Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 2: “Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con được như bây giờ.”



“Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡngcon được như bây giờ.”

“...”

“Thứ hai, con cảm ơn bố mẹ đã nuôi con mười chín nămnay, đương nhiên trước khi tốt nghiệp đại học con vẫn cần bố mẹ nuôi tiếp ạ.”

“...”

“Cuối cùng, con gái muốn lấy chồng, hi vọng bố mẹ sẽcùng đi đăng ký kết hôn với con, nhân tiện gặp con rể. Báo cáo, hết!”

“?!”

Mẹ Lạc Lạc ngơ ngác nhìn con gái, bố cô run run cầmcốc trà.

Mộ Lạc Lạc ngửa cổ uống một ngụm nước to, phù... MẹLạc Lạc bừng tỉnh.

“Lạc Lạc, con hãy nói thật với mẹ, có phải con đã cóthai rồi không?”

“Không có, nhưng cái đó còn phải xem ý của con rể mẹthế nào.”

“Lạc Lạc, con đừng sợ, có bố mẹ đứng ra bảo vệ con,rốt cuộc là thằng đểu nào đã ép con gái mẹ?”

“Không có, con cam tâm tình nguyện, lấy người đó,nhưng mà anh ấy không phải thằng đểu đâu mẹ ạ.”

Mộ Lạc Lạc bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tronglòng rất hoang mang.

Mẹ xoa đầu cô, nói: “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con,con đừng làm mẹ sợ.”

“Từ khi thực hiện chính sách sinh đẻ có kế hoạch, mỗigia đình chỉ được sinh một con.” Bố Lạc Lạc tiếp lời.

“Không đúng, nhà Tiểu Lý đang định sinh thêm một đứa,chẳng phải cô ta đang có thai rồi đó sao.”

“À, vậy sao? Bà nghe ai nói vậy?” Bố Lạc Lạc tỏ vẻkhông tin.

“...”

“Mẹ bảo con ít ăn kẹo đi thì không nghe, rửa lê ăn chođỡ rát họng đi.” Mẹ Lạc Lạc gọt dưa, mắt nhìn chồng, “Lúc nãy chúng ta nói tớiđâu rồi nhỉ?”

“...” Mộ Lạc Lạc rất muốn bố mẹ tập trung vào chuyệncủa mình, nhưng chẳng ai để ý tới cô.

“Con gái bố mẹ sắp kết hôn rồi, lẽ nào bố mẹ khôngquan tâm sao?”

Bố mẹ cô đồng thanh mở lời, vui vẻ nhìn con gái:

“Nếu con đã quyết tâm, vậy thì nói đi, gia thế, tuổitác, có xe, có nhà không?”

“Con rể bố mẹ tên Địch Nam...”

“Nói to lên.”

“...”

“Cao khoảng 1m80, cân nặng con đoán không quá bảy mươikilôgam, không có dị tật gì, răng rất trắng, nhưng mà anh ấy rất ít cười, làgiảng viên trường T, cũng chính là thầy giáo chủ nhiệm của con, năm nay haimươi tám tuổi, còn về lương, theo như con biết thì là bốn nghìn tám trăm tệ,phúc lợi của trường cũng rất tốt, thường xuyên phát đồ dùng và thức ăn. Thầy cóhai phòng trong trường, nhưng con không rõ thầy có đất không, thầy làm trongtrường nên con không thấy thầy có đi xe. Còn gia đình thầy có bao nhiêu ngườicon không rõ. Bố mẹ còn muốn biết gì nữa ghi vào giấy, đợi khi đi đăng kí kếthôn con sẽ hỏi.”

Mộ Lạc Lạc lấy trong cặp ra một quyển sổ nhỏ, cẩn thậnghi lại những điều bố mẹ cô hỏi: “Còn gì muốn hỏi nữa ạ?”

Hai vợ chồng già nhìn nhau tỏ vẻ không bằng lòng.

“Trường con không ngăn cản việc thầy trò yêu nhausao?”

“Có, nhưng việc thầy trò kết hôn thì con không biết cócấm không.”

“Nghe qua thì điều kiện cũng không tồi, chỉ có điều làhơi nhiều tuổi.”

“Về vấn đề này, con sớm đã nghĩ tới rồi, do phụ nữsống trong môi trường nhiều hóa chất độc hại, Bộ Y tế đã đưa ra kết quả điềutra rằng, tuổi thọ trung bình của phụ nữ thấp hơn của nam giới. Chắc là chúngcon sẽ lên thiên đàng cùng nhau.”

Mộ Lạc Lạc nghĩ vài giây rồi nói ra cái tin không đángtin cậy đó.

“...”

“Cứ cho là cậu ta yêu con, sống chết vì con, nhưngcũng không đến mức muốn kết hôn sớm thế chứ?” Mẹ Lạc Lạc chuyển giọng.

“Mẹ hiểu nhầm rồi, người vội vã là con, tranh thủ lúcanh ấy chưa có ai, hồ đồ đồng ý thì con phải nhanh chóng chiếm lĩnh.”

“...”

“Con à, kết hôn không phải là chuyện nhỏ đâu. Nhớ nămxưa, bố theo đuổi mẹ con rất vất vả, ngày nào cũng đi chiếc xe đạp cũ kĩ nửabuổi mới vào tới thành phố, mưa gió đều đến đón đưa, theo đuổi hơn một năm trờimẹ con mới đồng ý đấy. Tình nghĩa bố mẹ sâu đậm, tất cả đều dần dần tích lũy màthành.”

Mộ Lạc Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên trêu đùa: “Bố, con khôngbiết đi xe đạp, bố không định bắt con đạp xe đưa chồng con đi làm chứ?”

“...”

Mẹ Lạc Lạc khẽ nghiêng người về phía con gái, khôngphải nó đang đùa đấy chứ?

“Nói nhỏ cho mẹ biết, mối quan hệ của các con đã tớigiai đoạn nào rồi? Cầm tay hay đến thế nào rồi?”

Lạc Lạc cúi đầu miệng lẩm bẩm: “Cũng không có gì, chỉlà ngủ thôi.”

“?!”

Mẹ Lạc Lạc suýt ngất, bố cô chạy đến bên mẹ cô.

Lạc Lạc vội quỳ trước mặt bố mẹ, khóc hu hu, với lấycái quạt nhỏ quạt cho bố mẹ.

“Nếu bố mẹ đồng ý, thì cuối tuần này, nhớ dậy sớm, conđã quyết tâm lấy anh ấy rồi. Tất nhiên nếu bố mẹ không đồng ý, con gái cũngkhông thể nói gì, nhưng con nhất định sẽ rất đau khổ, sẽ bị trầm cảm, thậm chísẽ nhảy lầu tự tử, đó không phải là đe dọa đâu, thật sự là thế đấy ạ.”

Nói xong, Lạc Lạc bước nhanh vào phòng tắm.

“Kết hôn nào, kết hôn nào, mong tới cuối tuần quá, sắptới cuối tuần rồi, la la la...”

Mẹ Lạc Lạc rưng rưng nước mắt nhìn chồng, bố Lạc Lạcbất lực nhìn vợ, bỗng nhiên ôm mặt khóc.

“Cuối tuần nên mặc bộ nào đây? Mới mua hai chiếc váymới, vừa đúng dịp, con nói mẹ nên mặc bộ màu đỏ hay màu xanh?”

“Mặc cả hai đi, hai màu đó rất hợp nhau.”

“Con nhỏ này!” Mẹ Lạc Lạc rất đau khổ nhưng vẫn phảicố tỏ ra vui vẻ.

“Bình tĩnh, bình tĩnh! Bà là mẹ nó, bà không nên làmgương xấu cho nó...”

Tối hôm đó, Mộ Lạc Lạc quay lại kí túc xá, vì bố mẹ côquá hoảng loạn tinh thần, nghe nói phải nghỉ ngơi nhiều.

Cô sải bước vào tòa nhà kí túc, nhưng rồi lại quay ra,cô đột nhiên nhớ thầy Địch.

Lạc Lạc xem đồng hồ, vẫn còn một tiếng, cô ngân ngamột khúc nhạc, nhảy chân sáo tới phòng của thầy Địch.

Khi cô đến dãy nhà giáo viên, thì vừa hay gặp Địch Namđứng ngay sau bồn hoa, nhưng trước mặt thầy là một người đàn ông to béo hói đầuđang cúi người. Mộ Lạc Lạc nhanh chân nấp sau một gốc cây để quan sát... ngườiđàn ông này rất quen.

Mộ Lạc Lạc cố gắng nhớ lại, trong đầu lờ mờ hiện rakhung cảnh ngày khai giảng, ngay lập tức cô sửng sốt ngạc nhiên... Không thểnhư thế được, nếu cô nhớ không nhầm, người đàn ông hói đầu chính là thầy hiệutrưởng “dễ mến”?

Tại sao thầy hiệu trưởng phải cúi đầu trước Địch Nam?Tại sao ông ấy có vẻ rất sợ thầy Địch? Đúng là một điều đáng ngờ.

Nghĩ đến đây, cô nhặt vài cọng cỏ khô đặt lên đầu,quay người về phía sau, đi về hướng vườn hoa, giả vờ như không có chuyện gì.

“Đứng lại, đứng yên đó!”

Một giọng trầm vang lên phía sau.

Mộ Lạc Lạc giật bắn mình, đứng thẳng người, mấy cọngcỏ khô trên đầu rơi dần xuống.

“Báo cáo thầy giáo, giáo sư hoặc lãnh đạo nhà trường,em... em chỉ đi dạo ở đây...”

“Khoa nào?”

Mộ Lạc Lạc rất ân hận, nhưng vẫn cố tỏ ra mình khôngphạm lỗi gì.

“Điện tử, khoa Công nghệ Thông tin ạ.”

Hàn Tư Viễn thấy cô sợ tới mức run lẩy bẩy, liền châmmột điếu thuốc, điềm nhiên ngồi trên ghế đá đút tay vào túi quần.

“Này, không được quay người lại.”

“Vâng!”

“Năm thứ mấy rồi? Tên gì?”

“Năm thứ nhất, tên Mộ Lạc Lạc ạ!”

Hàn Tư Viễn dập điếu thuốc, đi ra phía sau lưng LạcLạc:

“Nửa đêm canh ba không về kí túc xá ngủ, ở đây dòm ngócái gì?”

Một luồng khí nóng không ngừng thổi sau gáy Lạc Lạc,cô run rẩy bước lên phía trước ba bước: “Thưa thầy, bây giờ em đi về ngủ ngay đâyạ!”

Hàn Tư Viễn cười thầm, đang định trêu cô tiếp thì chợtcó một tiếng hét chói tai.

“Hàn Tư Viễn! Cậu dựa vào cái gì mà nhắn một cái tinrồi tùy ý bỏ mặc tớ?!”

Hàn Tư Viễn cau mày, từ từ quay người lại, nhìn thấymột gương mặt đầy phẫn nộ.

Tống Mỹ Lệ cao giọng hất cằm về phía cậu ta: “Lý do!”

“Không thích thì chia tay, đó chính là lý do.”

Mộ Lạc Lạc co rúm người lại, nhíu lông mày, ruột ganrối bời.

Tống Mỹ Lệ chỉ thẳng vào mặt Mộ Lạc Lạc nói: “Chính làvì cô ta?!”

Nếu không phải Tống Mỹ Lệ nhắc nhở, Hàn Tư Viễn cũngquên mất bên cạnh còn có một con người bằng xương bằng thịt.

Anh ta nhoẻn miệng cười, từ từ đi về phía Lạc Lạc, xácđịnh đứng trên cùng một chiến tuyến với cô, chính anh ta đã buộc lên cổ Lạc Lạcmột sợi dây vô hình. Mộ Lạc Lạc ngay lập tức cảm thấy mắt lồi ra ngoài, như cóai bóp cổ cô vậy.

“Không sai, Lạc Lạc chính là bạn gái mới của tôi, đángyêu đấy chứ.”

Nói vậy thôi, Hàn Tư Viễn tới giờ vẫn chưa nhìn ra MộLạc Lạc là người như thế nào.

Mộ Lạc Lạc tức giận, thì ra là một tên lừa bịp, dámgiả danh thầy giáo, còn dám lấy cô ra làm trò đùa, đúng là lưu manh!

Tống Mỹ Lệ giận dữ bước về phía trước, đẩy mạnh Hàn TưViễn ra, Mộ Lạc Lạc đứng ngơ ngác, Tống Mỹ Lệ sát khí đằng đằng, giơ tay địnhtát cho Lạc Lạc một cái nhớ đời thì đột nhiên bị một bàn tay khác tóm chặt.

Tống Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cảm của ĐịchNam, sắc mặc hiện lên vẻ lo sợ, miệng rốt rít: “Thầy Địch, chúng em chỉ đùathôi ạ...”

Địch Nam buông cổ tay Tống Mỹ Lệ ra: “Những trò đùakiểu này, tôi hi vọng sẽ không có lần thứ hai.”

Hàn Tư Viễn đứng tựa vào gốc cây, cười ăn mừng tai quanạn khỏi. Cậu ta không có ý định cứu Mộ Lạc Lạc. Thứ nhất, vì trong đầu vốnkhông có ý định ấy; thứ hai là không tin Tống Mỹ Lệ dám đánh người, nếu khôngthì tay cô ta đã không ngập ngừng như vậy; thứ ba, không muốn dính líu vào việccãi nhau với con gái.

Mộ Lạc Lạc nhìn thấy vị cứu tinh, đầu tiên cô định ômlấy Địch Nam khóc òa, nhưng lại không dám, đột nhiên chân mềm nhũn, cô ngồiphịch xuống đất, không nói gì mà khóc rất đáng thương.

“Lạc Lạc, tớ đi trước đây, ngày mai gặp.” Hàn Tư Viễngửi một nụ hôn gió về phía Lạc Lạc, sau đó chỉnh lại cổ áo và quay đi.

Mộ Lạc Lạc ngơ ngác tròn xoe mắt, Địch Nam không nhìncô, quay đi luôn.

“...”

Lạc Lạc ngửa mặt lên nhìn trời, người như muốn nổtung, cô la lớn, thầy Địch, Lạc Lạc trong sạch, trong sạch...