Truyền Nhân Thiên Y

Chương 184



Chương 184

“Ừm.”

Lương Siêu gật đầu, cái này có thể, chính là ý muốn của hắn.

Thấy Lương Siêu đồng ý nhanh như vậy, Phùng Luân càng thêm kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Thứ hai, bất kể dùng cách gì, trong vòng ba ngày, muốn Liễu Băng Khanh chủ động bò lên giường của bổn thiếu gia!”

“Đợi bản thiếu gia làm bụng cô ta lớn lên, xem Liễu Huy Hoàng có tới Phùng gia tao, cầu xin tao đem con gái của ông ta về nhà!”

“Ha ha ha ha!”

Sở Diệu Y nghe không nổi nữa, đang định mở miệng thì đã bị Lương Siêu ngăn lại.

“Gấp gáp cái gì? Anh ta không phải còn có điều thứ ba sao? Chỉ là nghe cho vui thôi.”

Sau đó hắn nhìn Phùng Luân: “Tiếp tục.”

“Hừm, điều thứ ba, bây giờ quỳ xuống dập đầu mười tám lần cho tao! Không chỉ như vậy, sau này bất kể mày gặp bổn thiếu gia ở nơi nào nhất định phải dập đầu gọi tao là ông nội!”

“Ha ha ha!”

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức, mặc quần áo huấn luyện rộng rãi bước ra.

Đó là Chu Hưng, bộ phận trưởng chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải

“Bố nuôi!”

Phùng Luân ngừng cười, sau khi hét lên, anh ta vội vã chạy đi, nhưng Chu Hưng hoàn toàn không để ý đến anh ta, đẩy anh ta ra một bên, bước nhanh đến chỗ Lương Siêu.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta chủ động hướng về phía Lương Siêu mà hơi cúi đầu.

Thái độ cư xử, đầy tôn trọng!

“Lương đại nhân, lúc trước tôi nói muốn mời cậu về chỗ tôi làm chức vụ chấp sự, thật là quá thiếu suy nghĩ, có lỗi với cậu rồi.”

“Như vậy đi, nếu như cậu không chê hãy đến chi nhánh Thiên Hải làm chức vụ phó phân bộ đi, như thế nào được không?”

Ồ!

Thấy thế, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao hết lên!

Lương Siêu cũng bị hành động của vị trưởng bộ phận này làm cho có chút mơ hồ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang Sở Diệu Y thì thấy sắc mặt của cô ấy còn đặc sắc hơn mình nhiều.

Chỉ có thế à?

Cái này là tính tình không tốt sao?

“Lương đại sư?”

“Hả?”

Thấy Lương Siêu phục hồi tinh thần, Chu Hưng lại tha thiết hỏi: “Vậy ngài cảm thấy chức vị phó phân bộ, của phân bộ Thiên Hải như thế nào, có hài lòng không?”

“Cha nuôi!”