Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ

Chương 2



"Hai người làm gì vậy? Sao anh để con hầu lên giường em? "_nàng đau đớn nhìn chồng mình ôm ấp đứa con gái khác trong ngực dáng vẻ cưng chiều vô hạn.

Cô sợ hãi kéo chăn che thân mình núp sau lưng, ôm lấy tay anh:

"C... Cô chủ... Tôi..."

Anh ôm lấy eo cô vuốt vuốt lưng cô trấn an:"Thì sao? Chúng ta vốn là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà. Cô và tôi mạnh ai nấy sống. Còn giường hả? Phòng này của tôi... Kể cả cô ấy cũng là của tôi. "

"A! Tôi...tôi sẽ mách mẹ. "_nàng chạy đi khỏi phòng đi tới phòng khách.

Cô ngồi trong lòng anh khóc thút thít:"Tôi thật đáng giận! Tôi có lỗi với cô ấy! "

"Bảo bối à em khóc gì chứ? Không phải lỗi của em mà. "

"Ư... Ư là tại anh đó! Tất cả là tại anh! "

Cô đưa tay đấm lên ngực anh, anh đau lòng cầm lấy xoa xoa:

"Được rồi là lỗi của anh em đừng đánh mà sẽ đau tay em đó. "

[...]

Sau khi tắm rửa thay quần áo cô và anh bước ra khỏi phòng. Anh ung dung đi lại ngồi trên ghế sofa, còn cô thì quỳ xuống bên cạnh anh.

Anh kéo cô lên ghế trước mặt mẹ anh và nàng:

"Ngồi đây đi! Em quỳ vậy sẽ đau chân đó!"

Cô ngại ngùng trượt ra khỏi vòng tay anh quỳ tiếp:

"Cô chủ tôi xin lỗi tôi sai rồi! Bà chủ con xin lỗi! "_cô chấp tay cúi đầu trước mẹ anh và nàng.

Nàng tức giận:"Mẹ... Mẹ phải đòi lại công bằng cho con, chồng con-con trai mẹ anh ấy ngoại tình. Còn ngang nhiên đem vào phòng. Mẹ xem có tức chết không? "

Anh ngồi bắt chéo chân, chân trái để lên chân phải, tay đưa lên cởi một hai cúc áo sơmi.

Mẹ anh thở dài:"Ngụy Tôn con vừa phải thôi chứ? Vợ con dù gì cũng còn sờ sờ đây. "

Cô bò tới ôm lấy chân của nàng:"Cô chủ... Cô tha cho tôi đi! Tôi xin lỗi! Cô muốn tôi làm gì cũng được... Ra khỏi đây cũng được. "

Anh vừa nghe cô nói thế đã không ưng:"Em ở đây với anh không phải đi đâu cả. "

Nàng nghe chồng mình bênh nhân tình trước mặt, lòng đau đớn vô cùng. Nàng chịu đựng đủ rồi:

"Ngụy Tôn anh từng rất yêu em không phải sao? Tại sao bây giờ anh lại như vậy?"

Anh nhìn nàng, đúng là anh và nàng từng là đôi thanh mai trúc mã, anh đã từng yêu nàng nhưng đó là trước kia.

"Chả lẽ từ khi cô ấy xuất hiện anh đã thay lòng?"_nàng nuốt nước mắt cay đắng hỏi.

"Phải! "

Nàng vừa nhận được đáp án thẳng thừng từ anh như nhát dao đâm mạnh vào tim, nàng quay sang đánh cô:

"Tại mày... Tất cả là tại mày. Sao mày báo đáp tao như vậy? Nhà mày nghèo, tao cưu mang mua mày về sao lại dám quyến rũ chồng tao... "

Anh tức giận hất mạnh nàng ra, eo nàng trúng vào cạnh bàn rất đau. Anh ôm cô vào lòng vỗ về xem xét:

"Bảo bối em có sao không? "

Cô đẩy anh ra, quỳ xuống nước mắt rơi đầy mặt ôm lấy chân nàng:

"Cô chủ tôi biết ơn cô lắm... Tôi không có ý định quyến rũ cậu đâu, cô đừng nghĩ tôi như vậy. Xin cô đó! "

"Không nghĩ như vậy thì thế nào? Anh ấy là chồng tao từng rất yêu tao nhưng tại sao bây giờ tất cả điều cho mày, tình yêu anh... ngay cả tao lúc trước cũng không có được nhiều như vậy. "

Mẹ anh nảy giờ ngồi nghe chỉ biết tội cho nàng, trách ai bây giờ là do nàng tự mua cô vào, để cô gần chồng mình.

"Đủ rồi! Đừng trách mắng gì nữa. Uyển Đình con dọn đồ ra khỏi nhà này đi."

Cô ngước mắt nhìn mẹ anh:"Dạ! "

"Không được cô ấy phải ở đây với con! Còn nếu mẹ nhất quyết đuổi thì con sẽ dẫn con ấy đi nơi khác."

"Ngụy Tôn con... "

"Ngụy Tôn anh vì con nhỏ này mà không quan tâm đến tình nghĩa vợ chồng sao? "

"Vợ chồng cũng là tờ giấy thôi mà! Ly hôn đi! "_rồi anh ôm cô rời khỏi mẹ và nàng.