Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 25: Sự Nghiệp Món Kho



Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao

Editor: YingYing

Lưu Nhạc đi công tác hai tháng, ăn không ngon ngủ không yên, nhưng lại đẹp lên.

Sau khi trở về, lãnh đạo đội xe trực tiếp cho anh ta nghỉ phép mấy ngày.

Người cũng gầy đi một vòng, thật sự là quá tội nghiệp.

Chu Chi Mầm là vợ anh, làm quản lý viên thư viện ở trường học, thường ngày cũng chỉ sắp xếp sách vở, quét dọn vệ sinh, làm thủ tục, không quá bận rộn, chủ yếu là có thể ở nhà, hai vợ chồng nếu không ở nhà, vậy mới không ổn.

Lần này Lưu Nhạc đi công tác không thiếu đồ trở về, chia cho mọi người trong đội một ít, còn lại anh ta mượn một chiếc xe đẩy nhỏ chở về nhà.

Hôm nay là ngày nghỉ, Chu Chi Mầm đang giặt quần áo cho mấy đứa trẻ trong sân, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông của mình đã trở về.

Buông quần áo trong tay, lấy tạp dề lau tay.

"Anh đã về rồi à? Lần này đi công tác lâu quá."

Chu Chi Mầm tuy rằng quen với việc anh ta không thường ở nhà, nhưng nhìn thấy anh ta vẫn rất vui, đi qua giúp chồng mình dọn dẹp đồ đạc.

"Đây lại là gì vậy?"

Lưu Nhạc hơi mệt, ngồi trên băng ghế trong sân, tùy tay rót một ly trà.

"Anh mang về một ít đồ khô, em nhớ đưa cho họ hàng, còn có cả cha mẹ."

Chu Chi Mầm gật đầu, lại đảo hai lần.

"Ôi, đây nặng bao nhiêu cân vậy?"

Dưới xe là nửa con lợn, rất lớn, nhìn thịt còn rất chắc, màu cũng đẹp, xem ra chất lượng thịt lợn này cũng không thấp.

Đây là Lưu Nhạc đêm qua đổi lấy bằng phiếu với đồng hương.

"Em gọi mẹ sang đây, hai người cùng nhau nấu, anh lo em một mình không làm được."

Vợ và mẹ anh nấu cơm đều lẹt đẹt, nên khi ở nhà, họ thường đi ăn tiệm cơm quốc doanh, tay nghề của đầu bếp ở đó so với ở nhà là hoàn toán khác biệt.

Chu Chi Mầm cũng biết mình nấu cơm không ngon, nên không phản đối.

"Được rồi, anh yên tâm đi, lát nữa chờ thằng út đi chơi về, em bảo nó đi mua đồ ăn cho anh ở tiệm cơm quốc doanh, anh đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi."

Lưu Nhạc uống hết trà, ừ một tiếng, rồi đi vào nhà, thực sự là mệt mỏi.

Hai ngày nay Hứa Hoan Ngôn vẫn luôn nấu món kho của mình, còn đưa cho tiệm cơm quốc doanh của họ vài lần.

Lưu Thúy Vân thực sự là rất thích món kho của Hứa Hoan Ngôn, từ trong túi lén lút móc ra hai đồng tiền, mong Hứa Hoan Ngôn làm thêm một chút cho mình mang về.

Mọi người trong nhà cô ăn thử một lần đều không thể nào quên.

"Cái ruột già này, thím Lưu có muốn thử không? Còn có móng heo kho nữa?"

Hứa Hoan Ngôn cảm thấy hai món này thực sự rất ngon, mới đề cử.

Lưu Thúy Vân nhăn mặt, vẫy tay không chút do dự liền từ chối. Đây là không thể nào, ruột già quá tanh, móng heo cắn haoif cắn cũng không được, chị ta không muốn ăn.

Hứa Hoan Ngôn vốn dĩ định khuyên thêm vài câu, nhưng thấy chị ta bài xích như vậy, cũng không nói gì thêm. Hai đồng tiền này thực ra có thể làm được rất nhiều thứ, ngó sen thái lát và tàu hũ ky, cộng thêm kho vài quả trứng gà, cũng đầy một hộp cơm.

Không đến hai ngày đã đưa cho Lưu Thúy Vân mang về.

Lưu Thúy Vân vào lúc ban đêm mang về nhà, cả nhà vây quanh bên bàn ăn không mấy chốc đã ăn hết.

Dư Cầm cũng muốn ăn, nhưng từ đầu đã ngại ngùng, sao có thể để Hứa Hoan Ngôn làm cho mình mang về, còn cho thêm đồ vào trong nữa.

Sau lại vẫn là hỏi thăm từ Lưu Thúy Vân.

Hiện tại trong nhà cô chỉ có hai người, hai người đều có lương, cũng không thiếu tiền, hơn nữa con trai cũng rất hào phóng, cô nghĩ nếu được ăn món ngon, tâm trạng cũng sẽ tốt, con trai cô chắc chắn sẽ thích.

Thế là đơn giản đi đến xưởng thực phẩm phụ phẩm tìm người, trực tiếp đưa cho Hứa Hoan Ngôn năm đồng tiền.

Hứa Hoan Ngôn cầm trong tay tiền, cảm thấy hơi nặng.

"Thím Dư, thím đưa như này có nhiều quá không ạ?"

Dư Cầm cười một cách vụng về, trước đây chị cũng là người rất ít nói, cũng không thích nói đùa, hiện tại cuộc sống ngày càng tốt, đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hơn, chỉ là khóe miệng giương lên có chút không tự nhiên.

"Thím tưởng phải đưa như này mới đủ. Chỗ cháu có món thịt kho nào không? Con trai thím thích ăn món đó."

Hứa Hoan Ngôn nghe xong những lời này, mắt lập tức sáng lên, hóa ra thím Dư cũng sẽ ăn.

"Thím Dư, thím hỏi đúng lúc rồi, cháu vừa mới làm xong thịt kho, cũng chưa đưa đến tiệm cơm của chúng ta đâu ạ."

Chủ yếu là móng heo tương đối khó làm, cô đã tặng một cái cho xưởng thực phẩm phụ phẩm, lại đưa về cho nhà một cái, ngoại lệ là đưa cho đầu bếp Dư, ông ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều, mặc dù không chính thức bái sư, nhưng cô vẫn muốn hiếu thuận với ông ấy.

Chỉ là có rất ít người biết đến món kho của Hứa Hoan Ngôn.

Vì vậy, hiện tại mới bắt đầu làm món móng heo, nhưng cũng làm chưa được bao lâu, ruột già là món mà đầu bếp Dư thích nhất, ông ấy hay uống rượu nên thích ăn món này.

"Vậy thím Dư, có móng heo và ruột già, còn có một ít thịt ba chỉ, thím xem có muốn không?"

Dư Cầm cũng có suy nghĩ giống Lưu Thúy Vân, móng heo và ruột già không được coi là món ngon, thỉnh thoảng không cần phiếu, cô cũng có thể mua được, chỉ là làm lên không thể ăn được, lại tanh và khó nhai.

Nhưng đối với Hứa Hoan Ngôn, cô có một loại niềm tin mù quáng, suy nghĩ một lúc, vẫn muốn một ít.

"Còn lại thì làm nhiều ngó sen thái lát đi."

Hứa Hoan Ngôn gật đầu đồng ý, nhận lấy hộp cơm từ Dư Cầm, căn bếp nhỏ trong sân đã chuẩn bị xong, chỉ cần cho cô hộp đựng là được.

"Vậy tối nay cháu sẽ ở cửa chờ thím nhé."

Dư Cầm gật đầu, vừa lúc tan tầm là có thể đến lấy.

Hứa Hoan Ngôn tan tầm lúc 5 giờ, liền mang theo hộp cơm đi đến căn phòng đã mua, sau đó lấy hộp đựng của Dư Cầm đổ vào, móng heo cũng chỉ cho một cái, ruột già cũng không cho nhiều.

Nhìn lại trong vại còn có hai cái móng heo, nghĩ đến cái móng heo của đầu bếp Du chắc cũng ăn xong lâu rồi.

Thế là dứt khoát cũng cho hai cái còn lại vào hộp cơm nhôm của mình.

Làm xong mới 5 giờ rưỡi, tiệm cơm quốc doanh còn nửa giờ mới tan tầm, dứt khoát mang hộp cơm đi đưa luôn, Dư Cầm cũng đỡ phải đi một chuyến, vừa lúc cô cũng muốn đưa cho cho đầu bếp Dư.

Dư Cầm vội vã làm xong công việc cuối cùng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, vội chạy ra đón.

"Vẫn là phiền toái cháu chạy thêm một chuyến."

"Không phiền toái, vừa lúc cháu cũng muốn đưa cho đầu bếp Dư."

Hứa Hoan Ngôn lại thò đầu nhìn vào bếp.

Hiện tại bên ngoài chỉ có Dưa Cầm dọn dẹp, những người còn lại đều bận rộn trong bếp.

Một trận dọn dẹp vội vã cũng nhanh chóng qua đi. Hiện tại chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể đóng cửa.

Hứa Hoan Ngôn đặt hộp cơm đưa cho đầu bếp Du lên quầy.

Dư Cầm biết Hứa Hoan Ngôn cũng quen thuộc nơi này, nên không tiếp đãi thêm, lập tức đi dọn dẹp sạch sẽ những bàn ăn ở bên ngoài.

Lưu Thúy Vân nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn cũng gật đầu chào hỏi, hiện tại là giờ cao điểm, không thể nói chuyện với Hứa Hoan Ngôn.

Đầu bếp Dư nhưng lại nhàn rỗi, rốt cuộc thời điểm nấu cơm là lúc ông ấy bận nhất.

"Cháu để cho chú hai cái móng heo này, đặt ở hộp cơm ở quầy bên ngoài."

Hứa Hoan Ngôn đứng trước mặt đầu bếp Dư nói một câu.

Đầu bếp Dư trong lòng rất vui mừng, cô gái nhỏ này biết làm việc, cũng thông minh.

Hơn nữa đồ kho của cô làm thực sự ngon, lần trước đã cho ông một cái móng heo, ông ăn xong là nghiện, lần này cho tận hai cái, còn có thể đi tìm ông bạn già uống vài ly.

Hứa Hoan Ngôn làm xong việc liền trở về xưởng, ở xưởng có giờ giới nghiêm nhất định.

Ngày hôm sau là thứ hai, vì chủ nhật là ngày Hứa Hoan Ngôn luân phiên trực ban nên thứ hai được nghỉ một ngày.

Sáng sớm cô dậy đi ra ngoài, hôm nay chuẩn bị đi mua vải, tuần sau là cuối tháng, có mấy ngày nghỉ, cô chuẩn bị về nhà một chuyến, vừa lúc mang vải về.

Quầy bán vải trong cửa hàng bách hóa, người bán vải là Lý Tú Lan, cuộc sống hiện tại của chị ta tốt đẹp hơn rất nhiều, rất nhiều người đều lén lút hỏi chị ta làm thế nào để gặp được vận may tốt như vậy, nhưng miệng chị ta lại kín như bưng, không nói gì cả.

Nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn đến đây, chị ta lập tức đã thay đổi thái độ, vẫy tay chào Hứa Hoan Ngôn rất nhiệt tình từ xa.

Hứa Hoan Ngôn đến đây để mua vải, nên đi tới.

"Cháu đến đây mua vải à?"

Giọng điệu của Lý Tú Lan rất nồng nhiệt, không đợi Hứa Hoan Ngôn mở lời, đã nhỏ giọng nói.

"Có một số vải lỗi, mặt trên chỉ là hoa văn, không ảnh hưởng đến việc may quần áo, không cần tem phiếu, cháu chờ một lát, tôi sẽ lấy cho cháu."

Đây là lần đầu tiên Hứa Hoan Ngôn được đối xử như vậy, trước đây cômua vải đều phải tốn rất nhiều tiền để mua ở chợ đen, vội vàng gật đầu.

Lý Tú Lan lại bắt đầu bận rộn, vải lỗi ban đầu muốn bán ở quầy trên, có thể không cần tem phiếu, nhưng sau lại dần dần chuyển sang bán cho nhân viên bán hàng, rốt cuộc bán cho ai cũng như nhau, nhưng ai cũng muốn vải không cần tem phiếu, vậy xem ai được thông báo trước.

Hứa Hoan Ngôn lấy đi hơn một nửa, nghĩ rằng trong nhà có nhiều người cần dùng và cũng cần biếu người khác.

Nhà của bác dâu cả, nhà của ông ngoại, đều thiếu thứ này.

"Cảm ơn thím Tú Lan."

Lý Tú Lan cười xua tay, so với căn nhà thì đây không là gì cả.

Hứa Hoan Ngôn ôm vải dệt, cầm hóa đơn đi quầy tính tiền, sau đó ra khỏi cửa hàng bách hóa liền tìm một góc kín đáo ném vải dệt vào không gian.

Không ở ngoài trì hoãn thời gian, cô quay người trở về xưởng thực phẩm phụ phẩm, vừa đến đã có người báo cho cô biết có người tìm.

Ra cửa mới phát hiện là Lưu Nhạc.

Hứa Hoan Ngôn từ đồng chí bên xe vận tải biết Lưu Nhạc đã trở lại, nhưng cũng không qua hỏi han, anh ta đi công tác xa lâu như vậy, chắc chắn là muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Lưu Nhạc hôm nay đến tìm Hứa Hoan Ngôn, vẫn là chuyện nhớ thương món kho của cô, đi công tác hai tháng này suýt chết vì thèm.

Sáng sớm đã thông báo chuẩn bị chạy  xe, nhưng chuyến này chạy không xa.

Mẹ vợ anh ta vẫn đưa cho anh ta cơm mang theo, nhưng nghĩ đến lần trước, anh ta lại có chút ăn không vô, đây không phải là nhớ đến Hứa Hoan Ngôn, mà là muốn ôm hy vọng đến đây hỏi thử, lỡ đâu lại giống như cô nói món kho ngon, thế thì không cần chịu khổ trên đường.

"Đồng chí Hứa, ngại quá, tôi đây là tự tiện đến, qua mấy ngày nữa, tôi lại phải đi ra xe, lần này đi  xe chặng ngắn, đây không phải là nghĩ đến lời đồng chí nói với tôi sao?"

Anh ta nói chuyện còn có chút ngượng ngùng, vì miếng ăn, còn đến hỏi một đứa trẻ.

"Món kho đã làm xong rồi, cháu còn làm thêm một ít thịt kho, ướp nước mắm thì có thể để lâu mấy ngày, đồng chí Lưu có thể thử mang về."

Lưu Nhạc nghe vậy liền gật đầu, không hề từ chối, lỡ đâu món kho ngon, sau này anh ta đi ra xe sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa.

"Hôm nay cháu vừa lúc nghỉ ngơi, đợi đến 1 giờ rưỡi chiều đồng chí Lưu lại đến đây tìm cháu nhé, cháu vẫn ở nhà người thân trong huyện thành nên đồng chí đến nhà chị ấy lấy nhé."

Hứa Hoan Ngôn nói đơn giản hai câu, cô có kế hoạch của riêng mình, nhưng hiện tại bước đầu tiên là phải khiến Lưu Nhạc tán thành tài nghệ nấu nướng của mình, bằng không sau này không thể bàn tiếp được nữa.

Buổi chiều 1 giờ rưỡi, Hứa Hoan Ngôn đã sớm ở cửa chờ.

Lưu Nhạc đúng giờ đến, trong tay còn cầm một ít đồ khô, còn có một ít rong biển.

Hứa Hoan Ngôn đã lâu không nhìn thấy thứ này, đây là vùng đất liền phương Bắc, cách bờ biển khá xa.