Tứ Mạc Hí

Quyển 4 - Chương 6: Đại kết cục (2)



Dì Khang cười cười: “Không liên quan đến tôi, chỉ là tôi cảm thấy cô hà tất phải vì hận một người mà chọn gả cho những người thối nát như vậy. Hôn nhân không mỹ mãn, nhân sinh không như ý, cô đau đớn, nhưng lại không ai quan tâm cô, cũng không ai thương tiếc cô.”

Ung Khả mím chặt môi: “Cô thì có tư cách gì......”

Dì Khang ngắt lời người đó: “Cô vốn dĩ có một cái bàn tay vàng, một khuôn mặt đẹp, tài hoa vô kể. Tôi thật sự tiếc cho cô lại cứ muốn mang nhân sinh của mình biến thành cái bộ dạng của quỷ này.”

Ung Khả nhìn chằm chằm dì Khang: “Tôi muốn biến mình thành thế nào là quyền của tôi.” Sau đó cười gằn: “Dù là Nhiếp Phi Phi, thì cuộc đời của cô ta có chỗ nào tốt hơn tôi đâu?”

Dì Khang liền nhẹ giọng nói: “Vận may của Phi Phi không tốt, nhưng cô là tự làm bậy.” Dì Khang nhìn về phía người đó: “Có điều Phi Phi có là vận may không tốt đi chăng nữa thì vẫn có Nhiếp Diệc yêu cậu ấy, nhiều năm như vậy vẫn yêu.”

Ung Khả tựa như đột nhiên không khống chế được chính mình, đôi mắt bùng lên ngọn lửa: “Yêu? Nhiếp Diệc chỉ là nuối tiếc, cô ta chết quá sớm nên đã để lại cho anh ấy cảm giác tiếc nuối mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận đó là yêu.” Người đó tiến một bước về phía chúng tôi: “Nhiếp Phi Phi dựa vào cái gì mà có được một thứ tình yêu đến chết không đổi? Một ngày nào đó Nhiếp Diệc sẽ quên cô ta, một ngày nào đó sẽ đi ra.” Câu nói cuối cùng đã có phần hung ác: “Không tin thì chúng ta chờ xem.”

Dì Khang không nói thêm nữa cười cười. Dì Khang trước giờ là một người đáng yêu hòa nhã, thế nhưng nụ cười dành cho Ung Khả lại chứa cả căm ghét và trào phúng, ở nơi sâu thật sâu, mới thấp thoáng một chút thương hại.

Ung Khả nói ba sớm muộn sẽ từ trong nỗi đau bởi cái chết của mẹ đi ra, trước mặt dì Khang và tôi hung ác nói ra lời này. Đó là năm thứ 15 mẹ tôi rời đi. Mặc dù mọi người đều không thích Ung Khả, nhưng tôi biết bọn họ đều hi vọng ba có thể đi ra.

Có một tối muộn tôi nghe được dì Khang và chú Cố tán gẫu với nhau, dì Khang chống má nói: “Tuy là em hi vọng hắn có thể vĩnh viễn không quên Phi Phi, thế nhưng đã mười năm. Như vậy là đủ rồi.”

Chú Cố vỗ vễ mu bàn tay dì an ủi: “Cũng không phải không nhắc đến Phi Phi, không thừa nhận mộ phần của cô ấy là mất đi nỗi thống khổ bởi sự ra đi của cô ấy.” Chú ấy dừng lại một chút: “Anh thấy Nhiếp Diệc như hiện tại cũng không có gì là không được, bình thường điều hành Nhiếp thị, tập trung vào nghiên cứu Styx, bận rộn thế nào đi chăng nữa cũng sẽ dành ra thời gian dạy dỗ Vũ Thì. Không phải nói tuần trước cậu ta còn mang Vũ Thì đến núi Ngọc Tông sao? Yên tâm đi, cậu ta sẽ càng ngày càng tốt.”

Dì Khang không nói thêm, chỉ thấp giọng: “Ừ, chí ít thì hắn dạy dỗ Vũ Thì rất tốt.”

Tôi không biết ba rốt cuộc là lúc trước đã dùng phương thức cực đoan đến thế nào để hoài niệm về mẹ, cuối cùng mới để cho chú Cố cảm thấy tình trạng của ba bây giờ có thể xem như là bình thường, còn nghĩ ba từng chút từng chút một đang thoát khỏi bi thương này. Nếu như bọn họ có thể thấy được dù chỉ một lần...... Không, tôi nghĩ, có lẽ chính là bởi bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dạng đó của ba nên mới cảm thấy tình trạng của ba đang dần chuyển biến tốt.

Nhưng tôi hiểu rõ nỗi thống khổ của ba, tôi biết ba chưa bao giờ là ổn. Có lúc tôi thậm chí cảm thấy, ba là vẫn một mực muốn rời đi, mà khi tôi dần lớn lên, thì ngày ba rời đi cũng càng ngày càng gần.

Tất cả mọi người có thể thấy ba, là ba trong cuộc sống sinh hoạt bình thường. Ba lạnh nhạt kiệm lời, lý trí khắc kỷ, làm việc gì cũng hoàn mỹ, là trụ cột của ngành y học sinh vật thời bấy giờ, ngày càng tỏa sáng. Mà chỉ có tôi mới thấy được ngày mùng 7 tháng 10 hàng năm, khi một người đàn ông đem chính mình nhốt lại phòng của mẹ.

Không có ánh sáng trong phòng, ba ngồi trên ghế sô pha nhắm hai mắt nghe những lời nhắn mà mẹ lưu lại trong chiếc bút ghi âm, có những lúc cả đêm ba đều không thay đổi tư thế.

Tôi đã thấy được ba như vậy hơn mười năm.

Tôi từng xem rất nhiều bộ phim về đề tài mất đi người yêu, nhìn thấy những người kia đóng vai hoặc kiềm chế hoặc cuồng loạn bi thống, phần lớn tôi đều không động lòng. Bởi vì tôi đã thấy được bi thống chân chính là thứ như thế nào, mà thứ bi thống tôi thấy được, không phải là như vậy. Thứ thống khổ chân chính là khi tình cảm đã hòa vào xương cốt, là khi bạn không còn biết như vậy có phải là đau hay không. Giống như ba tôi.

Nên khi bọn họ lạc quan suy đoán ba một ngày nào đó sẽ đi ra, bắt đầu một cuộc sống mới, tôi vẫn không hề tin tưởng.

Mẹ mất.

Ba sẽ không có một cuộc sống mới. Ba cũng không cần có thêm một cuộc sống mới.

Đó mới là ý nghĩ của ba.

Năm nay trợ lý Chử đã 70 tuổi, ông ấy lần nữa gọi điện thoại báo tin cho tôi: “Vũ Thì con đừng sốt ruột. Tuy là tạm thời chưa có tin tức xác thực gì liên quan đến baba con, nhưng con yên tâm, Chử gia gia nhất định......”

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Chử gia gia, con không sao.”

Tháng trước Styx bị đánh gục, cả thế giới trầm trồ thán phục, ba được đưa vào danh sách đề cử cho giải thưởng danh giá nhất của giới y học sinh vật, khi mới 48 tuổi. Tôi không quan tâm thế giới nói gì về chuyện này, đối với tôi mà nói, việc này mang nghĩa gần như là ba rốt cuộc đã vượt qua trở ngại bởi dòng sông u minh giữa ba và mẹ.

Tôi không nói với trợ lý Chử, cái đêm trước ngày ba mất tích, tôi hiếm được ba rủ chơi một ván cờ vây. Khi tôi và ba nói câu chúc ngủ ngon, ba còn rất dịu dàng ôm tôi một lúc. Cái ôm đó khiến tôi nhớ đến khi còn bé bà ngoại đã nói cho tôi biết, năm đó khi mẹ rời đi cũng là như vậy. Mẹ làm bạn với tôi ngày cuối tuần cuối cùng kia, sau khi trị liệu liền yêu cầu quản gia ôm tôi đến trước mặt mẹ. Mẹ hát cho tôi nghe, trêu tôi cười, giống như là một loại bù đắp, muốn bù đắp vì mẹ không thể nào làm bạn với tôi hết một đời thật dài này.

Sau khi nói câu chúc ngủ ngon với ba, kỳ thực tôi không trở về phòng ngủ mà trốn sau một gốc cây đa gần cổng lớn, tận mắt nhìn ba rời khỏi cổng nhà lúc bốn giờ sáng. Ba mặc một chiếc áo khoác ngoài sẫm màu bằng vải lông cừu, bóng lưng anh tuấn. Ba không mang theo một thứ gì, giống như chỉ là ra ngoài tản bộ, không lâu thôi sẽ trở về.

Nhưng tôi biết ba cũng sẽ không bao giờ trở về nữa.

Mặt trăng trên trời tỏa ra khí tức lạnh lẽo, tôi nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của ba, mãi đến tận khi ẩn vào bóng đêm. Tôi không khóc.

Sau đó bọn họ phát hiện ra ba mất tích.

Một ngày đó công ty và người trong nhà đều rối tinh rối mù. Tôi đi dọn dẹp lại phòng của mình, lại đi dọn dẹp lại phòng của ba, cuối cùng đến dọn dẹp phòng của mẹ.

Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm tôi bước vào phòng của mẹ, liếc một cái liền thấy được chiếc bút ghi âm màu đen đặt trên bàn trà nhỏ cạnh giường, ba đã không mang theo nó.

Trong căn phòng này không gì khác một phòng bảo tàng của ba, tôi đi một vòng, phát hiện máy hát vẫn đang bật. Theo từng vòng quay liền nghe được tiếng hát xa xôi phát ra: “Ánh trăng trong thành soi rọi những giấc mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy. Đã nhìn thấu mọi sự hợp tan chốn nhân gian, có thể nào kéo dài thêm một đoạn đường vui vẻ......”

Tôi ngồi nghe hết cuộn băng đó, rồi bật cây bút ghi âm lên.

Cả một ngày đó, tôi đều ở lì trong phòng của mẹ.

Đêm khuya trợ lý Chử lại gọi đến: “Tra được chuyến bay đến nước R, chúng ta đoán baba con có thể là......”

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời ông ấy: “Không cần tìm nữa, Chử gia gia.” Sau đó ngắt máy.

Cúp điện thoại, rốt cuộc tôi đã không nhịn được khóc ra thành tiếng.

Tôi đã nghe được giọng nói của ba trong chiếc bút ghi âm của mẹ.

Sau những câu chuyện xưa mẹ kể, sau cả những di ngôn mẹ để lại cho ba và tôi, tôi nghe được ba nhẹ giọng nói: “Có phải là em sắp chờ đến phát bực rồi? Tôi tới tìm em đây, Phi Phi.”