Tử Huyệt Tình Ái

Chương 36: Dao Động (6)



Bên trong là mấy chữ ngắn gọn.

Vẻ mặt Phương Sắc gió nổi mây phun, trắng đỏ lần lượt thay đổi, sau cùng ngưng lại ở đố kỵ cực hạn, loại tâm tình này khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô vặn vẹo đáng sợ.

Mấy người ở sau thò đầu tới, cô lại đột nhiên nắm chặt tờ giấy kia, đắc ý cười: “Đi.”

Ngày mùa hè ve kêu râm ran.

Mạc Tiểu Bắc nâng má ngắm nhìn bộ lễ phục kia ngẩn người, Chu Huệ còn hưng phấn hơn so với cô.

“Này, Tiểu Bắc, cậu có tham gia vũ hội không, có thiệp mời không, tớ cũng muốn đi quá chừng. Người nổi tiếng trong xã hội đều ở nơi đó nha, thật kích động…”

Mạc Tiểu Bắc chợt lóe lên suy nghĩ, cười tít mắt nhìn Chu Huệ: “Tiểu Huệ, nếu không cậu thay tớ đi đi.”

Chu Huệ sững người một chút, chần chờ hỏi: “Có thể sao?”

“Dĩ nhiên!”

Mạc Tiểu Bắc gật mạnh đầu.

“Không được không được. Trì Mạch quen cậu, nếu anh ta nhìn thấy tớ mặc đồ của cậu còn không hận chết tớ, vậy tớ có phải cút đi không. Không được!”

Chu Huệ lắc đầu liên tục.

Sắc mặt Mạc Tiểu Bắc ỉu xìu, trừng mắt nhìn bộ lễ phục kia thở dài.

Điện thoại vang lên.

‘Ông chồng tổng giám đốc’ lóe lên trên màn hình, cô chần chờ nhận máy: “Alo?”

“Nhận được lễ phục rồi chứ?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ đầu kia vang lên.

Mạc Tiểu Bắc lướt qua ánh mắt chất vấn của Chu Huệ, quay đầu đi, hoang mang hỏi: “Lễ phục gì?”

Giọng nói bên đầu kia mang theo chút kinh ngạc: “Không nhận được ư?”

Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, nghi hoặc khó hiểu nhìn lễ phục ở một bên, nhỏ giọng hỏi: “Lễ phục là anh đưa?”

Không phải đâu, ở trên ký tên rõ ràng là Trì Mạch.

“Thế nào, còn có người đưa lễ phục cho em?”

Thiên Vũ Vũ Thần bằng trực giác nắm bắt được trọng điểm.

Tim Mạc Tiểu Bắc đột nhiên đập nhanh hơn, đỏ mặt phủ nhận: “Không có, lễ phục rất đẹp, cám ơn anh.”

Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Vũ hội bắt đầu lúc 6 giờ, tôi đến đón em, ngoan ngoãn chờ, hửm?”

Mạc Tiểu Bắc trợn trắng cả mắt, ngửa đầu bĩu môi, không tình nguyện trả lời: “Ờ…”

Lễ phục thật là anh đưa ư, không phải Trì Mạch gì kia. Anh vậy mà hẹn cô tham gia vũ hội nha, ặc, mấy ngày nay mặt trời như thế nào vẫn mọc bình thường vậy?

Trong lòng nhưng lại thật cao hứng, đột nhiên cảm thấy thời tiết đã không còn khô nóng, mát mẻ như là ăn một ly kem lớn.

Ngẩng đầu, Chu Huệ đang cười xấu xa nhìn cô, giọng điệu giễu cợt: “Điện thoại của ai mà cao hứng như vậy?”

Mạc Tiểu Bắc không để ý tới cô, kéo tay cô thần bí chớp mắt: “Theo giúp tớ thử áo đi.”

Ký túc xá của Chu Huệ ở không xa, trong ký túc xá cũng chỉ có hai bạn cùng phòng ở nơi đó nói chuyện phiếm, Chu Huệ rất nhanh đi vào tham gia, ba người trò chuyện quên cả trời đất.

Lúc Mạc Tiểu Bắc mặc bộ lễ phục màu bạc kia đi ra, mấy người bỗng nhiên im lặng, trợn mắt há miệng nhìn cô.

Phản ứng đầu tiên chính là Chu Huệ, ‘wow’ một tiếng, đi tới đi lui chung quanh cô, hai mắt phát sáng thiếu chút nữa chảy cả nước miếng: “Cô Mạc à, tớ trước kia sao lại không phát hiện hóa ra cậu là một đại mỹ nhân a?”

Mạc Tiểu Bắc nhịn không được trừng cô, đi chân trần vén váy lên, cúi đầu nhìn về phía cổ chữ V lớn trước ngực, xấu hổ che khe rãnh như ẩn như hiện trước ngực, nhíu mày: “Có phải quá lộ hay không?”

“Không lộ không lộ!”

Chu Huệ và hai bạn cùng phòng kia hai mắt phát sáng, làm như thật gật đầu nói: “Trên cổ có cái dây chuyền xa xỉ càng tốt, hơn nữa hơn nữa, mang giày cao gót, hiệu quả càng tốt hơn, vả lại càng cao càng đẹp.”

Vừa nghe tới giày cao gót, Mạc Tiểu Bắc suy sụp mặt, lè lưỡi từ chối: “Không cần.”

“Như vậy sao được, sao mặc váy mà không mang giày cao gót chứ, cậu xem mấy người mẫu kia kìa…”

Chu Huệ bắt đầu nói bốc nói phét.

Con gấu bông trong ký túc xá dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng nhu hòa, chiếc kim đồng hồ yên tĩnh di chuyển ‘tích tắc’.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Mạc Tiểu Bắc có phần ngồi không yên, lên tiếng tạm biệt Chu Huệ các cô ôm lễ phục chạy xuống.

Đứng ở cửa trường học không ngừng mong chờ, nghĩ nghĩ lại đi đến nơi xa, vẫn như cũ không có bóng dáng Thiên Vũ Vũ Thần.

Mạc Tiểu Bắc có chút tức giận, giẫm lên chiếc bóng trên đống lá cây trên mặt đất, đi tới vài bước lại đi trở về, hung hăng dậm chân giống như dưới chân là mặt Thiên Vũ Vũ Thần.

Trên đường đối diện, một cô gái mặc váy bông màu trắng trừng mắt đứng giẫm lên cái bóng trên đống lá cây dưới mặt đất.

Cô cúi đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, mấy sợi tóc rớt xuống dưới, chỉ nhìn tới lông mày nhíu lại và lông mi cong như cánh bướm.

Váy trắng theo động tác của cô nhẹ nhàng đong đưa, như là từng gợn sóng trong đầm.

Bắp chân đều đặn thon nhỏ, trên chân chỉ lộ ra đôi giày xăng đan.

Người đàn ông ngồi ở trong xe nhịn không được cười rộ lên, nhìn thoáng qua tài xế, ý cười không giảm: “Lái qua đó đi.”

Một chiếc xe đen vững vàng dừng lại ven đường, Mạc Tiểu Bắc kinh hỉ ngẩng đầu, lời chửi rủa ‘Thiên Vũ Vũ Thần’ vừa muốn nói ra khỏi miệng, tươi cười trên mặt lại ngừng lại.

Trong cửa sổ xe chậm rãi lộ ra một gương mặt đàn ông, mặt mày thanh tú, ý cười ôn hòa mát rượi như gió biển thổi tới từ biển rộng.

Thế nhưng cũng không phải Thiên Vũ Vũ Thần.

Trì Mạch cười nhìn cô, ôn hòa mở miệng: “Cô Mạc, mời lên xe.”