Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ

Chương 3: Hai người các anh nhận thức ?



Máy bay hạ cánh sau liền đi ra chỗ lấy xe, tính toán về nhà trọ nghỉ ngơi trước, lại bị Hàn Đống gọi điện tới, quả nhiên anh bạn cũng rõ ràng hành trình của Thẩm Bạch không quá hảo .

“Đoán chắc lúc này cậu đã về nước,” Trên mặt treo nụ cười xấu xa , tay thuận thế đem rượu rót lên li để trước mặt Thẩm Bạch  “Lần này dụng tâm an bài như vậy, có tiến triển đột phá không a?”

Tiến triển đột phá? Thẩm Bạch bị những lời này xát vào nội tâm tới khó chịu, trực tiếp giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch “Không có tiển triển gì đột phá, chỉ là nhận thức mà thôi.”

Làm bộ chống cằm suy tư, rồi lại hướng Thẩm Bạch quăng một cái nhìn dò xét, Hàn Đống chỉ không rõ “Tên nhóc kia là khúc gỗ, sao cậu cũng trì độn thế.”

“Bằng không, cậu muốn mình làm sao bây giờ ” Thẩm Bạch cười khổ thở dài “Tớ đi tới công ty của cậu dạo quanh vài năm như thế, các nhân viên nữ của cậu đều có ấn tượng rất sâu với tớ, người kia lại như hoàn toàn không có ấn tượng, hay là y đang giả bộ ngốc?”

“Theo mình nghĩ, vẫn nên gặp trực tiếp đi. Lần này, kế hoạchHokkaidoxem như thất bại.”

Cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Bạch càng cảm giác thời điểm mình ởHokkaido, cũng có một điểm tích cực. Chỉ là hắn không có ngờ tới Khang Ngôn là người khó có thể tác động như thế, cho dù không nói rõ điều gì, những lời ý tại ngôn ngoại như thế mà sao Khang Ngôn không hiểu rõ. Xem ra nghe Hàn Đống cũng không phải tồi, mình vẫn nên tiếp cận thường xuyên hơn.

Chỉ là, đến tột cùng muốn dùng cái dạng tình huống gì xuất hiện lần nữa ở trước mặt y ni? Chiêu tình cờ gặp gỡ cũng dùng rồi, chẳng lẽ lại dùng tương phùng nơi đất khách?

“Hàn Đống, cậu nhanh nghĩ kế cho mình đi, mình nghĩ mãi mà không ra.”

Giơ lên chén rượu bên miệng, rồi nhẹ nhàng thả lại mặt bàn “Người anh em à, cậu trước tha mình một mạng, chờ mình hảo hảo ngẫm lại.”

Dù đã chọn vị trí khá vắng vẻ, bất quá như cũ vẫn có một cô gái ăn mặc gợi cảm bưng chén rượu hướng Thẩm Bạch cùng Hàn Đống đi tới, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, hỏi  “Hai anh đẹp trai, có thể uống một chén không?” Nhiều khi, Thẩm Bạch đều biết lễ phép cự tuyệt, mà chỉ cần Hàn Đống mở miệng, tuyệt đối sẽ khiến người ta nổi giận mà đi.



“Còn năm phút đồng hồ là tan tầm rồi, Khang Ngôn, cùng bọn mình đi ăn bữa tối đi” Lý Tuệ thu thập hết đồ đạc, chuẩn bị đến giờ ăn liền cùng mọi ngươi hô “ Cùng đi a”

Đại bộ phận tình huống, Khang Ngôn sẽ cự tuyệt liên hoan cùng đồng sự, ngẫu nhiên mới có thể cùng mọi người đi cùng. Sau khi từ Nhật Bản trở về, Khang Ngôn thường xuyên có chút ít mơ hồ, nhìn công tác trên tay cũng đã làm tạm ổn rồi, phỏng chừng dù làm thế nào cũng không thỏa mãn được, liền đáp ứng lời mời của Lý Tuệ.

Trong thang máy rất náo nhiệt, đều là người chung công ty, mọi người còn đang thương lượng nên đi nhà hàng gia đình ăn uống hay đi ktv chè chén. Mỗi người thảo luận những chuyện này đều rất nhiệt tình, không giống như lúc làm việc.

Khang Ngôn đứng ở tận cùng bên trong thang máy, nghĩ tới chuyện của mình, vô thức sờ lên cổ mình, lại giật mình phát hiện trước khi tan tầm đã đổi thành áo sơ mi T-Shirt.

Cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người cười cười nói nói đi ra thang máy, Khang Ngôn còn chưa phục hồi lại tinh thần, lần này sẽ không có ai xoay người gọi y và mang theo nụ cười như ánh mặt trời .

Trên đường gặp Hàn Đống, biết được đoàn người muốn đi liên hoan vui đùa, liền nói tồi nay hắn mời, bất quá muốn đợi thêm một người bạn.

Các cô gái thì chưa bao giờ hết chủ đề để nói, Lý Tuệ cùng Khả Khả nói về một ít cửa hàng mới nổi lên, Tô Hiểu nói hôm trước cô đi ngang qua thuận tiện tiến vào đi dạo, Lăng Tả nói ngày khai trương cô cũng mua hết tận một túi đầy, sau đó bốn cô gái giống như đang viết một tờ giấy dài vô tận, câu chuyện cũng được mở rộng mênh mông.

Chỉ có hai người đàn ông ngồi ở một bên, Hàn Đống giả bộ vô tình nhớ tới, hỏi hành trìnhHokkaidolần này của Khang Ngôn có cảm giác như thế nào.

Nói thật ra, Khang Ngôn cảm thấy việc mình được thưởng du lịch từ công ty do làm việc tốt  — hành trình ba ngày bốn đêm ởHokkaido, hoàn toàn cảm thấy là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

“Vâng, cũng không tồi.”

Mặc dù Khang Ngôn  trả lời vô cùng dè dặt, Hàn Đống lại tựa như bắt được tin tức đặc biệt gì. Nghĩ, thừa dịp nhàn rỗi tiếp tục hỏi lại một ít, điện thoại bắt đầu rung, đoán là Thẩm Bạch đã đến.

Vốn Khang Ngôn sẽ không nguyện ý cùng mọi người trò chuyện bát quái, nhiều nhất y chỉ nguyện ý làm một thính giả. Khi Khang Ngôn có chút nhàm chán nhìn về phía phương khác, cửa tự động mở ra, hình dáng của người đàn ông mới xuất hiện hình như có vẻ quen thuộc.

“Đợi đã lâu rồi a.”

Đoàn người nguyên bản còn đang chuyện phiếm, cũng dần dần dừng chủ đề, Hàn Đống nói:“Thời gian vừa vặn xấp xỉ, mọi người nói có đúng hay không.”

“Đến trễ nên bị phạt, hôm nay tôi mời.” Thẩm Bạch nói.

Ngữ khí tao nhã, ăn vận tinh tế, có người vụng trộm hỏi Lý Tuệ người này có phải là ai đó ở trong công ty không

Căn bản không phát hiện, Khang Ngôn vẫn cố ý nhìn qua Thẩm Bạch, ở ánh mắt đầu tiên là y đã nhận ra Thẩm Bạch, chỉ là tựa hồ Thẩm Bạch một mực không có chú ý tới y, Khang Ngôn nghĩ có lẽ tự mình nghĩ nhiều, hơn nữa tại sao mình muốn đi quan tâm xem hắn đến tột cùng có chú ý tới mình cũng ở đây hay không ni.

Ở đây tổng cộng gồm bảy người, Lý Tuệ đứng bên Hàn Đống, Khang Ngôn một người trầm mặc, còn lại đều vây quanh Thẩm Bạch.  Đối với những cô gái đến tuổi lấy chồng thì người đàn ông có ưu chất như Thẩm Bạch là các cô vô cùng nhạy bén. Dù cho Thẩm Bạch chỉ đi qua công ty mấy lần vì công việc nhưng các cô đã phân tích Thẩm Bạch triệt để.

“Không nghĩ tới, có thể lại gặp được anh.”

Chịu không được cảnh các cô vây quanh Thẩm Bạch, Khang Ngôn cũng đã có chút sốt ruột mà bật ra lời.

Cảm thấy đáng nhẽ nên nói  “Đã lâu không gặp” Hoặc là “Thật khéo”, nhưng Khang Ngôn đành chỉ cười, cười, không nói gì nữa, nhìn Thẩm Bạch. Lại khéo hơn nữa, Thẩm Bạch cũng cười, trong mắt chỉ có Khang Ngôn.

“Sao vậy, hai người bọn anh quen nhau à?”

Hàn Đống đắc ý cười, lại khiến Khang Ngôn đỏ bừng mặt không biết giải thích như thế nào, bộ dáng lần này của y bị Thẩm Bạch xem ở trong mắt, trong nội tâm hắn quả thực vui mừng.

“Thời gian không còn sớm, tôi có biết một nhà hàng Nhật rất ngon ……”