Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 60: Sâu cạn



"Vậy mẫu hình lý tưởng của cô ấy là gì? Ý tôi là, theo những gì chị mô tả, cái cô ấy gọi không chỉ có điều kiện tốt, còn có thể hỗ trợ sự nghiệp của cô ấy là gì?" Đới Húc hỏi.

Vương Lị thở dài: "Hiện tại có khả năng Tiểu Hồng gặp chuyện không may, đáng lẽ tôi không nên kể chuyện này, nhưng trước kia khi cô ấy nhắc tới tôi từng nói, cô ấy sống quá hiện thực, mà thế giới này đâu phải lúc nào cũng như thế. Tiểu Hồng lấy câu lạc bộ sức khỏe của chúng tôi làm đường đua sự nghiệp của mình, điểm này ý tưởng của tôi và cô ấy ban đầu không giống nhau, tôi là vì chồng đi làm ăn xa, cuộc sống quá rảnh rỗi nên muốn bản thân trở nên bận rộn hơn, đây là lý do ban đầu tôi muốn mở một chỗ chuyên về tập vật lý trị liệu, tôi cảm thấy mình dù sao cũng không thiếu tiền, mua những máy móc này có thể giúp chồng trị đau nhức, rất thực tế. Tôi không có dã tâm gì, chỉ muốn làm ăn bình thường, sau lại hợp ý với Tiểu Hồng, cô ấy cảm thấy câu lạc bộ của tôi rất có tiềm lực, có thể phát triển mạnh, vì thế hợp tác với tôi, tiền vốn do tôi bỏ ra, cô ấy làm việc, tôi phụ trách trong câu lạc bộ, cô ấy phụ trách xã giao với bên ngoài, nguyện vọng của cô ấy là chờ khi câu lạc bộ của chúng tôi lớn mạnh sẽ mở thêm chi nhánh, như vậy hai người chúng tôi mỗi người quán xuyến một bên. Chính vì quyết định này, cô ấy mới hi vọng tìm người bạn trai có thể hỗ trợ công việc của cô ấy."

"Vậy có tiền không phải được rồi sao? Có tiền đầu tư mở thêm chi nhánh, đây còn không phải hỗ trợ sự nghiệp à? Sao vừa rồi chị nói cô ấy không chỉ muốn người đàn ông có tiền?" Mã Khải không hiểu.

"Cô ấy nói như vậy không được." Vương Lị cười cười, đề tài này hình như khiến chị ta hơi miễn cưỡng, "Cô ấy nói đàn ông đưa tiền cho phụ nữ làm ăn, vậy người ta mới là sếp, mình có kiếm được bao nhiêu tiền thì tiền vốn vẫn là của người ta, mình không thể gạt người ta đi. Cho nên, tiền phải do bản thân kiếm được, đối phương chỉ cần hỗ trợ vài phương diện nào đó."

Nghe Vương Lị giải thích, mấy người Đới Húc liền hiểu vì sao chị ta lại tỏ vẻ xấu hổ như vậy, bản thân chị ta vì chồng có công việc làm ăn ổn định, biết kiếm tiền, cho nên mới có vốn mở câu lạc bộ sức khỏe này.

"Vậy cô ấy cảm thấy ai mới có thể hỗ trợ việc làm ăn của hai người?" Đới Húc hiểu tâm trạng của Vương Lị, cho nên không đưa ra bất cứ đánh giá gì về quan điểm của Hoàng Tiểu Hồng, tránh đụng đến lòng tự trọng của Vương Lị.

"Cô ấy muốn tìm một người làm ở bệnh viện, tốt nhất là bác sĩ, cho dù không phải bác sĩ thì cũng thuộc lĩnh vực y tế, kỹ thuật viên hình ảnh cũng được. Dù sao họ cũng có chút liên quan tới chỗ chúng tôi, có thể giúp chúng tôi giới thiệu khách hàng. Tiểu Hồng nói việc bảo vệ sức khỏe và trị liệu không phân biệt ai, người bệnh, sau khi khỏe lại vẫn không thể phục hồi hoàn toàn, hơn nữa chữa trị cũng rất tốn kém, còn không bằng tiêu tiền bảo vệ sức khỏe, phòng bệnh trước. Cho nên quen một bác sĩ làm ở bệnh viện, người ta nói chuyện bệnh nhân còn tin, người bình thường giới thiệu các cách dưỡng sinh vật lý trị liệu, bọn họ chắc chắn tưởng chúng tôi lừa gạt, nhưng nếu là bác sĩ nói, dù không phải ai cũng tin, ít nhất vẫn có người tình nguyện thử, đây là cơ hội. Cô ấy còn định thời điểm mở chi nhánh tiếp theo, chúng tôi sẽ chọn mặt tiền ở gần bệnh viện." Vương Lị trả lời.

"Vậy cô ấy có thân hay thường xuyên tiếp xúc với người mà mình cảm thấy điều kiện thích hợp không?"

"Không có, nếu có không phải đã không còn độc thân rồi sao? Tôi cũng vừa nói, có người điều kiện không tồi, nhưng không làm trong ngành y tế, cô ấy không muốn, còn nếu có đối tượng phù hợp thì họ cũng là bác sĩ, muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn công việc có công việc, vì thế đều ngại tình cảnh của cô ấy."

"Ngoại trừ việc Hoàng Tiểu Hồng không nhìn trúng ai, có ai thích cô ấy, dù bị từ chối vẫn nhiệt liệt theo đuổi không?" Đới Húc hỏi.

Vương Lị suy nghĩ, ấn tượng không sâu, nhưng mơ hồ vẫn nhớ được mấy cái tên, nói là sau khi hẹn hò xong Hoàng Tiểu Hồng về kể lại với cô, cụ thể đối phương là người thế nào Vương Lị không rõ, chỉ biết Hoàng Tiểu Hồng không thích bọn họ, lần nào cũng than vãn.

"Vậy có ai lì lợm, Hoàng Tiểu Hồng đã không muốn tiếp tục mối quan hệ, nhưng đối phương không chịu từ bỏ ý định không?" Phương Viên nghĩ tới Lương Khang bên cạnh Trương Ức Dao, liền hỏi.

"Hình như có một người, tên gì nhỉ!" Vương Lị vỗ đầu, "Xem đầu óc tôi kìa! Rõ ràng biết, thế mà bỗng nhiên không nhớ ra! Đúng là có một người như vậy, ban đầu hình như không quá nhiệt tình, sau Tiểu Hồng về từ chối với người giới thiệu, đối phương không hợp với cô, không cần gặp lại, kết quả bên kia không muốn, một hai đòi Tiểu Hồng giải thích, rốt cuộc không hợp chỗ nào, rốt cuộc mình có điểm gì Tiểu Hồng cảm thấy không xứng với cô ấy... A, cô nói xem, người như vậy sao tôi lại quên mất tên chứ! Tôi rõ ràng biết tên hắn ta!"

"Không sao, chị đừng gấp, càng sốt ruột càng không làm được gì, người này chị trước cứ đặt dấu chấm hỏi, từ từ nghĩ, nói không chừng đến lúc bỗng nhiên nhớ ra, khi đó nói cho chúng tôi biết là được." Đới Húc nói, "Hoặc chị có thể hỏi người giới thiệu kia."

"Đúng! Đúng!" Vương Lị chỉ Đới Húc, "Vẫn là cậu cảnh sát này thông minh! Tôi sao lại quên mất chuyện người giới thiệu! Tôi lập tức gọi cho người nọ, hỏi rồi sẽ biết!"

Chị ta vội vàng tìm số điện thoại người giới thiệu đối tượng cho Hoàng Tiểu Hồng, cũng may Hoàng Tiểu Hồng và Vương Lị cùng làm buôn bán, quan hệ thân thiết, cho nên cách liên lạc với người giới thiệu chị ta cũng có.

Nhưng kế tiếp, bọn họ đều thất vọng, Vương Lị quả thật biết người giới thiệu kia là ai, nhưng gọi thế nào cũng gọi không được, lại gọi cho chồng người giới thiệu mới biết, thì ra chị ta đột nhiên lên cơn cao huyết áp, phải vào bệnh viện, tình hình như vậy đương nhiên không tiện quấy rầy chị ta, mà chồng người giới thiệu đối với đối tượng khả nghi kia hoàn toàn không biết gì cả.

Chuyện này không thể ép buộc, Đới Húc dặn Vương Lị khi nào tiện thì liên lạc với người giới thiệu kia, mau chóng hỏi thăm thân phận đối tượng làm quen, sau đó báo với bọn họ.

"Ngày thường Hoàng Tiểu Hồng là người thế nào? Ý tôi là chỗ đặc biệt trong tính cách của cô ấy, không phải dùng từ hòa đồng để hình dung." Đới Húc còn cần Vương Lị xác nhận chi tiết cá tính của Hoàng Tiểu Hồng để tiện đối chiếu với Trương Ức Dao, mau chóng xác định điểm chung giữa hai người bị hại. Thi thể của Hoàng Tiểu Hồng không trải qua quá trình đông lạnh, điểm này không tương xứng với Thược dược đen, mà hung thủ không ngừng tìm cơ hội ra tay để hoàn thiện hành vi bắt chước của mình, cho nên chi tiết lệch lạc này trở thành khúc mắc trước mắt của Đới Húc.

"Cô ấy... Cụ thể nói sao nhỉ..." Vương Lị nghĩ nghĩ, "Tôi cũng không nói rõ tính cách cô ấy thế nào, vì để sống được trong xã hội này, để mưu sinh, Tiểu Hồng luôn cho tôi cảm thấy cô ấy luôn giữ mình trong một khuôn mẫu. Cô ấy rộng rãi, biết xã giao với khách hàng, hơn nữa đầu óc mau lẹ, không sợ chịu thiệt. Người ta nói gì cô ấy cũng có thể tiếp lời, cho dù đối phương không thật lòng, nói chuyện luôn ở kèo trên, chỉ cần không quá đặc biệt, cô ấy đều có thể cân nhắc sâu cạn để ứng phó."

"Ý chị là con người Hoàng Tiểu Hồng khá hướng ngoại, cách nói chuyện hay làm việc đều như thế đúng không?" Mã Khải nghe nửa ngày, cảm thấy ý của Vương Lị là thế, "Vậy cuộc sống ngày thường của cô ấy khá loạn sao?"

"Tôi không có ý đó." Thấy cậu hiểu sai ý mình, Vương Lị vội xua tay, "Tiểu Hồng chỉ là thuận miệng đùa giỡn với người ta, nhưng trên thực tế cô ấy làm việc rất nghiêm túc! Cô ấy từng nói, bạn cho cá trong hồ ăn no, khi muốn câu chúng, chúng sẽ không cắn câu, cho nên phải ứng phó theo hoàn cảnh."