Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 38: "Kiêm chức"



Phương Viên không khỏi kinh ngạc, đêm qua ở phòng trực cùng Cố Tiểu Phàm, cô không hề nghe chị ấy nhắc tới ban ngày Lâm Phi Ca đi theo họ có gặp phiền não gì, sáng nay Chung Hàn tới, mọi thứ đều như ngày thường, cho nên nghe Mã Khải nói như vậy, cô chỉ nửa tin nửa ngờ, dù sao tính cách Mã Khải và Lâm Phi Ca vốn không hòa hợp, chỉ với việc Lâm Phi Ca vừa đăng dòng trạng thái liền xóa mà bỏ đá xuống giếng thì không đủ khách quan, hơn nữa chuyện này một chút cũng không liên quan tới cô, vì thế cô không định để ý.

Tuy rằng trước đó đã gặp mặt Lư Khai Tế, nhưng hành tung của hắn vẫn cần xác minh, Phương Viên vốn cho rằng đây là công việc trong ngày hôm nay của họ, không ngờ Đới Húc lại giao một nhiệm vụ mới, đó là kiểm tra camera giám sát khu vực gần phòng trọ Trương Ức Dao thuê, xem có thể trông thấy Trương Ức Dao, từ đó phán đoán thời gian cô ấy xuất hiện hay không.

Công việc này rơi xuống đầu Mã Khải, cậu ấy ở lại kiểm tra video, Phương Viên theo Đới Húc ra ngoài xác minh hành tung gần đây của Lư Khai Tế. Đối với cách sắp xếp này, Mã Khải rất không vui vẻ.

"Lão Đới, em có thể đổi công việc được không? Con người em không thích hợp ngồi một chỗ, Phương Viên thích hợp hơn em, chi bằng em theo anh ra ngoài, để Phương Viên ở lại kiểm tra video giám sát, anh thấy được không?" Mã Khải thương lượng.

"Không được." Người ngày thường dễ nói chuyện như Đới Húc lần này lại kiên quyết từ chối, "Càng không thích ngồi một chỗ thì càng phải tập luyện, nếu không sau này tốt nghiệp đi làm, em cảm thấy có bao nhiêu người cho em cơ hội cò kè mặc cả?"

Mã Khải nghe anh nói như vậy, cũng không còn gì để chối cãi, đành phải tiếp nhận công việc được giao.

Lần này Phương Viên khá đồng tình với cậu ấy, lúc còn ở trường, Mã Khải chính là người như vậy, qua mấy tháng thực tập, cá tính này càng thể hiện rõ, nhưng lời Đới Húc nói xác thật rất có đạo lý, chờ tốt nghiệp bước ra xã hội, bọn họ còn có không gian kén cá chọn canh sao? Đáp án của vấn đề này rất rõ ràng, vì thế hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là thích ứng, chứ không phải để tình huống thích ứng với bản thân.

Đới Húc sắp xếp như vậy không thể xem là coi thường Mã Khải. Nhiệm vụ của Mã Khải tuy có chút tẻ nhạt, nhưng muốn ở văn phòng xem hết video giám sát phải rất chuyên chú mới được.

Công việc Phương Viên và Đới Húc ra ngoài xác minh hành tung của Lư Khai Tế không hề dễ dàng, vì tính chất công việc đặc thù, thời gian công tác của Lư Khai tế không hề cố định. Sáng sớm hắn cần tới đơn vị điểm danh, sau đó cả ngày không cần ai quản lý, tự mình chạy xuống nông thôn, lúc tan tầm sẽ về báo với nhân viên của nhà máy thức ăn gia súc. Chạy tới chạy lui như thế, rất nhiều thời gian địa điểm không thể xác định. Hiện tại, bọn họ không thể nhận định Lư Khai Tế ở thời điểm Trương Ức Dao mất tích không có đủ bằng chứng chứng minh sự có mặt, cũng không thể nhận định hắn có khả năng gây án.

Bên Mã Khải thì ngược lại, tuy rằng công việc nhàm chán nhưng sẽ không gặp sự cố giữa chừng, cậu ấy chỉ cần xem hết video giám sát, sau đó xác định thời gian cuối cùng Trương Ức Dao xuất hiện, bản thân Trương Ức Dao có xuất hiện ở khu vực gần đó hay không. Với phân tích và phán đoán của pháp y Lưu, tuy thời gian Trương Ức mất tích khá lâu nhưng không thể vượt quá một tuần, nếu là vậy, mấy ngày trước đó rất có khả năng cô ấy không về phòng trọ, hoặc là có người trở về, đúng như lời nữ sinh kia nói, đều có xe đưa đón. Trong chung cư không trang bị camera theo dõi, ở cổng lớn chỉ có một cái, chỉ có thể nhìn tình hình từ sáng đến tối có xe nào ra vào, hoàn toàn không thể căn cứ vào hình ảnh mà xác định người trong xe là ai, cho nên trong những chiếc xe ra vào chung cư có Trương Ức Dao hay không vẫn không thể biết được.

Tiến triển công việc của ba người đều không tính là thuận lợi, cũng may gần tối sau khi về Cục Công An, cao thủ Đới Húc nhờ hỗ trợ khôi phục số liệu trong di động và máy tính gọi tới. Di động của Trương Ức Dao bị hư nghiêm trọng, muốn khôi phục dữ liệu bên trong cần chút thời gian, có điều máy tính không dính nước, vẫn còn nguyên vẹn, với cao thủ mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng.

Đới Húc nhận được tin, tâm trạng liền phấn khởi, anh kêu đối phương đóng gói đồ đã khôi phục đưa tới đây, sau đó cẩn thận xem xét. Phương Viên ở bên hỗ trợ, bọn họ gọi cơm tới văn phòng, lăn lộn tới tối cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Ấn tượng của họ về Trương Ức Dao trước đó khác với các nam nữ sinh, nhưng ba người không thể không thừa nhận, giữa những người cùng giới, cách nhìn sẽ trực tiếp khách quan hơn nhiều.

Từ lịch sử trò chuyện của Trương Ức Dao mà xem, cô ấy không thanh cao như biểu hiện với các nam sinh. Từ dữ liệu laptop mà xem, cô ấy dùng nhiều tài khoản xã hội nói chuyện với rất nhiều người, thông qua nội dung mà suy đoán, đối phương là nam, cách nói chuyện giữa hai người có vẻ ái muội, mặc dù không biểu đạt ra nhưng mờ mịt như vậy càng đặc biệt, ngay cả một cô gái bằng tuổi như Phương Viên đọc xong cũng mặt đỏ tai hồng, cảm thấy xấu hổ.

Thời gian bọn họ làm quen đã lâu nhưng không hề tiến thêm một bước, chỉ duy trì cách liên lạc như hiện tại. Qua điều tra, người Trương Ức Dao trò chuyện là nam, tuổi nằm trong khoảng 35-50, đa số là hơn 40, đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng thông tin những người đó đăng trên tài khoản xã hội không chính xác. Từ nội dung nói chuyện, tuy rằng không thể xác định cụ thể nơi công tác hay nghề nghiệp là gì, nhưng bọn họ có thể đoán được đa số đều có kinh tế vững chắc, hoặc là người ở thành phố A, hoặc là người ở tỉnh khác vì công việc mà thường xuyên tới thành phố A này.

Bởi vậy, Đới Húc đưa ra một phỏng đoán to gan, nguồn thu xa xỉ kia của Trương Ức Dao không phải đến từ việc cô ấy đi làm thêm, kết hợp với những cuộc trò chuyện ái muội, Trương Ức Dao có khả năng "kiêm chức" làm gì đó, có điều loại "kiêm chức" này không thể đưa ra ánh sáng mà thôi.

"Không phải Lư Khai Tế đã nói rồi sao, Trương Ức Dao đòi tiền hắn để đi chữa bệnh phụ nữ, còn che che giấu giấu không cho hắn xem kết quả, em đoán tám chín phần là cùng những người này có quan hệ mờ ám!" Mã Khải bắt đầu có tinh thần hơn, chỉ là không rõ cậu rốt cuộc vì chút thu hoạch này mà cảm thấy vui vẻ, hay vì phát hiện bí mật một người bị phụ nữ của mình cắm sừng mà trở nên nhiệt tình, dù sao loại chuyện thế này rất dễ thu hút sự chú ý.

"Còn chưa xác minh chúng ta không thể nói trước điều gì, nhưng hiện tại ít nhất từ lịch sử trò chuyện của Trương Ức Dao, chúng ta chắc chắn việc Trương Ức Dao có quan hệ không bình thường với nhiều đàn ông." Đới Húc cố gắng thay đổi cách nói, dù sao Phương Viên đã bị lịch sử trò chuyện của Trương Ức Dao làm mặt đỏ tai hồng, nhìn cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng khiến Đới Húc dường như phải nén cười mà nói chuyện.

"Vậy phải làm sao đây? Xác minh chuyện này?" Mã Khải hỏi.

"Việc này không vội, trước mắt chúng ta thử liên lạc với vài người trong lịch sử trò chuyện này, xem có thể hỏi được tin tức gì khác không." Đới Húc nói.

"Thế dễ rồi, hiện tại chúng ta lập tức gọi điện thoại." Mã Khải lập tức trở nên tích cực, muốn gọi điện thoại ngay.

Đới Húc vội ngăn cản cậu, chỉ chỉ vào đồng hồ treo tường: "Em xem bây giờ là mấy giờ rồi, vẫn là để ngày mai rồi tính."

Mã Khải nhìn đồng hồ, lúc này mới bình tĩnh lại: "Thảo nào em cứ thấy mệt mỏi, hóa ra đã sắp 10 giờ!"

"Đúng vậy, cho nên thôi đi, hôm nay tới đây thôi, đều sớm trở về nghỉ ngơi đi, trước mắt cũng không có việc gì để làm, ngày mai lại nói." Đới Húc bắt đầu thu dọn.

"Vậy được! Phương Viên, lát nữa chúng ta cùng đi sao?" Mã Khải hỏi Phương Viên.

Phương Viên sửng sốt, đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Đới Húc đã rất tự nhiên nhìn cô, nói: "À đúng rồi, Phương Viên, chị Hàn Nhạc Nhạc của em tìm em, hình như có chuyện muốn hỏi em một chút, em ở đây chờ đi, tôi đi nhắn cô ấy một tin, nói chúng ta xong việc rồi, có lẽ cô ấy rất nhanh sẽ tới tìm em. Mã Khải, cậu về trước đi, lát nữa tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ tiện đường đưa Phương Viên về."

Mã Khải nghe vậy, không chút nghi ngờ mà gật đầu, thu dọn đồ của mình rồi một mình đi trước. Mã Khải đi rồi, Đới Húc cũng đã thu dọn xong, nói với Phương Viên: "Biết tối nay ở đâu chưa? Em cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."

"Không phải chị Hàn Nhạc Nhạc..." Phương Viên nói được một nửa liền im lặng, bởi vì cô phát hiện vừa rồi Đới Húc cố tình nói với Mã Khải như thế.

Quả nhiên, Đới Húc cười cười, nói: "Nếu tôi không nói như vậy, em định để Mã Khải đưa mình đến chỗ bất kỳ, sau đó một mình trở về sao? Được rồi, nghỉ ngơi đi."