Tú Hồn

Chương 10



Hoàng yến giao thừa quađi, tuy rằng hoàng cung nhìn như bình tĩnh, nhưng lại lén có sóng ngầm mãnhliệt, hơn nữa Hoàng Phủ Kỳ thủy chung đối với thân phận của Nhan Nhược Tranh cóhoài nghi. Không nói đến lời nói cử chỉ mà ngay cả các phương diện của nàng đềugiống Nạp Lan Trinh Trinh năm đó, đơn giản từ trong ánh mắt nóng bỏng của HoàngPhủ Tuyệt, hắn cũng có thể cảm giác được, trên người nữ nhân kia tuyệt đối cấtgiấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.

Hắn nhớ rõ trên cổ tay Nạp Lan Trinh Trinh có cái bớt hình trăng khuyết, vìchứng minh suy đoán của mình không sai, vì thế hắn cố ý tìm cơ hội liếc mắtnhìn cổ tay Nhan Nhược Tranh.

Buổi sáng đầu năm, ấn tổ lệ, con cháu hoàng thất phải đi Thái Hoà cung hướngHoàng thượng thỉnh an chúc tết, Hoàng Phủ Kỳ tuy rằng không được huynh trưởngcủa mình thích, nhưng vẫn bị liệt vào trong danh sách phải tham gia.

Thừa thời cơ này, hắn giả vờ trong lúc châm trà không cẩn thận làm đổ nước tràvào tay Nhan quý phi, đúng lúc bắt giữ cổ tay nàng. Tuy rằng cổ tay nàng khôngthấy bớt, nhưng cũng ở vị trí đó lại có một vết bỏng.

Hắn không tin thế gian có chuyện khéo như vậy, hai người khác nhau nhưng lại cóấn ký ở chỗ giống nhau, chẳng qua một người là vết bớt, một người là vết bỏng.

Điều này cho thấy ý gì?

Trong hoàng cung người đến người đi, con cháu hoàng thất và triều thần tiến đếnhướng Hoàng thượng thỉnh an nối liền không dứt, Nhan Nhược Tranh thân là quý phicũng vội vội vàng vàng ứng phó không ngừng. Thật vất vả chờ đến ngày thứ ba đầunăm, hoàng thượng vì biên quan phái tới mật báo khẩn cấp cần xử lý mà tạm rờiNhan quý phi, Hoàng Phủ Kỳ liền tìm cớ có việc thỉnh giáo quý phi nương nương,gặp mặt một lần với Nhan Nhược Tranh rõ ràng đang cố ý trốn tránh hắn.

So với Hoàng Phủ Tuyệt nhiều lần cố ý thử, tính tình Hoàng Phủ Kỳ càng bộc trựchơn, nội tâm hắn muốn biết chân tướng, vừa nhìn thấy nàng liền gọn gàng dứtkhoát nói: “Ta biết nàng chính là Nạp Lan Trinh Trinh.”

Sau khi làm rất nhiều phỏng đoán, hắn có thể khẳng định năm đó Nạp Lan TrinhTrinh vẫn chưa chết ở dưới vách núi.

Tuy rằng hắn không thể giải thích, cũng không hiểu dung mạo và thanh âm củanàng tại sao lại biến đổi lớn như vậy, nhưng trên đời này có nhiều cao thủ dịchdung (thayđổi hình dạng), có lẽ gương mặt xem ra khôngmỹ lệ của nàng chỉ là thủ pháp cố ý lừa gạt người khác.

Nhan Nhược Tranh nghe xong lời chấp bất bất ngờ của hắn..., toàn thân run mạnh,đôi mắt nàng mở lại nhắm, nhắm lại mở, bị câu hỏi thẳng của hắn làm nàng bốirối không biết làm sao.

Vốn từ đầu nàng nghĩ mình sẽ ở Toả Thu cung, không muốn tuân theo ý tứ củaHoàng Phủ Tuyệt, nhưng hắn dùng hết mọi thủ đoạn, quấn quít nàng, uy hiếp nàng,bất đắc dĩ nàng đành phải chuyển đến Phượng Tịch cung.

Mặc dù đa số thời gian nàng được Hoàng Phủ Tuyệt gọi đến Thái Hoà cung trênlong sàng cùng đế vương làm chuyện mây mưa, nhưng ban ngày nàng vẫn như cũ dựatheo quy củ trong cung ở Phượng Tịch cung xử lý chuyện lớn nhỏ.

Lúc này đang buổi sáng, thái giám cung nữ phụ trách quét tước ở Phượng Tịchcung đều bị Hoàng Phủ Kỳ đuổi đi ra ngoài, đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ.Kinh ngạc một lát, nàng rất nhanh liền khôi phục lý trí, đối mặt với khuôn mặttuấn tú chắc chắn của hắn, nàng mỉm cười, thần sắc tự nhiên không nhanh khôngchậm nói: “Lục vương có phải hồ đồ rồi hay không? Theo ta được biết, năm đóThái Tử Phi Nạp Lan Trinh Trinh, đã qua đời trên đường chạy trốn vài nămtrước.”

Hoàng Phủ Kỳ hiển nhiên không có ý định chấp nhận câu trả lời của nàng, từngbước ép sát nàng, “Ta không biết ngươi vì sao phải phủ nhận chuyện thật chất làNạp Lan Trinh Trinh, nhưng mong ngươi không nên vũ nhục giá trị tồn tại củanàng trong lòng ta.” Tạm thời ngưng, hắn lại mở miệng, “Trinh Trinh mặc dù chỉ làmột nữ lưu nhưng trên người nàng lại có ngạo khí ngay cả nam nhân cũng khôngbắt kịp, cho dù năm đó nàng hại Hoàng Phủ Tuyệt thân trúng Phá Hồn cổ mạnghuyền một đường, nhưng nàng cũng không phải loại người vì sự sống chết của bảnthân mà bỏ trốn mất dạng...” Dứt lời, hắn còn lại đánh giá từng sắc thái biểucảm trên mặt nàng, giống như muốn tìm ra manh mối.

Nhan Nhược Tranh bị ánh mắt soi xét của hắn nhìn chằm chằm, sau một lúc lâunàng trấn định đáp lại, “Không nói đến ta có đúng là Nạp Lan Trinh Trinh haykhông, cho dù đó là sự thật, vậy Lục vương muốn như thế nào?”

Không để ý tới sắc mặt nháy mắt âm trầm của Lục vương, nàng cũng đi thẳng vềphía trước, giữa hai người chỉ còn một bước ngắn.

“Lục vương đừng quên, cho dù là Nạp Lan Trinh Trinh trước kia, hay là NhanNhược Tranh hôm nay, đều là thê tử của Hoàng Phủ Tuyệt, không có bất cứ quan hệnào với Lục vương. Cho nên cho dù người chứng minh được điều gì, đối với ngườiđược lợi ích gì?”

Thân mình Hoàng Phủ Kỳ cứng đờ, lời này của nàng không thể nghi ngờ là một sựđả kích tàn khốc nhất đối với hắn.

Cho dù lúc trước hắn vì Nạp Lan Trinh Trinh trả giá lớn như thế nào, đều khôngthể thay đổi được sự thật nàng căn bản không yêu hắn.

Hắn hận phụ hoàng bất công, hận mẫu phi vô năng, hận Hoàng Phủ Tuyệt không để ýthân tình ruột thịt, càng hận lão thiên gia là không công bằng, nhưng lại khôngthể hận người hắn yêu thương nhất. Trong cuộc chiến tranh vì tình yêu này, nàngcho tới bây giờ cũng không đặt hắn vào vị trí có thể cạnh tranh.

Cho dù hắn tự nhận đã vì nàng trả giá tất cả, nhưng ở trong mắt nàng, nhữngđiều đó là lỗi lầm, là trói buộc, giống như đó là nguyên nhân gây ra thống khổcủa nàng kiếp này.

Nhớ rõ năm đó Hoàng Phủ Tuyệt thân trúng Phá Hồn cổ, sau khi Nạp Lan TrinhTrinh biết được mình chính là kẻ chủ mưu trận nghịch hoàng án này thì từngtuyệt vọng nói với hắn: “Trừ cha ta thì ta coi huynh là người thân nhất trênđời này, vì sao huynh lại dùng cách này để hủy diệt hạnh phúc thuộc về ta?

“Miệng huynh nói tất cả đều là vì ta, nhưng huynh lại dùng hai tay của mình kéota vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Hoàng Phủ Kỳ, huynh không biết yêu, khôngxứng yêu, huynh chỉ đang dùng phương pháp ngây thơ buồn cười nhất, để phát tiếthận thù cá nhân trong lòng huynh mà thôi!”

Lời nói năm đó của nàng, cho dù qua bao nhiêu năm, hắn như trước rõ ràng khắctrong tâm khảm. Cho dù mỗi lần nhớ tới đều làm hắn sinh lòng đau đớn, phẫn hậnkhó giải, nhưng đối với chỉ trích cùng oán hận năm đó của nàng, hắn lại khôngphản bác được, không thể phản bác.

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, như ma chú không bao giờ giải được, đứng ởtrước mặt nữ nhân bị hắn hoài nghi là Nạp Lan Trinh Trinh, trí nhớ làm hắn đauđớn trong nội tâm, hắn cảm giác mình tựa như một thằng hề, dùng hết mọi phươngpháp là muốn chứng minh cái gì, nhưng đến cuối cùng, lại chỉ thấy mình ngu xuẩnbuồn cười đến cỡ nào.

Đúng vậy, cho dù hắn chứng minh sự thật như hắn dự đoán, thì có thể thay đổiđiều gì?

Cho dù là Nạp Lan Trinh Trinh hay là Nhan Nhược Tranh, thì đều là thê tử danhchính ngôn thuận của Hoàng Phủ Tuyệt, từ đầu đến giờ, hắn chỉ là phối hợp diễnchuyện thực, sẽ không vì khả năng gì mà thay đổi...

Đột nhiên, hắn tự giễu cười cười, giống nhau đang cười ông trời lường gạt, cũnggiống như đang cười mình không biết tự lượng sức mình.

Sau khi Hoàng Phủ Kỳ lảo đảo tiêu sái ra khỏi Phượng Tịch cung, dang vẻ NhanNhược Tranh đang giả vờ lạnh lùng rốt cục bởi vì nhìn đến bóng dáng tiêu điềukia mà bị sụp đổ hoàn toàn.

Trước đây, hắn là ánh mặt trời trong sinh mệnh nàng, yêu thương cùng che chởnhư huynh trưởng trong trí nhớ lúc nhỏ làm cho nàng ấm áp và hạnh phúc.

Nếu như không có trận nghịch hoàng án năm đó, hắn vẫn được nàng xem là ngườithân nhất còn sót lại trên đời này. Loại ỷ lại này cho dù không quan hệ vớitình yêu nhưng ở trong nội tâm nàng cung rất trân quý.

Nhưng, sau khi hắn tự tay hủy đi sự cân bằng này, nàng chỉ có thể dùng phươngthức tàn nhẫn nhất cự tuyệt hắn.

Nhan Nhược Tranh vạn bất đắc dĩ nghĩ đến ép Hoàng Phủ Kỳ để có thể đổi lại cuộcsống gió êm sóng lặng, nhưng nàng trăm triệu lần thật không ngờ, hành động vôtâm lần này của Hoàng Phủ Kỳ, lại gây cho cuộc sống của nàng tai nạn huỷdiệt...

***

Nếu không phải Lệ Mai đột nhiên trang điểm xinh đẹp xuất hiện ở điện Ngự thưphòng, Hoàng Phủ Tuyệt cơ hồ sắp quên mất nữ nhân này.

Theo lý thuyết, dựa theo lễ nghi chế độ, thân là hoàng thượng Hoàng Phủ Tuyệtcho dù muốn lạnh nhạt những nữ nhân hậu cung kia thế nào, hàng tháng cũng phảibỏ ra thời gian vài ngày cho các phi tử mong muốn sinh quý tử này có cơ hội gầngũi.

Nhưng từ sau khi Nhan Nhược Tranh giống Nạp Lan Trinh Trinh xuất hiện, hắn đãlâu chưa từng bước vào hậu cung nửa bước.

Đãi ngộ không công bằng rõ ràng như vậy, cho dù hắn không nghe thấy oán giậnthì thầm gì, cũng được rất nhiều người lén cực kỳ bất mãn.

Nhưng vậy thì sao nào? Hắn là hoàng thượng, nếu như ngay cả những nữ nhân hậucung kia đều muốn nắm giữ hắn, hắn làm hoàng thượng còn có ý nghĩa gì?

Cho nên cho dù trên đầu có vô số tổ tông gia pháp còn đang đè nặng hắn, hắn vẫnnhư cũ làm theo ý mình muốn.

Nhưng mà, hành vi hắn tự sủng Nhan quý phi, quả thật làm các phi tử hậu cunggia tăng bất mãn hàng ngày, trong đó Lệ Mai vốn lòng tràn đầy oán hận với NhanNhược Tranh lại càng bất bình.

Hoàng Phủ Tuyệt thấy nàng, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới vàobuổi chiều ngày thứ ba đầu năm nàng sẽ lấy danh nghĩa tự tay tặng lễ cho hoàngthượng, công khai đến tìm mình.

Phụ thân của Lệ Mai ở trong triều làm quan tam phẩm, nhậm chức Lại bộ, so vớinhững phi tử khác trong hậu cung, bối cảnh gia thế có thể nói là hùng hậu. Đầunăm vừa qua khỏi không mấy ngày, Lệ gia liền phái người đưa tới rất nhiều hảisản quý giá vào cung, cho Lệ quý nhân làm lễ vật.

Từ sau khi đệ đệ Lệ Mai chết thảm ở Hình bộ đại lao, Lệ gia đều nghĩ toàn bộ hivọng ký thác trên người nàng, mà hải sản quý báu này là Lệ phụ tìm kiếm mộtphen công phu sưu tập, đưa vào trong cung, mục đích cũng là muốn nữ nhi dùngcái này lấy lòng hoàng thượng, đánh bại Nhan Nhược Tranh nay đang được sủng ái,vừa mới đoạt được vị trí đứng đầu hậu cung.

Nếu là từ trước, Lệ Mai có lẽ sẽ cảm thấy cử động lần này của phụ thân căn bảnlà si tâm vọng tưởng, nhưng từ sau khi nàng thu được tin tức thám tử hồi báo,trong lòng lại nảy lên hi vọng, tâm tình lo lắng nhiều ngày được tin tức nàyrộng mở sáng láng.

Sau khi gặp hoàng thượng, nàng tránh không được trước hỏi han ân cần, lo lắngLong thể một chút, mới thuận tiện đưa hải sản hoàng thượng thích ăn do phụ thânđặc biệt đưa tới dâng lên từng thứ, trong lời nói vẫn không quên hướng Hoàngthượng tranh công, nói những điều này là do Lệ gia tâm ý, hi vọng hoàng thượngcó thể vui lòng nhận cho.

Hoàng Phủ Tuyệt cũng sẽ không vì mấy phần hải sản mà vui mừng, nhưng nếu nàngđẩy lấy khuôn mặt tươi cười trình diễn phấn khích như vậy, hắn này làm ThiênTử, tự nhiên cũng không thể so kém hơn.

“Lệ quý nhân cố tình rồi, trẫm cảm giác rất vui mừng. Trẫm sẽ nhớ kỹ lời nóicủa Lệ quý nhân..., chú ý thân thể mình.”

“Hoàng thượng ngày thường công vụ bề bộn, ăn nhiều thứ nuôi thân bổ thể mộtchút, sống lâu trăm tuổi mới có thể giúp Đại Doanh ta phồn vinh phú cường.” Saumột phen ứng đối khách sáo, nàng mới thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, ravẻ do dự nói: “Hoàng thượng, có chuyện, nô tì không biết có nên nói haykhông...”

Bình thường lấy lời như vậy làm mở đầu, đều là cố ý hấp dẫn đối phương tiếp tụchỏi tiếp.

Hoàng Phủ Tuyệt nhướng lông mày, đáy lòng phát lên vài phần cảnh giác, hắn cố ýkhông mở miệng, chỉ cười liếc nhìn nữ nhân ý định muốn khiến cho mình chú ý.

Thấy hắn không có ý hỏi tiếp, trong lòng Lệ Mai không khỏi nổi lên một chútthất vọng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nếu nàng không nói, nhất định sẽ bỏ lỡcơ hội có thể xoay chuyển tình thế.

Vì thế nàng tiến sát vào người Hoàng Phủ Tuyệt thêm vài bước, thần thần bí bílộ ra, “Nghe nói gần đây Lục vương cực kỳ thường xuyên lui tới với Nhan quýphi, buổi sáng ngày hôm nay, còn có người tận mắt thấy Lục vương từ trong cungNhan quý phi đi ra...”

Lời này của nàng chỉ mới mở đầu, trên mặt vốn đạm mạc của Hoàng Phủ Tuyệt liềnnổi lên vẻ lạnh lẽo.

Lệ Mai thấy đáy lòng vui lên, biết hắn đang tức giận, nhanh chóng nói: “Lụcvương mặc dù là thủ túc của hoàng thượng, nhưng năm đó người nào cũng biết Lụcvương đối với Thái Tử Phi Nạp Lan Trinh Trinh mưu đồ gây rối. Nay hắn đượchoàng thượng ân chuẩn quay về kinh, chẳng những không biết cảm kích, ngược lạicòn đối Nhan quý phi hoàng thượng sủng ái sinh ra tâm tư khác thường...”

Nàng cố ý ngừng lại, cho Hoàng Phủ Tuyệt không gian tưởng tượng, mới lại tiếptục nói: “A! Lục vương thật không biết tốt xấu, hoàng thượng thích Nạp LanTrinh Trinh, hắn tranh giành; hoàng thượng thích Nhan quý phi, hắn cũng muốntranh, ai nấy đều thấy được, ánh mắt Lục vương nhìn chằm chằm Nhan quý phi ởhoàng yến có bao nhiêu nhiệt... Năm đó hắn có thể vì Nạp Lan Trinh Trinh khởixướng nghịch hoàng án, không biết về sau có thể cũng vì Nhan quý phi gây nhiễuloạn gì hay không...” Lời kế tiếp của nàng chưa nói ra khỏi miệng, đã bị HoàngPhủ Tuyệt lạnh lùng trừng mắt liếc.

Đáy lòng nàng có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới tin tức thám tử báo về, chứngminh Nhan Nhược Tranh rất có thể chính là Nạp Lan Trinh Trinh năm đó chưa chếtthì nàng đã quyết định bí quá hoá liều, đánh bạc tương lai vận mệnh của mình.

Theo nàng biết, tuy Hoàng Phủ Tuyệt yêu Nạp Lan Trinh Trinh sâu đậm, nhưng hắncũng hận người đàn bà kia rất sâu, mà bây giờ Lục vương Hoàng Phủ Kỳ lại bịtriệu hồi cung, vấn đề tình cảm rối rắm của ba người năm đó lại nổi lên, mặc kệNạp Lan Trinh Trinh ở trong lòng Hoàng Phủ Tuyệt giữ lấy mấy phần địa vị, nămđó chuyện kẻ khả nghi hại chết hắn cũng là thiên chân vạn xác.

Vì mặt mũi tổ tông cũng vì tôn nghiêm đế vương, nàng tin tưởng một khi chuyệnNhan Nhược Tranh chính là Nạp Lan Trinh Trinh được chứng thực, đối phương tấtsẽ phải chịu triều đình phán tội, hoàng thượng trách phạt, cho nên nàng mới mộtmình tới nhắc tỉnh hoàng thượng.

Vô luận hiện tại hắn có phát hiện ra thân phận đích thực của Nhan Nhược Tranhhay không, chỉ cần hắn bắt đầu hoài nghi, như vậy địa vị trong cung của NhanNhược Tranh cũng khó giữ được.

E sợ đối với ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng lớn mật còn nói: “Năm đó mọi ngườiở triều làm quan đều biết, sau khi Nạp Lan Trinh Trinh gả cho hoàng thượng vẫncòn là thái tử, trong thời gian bảy tháng liền sinh hạ Lân nhi, tuy rằng rấtnhiều người ở mặt ngoài không dám nói gì, nhưng bí mật đã có rất nhiều ngườiđoán, thân thế tiểu thái tử có lẽ không có đơn giản như vậy ——”

“Ba” một tiếng giòn vang, Hoàng Phủ Tuyệt nhẫn nại lâu ngày rốt cuộc nghe khôngvô nữa, trở tay một cái tát thật mạnh, cắt đứt lời nói kế tiếp của Lệ Mai.

“Hoàng thượng...” Nàng không thể tin được ôm hai má đau đớn của mình, khônghiểu hoàng thượng vừa mới còn một bộ biểu tình "Tùy ngươi nói, trẫm đangnghe”, vì sao đột nhiên trở nên vẻ mặt lãnh khốc, thậm chí nhẫn tâm đánh nàng?!

Hắn lạnh lùng nhìn sắc mặt rõ ràng châm ngòi ly gián của nàng, lộ ra tươi cườicực kỳ âm hiểm mà khủng bố.

“Nếu ngươi có thể tuân thủ bổn phận, quy củ ở phía sau cung, trẫm có lẽ còn cóthể niệm vài năm tình cảm vợ chồng, cho ngươi tuổi già áo cơm không phải lo,địa vị vinh hoa. Đáng tiếc là...” Hắn lắc đầu thở dài, giống như cực kỳ thấtvọng đối với nàng. "Ngươi đã muốn trở thành tù nhân như vậy, trẫm chỉ cóthể nghe theo tâm nguyện của ngươi, thực hiện mục đích của ngươi. Người đâu!”

Rất nhanh, thị vệ canh giữ ở phía ngoài liền xuất hiện ở trong điện.

Hoàng Phủ Tuyệt lạnh lùng nhìn sắc mặt dần dần phát xanh của nàng, lãnh đạmnói: “Lệ quý nhân phỏng đoán lòng quân, gây xích mích thị phi, ngay hôm nay thuhồi thân phận quý nhân, xuống làm thứ dân, nhốt lãnh cung. Phục mệnh!”

Lệ Mai trợn mắt há hốc mồm, tâm lạnh nửa phần, trăm triệu lần không nghĩ tới sựtình sẽ diễn biến đến tình trạng như vậy, nàng lập tức khóc to oan uổng, cầuhoàng thượng khai ân, tha nàng một lần.

Chính là kết cục thảm thiết nàng chữa tốt thành xấu, đã không có người có thểcứu được nàng.

Từ thanh âm khóc rống dần dần đi xa của nàng, Hoàng Phủ Tuyệt chậm rãi lâm vàosuy nghĩ của mình. Tuy rằng phỉ báng của Lệ Mai truyền vào tai hắn giống nhưlời phế thải, nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận năm đó Nạp Lan Trinh Trinh thậtlà sau khi gả cho hắn bảy tháng, liền sinh ra Hoàng Phủ Ngọc hiện tại.

Từ từ nhớ lại, nếu khi đó chính mình không có năn nỉ phụ hoàng đem thiên kimnhà Tể tướng nạp làm Thái Tử Phi, như vậy ngày hôm nay, vị hôn phu của Nạp LanTrinh Trinh có phải sẽ là Hoàng Phủ Kỳ hận mình tận xương tủy hay không?

***

Bất quá, không đợi tin tức Lệ quý nhân bị đuổi vào lãnh cung truyền khắp hoàngcung, thì tiểu thái tử lại vì làm sai chuyện, mà chịu khổ hoàng thượng phạtroi.

Sự tình xảy ra thập phần đột nhiên.

Nghe Lệ Mai nói xong, Hoàng Phủ Tuyệt giống như có rễ đâm nghẹn ở cổ họng,không cách nào bình tĩnh quên đi chuyện này. Biết rõ khi đó Nạp Lan Trinh Trinhthể chất gầy yếu, sau khi mang thai lại vì làm lụng vất vả công việc lớn nhỏtrong điện thái tử mà thân thể mệt mỏi, mới sinh non đứa nhỏ nhưng sự tình rấtbình thường nhưng chỉ sợ lại hướng suy nghĩ của người khác vào chỗ sâu xa hơn.

Cho dù ở trong lòng hắn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của nàng, nhưng khi hắnnghĩ đến hoàng đệ lại vì nàng không tiếc phạm phải tội lớn ngập trời thì tronglòng vẫn là sinh ra vài phần không vui.

Đương nhiên nếu hoàng thượng không thích ai, thì người đó sẽ gặp hoạ, tỷ nhưHoàng Phủ Ngọc ở thái tử điện cùng tiểu thái giám chơi đến cực kỳ cao hứng, cứnhư vậy vừa vặn bị giận chó đánh mèo.

Thật vất vả, quan hệ mèo vờn chuột giữa phụ tử bọn họ, được Nhan Nhược Tranh cốgắng cải thiện, biến thành phụ từ tử hiếu, một nhà ấm áp.

Cho dù ở trong trí nhớ Hoàng Phủ Ngọc, phụ hoàng từng có thời gian rất dàikhông thích chính mình, nhưng sau mùa hè năm trước, cậu cũng đã rõ ràng cảmgiác được yêu thương của phụ hoàng đối với mình.

Khi cậu liên tiếp làm nũng lấy lòng, tùy ý khoe mẽ, phụ hoàng thậm chí cũng bắtđầu giống phụ thân dân chúng bình thường, thỉnh thoảng sẽ ôm cậu ngồi ở đầugối, còn nghiêm túc mà hiền lành dạy cậu một ít tri thức đạo lý.

Cho nên, khi cậu bị tuyên đến ngự thư phòng kiến giá thì cũng không ý thức đượcnguy cơ gì sắp đến, cho đến khi phụ hoàng không hiểu sao phát cáu, buộc cậuthừa nhận mình có làm sai, nếu không thừa nhận sẽ phạm vào trọng tội đại nghịchbất đạo thì cậu rất giận nên đã xảy ra tranh chấp nhỏ với phụ hoàng.

Nếu là trước kia, cho dù phụ hoàng giận dữ, nhiều nhất cũng chỉ phạt cậu chépsách viết chữ, nghiêm trọng nữa phạt cậu quỳ xuống đất, nhưng hôm nay, phụhoàng đang tức giận nên đã tự mình đánh cậu mấy roi.

Dù sao chỉ là đứa nhỏ vừa tròn bảy tuổi, trong hoàng cung được nuông chiều từbé, đừng nói là bị đánh, cho dù là bị thương đầu ngón tay, đó cũng là chuyệnthật lớn.

Tuy nói trúc bản kia so với đình trượng mỗi người trong cung sợ hãi không biếtthật nhỏ gấp bao nhiêu lần, nhưng sau khi bị đánh liên tục mười cái, cái môngnhỏ của Hoàng Phủ Ngọc vẫn là sưng đỏ không chịu nổi, rất đáng thương.

Biết được tin tức này, Nhan Nhược Tranh chạy vội tới điện thái tử, khi nàngnhìn thấy vết sưng lớn nhỏ trên cái mông của nhi tử, cùng với vẻ uỷ khuất trêngương mặt xinh đẹp của tiểu tử kia, đáy lòng lập tức nổi lên một trận chua xót.

Nghĩ đến mình không thể lấy thân phận mẫu thân mà chăm sóc nhi tử, nghĩ đến bởivì năm đó chính biến, hại nhi tử bị phụ hoàng cậu chán ghét, nàng không nhịnđược nước mắt chua xót trong lòng.

Nàng ôm nhi tử bị đánh vào trong ngực, một lần lại một lần an ủi nhẹ dỗ dành,hận không thể hứa hẹn chỉ cần nàng còn ở đây ngày nào, thì cậu sẽ không chịukhổ nữa.

Phát hiện vẻ mặt bi thương lại kích động của xấu nương, Hoàng Phủ Ngọc thấythế, nhịn không được bắt đầu lo lắng mình có phải làm nũng quá mức hay không?

Tuy rằng mông cậu đã bị đánh mấy roi trúc, nhưng phụ hoàng dù sao cũng là phụthân của cậu, cho dù tức giận thế nào, xuống tay cũng sẽ không quá nặng.

Mười roi trúc đánh xuống, chút đau là không tránh được, vết thương trên cáimông xem ra dọa người, nhưng từ lúc cung nữ xức thuốc cho cậu, lại cho cậu uốngxong vài chén thuốc giảm đau tan máu bầm, thì không còn đau đớn như vậy, sở dĩgiả đáng thương khóc lóc kể nể, chỉ là muốn mượn cơ hội lấy được sự chú ý củaxấu nương đối với cậu.

Gần đây bởi vì lễ mừng năm mới, mỗi ngày xấu nương vội vội vàng vàng, làm hạicậu đều không có thời gian làm nũng ở trong lòng của nàng, nghe nàng kể chuyệnxưa cho mình.

Ngay cả tiểu cẩu, cậu và xấu nương cùng nhau nuôi, trước đó không lâu tiểu cẩuđã sinh, xấu nương vốn đáp ứng cùng nhau chúc mừng với cậu, cũng bởi vì chuyệngần đây càng ngày càng nhiều mà cho cậu “leo cây”.

Mỗi lần cậu chủ động đến Phượng Tịch cung tìm xấu nương, cũng đều gặp được phụhoàng ở đó, sau đó nhất định phải chăm chú lắng nghe phụ hoàng răn dạy, như lànam nhi chí tại bốn phương, đừng suốt ngày hướng trong lòng nữ nhân, đã lớn nhưvậy còn không tiền đồ...

Trong tình huống đã lâu không được xấu nương chú ý, cậu mới muốn thừa dịp bịđánh lần này, quyết định dùng sức làm nũng khiến nàng ở cùng mình vài ngày.

Nhưng cậu không nghĩ tới xấu nương tới thái tử điện rồi, nhìn thấy bộ dáng cậucố ý giả vờ đáng thương thì nước mắt cứ như vậy rớt xuống.

Tuy rằng hi vọng xấu nương có thể chú ý, yêu thương mình hơn, nhưng cậu khôngmuốn chọc nàng khóc, thấy nàng thương tâm khổ sở vì mình, cậu cũng bất chấpsưng đau trên mông nhỏ, bò dậy cọ vào trong ngực của nàng, bắt đầu an ủi nàng.

“Không đau, Ngọc nhi tuyệt không đau. Xấu nương người đừng khóc, người khócnữa, Ngọc nhi cũng muốn cùng khóc với người...”

Chỉ chốc lát, Hoàng Phủ Tuyệt tự tay đánh mông nhi tử mấy cái, rất nhanh cảmthấy ảo não cùng đau lòng đi vào thái tử điện thì nhìn thấy là hình ảnh mẫu tửhai người ôm vào nhau khóc lớn.

Nhìn Nhan Nhược Tranh rơi nước mắt vì tiểu tử đó, mà tiểu tử đó còn khoe mã giảủy khuất núp ở trong ngực nàng, ghen tị tiềm tàng trong lòng hắn, lại không lýtrí nổi lên.

Tuy rằng hắn đã cơ hồ xác định Nhan Nhược Tranh và Nạp Lan Trinh Trinh chính làcùng một người, cũng hiểu được nàng thương Ngọc nhi như vậy là vì nguyên nhânnàng chính là mẹ ruột của Ngọc nhi, nhưng nữ nhân mình yêu thích bị kẻ khácphái thân mật ôm ấp như vậy, khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Lúc này Hoàng Phủ Tuyệt, tâm tính giống như đứa nhỏ bốc đồng, biết rõ ghen rấtgiống con của mình, hắn cũng hoàn toàn nghĩ có điều gì là không thể.

Hắn mặt lạnh, chân bước vào điện thái tử, thái giám cung nữ hai bên gặp hoàngthượng tới, đều quỳ xuống vấn an, mà Hoàng Phủ Ngọc và Nhan Nhược Tranh nhìnthấy hắn: một người chu cái miệng nhỏ nhắn dễ thương, vẻ mặt không chào đón;một người thì oán hận dùng ánh mắt trừng hắn, trong ánh mắt đã tràn ngập chỉtrích.

Đối mặt với thái độ rõ ràng không chào đón hắn của hai người, Hoàng Phủ Tuyệtkhoanh hai tay, hừ lạnh một tiếng, “Thấy trẫm đến không quỳ xuống thỉnh an coinhư bỏ qua, các ngươi một lớn một nhỏ này lại còn dám cho trẫm xem thái độ đó?”

Nhan Nhược Tranh nghĩ đến việc hắn xuống tay đánh nhi tử, khẩu khí liền cực kìác liệt nói: “Chân thần thiếp mỏi nhừ rồi, sợ là chậm không thể thỉnh an ngài.”

Hoàng Phủ Ngọc vẫn vùi vào trong ngực nàng, chỉ vào mông vẫn sưng đỏ của mìnhnói: “Nhi thần bị phụ hoàng trách phạt, hiện tại cả người đều đau, cũng khôngthể thỉnh an phụ hoàng, mong rằng phụ hoàng thứ tội.”

Một lớn một nhỏ không có ý định để ý mặt mũi đương kim hoàng thượng, trong mắtngười ngoài tựa hồ có chút đại nghịch bất đạo, nhưng ở trong mắt Hoàng PhủTuyệt lại biến thành tình thú khác.

Tuy rằng lúc ấy hắn giận dữ đánh nhi tử mấy cái nhưng lực đạo xuống tay tuyệtkhông có như vẻ khoa trương ồn ào của nhi tử, bất quá tận mắt thấy vết thươngcó chút phô trương thanh thế, hắn vẫn nhịn không được có chút đau lòng.

Hắn đi tới, vươn tay muốn xoa xoa cái mông nhỏ thay nhi tử, ai ngờ lực đạo quánặng, làm Hoàng Phủ Ngọc phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.

Mắt thấy nhi tử bị bàn tay to của Hoàng Phủ Tuyệt xoa, hai mắt đẫm lệ giàngiụa, đáng thương, Nhan Nhược Tranh vội vàng che chở cậu vào trong ngực, cựtuyệt ý tứ không tốt của cha nhi tử.

Cuối cùng, tiểu tử kia rối cuộc ở dưới ánh mắt hơi cảnh cáo của phụ hoàng đànhphải thành thật, không có kiểu chết cũng phải quấn quít lấy xấu nương, nhuthuận cam đoan với nàng vết thương của mình thật sự một chút cũng không đau,xin nàng đừng giận phụ hoàng nữa, lúc đó Hoàng Phủ Tuyệt mới không trị nhi tửđáng thương nữa, mang nữ nhân đang giả bộ đau chân, cố ý tức giận với hắn xáchlên, rời khỏi thái tử điện.

Nhưng mới ra thái tử điện không bao lâu, nàng liền một phen kéo lấy ống tay áocủa hắn, sắc mặt khó coi, khẩu khí rất bất mãn hỏi: “Hoàng thượng đánh vào môngNgọc nhi, tất phải có nguyên nhân gì nói không ra lời chứ?”

Hắn nghe xong ngừng bước chân lại, cười liếc nàng một cái, “Tranh nhi cớ gì lạinói ra lời ấy?”

“Hay là hoàng thượng không muốn giải thích về chuyện hôm nay?” Không lâu trước,nàng nghe tin nói Lệ quý nhân chọc giận hoàng thượng, bị đuổi vào lãnh cung.Tin tức bất ngờ truyền đến này làm tất cả các phi tử ở hậu cung không hiểu rõvì sao, nhưng vốn dĩ nàng thông minh, không khó đoán ra nguyên nhân trong đókhẳng định có liên quan chặt chẽ với mình.

Đối mặt câu hỏi của nàng, hắn không đáp ngược lại cười, “Những lời này, trẫmcũng đang muốn nói với nàng.” Khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần tới gần nàng,làm nàng có chút trở tay không kịp. "Tranh nhi chẳng lẽ không muốn giảithích với trẫm cái gì sao?”

Nhìn ánh mắt tha thiết mà khát vọng của hắn, nàng theo bản năng lui về phíasau, “Hoàng thượng muốn nói đến cái gì?”

Hoàng Phủ Tuyệt nhìn thẳng nàng thật lâu sau, mới không ngừng nói ra những lờikhông làm cho người khác kinh ngạc đến sợ chết khiếp: “Trẫm điều tra rồi, ấu nữcủa Hồ Châu Thái Thú Nhan Nhược Tranh, bảy năm trước đã qua đời vì bệnh.” Khôngđể ý tới sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch, hắn tiếp tục cười nói: “Về chuyệnnày, trẫm đang chờ nàng giải thích tiếp.”

Một khoảng thật dài tĩnh lặng, cứ như vậy tràn ngập ra ở giữa hai người.

Chỉ chốc lát, Hoàng Phủ Tuyệt phá vỡ sự yên lặng, không ép nàng nữa mà chỉ thảnnhiên mở miệng, “Nếu bây giờ nàng không muốn nói, trẫm cũng sẽ không ép nàng,nhưng xin nàng nhớ kỹ, tính nhẫn nại của trẫm cực kỳ có hạn, nếu trước khi tínhnhẫn nại của trẫm hết, vẫn không nghe được lời giải thích của nàng, hậu quả thếnào, cũng không phải là một mình nàng có thể gánh vác được...”

Nghi thức tế tổ lớn ba năm một lần của Doanh quốc, cuối cùng hôm nay cũng đượccử hành long trọng.

Từ lúc hoàng thượng dẫn đầu văn võ bá quan cùng với chúng Tần phi, đi vào TháiMiếu tổ chức đại điển tế tổ. Trong Thái Miếu trưng bày bài vị của lịch đại tổtông hoàng thất Doanh quốc, hai bên đại điện có mười hai điện thờ phụ, điện thờphụ phía đông thờ phụng bài vị của hoàng tộc có công các triều đại, điện thờphụ phía tây thì thờ phụng bài vị của thần tử có công.

Theo lệ thường, hôm tế tổ Lễ bộ đại thần trước hết tuyên đọc tế văn, tuy rằngtế văn vừa dài, vừa liên miên bất tận, nhưng trong không khí trang nghiêm ngoạitrừ hoàng thượng ra, tất cả mọi người phải quỳ trên mặt đất im lặng nghe, nếuai có gan lên tiếng phá hư nghi thức tế tổ, sẽ bị tru di cửu tộc.

Đương nhiên, bá quan văn võ quỳ gối trước bài vị, ngoài mặt ra vẻ cung kínhhướng thần hoặc hoàng thượng nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng chỉ cóchính bọn họ biết.

Chẳng hạn mấy tháng trước, nhi tử của Lại bộ Thượng Thư Danh Viễn chỉ vì đùagiỡn tân hôn nương tử của Tiểu Hầu gia Vệ phủ bị giam vào Hình bộ, chịu khôngnổi trọng hình ép hỏi mà cắn lưỡi tự sát, không nghĩ tới sau đó không lâu, nữnhi duy nhất Lệ Mai lại vì làm hoàng thượng tức giận mà bị nhốt lãnh cung, mọingười ai cũng kinh ngạc, lén nghị luận.

May mắn hoàng thượng không có trách phạt Thượng Thư về tội dạy nữ nhi khôngnghiêm, nếu không trăm năm cơ nghiệp của Lệ gia, sợ rằng cũng phải trở thànhmột nét bút hỏng trong lịch sử văn chương, từ nay về sau ở hoàn toàn biến mấttrong triều đình Doanh quốc.

Trải qua việc này, mặc dù Lệ Danh Viễn rất tức giận với hành động của hoàngthượng, nhưng cũng không dám vì nữ nhi cầu tình. Thần tử khác nhìn như giữ imlặng, nhưng thật ra lại ngầm vui sướng khi có người gặp họa lần này. Dù sao mấtmột đối thủ cạnh tranh, con đường trước mặt mọi người cũng giảm được một trởngại.

Tâm tư của các đại thần, hoàng thượng Hoàng Phủ Tuyệt không có hứng thú, cũnglười suy đoán, trong đầu hắn chỉ nghĩ chuyện đã nhiều ngày nay trong lòng phiềnchán không thôi.

Từ sau một câu nói toạc ra thân phận thực sự Nhan Nhược Tranh không phải là ấunữ của Hồ Châu Thái Thú Nhan Thanh của hắn, hai ngày này, hắn thủy chung rấtnhẫn nại đợi nàng tới giải thích chân tướng việc này với. Nhưng từ mùng ba đợiđến mùng bốn, lại từ mùng bốn đến tế tổ đầu năm, nữ nhân kia vẫn không có ýhướng hắn mở miệng giải thích.

Sự chịu đựng của hắn bị nàng mài đến phá công, ngực chậm rãi tích tụ tức giậnkhó hiểu.

Nhớ tới thám tử hắn xếp vào bên người Lục vương Hoàng Phủ Kỳ từng hồi báo lại,ngày mùng ba, Lục vương xác thực một mình đi Phượng Tịch cung, đuổi cung nữ hầuhạ trong cung ra, một mình nói chuyện với Nhan quý phi, cơn tức của hắn càngtăng thêm.

Nội dung nói chuyện của bọn họ mặc dù không có gì mờ ám, nhưng mà khi thám tửnói cho hắn biết, quý phi cũng không ở trước mặt Lục vương phủ nhận mình là NạpLan Trinh Trinh thì lòng tự trọng luôn luôn cao ngạo của hắn nhất thời bị điểmkhông công bằng này làm tổn thương

Cho dù hắn vốn là hoàng đế tay nắm nhân quyền trong thiên hạ; cho dù hắn từngphái người tra ra năm đó Nạp Lan Trinh Trinh sở dĩ hại hắn trúng Phá Hồn cổ,hoàn toàn là một tay cha nàng và Hoàng Phủ Kỳ làm nên chứ không có liên quan gìvới nàng... Cho dù lòng dạ biết rõ rất nhiều chuyện, ở phương diện cảm tình,hắn vẫn như trước giống đứa trẻ thích tranh thủ tình cảm với người lớn, nhấtđịnh phải tranh giành đến vị trí quan trọng nhất trong lòng nàng.

Tuy rằng nữ nhân trong thiên hạ đều hy vọng được hắn thương yêu chiều chuộng,nhưng nếu như nữ nhân hắn yêu thương nhất khinh thường phần cảm tình này củahắn, hắn sẽ cảm thấy bản thân mình sống cực kỳ thất bại.

Hắn cũng rất rõ ràng tuyên bố với Nhan Nhược Tranh, chỉ cần nàng chịu chínhmiệng thừa nhận mình là Nạp Lan Trinh Trinh, chính miệng với hắn việc bị phảnbội từ đầu đến cuối năm đó, chính miệng nói cho hắn biết... Nàng còn yêu hắn,hắn có thể không tính đến hiềm khích trước kia bắt đầu lại với nàng một lầnnữa, cho nàng thân phận cùng địa vị nên có. Nhưng chờ mãi, nữ nhân kia lại thủychung không muốn mở miệng, điều này làm cho hắn không khỏi buồn bực.

Lễ bộ đại thần rốt cục tuyên đọc xong tế văn dài dòng, kế tiếp, liền đổi lạiHoàng Phủ Tuyệt thiên tử Doanh quốc đến trước bài vị tổ tông dập đầu dânghương.

Khi nghi thức tế tổ chuẩn bị kết thúc thì Hoàng Phủ Tuyệt cũng không có tuyênbố chấm dứt như năm rồi, mà là trên cao nhìn xuống mọi người đứng ở trước mặt,dùng ánh mắt kiêu căng nhìn quét qua mọi người, hạ ý chỉ làm văn võ cả triềukhiếp sợ —— trục xuất đương triều thái tử Hoàng Phủ Ngọc.

Lời này vừa mới ra miệng, toàn bộ Thái Miếu liền loạn thành một đoàn. Mọi ngườituy rằng sớm biết hoàng thượng từ sau khi Nạp Lan Trinh Trinh qua đời, đã khôngthích vị tiểu thái tử này, không lâu còn nghe nói tiểu thái tử vì phạm phảichuyện sai mà phải chịu khổ bị hoàng thượng phạt roi, nhưng... Làm sao có thểđột nhiên tuyên bố muốn phế thái tử chứ?

Có cựu thần đang muốn tiến lên để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng Nhan Nhược Tranh lạiđi trước một bước từ hàng ngũ Tần phi đi lên phía trước, nhìn chằm chằm namnhân cao cao tại thượng cách đó không xa.

“Tại sao hoàng thượng muốn trục xuất thái tử?”

Sau khi nàng hỏi ra này vấn đề, chúng thần đều ngừng thở, chờ hoàng thượng trảlời.

Đã thấy hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, lời nói ra khỏi miệng, so với biểutình giờ phút này của hắn còn tuyệt tình hơn.

“Bởi vì trẫm hoài nghi, thái tử thực sự không phải là con ruột của trẫm. Năm đóThái Tử Phi gả vào thái tử điện sau bảy tháng liền sinh hạ con nối dòng, chuyệnnày cho dù qua nhiều năm như vậy, vẫn là một bí mật không giải thích được ở đáylòng trẫm.”

“Cho nên trẫm quyết định, sau khi kết thúc nghi thức tế tổ, sẽ cùng Hoàng PhủNgọc lấy máu nghiệm thân, nếu chứng thật nó là con ruột của trẫm, vị trí tháitử tiếp tục giữ lại cho nó, nhưng nếu như nó thực sự không phải là con củatrẫm, trẫm sẽ sung quân nó đến Song Thạch, để nó trọn đời không thể bước vàokinh thành một bước.”

Sau khi Hoàng Phủ Tuyệt nói ra lời này, mọi người ở đây đều bị khiếp sợ, duychỉ có Nhan Nhược Tranh hơi giật mình đứng ở tại chỗ, giống như còn đang tiêuhóa những lời này.

Phản ứng của nàng giống như Hoàng Phủ Tuyệt đoán trong lòng, tuy rằng biết rõlàm như vậy sẽ thương tổn đến nàng, nhưng hắn không còn nghĩ được nhiều nhưvậy.

Vì chứng minh suy đoán trong lòng, hắn không thể không bức bách nàng như thế.Cho dù thủ đoạn quá mức tàn nhẫn nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắnkhông ngại đẩy con của mình vào hoàn cảnh xấu hổ.

Cho dù giờ phút này bộ dáng nàng tức giận đến run rẩy làm hắn sinh lòng thươngtiếc, nhưng trừ phi nàng chính mồm thừa nhận mình chính là Nạp Lan Trinh Trinh,nếu không hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Thấy nàng run đôi môi cánh hoa, sắc mặt chuyển trắng, Hoàng Phủ Tuyệt thở sâu,cứng rắn quyết tâm lại hạ xuống mãnh liệt.

“Năm đó tất cả mọi người biết quan hệ giữa Lục đệ của trẫm cùng Thái Tử Phikhông phải là ít, vì huyết mạch chính thống của hoàng thất, trẫm bất đắc dĩ mớira quyết định như vậy.” Dừng một chút, không để ý tới sắc mặt Hoàng Phủ Kỳ nháymắt trở nên khó coi, hắn lại độc ác nói: “Nếu năm đó người có ý đồ mưu phảnkia, nghĩ đến thông qua cách này để đoạt giang sơn của trẫm, trẫm há có thể dễdàng để người nào đó đắc ý...”

Ngụ ý chính là: nếu Hoàng Phủ Ngọc là đứa nhỏ năm đó Nạp Lan Trinh Trinh và HoàngPhủ Kỳ tư thông sinh ra, như vậy một ngày kia, Hoàng Phủ Ngọc kế thừa giang sơnĐại Doanh, người thắng sau cùng vẫn là người năm đó khởi xướng nghịch hoàng án.

Hoàng Phủ Kỳ bị lời nói này của huynh trưởng làm tức giận đến trán nổi gânxanh. Hoàng Phủ Tuyệt có thể vũ nhục hắn nhưng không thể dùng phương thức nàyvũ nhục Nạp Lan Trinh Trinh!

Trong lúc, Hoàng Phủ Kỳ tức giận đến mức muốn cùng hoàng huynh lý luận thìtrong điện truyền ra một tiếng kiều rống —— “Hoàng Phủ Tuyệt, ngươi hôn quân vôsỉ!”

Kèm theo "Ba” một tiếng giòn vang, một cái tát cùng một thời gian rơixuống trên khuôn mặt tuấn tú.

Nếu cái bạt tai này là tát ở trên mặt người khác, có lẽ không có người phátbiểu ý kiến, nhưng đó lại là của Nhan Nhược Tranh tát vào mặt đương triều ThiênTử ở trước mặt chúng đại thần, việc này đã có thể trở thành chuyện lớn kinhthiên động địa nhất thiên cổ từ trước tới nay.

Hoàng Phủ Tuyệt ngàn tính vạn tính, không tính đến kết cục chính mình đau khổbức bách, sẽ đổi lấy cái tát thật mạnh của Nhan Nhược Tranh. Hắn bụm mặt, khôngdám tin nhìn nữ nhân dám can đảm đánh hắn, vừa ảo não bị nàng chửi mình là hônquân, lại phẫn nộ nàng tát hắn một cái trước mặt nhiều người như vậy.

Hắn một cái bước xa tiến lên, một phen nắm cổ tay của nàng, giận trừng mắt nànglớn tiếng hỏi: “Ngươi đến cùng là Nạp Lan Trinh Trinh đúng hay không?”

Nhan Nhược Tranh kiêu căng ngẩng đầu trợn mắt với hắn, “Vì để có được đáp ánnày, mà chàng không từ thủ đoạn ngay cả con ruột mình cũng có thể vu tội nhưvậy sao?”

Hoàng Phủ Tuyệt nghe xong lạnh lùng cười nói: “Có phải là vu tội hay không,trẫm đang chờ đáp án của nàng.” Hắn từng bước bức nàng, không cho nàng tiếp tụctrốn tránh.

Liễu Thuận thấy thế, vội vội vàng vàng chạy tới, dập đầu quỳ gối trước mặthoàng thượng, lên tiếng cầu khẩn nói: “Hoàng thượng, xin hãy cân nhắc...”

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy Nhan Nhược Tranh lộ ra vẻ mặt cười lạnhquyết liệt sâu xa nói: “Cho dù qua nhiều năm như vậy, cá tính của chàng vẫnkhông thay đổi, vì đạt được mục đích, chàng có thể không từ thủ đoạn, bất kểhậu quả...”

Hoàng Phủ Tuyệt bởi vì lời nói của nàng mà nhíu mày.

Liễu Thuận quỳ trên mặt đất thấy thế vội vàng hô to "Đừng”, cũng liều mạnghướng Nhan Nhược Tranh lắc đầu, ý bảo nàng cái gì cũng đừng nói.

Hoàng Phủ Tuyệt nóng lòng biết đáp án, lúc này đã nghe không vào lời ngăn cảncủa Liễu Thuận, hắn chỉ muốn một đáp án, hắn muốn nàng chính mồm chứng thật suyđoán của mình.

Văn võ bá quan bên cạnh đã hoàn toàn choáng váng, bọn họ không hiểu, vì saohoàng thượng chỉ vào Nhan quý phi dung mạo bình thường kia, ép nàng thừa nhậnchính mình là Nạp Lan Trinh Trinh đã qua đời nhiều năm?

Mà Hoàng Phủ Kỳ cũng bị trường hợp như vậy làm hồ đồ, hơi giật mình đứng ở tạichỗ nhìn tình thế diễn biến.

Ở đây chỉ có một mình Nhan Nhược Tranh vẫn duy trì bình tĩnh, trên mặt độtnhiên toát ra vẻ thản nhiên như được giải thoát.

“Mặc kệ lúc trước cha ta đã làm chuyện có lỗi như thế nào với chàng, ông cũngđã nhận được sự trừng phạt đáng có, mà ta sau khi chàng trúng Phá Hồn cổ hônmê, cũng đã dùng những thứ quý giá nhất của mình đổi lại mạng cho chàng... Chodù Nạp Lan gia tội ác tày trời thế nào, trả nhiều năm như vậy, cũng đã đủ...”

Nói xong, nàng tiêu tan nở nụ cười nhìn mọi người, trong mắt đã tràn ngập tuyệtvọng chua xót.

Khi tầm mắt nàng tương giao với Hoàng Phủ Tuyệt đang nhìn chằm chằm nàng, nàngnhẹ giọng nói: “Chàng từng nói, nếu Nạp Lan Trinh Trinh không chết, chàng sẽđích thân giết nàng. Hiện tại, để ta giúp hoàn thành tâm nguyện này của chàngđi...”

“Thái Tử Phi, trăm ngàn lần không nên...”

Liễu Thuận hô to, Nhan Nhược Tranh dùng sức gật đầu, cao giọng thừa nhận nói:“Đúng vậy, ta chính là phản đồ thân giấu Phá Hồn cổ năm đó, suýt nữa khiếnchàng đánh mất ba hồn bảy vía bị mất mạng, Nạp Lan Trinh Trinh!”

Sau khi nàng thừa nhận thân phận thì chuyện thần kỳ đã xảy ra, dung mạo vốnbình thường của nàng trong nháy mắt biến đổi thật lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ đượcHoàng Phủ Tuyệt hoài niệm trong trí nhớ, cư nhiên từ trên khuôn mặt bình thườngnày chậm rãi đã biến trở về như lúc ban đầu.

Song khi dung nhan chân thật tâm tâm niệm niệm xuất hiện ở trước mắt mình,Hoàng Phủ Tuyệt còn không kịp gọi tên nàng, đã thấy nàng phun ra một ngụm máu,ngã về phía trước, ngất đi...

***

Hôm tế tổ, gương mặt bình thường của Nhan quý phi đột nhiên biến thành Thái TửPhi xinh đẹp như trước kia. Một màn này được văn võ bách quan Doanh quốc tậnmắt chứng kiến, đừng nói đến mọi người kinh ngạc không thôi, ngay cả Hoàng PhủTuyệt cũng bị hình ảnh này chấn kinh không biết làm sao.

Bất quá một khắc khi nàng ngất đi, hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại, vộivàng gọi đến tất cả thái y trong cung nhanh chóng ôm nàng trở về Thái Hoà cung.

Chúng Thái y phụng mệnh tới, sau khi xem mạch cho nàng, thì đều lắc đầu thởdài, đáp án cho hắn đều là người đã dầu hết đèn tắt, không thuốc nào chữa được.

Hoàng Phủ Tuyệt vừa kinh hoảng lại đau lòng không thôi, không biết sự tình tạisao phải đi đến mức này, càng nghi hoặc vì sao khi nàng chính mồm thừa nhậnmình là Nạp Lan Trinh Trinh, lại lập tức hôn mê bất tỉnh, cho đến khi LiễuThuận khóc nói ra truyền thuyết Hắc Sơn cùng sự tình từ đầu đến cuối ——

Nguyên nhân là năm đó Nạp Lan Trinh Trinh bị cha của mình Nạp Lan Khang cùngvới Lục vương Hoàng Phủ Kỳ tính kế, ở trong thủ cung sa mai phục Phá Hồn cổ,nàng cũng không biết. Tiên hoàng băng hà, đến khi Hoàng Phủ Tuyệt đột nhiênthân trúng Phá Hồn cổ tính mạng ngàn cân treo sợ tóc, nàng mới hiểu được chínhmình gián tiếp bị lợi dụng, thành công cụ mưu hại phu quân.

Mắt thấy Thái y không cứu chữa được, trong lòng nàng nghĩ thử một lần đem hivọng ký thác vào truyền thuyết Hắc Sơn có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngườiđời. Có nhân duyên, nàng thuận lợi tìm được Hắc Sơn, cũng hướng chủ nhân HắcSơn cầu xin phu quân Hoàng Phủ Tuyệt có thể hoàn hồn.

Vì thế, nàng dâng dung mạo của mình, sức khỏe và tuổi thọ làm điều kiện traođổi, ngày Hoàng Phủ Tuyệt sống lại, cũng chính là thời điểm nàng mất đi tất cả,nàng không thể lại lấy thân phận để tồn tại ở trên thế giới này.

Năm đó Liễu Thuận nhìn đến Thái Tử Phi mặc áo đen, vẻ mặt bi tuyệt đang cầm mộtcái hộp nhỏ quay về điện thái tử thì giật mình không thôi. Mà Thái Tử Phi cũngnói với hắn, nếu hắn không chịu giúp nàng bảo vệ bí mật này, một khi thân phậncủa nàng sáng tỏ, nàng sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.

Liễu Thuận không có lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

Rồi sau đó, Hoàng Phủ Tuyệt như gặp kỳ tích mà tỉnh lại, đồng thời, dung mạotuyệt lệ của Nạp Lan Trinh Trinh, liền nháy mắt thay đổi, trở thành một gươngmặt khác hoàn toàn xa lạ, hơn nữa từ đó về sau bệnh ngày càng nặng thêm.

Để tiếp tục ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Tuyệt, nàng cam nguyện nhận thân phận ấunữ Nhan gia mà Liễu Thuận an bài, thà rằng ở trong hậu cung to như vậy chịu khổsở nhiều năm, nhưng vẫn muốn tận mắt thấy hắn sống mạnh khỏe.

Những năm gần đây, nàng thấy nam nhân mình yêu nạp một đám nữ nhân vào hậucung, một mình ở tại Lệ viên đơn sơ, mỗi ngày nhìn nội viện hoàng cung hàng đêmxa xa.Trong lòng không phải chưa từng hận hay oán thán qua nhưng nàng cũng biếtđây là kết quả mình phải chịu, cho nên cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Cho dù Liễu Thuận lén chiếu cố nàng thêm, nhưng vì nàng và chủ nhân Hắc Sơntrao đổi điều kiện, mất đi sức khỏe. Cho nên trong mấy năm nay nàng vẫn sống,nhưng phải chịu các loại ốm đau tra tấn trôi qua cùng với khổ sở.

Sau khi Liễu Thuận nghẹn ngào kể đầu đuôi ngọn nguồn những nỗi khổ của Nạp LanTrinh Trinh vì Hoàng Phủ Tuyệt mà chịu nhiều năm như vậy, Hoàng Phủ Tuyệt trôngnom ở bên giường hai đêm không nhắm mắt, khó có thể kìm nén được nước mắt rơi.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chân tướng sự tình lại tàn nhẫn như vậy.

Hắn càng không có nghĩ tới, nữ nhân làm chính mình vừa yêu vừa hận nhiều nămnhưng lại mang nhiều chua xót như vậy.

Nguyên do từ đầu tới đuôi, nàng là người vô tội nhất. Qua nhiều năm như vậy,người nhận hết cực khổ, ủy khuất cùng tra tấn lại là nàng.

Khó trách chính mình mỗi lần hỏi Liễu Thuận, năm đó đạo sĩ cứu hắn hoàn hồn làngười ra sao. Đối phương dùng phương pháp gì cứu hắn trở về nhân thế thì LiễuThuận đều nói đạo sĩ kia không rõ lai lịch, tính cách quái dị, chưa bao giờ dámnói cho hắn biết sự thật. Đạo sĩ kia... Chính là Thái Tử Phi ngốc...

Nàng vì chính mình trả giá tất cả nhưng hắn - nam nhân luôn miệng nói thươngnàng, yêu nàng, lại tự tay đẩy nàng vào đao phủ Quỷ Môn quan!

Nhìn nữ nhân nằm ở trên giường không hề tức giận tuy chỉ còn lại có một hơicuối cùng, Hoàng Phủ Tuyệt mở hai tay mình ra kinh ngạc nhìn thật lâu, độtnhiên cười lạnh, nắm lấy một cây chủy thủ, hung hăng hướng lòng bàn tay vạchtới.

Khi máu tươi đỏ sẫm chảy ra, nhuộm đỏ hai tay của hắn thì Liễu Thuận ở một bênsợ tới mức nhào qua, giữ chặt hai tay đang không ngừng tự huỷ hoại của hắn, sốtruột hô to, “Hoàng thượng không nên a...”

Hoàng Phủ Tuyệt để máu tươi rơi xuống tùy ý, giống như không có cảm giác đau giữalòng bàn tay, thất hồn lạc phách nhìn khuôn mặt ngủ tuyệt mỹ trên long sàng.

“Trẫm tự tay đẩy nàng vào Quỷ Môn quan, đôi tay này đã tràn ngập tội ác, nếutội nó không thể tha thứ như vậy, trẫm giữ nó lại có ích lợi gì?”

Nếu hắn không chấp nhất truy cứu chân tướng của nàng, tất cả bi kịch cũng khôngxảy ra...

Liễu Thuận đau lòng nhìn bộ dáng bi thương của hoàng thượng, liều mạng hô lớnkêu Thái y lại đây.

Hắn biết Nạp Lan Trinh Trinh chính là mạng sống của hoàng thượng, cho dù hoàngthượng nghĩ mình bị phản bội mà oán hận nàng nhưng vẫn mong ngóng một ngày kỳtích sẽ xuất hiện, nàng sẽ sống lại. Chỉ cần nàng sống lại, mặc kệ nàng phạmphải bao nhiêu chuyện sai lầm, hoàng thượng đều sẽ tha thứ cho nàng.

Nhưng mà hoàng thượng lại không biết, nữ nhân mà hắn hận thấu xương đồng thờicũng yêu tận xương tủy, kỳ thật luôn luôn tại bên cạnh hắn.

***

Sau khi thân phận đích thực của Nhan Nhược Tranh bị vạch trần, trên dưới rấtnhanh lại láo loạn.

Ban đầu trên đại điển tế tổ, chuyện Hoàng Phủ Tuyệt từng khẩu dụ muốn trục xuấtHoàng Phủ Ngọc thái tử, sau lại không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Người thông minh cũng biết, hoàng thượng phế thái tử là giả, ép Nhan NhượcTranh thừa nhận nàng chính là Nạp Lan Trinh Trinh mới là thật.

Khi Nạp Lan Trinh Trinh hôn mê, Hoàng Phủ Tuyệt đã tuyên bố tạm dừng lâm triều,một lòng bảo vệ nàng.

Mà Hoàng Phủ Kỳ cũng không để ý thị vệ ngăn cản, dũng cảm xông vào Thái Hoàcung, gặp mặt hoàng huynh một lần.

Khi hắn nhìn thấy bộ dáng chán nản tiều tuỵ của huynh trưởng vốn bình thườngngang ngược càn rỡ, chất vấn cùng oán hận muốn nói nháy mắt tan thành mây khói.

Sau ngày đó, hắn từ Liễu Thuận biết được sự tình từ đầu đến cuối, trong lòngcực kì cảm khái.

Hắn tâm cơ tính toán tường tận, tranh giành nửa đời, chung quy chỉ là một vaidiễn bé nhỏ không đáng kể, vĩnh viễn cũng không thể nào tham gia vào tình yêucủa hoàng huynh cùng Nạp Lan Trinh Trinh.

Giữa bọn họ, cho tới bây giờ vẫn không có sự tồn tại của hắn, nếu như vậy, hắncòn tranh giành cái gì?

Cho dù hai người kia dùng sinh tử để giày vò đối phương, nhưng tình cảm của bọnhọ vẫn sâu đậm không có bất kỳ người có thể thay đổi ——

Nếu hoàng huynh không thương Nạp Lan Trinh Trinh sâu sắc, năm đó sẽ không cókhả năng trúng Phá Hồn cổ; nếu Nạp Lan Trinh Trinh không thật lòng yêu hoànghuynh, năm đó sau khi hoàng huynh bị nhiếp hồn (hút hồn)nàng cũng không thể vì hắn dâng ra dung mạo, sức khỏevà tuổi thọ, để đổi lấy trọng sinh của hắn.

Nay hai người này, một người không hề tức giận nằm ở trên giường, không sốngkhông chết, một người vẻ mặt buồn bã thảm thiết bi thương tuyệt vọng, giống nhưchết, cho dù trong lòng hắn chứa nhiều bất mãn, nhìn thấy tình cảnh này, oánhận giờ này cũng chẳng quan trọng.

Hoàng Phủ Kỳ thoải mái cười, lời chất vấn trong lòng cuối cùng chỉ thành một câu,“hãy trân trọng mọi việc.”

***

Buổi chiều hôm sau, hắn liền chuẩn bị ít hành trang, chủ động yêu cầu về Lệchâu, rời xa cố hương làm hắn thương tâm khổ sở này.

Đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngọc biết xấu nương gặp chuyện không may, đã là ba ngàysau đó.

Bởi vì hai ngày trước tế tổ cậu bị phạt, lại nhiễm phong hàn, cho nên chuyệnxảy ra ở Thái Miếu, cậu hoàn toàn không biết rõ tình hình.

Ngay trong lúc vô tình nghe được nội dung nói chuyện phiếm của tiểu thái giámnhiều chuyện và tiểu cung nữ trong thái tử điện, cậu mới biết được tin tức xấunương hôn mê, lập tức kéo thân mình ốm yếu vội vàng chạy đến Thái Hoà cungthăm.

Cậu lo lắng chạy thẳng vào phòng, khi nhìn thấy nữ nhân có dung mạo cách biệtmột trời với xấu nương nằm ở trên giường phụ hoàng thì không khỏi ngẩn người,liền hỏi phụ hoàng xấu nương rốt cuộc đang ở đâu.

Hoàng Phủ Tuyệt tiều tụy hẳn đi, vừa thấy nhi tử, mới giật mình nhớ đến mìnhlại quên nhi tử tồn tại.

Hắn nhìn gương mặt cơ hồ giống nhau như đúc của hai mẹ con, xem nhi tử sắc mặtkhông tốt hơn mình bao nhiêu liền kéo con vào trong lòng, chỉ vào nữ tử khôngnhúc nhích trên giường, giống như tất cả người cha trên đời này nói với nhi tử:“Ngọc nhi, nàng là mẫu thân thân sinh (ruột) của con.”

Hoàng Phủ Ngọc không tin đây là sự thật nhưng khi cậu ngửi thấy hương vị thânthuộc của xấu nương từ trên người đối phương thì không thể không tin tưởng lờinói của phụ hoàng là thật.

Cậu không biết mấy ngày nay rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, nhưng lại rất lo lắnglời đồn đãi nghe được sẽ trở thành sự thật.

“Phụ hoàng, bọn họ đều nói mẫu thân đã chết rồi, đây là thật sao?” Trong tâmhồn trẻ nhỏ, chết là chuyện cực kỳ đáng sợ, huống chi, cậu mới vừa biết đượcxấu nương luôn luôn thương mình kỳ thật chính là mẹ ruột, chuyện bất ngờ nhưvậy bảo cậu làm sao có thể chấp nhận?

Đối mặt với vẻ lo lắng của nhi tử, ánh mắt Hoàng Phủ Tuyệt sâu thẳm nhìn ngườihôn mê bất tỉnh trên giường, giống như đang khuyên giải an ủi nhi tử, cũnggiống đang nói với chính mình. "Mẫu thân của con chỉ đang mệt mỏi, muốnngủ một lúc, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại.”

Hoàng Phủ Ngọc nhăn lôngmày lại, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vì sao mẫu thân lại ngủ lâu như vậy ạ?”

“Bởi vì... Nàng làm rất nhiều chuyện cho phụ hoàng nhưng phụ hoàng cái gì cũngkhông biết, còn trách oan nàng, chỉ trích nàng có lỗi với phụ hoàng... Mẹ controng cơn tức giận, sinh hờn dỗi với phụ hoàng, mới có thể ngủ nhiều ngày nhưvậy...” Thanh âm của Hoàng Phủ Tuyệt rất nhẹ, giống như sợ đánh thức người ngủtrên giường, hắn thật cẩn thận giúp nàng chỉnh lại góc chăn, yêu thương ngắmhai mắt nàng nhắm chặt. "Trinh Trinh, cho dù nàng giận trẫm, cũng khôngnên nằm ngủ lâu quá, ngủ lâu, sẽ đói bụng mất...”

“Phụ hoàng, sao người lại khóc?”

Khi Hoàng Phủ Ngọc nhìn thấy phụ hoàng luôn luôn cao cao tại thượng, tràn ngậpuy nghiêm, lại rơi nước mắt giống đứa bé thì rốt cục ý thức được sự tình có lẽkhông phải đơn giản như vậy.

Nhưng dù cậu có hỏi lại, thì phụ hoàng cũng không trả lời nữa, chỉ là một lầnlại một lần vuốt ve tóc dài đen nhánh mềm mại của nữ tử trên giường, miệng lẩmbẩm lặp lại những câu cậu nghe không hiểu...

***

Đầu tháng giêng năm Tĩnh Đức thứ năm, đối với dân chúng Doanh quốc mà nói làmột năm hí kịch hóa.

Hoàng Phủ Tuyệt thân là Thiên Tử Doanh quốc vì nữ nhân yêu mến không lâm triềumột tháng. Ở bên trong, tiếng cầu khẩn của văn võ bá quan quỳ thẳng ba ngày bađêm không dậy nổi, mời hoàng thượng một lần nữa bước lên triều đình tượng trưngcho quyền thế cùng địa vị kia.

Tháng ba Tĩnh Đức năm thứ năm, tiền quý nhân Lệ Mai bị đuổi vào lãnh cung vìbuồn bực trong lòng đã kết thúc sinh mệnh hai mươi ba tuổi của mình năm đó.

Ngày mười tám tháng tư Tĩnh Đức năm thứ năm, Hoàng Phủ Tuyệt hạ lệnh giải tánhậu cung, an bài các phi tử từ khi vào cung vẫn chưa được hoàng đế thị tẩm racung lập gia đình; về phần các phi tử từng được sủng hạnh, nguyện ý lưu lại,thì cho các nàng một yêu cầu có khả năng đáp ứng, nếu không nguyện ý lưu lại,hắn sẽ thưởng một khoản bạc, để cho các nàng ra ngoài cung tự tìm đường sống.

Trong lúc này, hắn cũng không chỉ một lần phái người tìm kiếm chỗ Hắc Sơn nhưngnửa năm thời gian trôi qua rồi, nhân mã phái đi vẫn như trước không có mang vềtin tức gì có liên quan Hắc Sơn.

Xuân đi thu đến rất nhanh ba năm trôi qua, Hoàng Phủ Tuyệt mỗi ngày ngoại trừlên triều, phê duyệt tấu chương, không ngừng sai người đi tìm Hắc Sơn ra, đạiđa số thời gian, thì đều ở lại Thái Hoà cung cùng nữ nhân vẫn hôn mê bất tỉnhkia, ở bên tai nàng ôn lại chuyện cũ.

Mà Hoàng Phủ Ngọc đã sắp tròn mười hai tuổi, những năm gần đây cũng trở nêntương đối hiểu chuyện. Ngoại trừ cùng thái bác học tập đạo trị quốc, mỗi ngàycậu đều trích ra một canh giờ đến Thái Hoà cung nói chuyện với mẫu thân đanghôn mê.

Tết âm lịch Tĩnh Đức năm thứ chín tới đặc biệt sớm, khác với sự long trọng vànáo nhiệt của mấy năm trước, giao thừa năm nay giống như hai năm trước, hoàngthượng chỉ mở tiệc chiêu đãi đại thần một chút, liền trở lại Thái Hoà cung,cùng nhi tử thời gian này đã bắt đầu tham dự triều chính và nữ nhân vẫn ngủ saycùng nhau chào đón năm mới đến.

Tết âm lịch qua đi không bao lâu, kinh thành liền có trận tuyết lớn, khi tuyếtlớn tan đi, khí trời chào đón hơi thở mùa xuân thì thời gian đã đến trung tuầntháng tư.

Hôm nay, Liễu Thuận gặp hoàng thượng hạ triều liền đi tới Thái Hoà cung phânphó thái giám chuyện này chuyện kia, sau đó lại ôm người hôn mê suốt bốn năm đitheo hướng ra ngoài cung, nhịn không được đuổi theo, lo lắng hỏi: “Hoàngthượng, trời đầu xuân còn có chút lạnh, ngài ôm nương nương đi đâu a?”

“Trẫm vừa mới đi qua ngự hoa viên thì đột nhiên phát hiện hoa đào đã nở. TrinhTrinh thích mùa hoa đào nở rộ nhất, trước kia trẫm đáp ứng nàng, mùa xuân hàngnăm đều cùng nàng đi ngắm hoa. Trông mong mãi, cuối cùng trẫm cũng chờ được hoađều nở...”

Liễu Thuận thấy hắn hưng trí bừng bừng, đáy lòng đau xót, không đành lòng ởtrước mặt chủ tử si tình nói thêm điều gì.

Rất nhanh, thái giám phụ trách hầu hạ mang ghế nằm rộng rãi vào trong ngự hoaviên.

Hoàng Phủ Tuyệt thật cẩn thận ôm nữ nhân trong lòng đặt trên ghế nằm, đắp mộtlớp chăn lông thật dày ở trên người nàng, để mặt nàng chôn ở trước ngực hắn,thư thái tựa vào trên người hắn.

Xuân về hoa nở, thỉnh thoảng có chim bay lên đầu cành, phát ra tiếng hót thanhthúy. Mà sắc xuân đầy vườn, cảnh xuân vừa vặn, trong không khí cũng tản rahương vị mùi thơm ngát ngọt ngào.

Hắn bắt đầu lải nhải ở bên tai nàng kể chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong triềungày hôm nay, vừa để tay ở trong mền, thuần thục giúp nàng xoa hai chân.

Đã bốn năm rồi, Liễu Thuận một lòng nhìn chủ tử chuyên tâm ở bên cạnh nữ nhânđã bị Thái y bó tay, không chỉ có lệnh cho Thái y mỗi ngày hầm thuốc bổ thân, ýđồ kéo dài tính mạng của nàng, buổi sáng, hắn cũng sẽ tự mình lau mặt lau ngườicho nàng; buổi tối trước khi ngủ sẽ giúp nàng tắm rửa thay quần áo.

Chỉ cần hạ triều, hắn sẽ dành hai canh giờ, liên tục mát xa kinh mạch trênngười nàng, để tránh làm tứ chi nàng cứng ngắc trong thời gian dài mê man.

Làm một người hầu hạ suốt bốn năm không từ chối vất vả, mà không hề oán hận thìđừng nói đấy là hoàng thượng, cho dù là dân chúng bình thường, chỉ sợ cũng cóchút khó tin.

Có đôi khi, Liễu Thuận suy nghĩ, nếu Nạp Lan Trinh Trinh hồn phi phách tán,trên trời không cướp đi sinh mệnh của nàng, có lẽ hoàng thượng hiện tại cũngkhông trở thành thống khổ như vậy.

Dù sao trông nom người không chết không sống bốn năm, đối với bất kỳ người nàomà nói, cũng là một loại tra tấn lo lắng hao tổn tinh thần.

Nhưng Hoàng Phủ Tuyệt hiển nhiên không thấy đây là một gánh nặng, ngược lại cònthích thú. Mỗi lần chỉ cần thấy ngón tay nàng hơi hơi động, hắn đều hưng phấnhơn nửa ngày. Đến khi Thái y một lần lại một lần lắc đầu nói Nạp Lan TrinhTrinh hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại có vẻ mặt bi thương.

Lúc này, hắn vừa xoa chân của nàng, vừa vén sợi tóc hỗn loạn trên trán nàng, ởbên tai nàng ôn nhu nói: “Nàng thật nhỏ mọn, ngủ nhiều năm như vậy, mở mắt ranhìn xem trẫm thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn thấy Ngọc nhi đã trưởng thànhhiểu chuyện sao? Nó hiện tại sắp cao bằng nàng.

“Tiểu tử đó quả nhiên không có phụ chờ mong của trẫm đối với nó, chẳng nhữngcàng ngày càng có phong thái của thái tử, mà còn khi dễ những lão nhân trongtriều đến không lời có thể nói. Đừng nhìn bề ngoài nó di truyền vẻ đẹp của nàngnhưng tính cách giống trẫm như đúc.”

Xoa chân xong, hắn lại nắm tay nàng, ôn nhu giúp nàng thả lỏng mỗi một ngóntay.

“Còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, thời điểm nàng vừa gả cho trẫm làm thê tử,chúng ta tựa như bây giờ, ngồi ở trong hậu hoa viên điện thái tử. Nàng nói, nếutrẫm có thể mỗi mùa hoa đào nở rộ cùng nàng thưởng hoa đào thì tốt rồi.

“Bốn năm nay, trẫm cho tới bây giờ đều chưa có nuốt lời, coi như một ban thưởngnho nhỏ cho trẫm, nàng hãy cùng trẫm nói vài lời, thích nói gì đó đều được...”

Liễu Thuận đứng hầu hạ ở cách đó không xa, nghe được giọng điệu nhỏ nhẹ của chủtử, trong lòng không khỏi nổi lên một sự chua xót.

“Lúc trước nàng lấy thân phận Nhan Nhược Tranh tiến cung, nhưng bởi vì hôm đólà ngày giỗ của nàng nên trẫm đã đuổi hết đám nữ nhân đó đến Lệ Viên, để nàngbị lạnh nhạt suốt bốn năm. Trong những ngày trẫm chưa có xuất hiện trong thếgiới của nàng, có phải nàng đã nhận hết chua xót khổ cay hay không?”

Một tiếng thở dài từ trong miệng hắn bật ra, hắn lại nói: “Trẫm thật khờ, nếusớm đi gặp nàng, sẽ không cùng nàng bỏ qua nhiều năm như vậy. Bất quá ông trờithật rất công bằng, trẫm cho nàng chịu khổ đợi bốn năm, hiện tại, làm cho nàngngủ suốt bốn năm không để ý tới trẫm..."

“Tuy rằng trẫm cũng không biết ngày nào đó tâm tình nàng tốt, mới có thể tỉnhlại trò chuyện với trẫm, nhưng trẫm vẫn sẽ chờ đợi, cho dù có một ngày nàng độtnhiên ngừng thở...” Nói tới đây, thanh âm của hắn dẫn theo vài phần nghẹn ngào,nhưng vẫn cười, tự thoải mái nói: “Cho dù thực sự một ngày như vậy, nàng cũngkhông cần sợ hãi.”

Hắn cúi đầu, hôn mắt của nàng một cái, lại hôn gò má nàng, thâm tình nhìn nàng.

“Bởi vì trẫm sẽ không để cho nàng ra đi một mình. Trẫm biết nàng sợ cô đơnnhất, sợ bóng tối nhất, khi ngày đó đến, trẫm sẽ cùng nàng. Cùng nhau đi xuốngHoàng Tuyền.”

Khi Hoàng Phủ Tuyệt hứa hẹn trước mặt nữ nhân dường như không nghe được lời nóicủa hắn thì Liễu Thuận phía sau rốt cục không kìm nén nổi làm nước mắt tự rơixuống, không tiếng động khóc rống lên. Hắn đã sớm cảm giác được, mấy năm qua,hoàng thượng cố buộc tiểu thái tử học tập các loại đạo trị quốc, thậm chí khitiểu thái tử vừa tròn mười tuổi liền ép tiểu thái tử vào triều nghe tấu trình,nhất định là một ngày kia, sẽ có quyết định gì, Doanh quốc có thể có người kếtục.

Cho dù chuyện chết vì tình không có gì kỳ lạ nhưng một hoàng đế vì phi tử lạichết vì tình, chỉ sợ sách sử các quốc gia cũng chưa từng có ghi lại như vậy.

Ngay lúc LiễuThuận âm thầm bi thương thì lại nghe trong không khí truyền đếnmột đạo thanh âm mờ mịt khiến cho mọi người đều không tưởng được ——

“Diêm Vương nói... Chàng, con người này ông thu hồi không nổi, sợ chàng thật sựtheo thiếp cùng đi gặp ông ta, nên tam thúc tứ thỉnh... Sai người đưa thiếptặng trở về.”

Thanh âm kia mặc dù mỏng manh, cũng tuyệt đối là thanh âm động lòng người nhấtmà từ lúc chào đời tới nay Hoàng Phủ Tuyệt nghe qua.

Hắn giật mình ngây ngốc tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hãinghĩ một động tác nhỏ của mình liền hủy diệt ảo giác thật vất vả mới xuất hiệnnày.

“Chàng gầy đi...” Đạo thanh âm đó lại xuất hiện.

Nghe vậy, nước mắt ấm áp của hắn cứ như thế nhỏ ở trên gương mặt nữ tử dướithân. Đây không phải ảo giác, nàng thật sự tỉnh...

Hắn đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng, cầm tay nàng thật chặt, nửa ngày mới thốt ramột câu, “Hoa đào năm nay nở thật là đúng lúc...”