Trường Sinh Giới

Chương 147: Ấn ký



Lục Thần thức tuy rằng chỉ là một thức tán thủ nhưng tuyệt diệu đến kinh khủng, đây là một thức tán thủ đã qua trăm tôi ngàn luyện, là tinh hoa tổng quan cao cấp của đại đạo vô hình, theo cách nói khác cũng là một sát thức hoặc chính là một thức "ấn ký" hữu hình!

Tiêu Thần tu luyện Lục Thần, Nghịch Loạn, Trấn Ma, Băng Liệt bốn thức này với một đoạn thời gian, mặc dù đã có thể lĩnh hội một chút áo nghĩa trong đó, có thể dùng để giết địch, nhưng còn chưa chân chính đem ấn ký khắc sâu vào trong linh hồn.

Hắn sơ bộ nắm giữ pháp môn ấn ký giết người nhưng vẫn chưa lĩnh hội tinh túy trong đó, dù sao việc này thực sự quá khó. Đại đạo vô hình ký thác trong một thức dù là cảnh giới Trường Sinh cũng rất khó lĩnh hội hết chân nghĩa.

Mặc dù nói ấn ký không lưu lại trong linh hồn, nhưng gần một năm tu hành khiến cho Tiêu Thần đối với pháp môn khắc địch có lĩnh ngộ sâu sắc, nhất là ấn ký của thức tán thủ Lục Thần càng thêm lĩnh ngộ tối đa.

Từ khi bắt đầu quyết đấu đến bây giờ, đối mặt với cường địch cảnh giới bát trùng thiên Tiêu Thần không có chút ý nghĩ khinh địch. Giờ khắc này nghe đối phương hét lớn là lúc cảm giác được khí tức nguy hiểm phủ về hắn. Hắn không do dự, toàn lực triển khai Lục Thần thức trong tứ đại tán thủ .

Càng nguy hiểm, trong lòng Tiêu Thần càng yên tĩnh, quên đi bản thân, sự vật, đối thủ. Thế giới nội tâm một phiến kỳ ảo giống như thoát khỏi chiến trường trở thành một trong những người quan chiến, nhưng trong tay đã vẽ ra một cái ấn ký.

Lục Thần thức long trời lở đất, thức thứ nhất trong tứ đại tán thủ thức cũng như tên, chủ yếu thể hiện một chữ "Lục", từng tia sáng nhỏ trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời.

Tuy rằng tà dương đã lặn về phía tây, sắc trời hoàn toàn trở đen, nhưng trên bầu trời lại rực rỡ không gì sánh được, giống như có vô số ngôi sao tụ tập giữa không trung. Ánh sáng chói lọi như thần quang mỹ lệ chiếu sáng khắp nơi.

Nhưng cũng không phải là mỹ lệ thần thánh mà là ánh sáng tử vong như sóng to gió lớn, ngắn ngủi trong sát na bị đánh vỡ, trên bầu trời ánh sét bạo động, sát khí ngút trời.

Năng lượng mênh mông kịch liệt cuồng bạo như là sơn băng địa liệt, diễn võ trường cũng theo đó lay động mãnh liệt, có thể nghĩ lần quyết đấu trên bầu trời này có bao nhiêu dữ dội.

Thức Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ của Lu Muda quả thực có thể nói là thiên hạ đỉnh cấp kỳ công, có đại năng lật gió chuyển mưa. Nếu như người bình thường bị một chưởng này phủ xuống thì thực sự là xương cốt không còn.

Một chưởng của hắn đen như mực, một chưởng lại trong suốt long lanh như bạch ngọc, hai loại màu sắc bất đồng xuất hiện tại hai bên song chưởng. Kình khí tung toé điên cuồng phách ra như mãnh long xuất hải, khuấy lên bảy tầng sóng năng lượng lớn. Hư không như bể nát, trên bầu trời tựa như mở ra một cánh cửa địa ngục, hướng về Tiêu Thần mà cắn nuốt.

Trên mặt đất mọi người cảm giác được uy áp cường đại cùng với năng lượng rung chuyển, có thể nói theo Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ cuồn cuộn phủ xuống, mặt đất nơi diễn võ trường chấn động văng tung tóe.

Một kích vô cùng đáng sợ, Lu Muda chỉ mới trở tay một chút đã tạo ra kết quả đáng sợ như vậy.

Tiêu Thần rõ ràng chứng kiến một tòa địa ngục cung hiện ra trên hư không, trước địa ngục cung cổ lão thê lương là một tòa ma phù điêu hung ác dữ tợn to lớn trông rất sống động, một cánh cửa màu đen to lớn như hướng về Tiêu Thần mở rộng ra.

Đây tuyệt đối là một trận quỷ dị nhất mà Tiêu Thần từng gặp, một chiêu Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ vậy mà dẫn ra ảo cảnh đáng sợ như vậy, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Lực hút sau cánh cửa đen như muốn đem hắn cắn nát.

Ấn ký Lục Thần thức như là một vòng mặt trời màu vàng nhảy vào cung điện cổ lão hắc ám trên không, từ phiến ảo cảnh trên trời xé qua. Khiến cho khí tức có tính hủy diệt nguy hiểm không ngừng yếu đi!

Ánh sáng <Lục Thần>, phát ra hào quang tinh tế trong bóng đêm vô cùng nổi bật, dĩ nhiên chân thực như đao và kiếm, có đều là cỡ nhỏ, dài nhất không quá ba tấc, phong cách cổ hiên ngang!

Nghìn vạn thần kiếm cùng với thiên đao, kiểu dáng bất đồng, tạo hình khác nhau. Như từ viễn cổ xé rách bầu trời mà đến.

Quyết đấu quỷ dị, ảo cảnh cùng với ảo cảnh quyết đấu! Nhưng lực lượng là chân thật.

Lu Muda kinh hãi không thôi Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ chính là căn cơ của gia tộc Mander, cho nên gia tộc mới đứng sừng sững trong Nam Hoang mấy trăm năm không ngã. Mà càng ngày càng mạnh thì việc nắm trong tay một thần học đúng là không thể tách rời, chỉ có lực lượng gia tộc cường đại, bọn hắn mới có thể đứng càng cao càng ổn.

Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ chính là cổ lão kỳ công trong truyền thuyết, danh chấn Nam Hoang vô số năm, là bị người trong gia tộc trong lúc vô tình lấy được.

Đồng cấp đối kháng, chỉ cần tuyệt học này vừa xuất ra, dù là thời gian linh sĩ cùng với không gian linh sĩ cấp bậc vương tộc tu giả xuất hiện, chỉ sợ cũng phải tránh lui, những người khác thì càng không nói, ít có người có thể đối kháng. Nhưng hôm nay Lu Muda hoàn toàn ngây dại, trong hư không hiện ra địa ngục cung ảo giác chậm rãi tan vỡ, ngàn vạn thanh trường kiếm cùng với đao ba tấc, trảm phá mọi ngăn cản, lực lượng khiến mọi thứ vỡ tan tành.

Không trung đại tan vỡ!

Liên tiếp hơn mười tiếng va chạm mạnh kịch liệt, tất cả đều biến thành ánh sáng lấp lánh, bầu trời chậm rãi khôi phục lại ban đầu, Tiêu Thần khóe miệng nhè nhẹ tràn ra vết máu, đây là lần đầu tiên hắn bị thụ thương sau khi huyền công đột nhiên tăng mạnh.

Lu Muda sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng đứng ở trên không, sau đó đột nhiên ngửa mặt trở mình lộn ngược xuống, một ngụm lớn máu loãng phun ra, ngã xuống giữa không trung.

Hiển nhiên là hắn thất bại, hoàn toàn thất bại!

" Kết thúc!"

" Lu Muda cảnh giới bát trùng thiên vậy mà bị thất bại!"

" Bảng xếp hạn thanh niên Nam Hoang cao thủ sắp sửa được viết lại! Cái tên biến thái trong gia tộc Mander, Độc Cô Kiếm Ma cùng bọn người phía sau sắp sửa được khắc thêm cái tên Tiêu Thần rồi."

" Hơn hai mươi tuổi lại đạt đến tu vi bát trùng thiên!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

" Đáng sợ!"

Trung tâm diễn võ trường của học viện Bắc Đẩu đã sôi lên, mọi người có cảm giác khiếp sợ không thôi, Tiêu Thần liên tiếp đánh bại tứ đại cao thủ, lại hạ cả Lu Muda, thanh niên cao thủ đỉnh cấp của Nam Hoang chuẩn bị sửa lại kết cấu thứ bậc!

" Ta ngất, tên này biến thái sợ rằng so với đại ca của Kanati hẳn là không kém bao nhiêu" Gia Cát Lượng nghĩ thoáng qua mà sợ rụt cổ lại.

Hải Vân Thiên cũng thở dài một hơi, hắn chính là tu giả có thực lực cao thâm, lý giải tình huống, nói: " Bây giờ ngươi sợ chết sao? Hắn thực lực mạnh mẽ như thế, khẳng định sau lưng có thế lực lớn chống đỡ, nếu không làm sao có được huyền công lợi hại như vậy chứ. Cao thủ tiền bối trong Nam Hoang cố kỵ qua lại không được tùy tiện ra tay. Dưới tình huống này, hắn tiêu diệt vài người trong thế hệ thanh niên có lẽ rất dễ dàng, khuyên ngươi đừng hướng Tiểu Quật Long có lòng dạ sai lệch."

" Ca!" Thiếu nữ tóc lam Kanati nhanh chóng chạy tới giữa sân.

Lu Muda từ không trung rơi xuống được người tiếp lấy, Kanati chạy tới gần, có chút yếu ớt cười khổ nói: " Thật không ngờ hắn cường hãn như vậy..."

" Ca ngươi không sao chứ, đều do ta không tốt, chờ sau khi đại ca trở về......"

" Hắn vừa rồi đã hạ thủ lưu tình, nếu không ta không thể sống sót..."

Xa xa, vài tên lão nhân của học viện Bắc Đẩu nhìn nhau một chút, sau đó lộ ra thần thái suy tư, một người trong đó trầm ngâm một hồi, nói: " Vừa rồi là... Lục Thần thức sao?!"

" Giống, cực kỳ giống!"

" Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ danh chấn Nam Hoang không ngờ còn gặp khắc tinh."

" Hẳn là Lu Muda công lực kém hơn một chút, nếu không sẽ không thua dễ như vậy."

" Âm Dương Tuyệt Diệt Thủ chính là tuyệt học quý báu của gia tộc Mander a!"

Diễn võ trường sôi trào vô cùng, học viên của Học viện Bắc Đẩu cùng với Học viện Chiến Thần còn có Học viện Bạch Lộc nổi lên tranh chấp. Học viện Bắc Đẩu đại bại mà còn vì lời lẽ của học sinh hai học viện kia không thích đáng, suýt nữa dẫn phát xung đột. Có người còn khích tướng, muốn cao thủ nội viện trong Học viện Bắc Đẩu bí mật bồi dưỡng xuất chiến.

Thấy Tiêu Thần từ giữa không trung hạ xuống, Hải Vân Thiên cùng với mập mạp rất nhanh chạy tới.

" Đi nhanh, hôm nay ngươi đánh một trận thành danh, nhưng trước mắt chuyện phiền toái cũng không ít, hay là trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió đi."

Tiêu Thần gật đầu, mang theo Tiểu Quật Long cùng với Kha Kha, hai người rất nhanh hướng về phía ngoài học viện Bắc Đẩu phóng đi.

Không ai dám ngăn cản Tiêu Thần, biểu hiện của hình mẫu bạo long này khiến người ta nghĩ lại mà phát sợ, không ai muốn đứt tay gãy chân.

Ra khỏi cửa chính của Học viện Bắc Đẩu, mập mạp thở phào một cái, nói: " Huynh đệ ngươi làm sao mạnh mẽ vậy, giấu diếm ta thật hay. Hắc hắc, về sau có thể quang minh chính đại tới đường học phủ mà ngắm các muội muội rồi, còn sợ gì chứ..." Nghĩ đến đây hắn nở nụ cười hắc hắc.

Hải Thiên Vân tuấn mỹ tay xoa nhẹ trán, có chút đau đầu nói thầm: " Thật không biết đem ngươi an bài tại đường học phủ là đúng hay sai, sau này nhất định sẽ rất náo nhiệt." Hắn xoay người lại, nói: " Hôm nay lẽ ra ta muốn mời các ngươi đi đến Trầm Ngư Lạc Nhạn cung, nhưng bây giờ còn đang tránh đầu sóng ngọn gió, nếu không sợ rằng sẽ gặp phiền phức, qua vài ngày nữa chúng ta lại tụ tập cùng một chỗ."

Không hề nghi ngờ, tên của Tiêu Thần đã nằm trên bảng đen của ba đại học viện, được không ít người để ý tới. Mấy ngày tới hắn ít giao du với bên ngoài, cả ngày đều tu luyện.

Dĩ nhiên, khẳng định hắn có ra ngoài một lúc, chẳng hạn như đi ăn cơm. Hắn không muốn dạ dày của mình ủy khuất, mỗi ngày đều đi ăn ở bên ngoài. Bất quá vẫn cứ đi điều tra một ít, tìm một vài địa phương không quá náo nhiệt, nhưng có chút phiền phức là không có cách nào để trốn tránh.

" Người phía trước đứng lại."

Vài tên quân lính chạy qua, toàn thân áo giáp lóe ra màu kim loại đặc biệt bóng loáng, trong tay trường đao sáng bóng.

" Chúng ta nghi ngờ ngươi cùng một vụ án nguy hiểm có liên quan, mời theo chúng ta đi một chuyến nào."

Đây thuần túy là những kẻ chán ghét, nhìn vài tên quân binh trước mặt cười nhạt, Tiêu Thần dễ dàng dự đoán được mấy tên gia hỏa này đang cố tình chỉ trích hắn.

" Các ngươi có chứng cứ gì sao?"

" Đi sẽ biết, đi nhanh đi."

Mẹ nó, Tiêu Thần có chút nổi cáu, có người cố ý làm cho hắn không được thoải mái, mặc dù trước mắt không quan tâm đến mấy tên quân binh, nhưng hắn cũng không muốn làm kẻ giết người giữa đường phố.

Đúng vậy, ngẫm lại kỹ lưỡng đúng là không thể làm càn, đây căn bản là một cổ thế lực lớn nhất trong thành, dám chắc là thành chủ Thiên Đế thành.

" Đi mau!" Bên cạnh một tên binh sĩ sốt ruột quát.

Tiêu Thần lẳng lặng nhìn bọn chúng, trầm giọng nói: " Hy vọng các ngươi vẫn tiếp tục kiêu ngạo như vậy."

" Lão tử là sĩ binh của Lễ thân vương, dù trên đường phố giết ngươi cũng không có tội!" Một gã binh sĩ ánh mắt lộ ra thần sắc hung ác.

" Ngươi có gan thì nói thêm một câu nữa đi?!" Tiêu Thần từng bước tiến lên, khi ở Nhân Gian Giới, hắn ngay cả hoàng gia công chúa cũng dám giết, huống chi là một sĩ binh thân vương tại Trường Sinh đại lục.

Những binh sĩ này tuy là ngang tàng hống hách, nhưng bị ánh mắt mạnh mẽ của Tiêu Thần đảo qua, cảm giác toàn thân phát lạnh, bọn chúng trợn mắt há hốc mồm, tức giận muốn mở miệng lên tiếng mắng chửi nhưng lại phải nuốt xuống.