthường trong công ty. Cho dù không biết cuối cùng sẽ thế nào nhưng côvẫn bình tĩnh lật ra. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chữ kí củamình, vừa quên thuộc lại vừa lạ lẫm như vậy. Cô không nhớ rõ mìnhđã từng kí lên tờ giấy này khi nào….sau đó là chữ kí của anh, cônhận ra chữ kí của anh, lại cảm thấy chữ kí bình thường như vậy làkhông phải, trước giờ chữ kí của anh luôn rồng bay phượng múa, phóngkhoáng mà hiên ngang bay lên. Bởi vì trên thương trường, mỗi lần đặtbút xuống đều không hề do dự, run sợ như vậy…nhưng mà, chữ kí trêntờ giấy này lại không giống vậy, một chữ một nét, ba chữ Giang VũChính tinh tế lạ thường, nét chữ cứng cáo, dường như phải rất giannan để viết nên, suy tư trăm ngàn lần mới đặt bút xuống được.

Cô lấy lại bình tĩnh,vẫn cười nói: “Tôi chưa từng kí qua văn kiện này, có biết giả mạogiấy ly hôn là phạm pháp không…” Trong nụ cười mang theo một vẻ runrẩy khó có thể nhận ra, nhưng lại nhanh chóng chôn nó trong vẻ trấnđịnh, giấu diếm dấu vết.

“Ba năm trước…” Lý TửNgôn ngắt lời cô, “Cô đã nhờ người đưa đến cho cậu ấy…”

Trong lòng giống nhưbị khoét một cái hố, cảm giác có thứ gì đó đang đào xới dần dần,nụ cười trên miệng vẫn còn, vẫn là không thể tin tưởng, “Anh ấy khôngcó kí, anh ấy đã nói với tôi là không có kí.” Khuôn mặt cứng ngắccó hơi méo mó, khuôn mặt được trang điểm cực kì tỉ mỉ cũng khôngthể che giấu được nỗi sợ hãi.

“Nếu như không phảithật thì anh nghĩ anh ta sẽ không để cho anh nhìn thấy, dù sao đócũng sẽ làm chấn động Giang Lâm…” Dư Chân đứng bên cạnh vẫn không hềlên tiếng lại đang thận trọng phát biểu ý kiến của mình. Nhưng HinhÝ lại quay ngoắc lại hỏi, “Chuyện chúng tôi ly hôn thì mắc mớ gìđến anh? Anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?”Tất cả biểu cảm trong ánh mắt đều hóa thành băng.

“Là anh ta gửi tập vănkiện này đến cho anh…”

Cô thống khổ nhắm lại haimắt, nhếch môi, anh thật sự gửi phần văn kiện này đến cho Dư Chân thậtsao? “Tôi không tin, tôi muốn đích thân hỏi anh ấy…” vừa nói vừa đẩyhai người đàn ông kia ra đi về phía thang máy.

Lão Lý lại giữ chặtlấy tay cô không cho cô đi, “Cuộc phẫu thuật đã bắt đầu, cô có đi lêncũng vô dụng…” Anh biết khi cô nhìn thấy tập văn kiện này sẽ điên lên,chỉ là không muốn cô nổi điên ở chỗ này. Cô cho tới bây giờ đều làngười phụ nữ biết tự kìm chế bản thân, nhưng những từ ngày khôngthể dùng để hình dung cô khi đối mặt với chuyện của Giang Vũ Chính.

“Anh gạt tôi…anh ấykhông thể nào gạt tôi, buông tay ra, tôi muốn lên đó hỏi cho rõ…” Côhung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Tử Ngôn, đôi mắt đỏ bừng, hàm răngcắn chặt. Anh làm sao có thể làm ra chuyện này, rõ ràng anh đã hứavới cô. Anh đã hứa sẽ cho cô cơ hội, anh đã hứa sẽ luôn ôm cô nhưvậy…làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ?

“Cô còn không hiểu sao?Cậu ấy không muốn cô vì Giang Vũ Chính mà làm một người phụ nữ góabụa cả đời…”

“Ai nói anh ấy sẽchết?” Cô ngắt lời lão Lý, ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơixuống, không được rơi lệ trước mặt người khác.

“30% cơ hội hồi phụclà do bác sĩ phòng đoán thôi, sức khỏe của cậu ấy sau lần xảy rasự cố kia thật ra đã rất yếu, đây cũng là do cứ kéo dài cuộc phẫuthuật đáng lẽ ba năm trước đây đã phải làm.” Anh dừng lại một chút,dường như hết sức cố gắng nói ra những lời này, “Thật ra xác xuấtthành công của cuộc phẫu thuật này ngay cả 1% cơ hội cũng không có…”Ngoại trừ quá trình làm phẫu thuật rất nguy hiểm, sau khi phẫu thuậtcòn có thể gặp biến chứng, giống với Vũ Chính ngày thường mây trôinước chảy nói với cô: “Cô sẽ đầu tư vào một hạng mục 90% là lỗsao?” Anh có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy cuối cùng cũng là để đánhcược 10% phần thắng với cô. Nhưng mà hiện tại, cái anh gọi là “Giảmrủi ro đến mức thấp nhất” xem ra đã gây nên bão lớn.

“Tôi sẽ không tin tưởnglời anh nói…” cô thì thào tự nói rồi tránh ra khỏi tay của lão Lý,Dư Chân đi song song ôm lấy vai cô, “Em không thể trấn định lại một chútsao? Lâm Hinh Ý ngày thường đi đâu mất rồi?” Anh thấy đau lòng, vì mộtngười đàn ông mà như vậy, đáng giá sao?

Cô nghe thấy ba chữ LâmHinh Ý, đúng rồi, lúc anh lập di chúc, luật sư có nhắc đến tên củacô thì cô đã thấy khó hiểu, Lâm Hinh Ý sao lại nghe không được tự nhiênnhư vậy, thì ra anh không cần cô nữa. Cô chỉ cảm thấy cái lạnh ào ạtkéo đến đáy lòng, không cho cô một chút cơ hội để thở nào, trong taynắm lấy văn kiện bóp méo đến biến hình, mà cảm giác của cô đãkhông còn thuộc về mình.

“Anh buông ra, tôi muốnlên hỏi anh ấy cho rõ, cuộc phẫu thuật vẫn chưa bắt đầu, các anh gạttôi…” Cô dùng sức đẩy Dư Chân ra nhưng lại thấy một bàn tay giữ taymình lại, cô ngẩng đầu lên, là Hiểu Văn.

Hiểu Văn nhẹ nhànglắc đầu với hai người đàn ông kia, Lý Tử Ngôn thức thời tránh đi, DưChân do dự một chút rồi cũng chậm rãi buông hai tay ra, dường như cònmuốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nói nên lời, cũng tránh đi.

Hinh Ý chỉ biết cô bịcô ấy kéo về phía vườn hoa bệnh viện, ngay cả chân cũng cảm thấykhông phải của mình, trong đầu ong ong. Cô nhìn Hiểu Văn hai mắt đỏbừng uất ức nói: “Bọn họ gạt em…” nước mắt từng giọt một rơixuống, cô chỉ rơi nước mắt trước người thân thiết nhất của mình,trong ánh mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi sâu sắc khó hiểu.

Cô lau khô nước mắt choHinh Ý, chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Hinh Ý. Nướcmắt của Hinh Ý càng không ngừng chảy, ánh mắt của cô mờ mịt, chỉnhìn thấy trên màn hình có hơn 10 cuộc gọi đến của Dư Chân, còn có“Một phần bưu kiện chưa đọc từ Vũ Chính” thật chướng mắt.

Ngón tay mảnh khảnhcủa cô chạm vào phím “xác định”, móng tay tản ra ánh sán nhu hòadưới ánh mặt trời, nhưng vẫn chậm chạp không chịu nhấn xuống, cuốicùng “bụp” một tiếng, cô đóng nắp điện thoại lại, cắn răng nói: “Emmuốn anh ấy tự mình nói với em.” Hai tay nắm lấy tập văn kiện, ngangdọc xé nát nó, tất cả những thứ bên trong đều hóa thành mảnh vụn.

Giang Vũ Chính, tôi choanh biết, đừng có mà dùng cách đó để bỏ tôi, tôi sẽ khiến cho anhphải hối hận.