Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 107





Ôm trong tay người mình yêu nhất, cùng nỗi nhớ mong kìm nén suốt bao lâu, Nam Cung Việt khó lòng giữ được bình tĩnh. Nụ hôn nồng nàn, sâu sắc cứ kéo dài mãi, tưởng chừng như chẳng bao giờ dừng lại. Nam Cung Việt tham lam quấn lấy cái lưỡi mềm mại ướt át của Uyển Nghi, đầu lưỡi uyển chuyển càn quét trong khoang miệng của nàng. Uyển Nghi cũng không chút bài xích, cánh tay vòng qua cổ hắn, nồng nhiệt hôn đáp lại hắn. Điều này giống như một sự cổ vũ âm thầm, khiến nụ hôn của Nam Cung Việt càng thêm cuồng dã, công thành đoạt đất.



Bàn tay to lần cởi thắt lưng của Uyển Nghi, vạt áo mở ra, lộ ra cảnh xuân kiều diễm. Nam Cung Việt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trống ngực đập nhanh, toàn thân nóng bừng. Trước ngực bỗng nhiên mát mẻ, cảm giác trói buộc của y phục cũng không còn, Uyển Nghi thoải mái dật ra một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc, hơi thở nóng ấm gấp gáp. Nam Cung Việt hôn lên cần cổ trắng ngần của nàng, nhẹ mơn trớn, sau đó mút vào, nhấm nháp vị ngọt lành trên cơ thể nàng. Bàn tay to nhẹ nhàng phủ trên cơ thể của nàng, vuốt ve. Bờ môi nóng ấm hôn từng tấc da thịt của nàng, từ từ trượt xuống...



Nụ hôn ướt át lan đến ngực, đầu ngực bị một cảm giác ấm áp bao trùm, lại có đầu lưỡi ướt át nhẹ liếm, một bên ngực cũng được chăm sóc tận tình, xoa nắn không ngừng khiến Uyển Nghi không kiềm chế được rên rỉ. Nam Cung Việt rời bỏ ngực của nàng, hôn lên vành tai của nàng, nhẹ cắn, phút chốc, vành tai mẫn cảm lập tức đỏ bừng. Bàn tay hắn vẫn tiếp tục phủ trên bầu ngực của nàng, ngón tay miết nhẹ lên nụ hoa mẫn cảm dựng đứng đầy kiêu ngạo. Hương hoa dịu nhẹ phảng phất tỏa ra từ thân thể nàng khiến hắn mê đắm, liền muốn đưa tay cởi bỏ y phục của chính mình.



Bất ngờ, Uyển Nghi túm lấy cổ áo Nam Cung Việt kéo ghì xuống, xoay người đè lên người hắn. Đôi mắt nàng mơ màng, ngón tay thon dài trượt trên yết hầu, xuống đến xương quai xanh của Nam Cung Việt, cười ngốc nghếch.



" Ta muốn ở trên. "



" Hả? "



" Lần này đến lượt ta khi dễ ngươi. "



Hừ hừ...lần nào cũng là hắn xé đồ của nàng, lần nào cũng là hắn áp nàng dưới thân, phi thường khi dễ nàng. Lần này, nhất định đến lượt nàng. Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt lấy cổ áo hắn, dùng sức xé, nhưng dù là dùng sức đến đỏ là tay, y phục của hắn vẫn không mảy may sứt mẻ. Đầu óc nàng chìm trong hỗn loạn, liền nổi giận vô cớ, tay loạn cởi phanh ngực áo của Nam Cung Việt. Cơ bắp cường tráng, lồng ngực vạm vỡ hiện ra trước mắt, khiến Uyển Nghi không kìm được nuốt nuốt nước miếng. Lần này, chính là đến phiên nàng khi dễ hắn, nhưng...nàng chính là không biết phải làm sao. Nàng mơ hồ, trí óc rối loạn, bàn tay cũng chạy loạn trên lồng ngực của Nam Cung Việt. Nàng cơ bản chính là cũng không có ý thức được bản thân mình đang làm những gì. Nhưng hành động ngô nghê của Uyển Nghi, lại dễ dàng thổi bùng lên dục hỏa của Nam Cung Việt. Bàn tay to bắt lấy bàn tay mềm mại đang chạy loạn của Uyển Nghi, xoay người một cái, lại tiếp tục đem nàng đặt dưới thân. Nam Cung Việt cười cười.



" Có những việc, nên để nam nhân làm vẫn hơn. "



Đôi môi lại tiếp tục dán lên đồi ngực no đủ, bàn tay to vuốt ve vòng eo thon nhỏ, xuống tới đùi, liền dừng lại một chút, vuốt ve, mơn trớn, gợi lên dục hỏa càng lúc càng nồng đậm. Uyển Nghi vô thức đưa tay lên ôm chặt lấy lưng Nam Cung Việt. Những ngón tay thon dài thô ráp chầm chậm luồn vào giữa hai chân của chân của Uyển Nghi, miết nhẹ cửa huyệt nóng rực, ẩm ướt.



" A..."



Uyển Nghi rướn cong người, rên rỉ, trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Ngón tay lưu luyến nơi tiểu huyệt ẩm ướt, rồi bất chợt đâm vào, càn quấy, khiến Uyển Nghi không chịu được, càng rên rỉ nhiều hơn, vẻ mặt như vừa thống khổ, vừa sung sướng, ý loạn tình mê. Nam Cung Việt gầm nhẹ một tiếng, rút ngón tay ra, thay thế vào đó bằng nam căn to lớn, mạnh mẽ xuyên xỏ.



" A...a...a..."



Uyển Nghi thống khoái kêu lên, bàn tay gắt gao bám lấy lưng Nam Cung Việt, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt ửng đỏ mê người. Nam Cung Việt cử động thắt lưng, rướn người về phía trước, đem toàn bộ nam căn to lớn chìm trong tiểu huyệt ướt át. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt đụng chạm vang lên đầy mị hoặc, khiến người khác phải đỏ mặt chân run.

Đã lâu không cùng thân cận, cảm giác ngọt ngào như lan tỏa trong tim của cả hai. Nam Cung Việt không ngừng dùng sức, thắt lưng đưa đẩy theo tiết tấu, một lần lại một lần tấn công ở dải đất mềm mại chặt chẽ, sau cùng gầm nhẹ một tiếng, đưa hai người cùng tới đỉnh cao dục vọng.



Kích tình qua đi, Nam Cung Việt ôm Uyển Nghi người còn ướt đẫm mồ hôi ở trong lòng, dịu dàng vén lọn tóc mai ra sau mang tai cho nàng, ngón tay lướt trên từng đường nét khuôn mặt nàng, như muốn khắc sâu dung nhan này vào tận tâm khảm. Hắn nhắm nghiền mắt đầy đau đớn, ôm chặt lấy nàng vào lòng, muốn cả đời này cứ ôm chặt nàng như thế, mãi mãi không tách rời.



Đêm, trôi qua trong yên bình.



Những tia nắng buổi sớm mai lấp ló sau rặng cây, len lỏi qua khe cửa, tiếng chim hót chuyền cành ríu rít vang lên như chào mừng một ngày mới. Uyển Nghi khẽ cựa mình, rúc vào lồng ngực của Nam Cung Việt, cười thỏa mãn. Đã lâu rồi nàng không có giấc ngủ an bình như vậy, thật thoải mái. Đột nhiên cảm thấy có phần không đúng, nàng giật mình mở to mắt, kinh hoàng nhìn gương mặt đang say ngủ. Nàng đang nằm lọt thỏm trong lòng Nam Cung Việt, hai thân thể xích lõa quấn quýt lấy nhau, gần gũi không một khe hở. Nàng kinh hoàng nhìn hắn, hồi lâu sau, một tiếng thét kinh hãi vang vọng trời trong, chấn động vương phủ .



Nam Cung Việt giật mình tỉnh dậy, nhìn người trước mặt đang vô cùng hoảng loạn.



" Uyển Nghi. Có chuyện gì vậy? "



" Ta...ta...ngươi...ngươi... "



" Uyển Nghi, có chuyện gì cũng bình tĩnh nói. " Nam Cung Việt nhỏm người dậy, nhẹ vỗ vỗ lưng Uyển Nghi, đầy quan tâm.



" Rốt cuộc là ngươi và ta đã phát sinh ra chuyện gì hả? " Uyển Nghi hét lên.



Nam Cung Việt nhìn đồi ngực phập phồng vì tức giận của Uyển Nghi, có phần dở khóc dở cười. Nhìn cái tình cảnh này, nàng còn hỏi là đã phát sinh chuyện gì. Khẽ thở dài một hơi, Nam Cung Việt ngẩng đầu nhìn Uyển Nghi nói.



" Nàng bị hạ xuân dược. "



" Cái gì mà hạ xuân dược chứ? Ta sao có..." Lời nói chưa dứt, Uyển Nghi đã im bặt, mặt tái mét. Nàng nhớ lại, hôm qua chính là cùng Nam Cung Nguyệt uống rượu, sau đó...sau đó...Chết tiệt.



Uyển Nghi nghiến răng, cười lạnh, sau đó liền bình tĩnh bước xuống giường, lấy y phục mặc vào. Nam Cung Việt im lặng nhìn một màn diễn ra trước mắt, đợi đến khi nàng mặc xong y phục, liền giữ lấy tay nàng.



" Uyển Nghi. "



" Buông ra. "



" Tha thứ cho ta, trở về vương phủ, có được không? "



" Trở về? " Uyển Nghi cười lạnh " Tại sao ta lại phải trở về? Rồi Song Song của ngươi sẽ ra sao đây? Ta không muốn trở thành kẻ vô tình bạc nghĩa như ngươi. "



Uyển Nghi lạnh lùng rút tay về, khóe miệng khẽ nhếch lên, rời khỏi phòng. Nam Cung Việt đau xót nhìn vào tay mình, cười nhạt. Cảm giác ấm áp hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu tận tâm can. Bước chân xuống giường, nhặt y phục mặc vào, hắn chua xót trở về phòng. Nàng...thật sự không muốn ở bên cạnh hắn nữa sao?



Uyển Nghi vừa đi vừa cắn mạnh môi dưới cũng không cảm thấy đau, nhãn phượng một mảnh ướt át, mày liễu nhíu chặt, vừa đau đớn, vừa tức giận. Đi tới phòng Nam Cung Nguyệt liền đẩy cửa xông vào. Nam Cung Nguyệt đang cùng Doãn Tắc ngồi uống trà, nhìn thấy Uyển Nghi tới liền đứng dậy, đến gần bên cạnh cười nói



" Tỷ tỷ. "



" Bốp. "



Một tiếng động chói tai vang lên, Nam Cung Nguyệt lảo đảo vịn vào bàn, giữ cho chính mình đứng vững, một tay đưa lên bưng má. Doãn Tắc thấy vậy lập tức đến bên, vòng tay ôm giữ lấy người nàng, phần đau lòng nhìn năm dấu ngón tay đỏ ửng trên mặt Nam Cung Nguyệt, phần thất kinh nhìn Uyển Nghi.



" Tỷ tỷ. " Nam Cung Nguyệt nghẹn ngào, đôi mắt mở to mọng nước, vẻ mặt ủy khuất đáng thương. Nàng không nghĩ tới có một ngày Uyển Nghi lại tát nàng.



" Tại sao muội lại làm như vậy? " Uyển Nghi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, đôi mắt chứa đựng đau đớn và chua xót, thanh âm lại có phần đay nghiến.





" Muội...muội..."



" Ta hỏi là tại sao? " Uyển Nghi gầm lên, nước mắt cũng vô thanh vô tức rơi xuống.



" Muội...muội xin lỗi...Nhưng...muội thật sự không muốn tỷ rời khỏi nơi này...xin lỗi...muội xin lỗi. " Nam Cung Nguyệt nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt như chuỗi hạt chân trâu bị đứt, rơi xuống không ngừng.



Uyển Nghi bật cười, tiếng cười nhạt lại mang thêm phần khinh thường, đôi mắt cũng lạnh lẽo như băng.



" Nguyệt nhi, muội làm ta quá thất vọng. "



Uyển Nghi lặng lẽ xoay người bước đi, mi mắt cụp xuống, khóe miệng vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thì đau đến tê tâm liệt phế. Nam Cung Nguyệt ngồi phịch xuống nền đất, bưng mặt khóc. Doãn Tắc đau lòng ôm nàng vào trong lòng, nâng mặt nàng lên, xót xa xoa xoa bên má ửng đỏ.



" Còn đau lắm không? "



Nam Cung Nguyệt mím môi, lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, nàng ôm chặt lấy Doãn Tắc, khóc đến nghẹn lời. Là nàng sai, nàng đã sai thật rồi...



Uyển Nghi lảo đảo trở về phòng, vừa đi vừa cười, nụ cười chất chứa ưu thương. Đi tới cầu độc mộc bắc ngang qua hồ cá giữa phủ, nàng vịn tay vào lan can, nhìn xuống mặt nước hồ trong veo, nước mắt lại liên tục rơi xuống. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Nam Cung Việt đứng trước mặt nàng, vẻ mặt u buồn, khóe miệng hơi nhếch, tựa tiếu phi tiếu.



" Ta sẽ về phủ thừa tướng. "



Uyển Nghi cụp mi mắt, đi lách qua Nam Cung Việt. Dẫu sao cũng chẳng phải lần đầu đồng giường cộng chẩm, chỉ là sự việc xảy ra khiến cho cả hai cùng bối rối, không biết phải làm sao đối mặt. Hơn nữa, điều càng khiến cho nàng đau lòng hơn là vì nàng nhận ra nàng vẫn còn cần hắn, cả thân thể lẫn trái tim.



" Uyển Nghi. " Tiếng gọi vang lên sau lưng vẫn khiến nàng không tự chủ được dừng bước chân. Nàng cố đè nén thanh âm run rẩy, nhàn nhạt đáp.



" Có chuyện gì? "



" Ở lại đây đi. "



" Ta không muốn. "



Nàng đứng quay mặt lại với hắn, không nhìn được biểu cảm trên gương mặt, thanh âm bình thản, chỉ có đôi vai khẽ run lên nhè nhẹ.



" Ta sẽ không làm phiền nàng nữa đâu. " Nam Cung Việt cười nhợt nhạt " Nguyệt nhi, nó rất quý nàng, ở lại đây đi. Ở lại...chờ hắn đến đón nàng, được không? "



Nói hết câu, Nam Cung Việt lại khẽ cười, nói là vì Nam Cung Nguyệt, nhưng thực chất chỉ là vì bản thân hắn mà thôi. Uyển Nghi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời.



" Được. "



Ánh nắng buổi sớm mai nhợt nhạt, không còn vẻ rực rỡ chói sáng, gió nhẹ phiêu lãng, đem tà váy của Uyển Nghi thổi bay. Nàng đứng quay lưng về phía hắn, trong dáng đứng có biết bao nhiêu là cô độc, biết bao đau đớn. Bước chân lại một lần nữa bước về phía trước, muốn rời khỏi tầm mắt hắn.



" Uyển Nghi, ta yêu nàng. "



Không cần biết nàng có muốn nghe hay không, hắn vẫn muốn nói cho nàng biết, một câu nói mà hắn đã ấp ủ bao lâu nay. Ở bên cạnh nàng, làm tổn thương nàng, nhưng ngay cả một câu nói hắn cũng chưa từng cho nàng. Nắng vàng ấm áp, dịu dàng bao trùm lên hai người, hai chiếc nhẫn bạc ở hai bàn tay lấp lánh dưới ánh nắng, cho đến giờ, họ cũng chưa từng một lần tháo ra.



" Thì sao? "



Uyển Nghi nhếch miệng khẽ cười, tiếp tục bước đi, nhưng mỗi bước chân lại nặng nề hơn bao giờ hết. Một câu nói như đợt thủy triều đánh vào trái tim nàng, khiến trái tim nàng như run rẩy. Một câu nói, nàng đã chờ bao lâu nay, nhưng đến khi tất cả đã không còn cứu vãn được nữa hắn mới chịu nói. Vậy thì sao chứ? đã không còn quay lại như ngày xưa được nữa rồi. Bước chân vẫn cứ phải tiếp tục tiến về phía trước, lời nói ra nhẹ như gió thoảng, nhưng tâm lại bình thản đến lạ kì. Không phải là đã không còn buồn nữa, mà là đã quá mệt mỏi. Không phải là đã không còn biết đau, mà là trái tim đã chết lặng rồi.



Tà dương tịch mịch kéo đến, có một người vẫn đứng chôn chân trên cây cầu độc mộc không hề suy chuyển. Trường bào đỏ thẫm tung bay trong gió, tóc theo cơn gió phiêu lãng nhẹ bay, ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn về một hướng, đôi mắt ấy có biết bao nhiêu là cô độc...Nhưng trên thế gian này, sự đời vẫn vậy. Có những thứ một khi đã mất đi, sẽ không bao giờ có thể tìm lại được nữa...