Truyền Nhân Thiên Y

Chương 164



Chương 164

Trên mặt Ngụy Bác Văn lộ rõ vẻ khinh thường càng ngày càng thêm vẻ khinh bỉ: “Như thế nào, sợ sao?”

“Vậy anh cũng không cần phải thất vọng, tôi cũng từng gặp qua rất nhiều lão Trung y tự phụ về y thuật của mình, bọn họ so với ngươi còn kiêu ngạo hơn, nhưng đáng tiếc cuối cùng đều không thoát khỏi vận mệnh bị tôi tát vào mặt không thương tiếc.”

“Có chút đồ cũ vẫn là nhỏ nhen, bị tôi tát vào mặt xong liền nhốt mình ở trong nhà, cũng không còn mặt mũi nào đụng tới hộp thuốc nữa.”

Khi nói điều đó, Ngụy Bách Vân cười lớn một mình, hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng ngày càng tăng trong mắt Lương Siêu.

Hơn nữa, cho dù là có để ý, nhưng với tính khí của anh ta, anh ta cũng sẽ không thèm để ý.

“Thằng nhãi, nhìn anh cũng tự biết thực lực của mình như thế nào, như vậy đi anh quỳ xuống đất dập đầu ba cái, bái tôi làm sư phụ của anh, như thế nào được chứ?”

“Này!”

“Cái dáng vẻ kiêu ngạo của anh thật đáng bị ăn đòn đấy biết không!”

Liễu Băng Loan chống nạnh và lớn tiếng chửi rủa, sau đó Lương Siêu mỉm cười và vẫy tay.

“Bái một người mù làm thầy, nói ra thì thật xấu hổ.”

Nghe được những điều này, vẻ mặt của Ngụy Bách Vân tối sầm lại.

“Cô nói cái gì? Có gan nói lại một lần nữa!”

“Anh tức giận sao? là tôi đánh trúng chỗ đau của anh phải không?”

“Vậy để tôi nói chính xác hơn nha. Anh không hoàn toàn bị mù đâu. Có lẽ là cái tên Độc Long Nhãn rất phù hợp với anh đó.”

“Đúng không?”

“Họ Lương kia, y thuật không bằng người ta lại bắt đầu công kích cá nhân? Tôi khinh!”

“Lão Liễu, ông thấy chưa? Đây chính là nhân phẩm của thằng rể hiền mà ông chọn!”

Hồ Tuyết Liên, Liễu Tường nhao nhao mắng chửi, nhưng Ngụy Bác Văn lại im lặng một cách lạ thường, sắc mặt liên tục thay đổi mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

“Tiểu Ngụy, cậu đừng để ý đến hắn, mau đi xem bệnh cho con gái tôi đi.”

“Đúng vậy ngài Ngụy, không cần thiết chậm trễ thời gian vì loại người không có tố chất này, nếu ngài thật sự nhận loại người này làm đồ đệ mới là làm nhục thanh danh của mình.”

Hai người tiếp tục nói hai câu, nhưng Ngụy Bác Văn vẫn không nhúc nhích.

Lương Siêu lại nhìn anh ta một cái, cười nói: “Anh cũng biết diễn lắm, chắc hiện tại trừ người thân bên cạnh thì không có bao nhiêu người biết mắt trái của anh bị mù đúng không?”

Soạt!

Ngụy Bác Văn lập tức biến sắc!

“Họ Lương, cậu đừng có nói nhăng nói…”

“Làm sao anh biết!”

Nói còn chưa dứt lời, Hồ Tuyết Liên đã nghe thấy Ngụy Bác Văn trầm giọng hỏi một câu, lúc này mới quay đầu qua khó tin nhìn về phía anh ta.

Một tiến sĩ Tây y, chuyên gia Tây y đỉnh cao kiêm cả nội khoa, ngoại khoa, thậm chí còn là cao thủ phẫu thuật mang thanh danh Nguỵ Nhất Đao mà mắt trái lại bị mù?

Chuyện này không có khả năng mới đúng?