Tú Tài Nương Tử

Chương 60: Giấc mơ của Thẩm Nghị



Mấy ngày nay, thể tử cùng con đều rời đi, Thẩm Nghị vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Về nhà nhìn căn phòng lạnh tanh, có chút khoongq uen.

Sau khi nằm xuống liền ôm gối đã thànhthói quen, Thẩm Nghị đắp chăn xong, trong lòng có chút cao hứng. Ngàymai, thử viện đã đến kỳ nghỉ, thúc ngựa đi nhanh, ba ngày hẳn có thể đến nơi, đến lúc đó có thể thấy Trinh nương cùng Minh nhi rồi.

Thẩm Nghị nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, từ từ chìm vào mộng đẹp.

Đây là nơi nào? Dường như…tiểu viện củaHà gia. Thẩm Nghị kỳ quái nhìn quanh, hắn hẳn đang ở thư viện, sao lạiđến nơi này? Trinh nương đâu? Trinh nương ở đâu vậy? Còn Minh nhi đâu?Nó đang ở nơi nào?

Trước mắt hiện lên bóng người, Thẩm Nghịquay đầu lại, thấy Hà Tứ Lang, “Nhạc phụ…” Hắn khẽ gọi, lại cảm thấy cógì đó không đúng.

Hà Tứ Lang vẫn mang bộ dáng kia, để mộtchòm râu, hắn đang mải mê với món đồ trong tiệm tạp hóa, nghe thấy tiếng Thẩm Nghị, hắn quay đầu lại nở nụ cười, “Là cô gia sao, con lên trấntrên đón Trinh nương đi, nó ôm đứa nhỏ không tiện đi lại.”

Trinh nương sao lại có thể ở trấn trên?Thẩm Nghị muốn hỏi lại phát hiện mình không nói được thành tiếng, cảnhtượng đột nhiên lại biến đổi, hắn đã đứng tại cửa trấn, đã sớm khôngthấy Hà Tứ Lang, gian tạp hóa, tiểu viện Hà gia.

Quên đi, gặp được Trinh nương thì hỏinàng sau. Thẩm Nghị nghĩ như vậy, rất xa, thấy một thân ảnh yểu điệu đivề phía hắn. Nàng mặc một chiếc áo nhỏ thêu viền màu hồng, bên dưới làchiếc váy dài màu nguyệt sắc. Thân ảnh này sao lại quen thuộc đến nhưvậy? Thẩm Nghị cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra, ngày hắn tới xem mặttại Hà gia, Trinh nương không phải mặc bộ này sao?

Thẩm Nghị nở nụ cười nghênh đón, còn quan tâm nói, “Trời lạnh như vậy, nàng sao không mặc nhiều chút…”

Lời còn lại bị hắn nuốt lại, sắc mặt Thẩm Nghị có chút cứng ngắc, bởi vì bên người Trinh nương còn có một namnhân, nam nhân kia có dáng người cao gầy, làn da ngăm đen, vẻ mặt lạnhlùng, không phải Thuận An thì còn có thể là ai nữa?

“Thẩm tứ ca, sao huynh lại tới đây?”Trinh nương vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, mangtheo vẻ mặt ngây thơ hỏi hắn.

Thẩm Nghị đột nhiên cứng đờ, không đúng,Trinh nương sao có thể gọi hắn là Thẩm tứ ca? Rốt cuộc đang xảy rachuyện gì vậy? Nàng sao có thể vẫn còn là một tiểu cô nương chứ, bọn họrõ ràng đã thành thân! Ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi! Đứa nhỏ! Đúng vậy!Minh nhi!

Thẩm Nghị vừa định hỏi về đứa nhỏ, Trinhnương trước mắt đột nhiên thay đổi, quần áo trên người đã đổi thành bộmặc hôm lên thuyền ngày đó, trong lòng còn ôm Minh nhi, Thẩm Nghị thếmới cười rộ lên, “Nương tử, nàng xem ta đi, hồ đồ mất rồi, vừa nãy cònđột nhiên nhớ tới nàng lúc còn chưa thành thân.”

Hắn vươn tay muốn ôm lấy Minh nhi, nhưngTrinh nương lại không hề để ý đến hắn, lòng Thẩm Nghị có chút hoảng hốt, hắn muốn gọi Trinh nương, lại phát hiện bản thân dù làm thế nào cũngkhông thể phát ra âm thanh.

Tring nương khẽ gọi “tướng công”. ThẩmNghị vừa định trả lời, lại thấy bên cạnh nhiều thêm một người, là ThuậnAn, vẻ mặt hắn không hề lạnh lùng, mà là tràn đầy tươi cười, đứng bêncạnh Trinh nương.

Trinh nương ôn nhu cười, còn bế Minh nhiđưa qua, “Tướng công, nhìn đứa nhỏ nhà chúng ta đi, ngủ thật say.” Thuận An đưa một tay ôn lấy Trinh nương, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve mặtMinh nhi, cười nói, “Ừm, đều do nương tử chăm sóc tốt.”

Thẩm Nghị xem lửa giận ngập trời, hậnkhông thể chặt bỏ hai cái tay xấu xa kia của Thuận An! Đó là nương tửcủa hắn! Là con hắn! Hắn muốn tiến lên nhưng lại phát hiện Trinh nươngcùng Thuận An đã biến mất rồi.

Trước mắt lại biến thành khuôn mặt nhỏnhắn cười hì hì của Diệu nhi, “Tỷ phu!” Nó lớn tiếng gọi, nhưng rấtnhanh tiểu hài tử trước mắt chợt biến thành một thiếu niên tuấn tú caolớn, ôn hòa lại khách khí nói với hắn, “Cảm tạ ơn đề cử của Thẩm tứ ca!

Bên cạnh lại thêm một thân ảnh mơ hồ,Thuận An nắm tay Trinh nương cười với hắn, bên cạnh còn có một tiểu oanhi trắng noãn, tiểu oa nhi kia nắm góc áo của Thuận An, nộn nộn mởmiệng, “Phụ thân, phụ thân, vị này là Thẩm bá bá sao?”

Thẩm Nghị thấy Trinh nương ngồi xuống, sờ sờ mặt tiểu oa nhi, nhẹ nhàng nói, “Vị này chính là Thẩm bá bá, Minh nhi, gọi đi nha!”

Không đúng! Không đúng! Tất cả mọi thứđều không đúng! Trinh nương là thê tử của hắn! Minh nhi là con hắn! Diệu nhi hẳn phải gọi hắn tỷ phu! Không đúng!!!

Thẩm Nghị bừng tỉnh từ trong mộng, hắnthở hổn hển từng hơi từng hơi, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện bảnthân ra một thân mồ hôi lạnh, bình ổn lại hơi thở, Thẩm Nghị cầm khănlau lung tung.

Lúc nằm lại trên giường, trong đầu Thẩm Nghị vẫn nghĩ về giấc mộng này, rốt cuộc không ngủ được.

Trải qua khoảng 15 ngày trên thuyền, mấyngười Trinh nương rốt cuộc cũng có thể rời thuyền, trong những ngày đó,Trinh nương rất ít khi rời khỏi khoang thuyền, Hoa Đào rất say hết nônlại choáng váng, hầu hết thời gian đều ngủ, ngẫu nhiên không ngủ cũngkhông tỉnh táo, luôn mơ hồ.

Cũng may tiểu Đông gia của hiệu buôn Hưng Duyên rất tốt, không có việc gì lại chạy đến chỗ các nàng, đưa cho cácnàng cái này cái kia, vô cùng chiếu cố. Đợi đến khi rời thuyền, Trinhnương lần nữa cảm ơn tiểu Đông gia mới ngồi lên kiệu trở về nhà.

Hoa Đào khi lên kiệu còn khẽ nói với câuvới Đông Oa, chỉ thấy Đông Oa chạy đến bên cạnh tiểu Đông gia vén áo thi lễ nói, “Phu nhân nhà ta muốn nhờ tiểu Đông gia chuyển lời.”

Âu Dương Lam nhìn nhìn lên thuyền, cảm thấy hứng thú hỏi, “Phu nhân nhà ngươi muốn ta chuyển lời gì?”

Đông oa nghiêm túc nói, “Phu nhân nhà tamuốn xin tiểu Đông gia nhắm cho nhị cữu lão gia rằng, nếu ngài ấy rảnhdỗi thì quay về nhà thăm lão thái gia cùng lão phu nhân, hai vị lão nhân năm nay cũng đã lớn tuổi, xin nhị cữu lão gia thông cảm cho tấm lòngmong ngóng nhi tử của lão nhân.”

Âu Dương Lam gật gật đầu, “Ta biết rồi, sẽ chuyển lời lại.”

“Còn nữa,” Vẻ mặt Đông oa đột nhiên trởlên kỳ quái, “Phu nhân nhà ta còn nói, để cảm ơn lòng tốt đã chuyển lờicủa tiểu lão bản, còn có chút lời nói muốn tặng ngài.”

“Còn có lời tặng cho ta? Nói cái gì?” Âu Dương Lam đột nhiên nảy sinh một dự cảm bất an.

Quả nhiên…

“Phu nhân nhà ta nói, tiểu Đông gia nênra tay thì liền ra tay, mấy ngày nay ngài hẳn cũng thấy rồi đó, lòng của tứ phu nhân nhà ta đều là tứ lão gia cùng tứ tiểu thiếu gia, tiểu Đônggia cũng nên yên tâm. Nếu…” Mặt Đông oa đỏ lên, phu nhân sao lại bắtnàng chuyển những lời dọa người như vậy a!

Âu Dương Lam tức đến dậm chân, “Lưu HoaĐào có ý gì! Ta… Ta lại không thích hắn… Ta… Ta còn có biểu ca… Nàng có ý gì chứ… Nếu cái gì? Nha đầu chết tiệt nhà ngươi! Nói chuyện ấp a ấpúng, để coi ta bảo phu nhân nhà ngươi làm sao xử lý ngươi!” Âu Dương Lam vừa tức vừa thẹn, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, muốn nghe hết mọithứ.

Đông oa cố lấy dũng khí nói một hơi dài,“Phu nhân nhà ta nói, nếu nhị cữu lão gia không chịu đi vào khuôn phép,xin tiểu Đông gia trực tiếp chuốc say hắn ném lên giường!” Đông oa bùmbùm cách cách nói xong bưng khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy, thật sự quá dọangười rồi!

Âu Dương Lam đứng chết chân tại chỗ, chờđến khi lấy lại tinh thần thì Đông oa đã sớm chạy mất, “Lưu Hoa Đào!”Nàng dậm chân thật mạnh, nói gì vậy! Âu Dương Lam nàng lại không thíchkhối băng kia! Lại nói, nàng cần dùng tới mấy chiêu rẻ rách này sao?!

Âu Dương Lam khó thở quay lại, mỗi lầngặp Lưu Hoa Đào này thì nhất định không có chuyện gì tốt! Nàng còn cóbiểu ca mà! Nàng nổi giận đùng đùng quay về, đánh mạnh lên một ngươi,đưa mắt nhìn qua, không phải Thuận An thì còn là ai được nữa!

“Ở trên thuyền hơn mười ngày chẳng thấy ngươi đâu, giờ người ta đi mất rồi ngươi mới ló ra, có ích gì chứ!”

Nói xong lại nghĩ tới Hoa Đào, mặt ÂuDương Lam đỏ lên, cho hắn một cái trừng mắt sắc lẻm rồi xoay người rờiđi, lưu lại Thẩm An vô cùng khó hiểu nhìn theo bóng dáng nàng.

Đông oan khi trở về thì miêu tả như thậtphản ứng của Âu Dương Lan, Hoa Đào nghe xong cũng chỉ cười, nhìn khuônmặt đỏ hồng của Đông oa, không nhịn được cười nói, “Nếu sau này PhúcSinh không chịu đi vào khuôn phép, ngươi cũng có thể chuốc say hắn màném lên giường đó.”

“Phu nhân!” Mặt Đông oa lại càng đỏ, chạy ra khỏi phòng. Hoa Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, nợ nụ cười, khí trời ấmáp, mùa xuân cũng đến rồi.

Trong nhà đang chuẩn bị phòng ở, Hoa Đàocùng Trinh nương tất nhiên sẽ ở lại tại căn phòng vẫn luôn ở. Liêu thịnhìn các nàng vào cửa xong còn không ngừng nhìn ra ngoài cửa, sau khixác định nhiều lần không có ai đi theo sau nữa mới nhớ tới việc hỏi cácnàng.

“Tranh nhi đâu? Không theo các muội trở về sao?” Liêu thị mấy ngày nay vẫn luôn mong ngóng được trông thấy con.

Hoa Đào không thoải mái trong người,Trinh nương biết nàng say tàu, nói vài câu cùng Liêu thị xong thì bảoĐông oa đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.

Biết Liêu thị nôn nóng, Trinh nương cũngkhông vội đi nghỉ, để Tam Nha mang Minh nhi đi nghỉ trước, mình thì lưulại nói chuyện cùng Liêu thị.

“Tranh nhi mấy ngày nữa cũng sẽ trở vềthôi, thư viện còn chưa được nghỉ, nên nó phải cùng tứ thúc hắn cưỡingựa trở về.” Trinh nương ôn nhu nói.

Liêu thị vừa nghe xong thì hơi thất vọng, nhưng nghĩ rằng vài ngày nữa là có thể thấy đứa con lớn, trong lòng vẫn cao hứng, lại hỏi tình huống trong thư viện của Tranh nhi, “Ăn có ngonkhông? Ngủ nơi nào? Giường có cứng không vậy? Thư viện ở trên núi, hẳnlà lạnh hơn so với chỗ chúng ta đi, chăn của hắn có đủ ấm hay không,cũng không biết trong phòng đệ tử có lồng sưởi không, ở bên ngoài đâu có được tốt như ở nhà, aiz…”

Trinh nương khuyên, “Người được tôi luyện trong gian khổ, mới là kẻ hơn người! Đại tẩu yên tâm, thức ăn trong thư viện rất tốt, tuy nói cứ chia từng phần từng phần, nhưng trong bát luôn có đủ đồ ăn, trong thư viện đều tự nấu, bát cơm so với bát nhà chúng ta lớn hơn nhiều. Tranh nhi một lần có thể ăn hết một bát lớn đó.”

“Giường trong thư viện cũng tốt, tươngcông lúc nào cũng chú ý, trong phòng không đặt lồng sưởi, sợ sẽ khiếnngười khác chú ý, buổi tối không đốt lửa nhưng lại đôt hương, là huânlong hương, rất ấm áp. Bên ngoài tuy rằng không tốt bằng trong nhà,nhưng đứa nhỏ cũng không chịu khổ nhiều lắm, tướng công lại muốn trưởngquản viện của Tranh nhi, chàng sẽ chăm sóc được nhiều.”

Liêu thị nghe xong có chút buông lỏng,thư con gửi đều nói mọi chuyện rất tốt, nàng sợ Tranh nhi chỉ vì khôngđể bọn họ lo lắng mới viết như vậy.

“Còn phiền các muội quan tâm nhiều, trong nhà còn nhiều việc, tẩu cũng không đi được, đi rồi cũng không thể gặpnó. Đứa nhỏ kia tính tình quật cường, thư gửi về đều nói tốt lăm, ngườilàm nương tâm đêu đặt nơi con cái, nó ở bên ngoài dù cho có ở núi vàngnúi bạc, ăn sơn hào hải vị, tẩu cũng đâu thể nhìn thấy, vẫn chỉ mong nócó thể ăn no mặc ấm thì tốt rồi.” Liêu thị thở dài, đứa nhỏ chính là còn đang rất nhỏ, khiến cho người làm nương như nàng không nỡ.

Trinh nương cũng là ngươi đã có con, tất nhiên hiểu được nổi khổ tâm của Liêu thị.

Khi tiến hành đại tế nếu có từ đường, vậy thì nữ nhân không thể bước vào. Thẩm gia là gia đình từ ngoài đến, cũng không phải người trấn Tú Thủy, năm mới vừa chạy nạn tới, căn nhà đơnsơ, lão thái gia Thẩm gia liều mạng mới giữ lại được một chút gia nghiệp này, tuy rằng hiện tại đã khá hơn, nhưng vẫn không có thân thích nàokhác.

Tuy rằng như thế, mỗi lần đến đại tế,Thẩm gia vẫn rất coi trọng. Tuy rằng không có từ đường, nhưng trong Thẩm gia vẫn có một phòng dùng vào việc thờ phụng hương hỏa, năm nay Liêuthị không giống như năm trước, trước kia trong nhà ít người, nàng có thể mời hai người cùng nàng rửa sạch đồ dùng, nhưng năm nay trong nhà lạinhiều người, nhưng lại có thêm ba nha đầu.

Cứ như vậy, Hỉ nhi, Tam Nha, Đông oa đềubị Liêu thị sai đi rửa dụng cụ, lại làm bánh bao làm bánh cao, cũng mayLiêu thị từ sớm đã từ từ làm, hiện tại cũng tới kịp.

Bọn Trinh nương Hoa Đào vừa về nhà vài ngày, Thẩm Nghị, Thẩm Huy mang theo Tranh nhi trở về.

Vừa thấy Tranh nhi, Liêu thị cùng ThẩmPhong đều rất vui mừng, nhưng Thẩm Nghị bởi giấc mông kia, trong lòngluôn đắn đo trong mười ngày đường thủy kia có thể xảy ra chuyện gì, thấy Trinh nương thì có chút không tự nhiên.