Truy Thê

Chương 64: Ép gả



Tác giả: Luna Huang

Trong tiền thính tất cả đều được gỡ xuống. Chuyết Niên Quyên kéo Cung Vô Khuyết sang một bên hỏi chuyện. Cung Vô Khuyết cùng bọn họ trò chuyện rất lâu Mã Phi Yến vẫn chưa tỉnh lại liền hồi phủ.

Sau khi Cung Vô Khuyết rời đi, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nghĩ muội muội là giả ngất nên trở vào phòng xem. Không ngờ nàng là ngất thật a. Có lẽ là quá kinh hách rồi.

Mã Phi Yến hôn mê đến tối mới tỉnh lại. Tề thị vừa thấy nàng tỉnh liền ôm lấy khóc nức nở: “Sao đột nhiên ngươi lại ngất đi thế kia làm vi nương lo lắng chết được.”

“Là do mẫu thân người trợ Trụ vi ngược, thông đồng địch phản quốc đấy.” Mã Phi Yến hậm hực trách Tề thị không bênh vực mình.

Tề thị sụt sịt mũi buông nàng ra, giọng vẫn là nghẹn ngào không hề có chút tức giận nào: “Ngươi lại còn trách ta sao? Là ai lúc đầu bảo thương nhớ Định quốc công rồi đột ngột muốn cùng gà thành thân. Vi nương là sợ ngươi chọc giận Định quốc công nên mới nói như vậy.”

Mã Phi Yến vẫn còn ấm ức giải thích: “Vì không muốn gả cho Trữ thân vương nên nữ nhi mới nói như thế. Ngoại trừ hắn còn ai có thể so với Trữ thân vương? Thái tử sao? Không cần phải nghĩ nữa. Nữ nhi chỉ là dùng hắn làm lý do thôi chứ không muốn gả cho hắn đâu.”

Mắt nàng ẩm ướt bày ra vẻ ủy khuất hướng mọi người trong phòng cầu tình. Ai đó thương tình giúp nàng nghĩ cách hủy hôn đi.

Bạch Mãn Ngọc bên cạnh không biết nên khuyên thế nào cho phải. Nàng cũng không cùng Cung Vô Khuyết nói chuyện lần nào cũng không hề chung đụng. Hôm nay lại thấy Cung Vô Khuyết hung hãn bước vào tiền thính rối chốc lát lại ôn hòa trò chuyện cùng mọi người. Nàng thật không biết làm sao cho tốt nữa.

“Muội muội a, đó là tứ hôn không thể nói không muốn gả liền không gả.”

Chuyết Niên Quyên phẫn nộ vỗ hai tay vào nhau: “Biểu ca có gì không tốt chứ? Tại sao muội muội lại không muốn gả cho hắn?”

“Nhị tẩu thích thì tự gả đi.” Mã Phi Yến hắc một hơi thật mạnh nói nhưng mắt không nhìn Chuyết Niên Quyên mà nhìn Mã Tuấn Vĩnh: “Phụ thân, người mau mau nghĩ cách đi, chỉ có ba ngày thôi.”

Chuyết Niên Quyên á khẩu nắm chặt tay của Mã Viễn Luật. Nàng thực sự sợ hắn lại ăn dấm chua lần nữa a. Nàng cùng biểu ca thực sự trong sạch mà.

“Muội muội hôn mê hết một ngày rồi, chúng ta chỉ còn hai ngày thôi.” Mã Viễn Duẫn nhàn nhạt nói, trong bụng thầm thở dài.

Thời gian ngắn ngủi làm sao giúp nàng đây? Tuy cảm thấy muội muội gả cho Cung Vô Khuyết cũng không có gì thiệt thòi nhưng là nàng không thích a. Nàng giúp hắn nhiều như vậy hắn làm sao có thể ép nàng làm chuyện bản thân không thích đây.

Mã Tuẫn Vĩnh mím chặt môi nhìn ái nữ của mình, mi tâm hiện rõ một chữ xuyên: “Bảo bối a, chúng ta thực sự không có cách nào. Hôm nay ở đại điện trước mặt mọi người Định quốc công bảo muốn lấy ngươi, còn bắt quốc sư lập tức xem ngày thành hôn nữa. Phụ thân muốn ngăn cản cũng không đủ sức.”

Thay vì nhận ban thưởng bằng châu báu thì Cung Vô Khuyết lại bảo hoàng thượng tứ hôn a. Lúc đó hắn còn tưởng bản thân nằm mộng nữa cơ. Vốn nghĩ Cung Vô khuyết đã bỏ qua ái nữ của mình, không nghĩ đến vừa phục chức đã lập tức xin tứ hôn.

Mã Viễn Luật chậm rãi tiếp lời: “Lúc đầu hoàng thượng nói thời gian gấp gáp sợ không chu toàn nhưng Định quốc công bảo đã sớm chuẩn bị rồi. Muội muội nói xem, chuyện này còn có thể thay đổi nữa không?”

Mã Tuấn Vĩnh bảo còn chưa kịp chuẩn bị của hồi môn cho Mã Phi Yến thì Cung Vô Khuyết lại nói rằng không cần của hồi môn Cung gia không ai dám khi dễ nàng.

Hàng mi cong vuốt của Mã Phi Yến rũ xuống, cả khuôn mặt thoáng hiện lên sự buồn bã. Nàng thực không cách nào thoát khỏi trạch đấu sao? Nàng vừa về Mã phủ không lâu liền bị đánh mười đại bản, còn có một nha hoàn chết oan.

Trong phủ của Cung Vô Khuyết lại có vô số nữ nhân. Chẳng phải là sẽ đấu đến chết sao? Chưa kể hắn còn ở cùng Cung Lạc Thiên. Cung Lạc Thiên cũng có thê thiếp mà. Nàng nên làm sao mới phải đây?

Cả gian phòng im ắng chỉ có tiếng thở dài. Chuyết Niên Quyên vội vàng lên tiếng phá hủy không khí ủy dị kia, nói: “Biểu ca đối với muội muội tốt như vậy, nếu gả qua đó muội muội cũng sẽ không thiệt thòi đâu.”

Mã Phi Yến tức giận nói: “Ai bảo với nhị tẩu là không thiệt thòi? Nhị tẩu biết hắn đối với muội tốt sao? Trong phủ của hắn thê thiếp xếp thành đàn đấy, chưa chừng hài tử của hắn nhỏ hơn muội chỉ có vài tuổi thôi. Nhị tẩu bảo lão nhị cũng thiếp thất thành đàn như hắn xem nhị tẩu có tốt nỗi không?”

Chuyết Niên Quyên kinh ngạc hỏi lại: “Biểu ca có nhiều thê thiếp như vậy sao?” Nàng thực sự không biết chuyện này a. Mỗi lần đến Tuyên thành chỉ biết biểu ca có mang theo vài nữ nhân. Lúc đó nàng chỉ nghĩ mấy nàng là nữ tử thanh lâu thôi đâu nghĩ đó là thiếp thất đâu.

Mã Viễn Luật vội vàng che miệng của Chuyết Niên Quyên tránh nàng lại làm Mã Phi Yến mất hứng: “Nàng bớt lời một chút đi, cái gì cũng không biết lại còn ở đây khuyên muội muội nên gả. Nàng có muốn hay không ta cũng gả nàng sang đó.”

Chuyết Niên Quyên bĩu môi vỗ nhẹ vào vai trượng phu rồi không nói gì nữa. Nếu biểu ca thực sự thê thiếp thành đàn nàng cũng không thể nói giúp hắn.

————Phân Cách Tuyến Luna Huang———–

Sáng hôm sau, Cung phủ truyền ra tin tức bốn thiếp thất của Cung Vô Khuyết trong một đêm tự vẫn không hiểu lý do. Chuyện này càng khiến Mã Phi Yến sợ chết khiếp. Đây gọi là trạch đấu đấy, lúc trước cùng đám thiên kim hàn huyên cũng biết được trong Cung phủ rất thường có thiếp thất tự vẫn.

Có rất nhiều đại thần dâng tấu chương bảo hoàng thượng nên tra rõ ngọn ngành tránh nữ nhi của bọn hắn có cái chết không minh bạch. Hoàng thượng gọi Cung Vô Khuyết đến hỏi chuyện, lúc nào hắn cũng đưa ra lý do khiến đám quan lại á khẩu. Sợ bọn họ khẩu phục tâm không phục hoàng thượng lại bảo ‘thanh quan nan xử chuyện gia đình’.

Tuyết Ly nghe vậy liền khuyên nhủ nàng: “Thiếu phu nhân đừng nghe tin đồn linh tinh. Thiếu gia tuyệt đối không lạm sát, trong phủ càng không có quỷ thần.”

Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ thì luôn miệng trách nàng vì sao lúc trước không ưng thuận gả cho Trữ thân vương. Nếu nàng đáp ứng thì giờ có cần phải lo sợ như vậy không?

Nếu mang Cung Vô Khuyết so với Trữ thân vương thì nàng thà chọn Cung Vô khuyết. Chí ít hắn có thiếp thân cũng không tùy tiện ăn quàng. Còn tên kia thì không biết cùng nữ nhân nào ở trong ngự hoa viên a. Thật đau đầu!

Mã phủ cũng treo đèn kết hoa lộng lẫy. Hôm qua Mã Phi Yến chỉ làm trang trí qua loa để người khác tin là thật. Nếu nàng thực sự bái đường thành công Cung Vô khuyết cùng không thể cưỡng đoạt thê tử của người khác mà đem nàng thú vào cửa được. Còn về phần vị trượng phu vô hình kia nàng có thời gian từ từ tìm. Dùng bạc mua cũng chẳng sao.

Cung Vô Khuyết mang sính lễ đến đặt ở trước tiền thính khiến mọi người choáng ngợp vì mức độ xa hoa và số lượng của sính lễ. So với lúc gả Mã Phi Lan, Mã Phi Cầm, Mã Phi Vũ thì còn nhiều hơn.

Mã Phi Yến sợ hãi trốn luôn trong phòng, gài then chốt cửa chặt chẽ. Đến con kiến cũng không thể lọt vào. Cung Vô Khuyết biết nàng không muốn gả cho hắn nên cũng không đến đó làm nàng thêm kích động. Sau ngày mai hắn sẽ có thể gặp được nàng rồi, không cần phải vội. Tâm hắn trao cho nàng mất rồi lý nào lại dễ dàng để nàng thoát được. Mang nàng về để đó ngắm hoặc bày trí còn tốt hơn nhìn nàng gả cho người khác.

Giá y, mũ phượng đặt trên khay được Tuyết Ly mang vào cho nàng xem. Một kiện đỏ rực được thêu như ý cát tường bằng chỉ bạc. Đôi hài đỏ thêu đôi uyên ương hí thủy bằng chỉ bạc rất bắt mắt. So với bộ giá y lúc trước vẫn là đáng giá hơn vạn lần nhưng Mã Phi Yến chẳng thèm nhìn đến một mắt. Tâm trạng nàng vẫn lơ lửng trên không trung a.

Nàng nghĩ không thông suốt được nên đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Suốt ngày chỉ ngẩng ngơ ngồi trong phòng như lúc vừa xuyên không đến đây vậy. Nàng thuộc dạng người khó tiếp nhận sự thực. Giờ phút này đây nàng muốn gặp bác sĩ tâm lý ngay lập tức.

———–Phân Cách Tuyến Luna Huang———-

Rất nhanh hôm nay đã đến ngày đại ‘hung’ của nàng.

Trong gian phòng, Mã Phi Yến khóc như hoa lê đái vũ ôm chặt cạnh giường không chịu mặc giá y. Khuôn mặt mỹ mạo kia sớm đã bị nước mắt làm lấm lem.

Chuyết Niên Quyên, Bạch Mãn Ngọc, Tạ thị, Tề thị đến khuyên mãi cũng chẳng xong. Mã Tuẫn Vĩnh, Mã Viễn Hành cùng hai huynh trưởng của nàng cũng ở bên trong nhìn nàng thở dài. Đến giờ phút này rồi còn ương bướng như vậy.

Đó là thánh chỉ làm sao có thể kháng chỉ được. Tru di cữu tộc còn không tính sợ là các chức quan của các đời trước của Mã gia sợ cũng bị loại luôn.

Tuyết Ly cùng Bạch Chỉ, Ngân Chỉ bất đắc dĩ mỗi người giữ một bên tay, một người thay nàng mặt. Bọn họ nào dám trước mặt mọi người ở Mã phủ điểm huyệt nàng cơ chứ.

Sau khi mặc xong giá y, lại bị dùng phấn nước yên chi bôi một lớp thật mỏng. Vì sợ nàng khóc sẽ lấm lem hết. Tề thị sướt mướt chải tóc cho nàng. Có lẽ đây là lần cuối cùng có thể vì nữ nhi chải tóc làm sao không xúc động cho được. Lại nói nữ nhi là không muốn gả, nàng cũng không biết nên thế nào cho phải.

Mã Tuấn Vĩnh không đành lòng để ái nữ rời xa mình. Nàng lại phải gả đi trong tâm trạng không cam tâm nguyện ý nữa chứ. Mắt hắn bất giác rơi xuống một giọt lệ nhưng bị hắn vội vàng dùng tay áo lau đi. Tuy Cung Vô khuyết đã đám bảo với hắn cuộc sống của Mã Phi Yến ở Cung gia so với Mã gia còn tốt hơn vạn lần nhưng trạch đấu nàng làm sao có thể kham được.

Mã Viễn Duẫn cũng Mã Viễn Luật nhìn muội muội ôm lấy thành giường khóc lóc cũng không kiếm chế được sự đau lòng. Nếu chỉ là có bọn họ thì bọn họ nhất định vì nàng kháng chỉ. Chẳng là trong Mã phủ còn rất nhiều người a.

Mã Viễn Hành lần đầu thấy được Mã Phi Yến giở tính tình tiểu hài tử như vậy. Từ lúc nàng ở đại hôn giúp Mã gia mở sinh lộ hắn đã xem nàng như thân muội muội của mình. Nhìn nàng như vậy hắn cũng xót xa không kém. Lúc thân muội muội cùng Mã Phi Vũ gả đi cũng không có ai có thảm cảnh như nàng đâu.

Hai tẩu tẩu của Mã Phi Yến cùng Tạ thị không kiềm nén được cảm xúc cũng che miệng gục dầu vào người trượng phu khóc theo nàng. Dẫu biết hôm nay là đại hôn không nên như vậy.

Tiếng đốt pháo nhỏ từ đại môn xa xôi truyền đến, một hạ nhân chạy đến thông báo. Mã Phi Yến khóc to tiếng hơn, tay giữ cạnh giường chặt hơn.

Cung Vô khuyết không ở tiền thính đợi mà gấp gáp trực tiếp đến An Tri hiên đón nàng. Tề thị vừa nghe thấy Cung Vô khuyết tiến vào cửa liền mang hồng cân phủ lên đầu của Mã Phi Yến.

Cung Vô Khuyết một thân đỏ rực bước vào chào mọi người xong liền nhìn thấy Mã Phi Yến bám chặt cạnh giường. Hắn bước đến nhẹ nhàng điểm vài cái trên người nàng rồi bế nàng bước ra ngoài.

“Nàng ngoan ngoãn cho ta, hôm nay cho dù nàng có muốn hay không vẫn phải bái đường.”

Tuy động tác của Cung Vô Khuyết nhanh chóng không ai có thể nhìn thấy được nhưng thấy Mã Phi Yến ngoan ngoãn không động đậy cũng chẳng lên tiếng ai cũng ngầm hiểu được nàng đã bị điểm huyệt.