Truyền Nhân Thiên Y

Chương 114



Chương 114

Cúp điện thoại, Phùng Luân sau khi suy nghĩ một lúc đã gọi cho Triệu Thiết Trụ.

“Anh Trụ này, tôi nghe anh bảo tên kia giỏi đấm đá lắm hả?”

“Tôi bên này tương đối thiếu thủ hạ đắc lực, hy vọng anh có thể thuận nước đẩy thuyền mà cung cấp thêm cho tôi một số nhân lực, tôi muốn người giỏi nhất.”

“Đừng lo lắng, tôi là người hiểu các quy tắc, vụ tiền bạc sẽ không thiếu anh được đâu.”

Triệu Thiết Trụ cười ha hả, sau khi thương lượng giá cả rất cao hứng.

“Phùng thiếu gia yên tâm!”

“Tôi nói rồi, chỉ cần cậu dám vung tiền thì tôi nhất định sẽ giúp cậu đốt hết những thứ đó, sẽ khiến cho tên dám cướp người phụ nữ của cậu thành tro bụi!”



Cổ Ngoạn Thành, tầng hai.

().

Nơi này đều là đồ sứ ngọc quý, sau khi ba người tới đây chỉ đi dạo một vòng, Lương Siêu gật đầu lia lịa.

“Nơi này không tồi, gần như 90% là hàng thật.”

Nghe vậy, Lưu Băng Thanh khẽ liếc hắn một cái: “Nhìn anh có vẻ đã từng nghiên cứu mấy thứ này rồi hả?”

Lương Siêu khiêm tốn khoát tay: “Cũng không phải nghiên cứu nhiều như vậy, chỉ là từng tiếp xúc qua.”

Trong năm năm học nghệ, những gì hắn học được không chỉ là y học và huyền thuật.

Bởi vì ông già là người ham thích sưu tầm, cho nên kiến thức về giám định bảo vật gần như là một khóa học bắt buộc đối với hắn. hắn chắc chắn là một chuyên gia trong lĩnh vực đồ trang sức cổ.

“Oa, tượng Quán Thế Âm bằng ngọc bích này đẹp quá!”

“Còn có bộ ấm trà kia, trông rất cổ kính.”

“…”

Lương Nghiên vui vẻ chạy xung quanh, một hồi nhìn cái này, một hồi nhìn một cái cái kia, chơi đùa không biết trời biết đất.

Một lúc sau, còn chọn ra một chiếc vòng tay bằng ngọc bích có nước ngọc rất tốt, gần giống như thủy tinh đưa cho Liễu Băng Khanh xem: “Chị dâu, chiếc vòng tay này rất hợp với khí chất của chị.”

“Chị đeo nó sẽ đẹp hơn đeo đồng hồ đó!”

“Hử? Vậy sao?”

Liễu băng khanh tuy nói chuyện vẫn là gương mặt lạnh lùng, trang nghiêm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống hài lòng gật đầu.

Lúc gọi ông chủ tới gói hàng rồi tính tiền, cô còn tranh thủ nhéo nhéo má nhỏ của Lương Nghiên, và hỏi: “Có thứ gì em thích không? Chị mua nó cho em.”

“Hì hì, có!”

Lâm nghiên sung sướng gật đầu, cô bé cũng không nhìn những vật khác như sớm có chủ ý sắn rồi, chạy tới chiếc bình cao nửa người, còn phí sức ôm chặt:

“Chị dâu, em thích cái bình này!”

Lương Siêu nhìn xem, hai mắt sáng lên.

Đúng con nhà nòi, con bé này ánh mắt thật là tinh thường, thực biết cách chọn đồ!