Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng

Chương 2



Nắng sớm xuất hiện.

Chung Uyển Ước theo phu quân cùng nhau đứng lên, đỏửng thẹn thùng nhàn nhạt hiện lên hai gò má của nàng. Thỉnh thoảng nhìn lén phuquân tuấn tú vẻ mặt ôn nhu kia, đôi mắt nàng mềm mại đáng yêu giống như là chứađầy xuân thủy, lóe ra ánh sáng lấp lánh.

Hắn ở bên giường, cúi người, mang hài tú hoa giúpnàng. Nàng nhón chân lên, kéo qua xiêm y đã chuẩn bị tốt, giúp hắn mặc triềuphục.

Hành động hai người thoạt nhìn giống như người làm hầuhạ chủ tử, nhưng giữa giơ tay nhấc chân lúc nào cũng nhu hòa săn sóc lẫn nhau,lại tràn đầy ngọt ngào ấm áp mà chở ở tình nhân mới có.

Uyển Ước níu lấy đai lưng phu quân, có chút không nỡbuông ra, cho dù là xa cách trong chốc lát, nàng cũng không muốn.

Ngoài phòng, mặt trời rực rỡ đã dần lên cao ──

‘Phu nhân, hôm nay thức dậy muộn. Đã nhanh đến giờ lâmtriều rồi, ta liền không thể giúp nàng trang điểm.’ Đường Cẩn Tư vừa sửa sanglại dung nhan, vừa mở cửa gọi nha hoàn bưng đồ ăn sáng.

Uyển Ước ôn thuần gật đầu, từ từ buông tay ra níu lấyhắn nữa.

Từ khi gả vào Đường gia tới nay, nàng cùng phu quânthập phần ân ái. Hắn lịch sự nho nhã, dễ dàng thu phục lòng của nàng, khiếnnàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, yên tâm mà không muốn xa rời hắn.

‘Ta đi trước.’ Đường Cẩn Tư ăn vài thứ, liền vội vàngrời đi, đến hoàng cung trước.

Uyển Ước tiễn hắn đến ngoài viện, ánh mắt lưu luyếnkhông rời nhìn chăm chú vào thân ảnh tuấn dật của hắn. Thấy thế nào cũng khôngchán ghét.

Nàng bất khả tư nghị mê luyến hắn, tình cảm ngày càngsâu hơn.

Trước khi lập gia đình, Uyển Ước chưa bao giờ nghĩtới, nàng sẽ may mắn gả cho một trượng phu hài lòng hợp ý như thế. Hơn nữa lạicòn thích hắn như vậy.

‘Phu nhân.’ một đứa nha hoàn từ viện chạy bộ đến.

Phủ đệ của Đường Cẩn Tư diện tích thập phần rộng lớn,chỉ riêng viện của hai vợ chồng bọn họ, đã là một tòa tửu lầu lớnrồi.

Nha hoàn đi đến trước người Uyển Ước, hành lễ thôngbáo,‘Nhị tiểu thư nhà phu nhân tới chơi.’

Uyển Ước vừa nghe, vui vẻ nói:‘Mời nàng tới đây.’

Một lát sau, muội muội sinh đôi của Uyển Ước là ChungUyển Diễn, mang theo một chút vật phẩm nhà mẹ đẻ cho, đi vào viện của Uyển Ước.

‘Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, có nhớ muội muội haykhông?’

Uyển Ước lôi kéo muội muội hoạt bát đáng yêu đi vàotrong phòng, cười nói:‘Ngươi tiểu tinh nghịch này, nghe nói muội đẩy một hôn sựra khỏi cửa đúng không? Ta đang muốn tìm muội để lên tiếng hỏi cho ra nhẽ đây!’

‘Tỷ tỷ nói đúng là Tiêu gia cầu hôn?’

‘Vì cái gì cự tuyệt?’ Uyển Ước vào đến trong phòng,lập tức cho nhà hoàn của nàng lui hết xuống, cùng muội muội tâm sự.

‘Vị Tiếu Dương kia nha! Muội đã từng lúc du ngoạn trênđường phố len lén gặp qua hắn một lần, lớn lên chẳng có gì đặc sắc.’ Uyển Diễnvụng trộm thè lưỡi, ghét bỏ nói:‘Không đẹp mắt bằng tỷ phu!’

Uyển Ước nụ cười ửng đỏ. Nhắc tới tướng mạo phu quânnhà mình, nàng ngoại trừ say mê, không còn lời nào để nói.

Lúc trước nhìn thấy Đường Cẩn Tư, nàng cơ hồ là vừagặp đã thương. Nghe cha mẹ nói hắn có ý cưới vợ, nàng lại càng mừng thầm trongbụng, thấp thỏm bất an, suy tính thiệt hơn, cho đến khi lấy hắn mới bình phụcđược nội tâm xôn xao.

‘Tỷ tỷ mặt đỏ cái gì? Là công nhận lời củamuội muội, hay là lại thèm muốn tướng mạo tỷ phu rồi?’

Uyển Diễn trêu chọc làm Uyển Ước càng thêm thẹn thùng.

‘Nói cái gì mà thèm muốn, muội cho là ta nhấmnháp mỹ thực à?’ nàng giống như giận lại không phải là giận liếc muộimuội một cái, nghiêm chỉnh khuyên bảo,‘Uyển Diễn, không cần phải tính trẻ connữ. Tướng mạo không thể làm ra cơm ăn, muội cũng không hiểu rõ người ta, lựachọn vị hôn phu không thể trông mặt mà bắt hình dong.’

‘Xem người đầu tiên không phải là xem tướng mạo? Nếunhư ngay cả tướng mạo đều xem không thuận mắt, muội như thế nào có thể cùng hắnbái đường, động phòng, cùng sinh con dưỡng cái?’ Uyển Diễn chép miệng, phảnbác.

Uyển Ước than nhẹ. Muội muội cùng nàng, diện mạo giốngnhau, tính tình nhưng lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Muội muội hiếu động hoạt bát, mà nàng……

‘Tỷ tỷ, đừng nói nữa làm mất hứng.’ Uyển Diễn lắclắc tay Uyển Ước, phá vỡ trầm tư của nàng, cõi lòng đầy hứng thú hỏi:‘Tỷcùng tỷ phu chung đụng có được không?’

‘Hắn đối với ta rất ôn nhu, không có một chút tính tìnhngạo mạn của quan lớn triều đình.’ Uyển Ước ngượng ngùng cười một tiếng, thủymâu yêu kiều hàm chứa hạnh phúc quang mang.

Uyển Diễn thấy thế, khẽ nhíu mày, thần sắc có chútphức tạp.‘Tỷ, ta luôn không hiểu. xét thân phận cùng địa vịcủa tỷ phu, làm sao có thể sẽ hướng nhà chúng ta cầu hôn?’

Từ xưa, thương nhân địa vị thấp nhất,mà tỷ muội Chung thị gia tộc từ xưa đều là dân buôn bán, thân phậncũng không cao quý.

‘Việc này ta cũng đã hỏi qua.’ Uyển Ước thẹn đỏ mặtnói:‘Hắn nói có một lần ở trên đường nhìn thấy ta, liền hướng người hỏi thăm talà nữ nhi nhà ai, biết rõ ta chưa gả liền vội vã tới cầu hôn. Cũng không thèmđể ý môn hộ có kém hơn hay không.’

‘Tỷ tỷ rất ít ra khỏi cửa, hắn ở trên conđường nào gặp qua tỷ?’ Uyển Diễn không quá tin tưởng, nào có chuyện trùnghợp như vậy?

‘Ta ngại hỏi nhiều.’

Uyển Diễn tròng mắt đi lòng vòng, nhỏ giọngnói:‘Tỷ tỷ cùng ta ngày thường giống nhau như đúc, hắn ở trên đườngnhìn, như thế nào phân biệt ra được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội?’

Uyển Ước sững sờ, lập tức hiểu được ám hiệu của muộimuội. Nàng nhìn chăm chú quan sát muội muội, phát giác Uyển Diễn trong mắt cấtgiấu một chút mất mát.

Uyển Ước thương yêu giơ tay lên, khẽ vuốt trán muộimuội.‘Uyển Diễn, ta lấy chồng, một mình ngươi ở nhà, tịch mịch sao?’

Uyển Diễn cắn cắn miệng, gật đầu xin lỗi.‘Ta…… Khôngmuốn cùng tỷ tách ra.’

‘Đừng buồn. Ta cầu xin tỷ phu muội giúp muộitìm một lang quân diện mạo như ý, thế nào?’

Uyển Diễn đi tới gần ôm lấy Uyển Ước,‘Chúng ta từ nhỏđến lớn đều ở cùng nhau, vì cái gì hôm nay người một nhà biến thành hai nhàrồi?’

‘Sớm muộn gì muội cũng sẽ lập gia đình, tự nhiên thànhnhà mình. Hảo muội muội, Muội sẽ không tịch mịch quálâu. Tỷ tỷ đáp ứng muội, sẽ thường xuyên trở về thăm muội.’

Uyển Ước cử chỉ quan ái ngôn hành làm Uyển Diễn ngực càngbuồn bực. Nàng làm cúi đầu giống như làm nũng, đầu chôn ở bả vai Uyển Ước,không nói một lời.

Uyển Ước thở dài cảm thán, biết mình có cuộc hôn nhântốt đẹp sẽ khiến muội muội cảm thấy tủi thân. Nhưng lại không biết làm thế nàoan ủi muội muội, chỉ có thể giữ nàng ở lại ăn cơm, cùng nàng nói chuyện nhiềumột chút, dụ dỗ nàng vui vẻ.

Thời gian qua mau, chỉ chớp mắt, nửa ngày đã qua.

Uyển Diễn tại Đường gia dùng bữa, không yên lòng cáobiệt tỷ tỷ. Chưa ra khỏi cửa chính Đường gia, rất xa, liền nhìnthấy tỷ phu người mặc quan phục.

Ở chỗ gấp khúc ngay giữa hành lang, Đường Cẩn Tư nhanhnhẹn hướng thân ảnh đẹp như tranh vẽ phía trước đi đến.

Uyển Diễn tâm vừa động, bước đi về phía trước,chủ động lên tiếng:‘Tỷ phu.’

Đường Cẩn Tư đến gần, thấy dung nhan cùng thê tử giốngy hệt, đối diện với mình mở nụ cười tươi tắn. Phát giác ra có chút hoảng hốt,phảng phất như lại gặp được nụ cười có lúm đồng tiền lúc ban đầu tại Phục Hổsơn làm hắn động tâm,.

‘Muội muội đến thăm Uyển Ước sao?’ Đường Cẩn Tư thậtnhanh thu lại tâm tư mê loạn. (>.)

Uyển Diễn cúi cúi người, hỏi lại:‘Tỷ phu bên ngoài đãdùng cơm rồi?’

‘Là đồng liêu mời cơm, chối từ không được.’ Đường CẩnTư nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, thần thái lịch sự nho nhã, làm người ta như tắmgió xuân.

Nơi hành lang gấp khúc, thực đầy hoa cỏ sum suê. UyểnDiễn lơ đãng nhìn về phía bụi hoa, thuận miệng nói:‘ Mẫu Đơnnhà tỷ phu nở đặc biệt xinh đẹp.’

Đường Cẩn Tư phát giác trong lời nói của nàng có ý,không nhanh không chậm phân phó người làm chung quanh,‘Các ngươi đi hái MẫuĐơn, bỏ đầy hai cái giỏ, đưa đến Chung gia.’

‘Tỷ phu phí tâm.’ Uyển Diễn chờ người bên cạnh tứ tánra, lúc này mới to gan nhìn thẳng Đường Cẩn Tư, có dụng ý khác nói:‘Tỷ tỷ thựcrất may mắn.’ (Làmđoạn này mà ta muốn đập máy tính quá. *Ánh mắt lạnh lùng*)

Đường Cẩn Tư cười nhưng không nói, phát hiện lời nóivà hành động của Uyển Diễn không giống Uyển Ước nghiêm túc như vậy.

Trước khi cùng Uyển Ước thành thân, hắn cũng chỉ gặpqua Uyển Diễn một lần, chưa từng quen biết sâu đậm, cũng chưa từng bắt chuyệnqua, cũng không hiểu rõ con người của nàng. Hôm nay gặp lại, hắn đột nhiên cảmgiác được…… Uyển Diễn so với Uyển Ước càng chói mắt hơn.

‘Tỷ phu, Uyển Diễn mạo muội hỏi qua tỷ tỷ,dùng thân phận của tỷ phu tại sao lại đối với tỷ tỷ cónhiều ưu ái như vậy?’ Uyển Diễn duy trì khoảng cách cùng Đường Cẩn Tư, sâu kínnói:‘Tỷ tỷ nói cho ta biết, nguyên nhân là vì tỷ phu từng ởtrên đường gặp qua tỷ tỷ.’

‘Đúng vậy.’ nói đến ngày gặp gỡ đó, Đường Cẩn Tư luônluôn vững tâm, cảm giác ấy tự hồ vẫn luôn ở trong người.

Lúc trước, phảng phất thấy được bảo bối không thểthiếu trong cuộc đời, hắn như mất lý trí. Khát vọng lập tức lấy được nàng,chính là cô nương thản nhiên cười nói kia.

Hiện tại, mặc dù thành công cưới nàng vào cửa, nhưngkhi chung đụng, hắn lại phát hiện có chút cổ quái, tựa hồ cô gái hắn nhất kiếnchung tình, không phải là Uyển Ước. (^^ Hay à nha. Vụ này ngon đây)

Hay hoặc là, khi đó động tâm chỉ là ảo giác?

Đường Cẩn Tư không thể nào hiểu được. Bất quá, hắn cókiên nhẫn, cũng tin tưởng giữa phu thê không thể dùng cách kinh doanh để soixét được. Hắn không vội mà đối với Uyển Ước, đối với động tâm của hắn ngay lúcđó, khẳng định điều gì.

‘Uyển Diễn có thể không đường đột hỏi tỷ phu, tỷ phulà ở nơi nào cùng tỷ tỷ từng gặp nhau?’

Nàng không hợp lễ nghi truy vấn, nhiễu loạn Đường CẩnTư nhớ lại.

Hắn ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt của Uyển Diễn,không ngại nàng đường đột, trả lời:‘Năm ngoái cuối tháng tám, trên Phục Hổsơn.’

Uyển Diễn ngạc nhiên,‘Lúc ấy muội cùngvới tỷ tỷ ở cùng một chỗ.’

‘Ta biết, các ngươi cưỡi cùng con ngựa, ngươi ngồi ởphía trước, nàng ngồi đằng sau.’ hắn nghe được nhất thanh nhị sở*.

*Nhấtthanh nhị sở: Một hai rõ ràng.

‘Không đúng!’ Uyển Diễn vội vàng sửa lại,‘Ngồi ngườiphía sau là ta!’

Đường Cẩn Tư âm thầm kinh ngạc, bình tĩnh nói:‘Ta hỏiqua không ít người, xác định ngồi ở đằng sau chính là Uyển Ước, ta cũng vậyhướng song thân các ngươi xác nhận qua.’

Cô gái trước khi lấy chồng, không có cách nào lén lútcùng nam tử xa lạ qua lại. Sau khi Đường Cẩn Tư cầu hôn, chỉ biết Chung gia phụmẫu mang theo hai nữ nhi cùng hắn bên ngoài gặp mặt một lát, cũng không nóichuyện gì với nhau. Hắn hơi quan sát, nhất định Uyển Ước là cô gái hắn muốn.

Không ngờ, Uyển Diễn lại vào lúc này đẩy ngã hắn chứngthực qua phán đoán của hắn là sai lầm. ──

‘Tỷ tỷ không giỏi cưỡi ngựa, ngày đó, thậtsự là muội ngồi ở đằng sau, khống chế con ngựa. Tỷ phu, huynh thực sựnhận lầm chúng ta.’

‘Vì sao thân nhân các ngươi đều nói người cưỡi ngựalà tỷ tỷ muội?’

‘Vốn là nàng nói muốn cưỡi ngựa. Về sau lúc lên ngựa,nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, tạm thời cùng muội thay đổi vị trí. Chúng tathường xuyên mặc xiêm y giống nhau, người ngoài không dễ dàng phân biệt. Loạichuyện nhỏ nhặt này, chúng ta cũng không có cần thiết hướng người khác nói rõ.’

Đường Cẩn Tư im lặng. Hắn chọn lầm người rồi?

Vợ của hắn, không phải là người làm hắn động tâm, làcô gái hắn khát vọng? (Bỉ ổi)

‘Tỷ phu nếu không tin, có thể trực tiếphỏi tỷ tỷ.’

Uyển Diễn quan sát thấy Đường Cẩn Tư sắc mặt bìnhthản, từ dung nhan dung nhan của hắn bắt không được chút tâm tình nào. Nhưng mànàng tin tưởng, lần này nói chuyện với nhau, đã ảnh hưởng tới hắn.

Đường Cẩn Tư mang nghi ngờ, trở lại phòng ngủ, tân hônthê tử đang nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

Hắn ý bảo nha hoàn chớ có lên tiếng lui ra, chính làlặng lẽ đi đến bên cạnh Uyển Ước, hắn cúi đầu, nhìn kỹ khuôn mặtnàng điềm tĩnh ngủ.

Nàng có khuôn mặt tinh tế, lông mày dài nhỏ, mũi cũngrất nhỏ, cùng với môi anh đào non mềm.

Mỹ nhân hắn đã gặp nhiều, Uyển Ước tướng mạo mặcdù đẹp, cũng không phải là đẹp nhất trong số người hắn từng gặp. Nhưng, hắn chỉvì nàng mà động tâm.

Sau giờ ngọ gió thổi nhè nhẹ tại nơi ấy gặp gỡ nàng,lúc ấy nàng cười đến tươi sáng như vậy, có thể nói như là như ánh nắng hòa tanbăng tuyết.

Nhưng hôm nay, có người nói cho hắn biết, cô gái hắngặp hôm ấy không phải là nàng!

Thê tử hắn cưới vào cửa…… Không phải là người hắnmuốn?

Đường Cẩn Tư không tiếng động cười khổ. Hắn cũng cólúc phạm hồ đồ?

‘Tướng công, chàng đã về nhà?’ Uyển Ước phát giác cóngười, nàng cảnh giác mở mắt ra.

Thân ảnh tuấn tú của Đường Cẩn Tư tràn đầy mi mắtnàng.

Uyển Ước khóe miệng khẽ nhúc nhích, sung sướng tìnhcảm ở trong người lan tràn. Chỉ cần trông thấy Đường Cẩn Tư ở bên người, liềnvui mừng nhiều thêm, tình cảm mãnh liệt khiến ánh mắt nàng ngắm nhìn hắn, thậtlâu khó có thể dời đi.

Đường Cẩn Tư ngón tay khẽ vuốt nàng đầu tóc rối bời,hơi có toan tính giống như vô tình nhắc tới,‘Vừa rồi gặp muội muội nàng, muộiấy lớn lên với nàng thật giống nhau.’

‘Chàng không phải là đã gặp qua nàng mấy lần……’ UyểnƯớc từ từ đứng dậy.

‘Là gặp qua hai ba lần…… Nhưng hôm nay, lại là lần đầutiên nói chuyện với nhau.’ Đường Cẩn Tư giang hai tay, nắm ở đầu vai Uyển Ước.

Nàng mềm mại cúi đầu, gần sát ngực rắn chắc của hắn,buông lỏng thân thể tựa sát hắn.‘Ta cùng muội muội tính tình cũng không giốngnhau, Uyển Diễn hoạt bát hơn so với ta nghiêm túc.’

Đường Cẩn Tư nhàn nhạt cười. Hắn cũng không thích côgái quá nghiêm túc. Uyển Ước toát ra điềm đạm nho nhã, hắn vẫn ngại để lộ rabiểu hiện kích tình, cho rằng hai người chung đụng đã lâu, nàng sẽ dần dần hếtbăn khoăn, bừa bãi để lộ mình, khiến cho hắn có thể thường thường nhìn thấytính cách tươi trẻ chói sáng của nàng như mới ngày đầu gặp mặt.

Mà nay, hắn hoài nghi, tính toàn của hắn…… Thật sự sailầm, không thể nào sửa được.

‘Tướng công.’ Uyển Ước tại lúc Đường Cẩn Tư trầm tư,cố lấy dũng khí hỏi:‘Chàng lần đầu tiên nhìn thấy thiếp, là ở nơi nào?’

‘Muội muội nàng hỏi nàng ?’ Đường Cẩn Tư hỏi ngượclại.

‘Làm sao chàng biết được?’ nàng vẻ mặt kinh ngạc, xácnhận suy đoán của hắn.

Đường Cẩn Tư thần bí cười, có chỗ giữ lại nói:‘Nămngoái tại Phục Hổ sơn, ta thấy nàng cùng muội muội nàng cưỡi cùng một con ngựa,khi đó các ngươi không biết đang nói những thứ gì, cười đến rất vui vẻ.’

Uyển Ước cảm thấy một tia quái dị, lại phân tích khôngra sai ở chỗ nào?‘Lúc ấy, làm sao chàng phân biệt được thiếp cùng Uyển Diễn?’

‘…… Làm sao có thể phân biệt không ra đây?’ Đường CẩnTư nhẹ nhàng đem đầu thê tử đặt tại trên ngực của mình, làm cho nàng không nhìnthấy sắc mặt của hắn.‘Nàng ngồi ở phía trước muội ấy, có đúng hay không?’

Uyển Ước dùng sức gật đầu, hài lòng tiếng cười ở ngựchắn nhộn nhạo.

‘Bọn thiếp là lên Phục Hổ sơn cầu duyên, nghe nói chỗđó thần tiên rất linh nghiệm, cầu được ước thấy.’

‘Thật là vừa khéo, ta cũng vậy.’ hắn thuận miệng đápmột tiếng.

Nàng từ trong ngực hắn ngửa mặt lên, ngưng mắt nhìnphu quân có chút xuất thần. Hắn tựa hồ đang suy tư chuyện gì, nàng cảm thấy tâmcủa hắn đang ở chỗ khác.

‘Tướng công?’ nàng ân cần theo dõi đôi mắt đen nhánhcủa hắn, nhìn không thấu bên trong cất dấu cái tâm tình gì.

Đường Cẩn Tư chú ý tới quan tâm của nàng, trong lòngthoáng ấm áp, không tự chủ được cúi đầu, hôn một chút cái miệng nhỏ nhắn mêngười của nàng.

Nàng nhu thuận nhắm mắt lại, không tự giác hé miệng,nghênh đón lưỡi mềm của hắn, mặc hắn tùy ý xâm chiếm. Nàng trầm mê phối hợp, cóchút không lưu loát, có chút khiếp nhược, nhưng lại toàn tâm toàn ý ……

Nhưng mà, Đường Cẩn Tư lại bắt đầu cảm thấy vô vị .

Vốn là, hắn có đầy đủ kiên nhẫn, chờ đợi sau khi cùngnàng chung đụng càng thêm lâu dài, nàng sẽ trở nên hoạt bát một chút, làm quanhệ của hai người càng sinh động muôn màu muôn vẻ.

Chỉ là, đột nhiên phát hiện, hắn chỉ sợ là cưới saingười rồi.

Sự kiên nhẫn của hắn căn bản không thể thay thế đượcviệc tính sai này.

Cả đời này, chỉ sợ chỉ có thể nhân nhượng cái nữ nhânnhu nhược thuận theo, không hề cá tính này.

Một cổ tiếc nuối tại trong nội tâm Đường Cẩn Tư khuếchtán…… Hắn muốn là cái cô nương có thể vui vẻ cười to, sáng lạn chói mắt kia.

Hắn muốn, không phải là Uyển Ước.

Sáng sớm, sau khi tiễn Đường Cẩn Tư ra khỏi cửa, UyểnƯớc như cũ dẫn nha hoàn đi về phía mẹ chồng thỉnh an.

Đường gia người không nhiều lắm, công công mấy nămtrước đã tử trận ngoài sa trường, tiểu cô đã sớm đã xuất giá. Cả phủ đệ to nhưvậy, chỉ có mẹ chồng cùng phu quân.

Uyển Ước ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch, bởi vì phuquân nàng công vụ bề bộn, hơn nữa thường xuyên cùng đồng liêu xã giao, thờigian ở nhà làm bạn cùng nàng không nhiều lắm.

Nhưng mà, mỗi ngày ở trong tịch mịch mong mỏi chờĐường Cẩn Tư trở về, cũng trở thành một loại tiêu khiển của nàng lúc nhàm chán.Tính xem hắn bao lâu sẽ về nhà, chờ hắn xuất hiện ở trước mắt, rốt cục có thểđụng chạm đến hắn ── tư vị ngọt ngào thoáng cái che mất lòng của nàng.

Chờ đợi, lại thành một loại niềm vui thú, chỉ cần hắnsẽ trở lại.

‘Nương, hôm nay thân thể tốt không?’ Hướng bà bà vấnan, Uyển Ước thuận theo hành lễ, ngôn hành cử chỉ không khỏi thể hiện ra ngườiđược nuôi dạy cẩn thận.

‘Uyển Ước, ta vừa vặn có việc cùng con thương lượng.’bà bà hướng nàng cười cười, lập tức gọi nha hoàn mang tới một vật, để tới trênmặt bàn bên cạnh Uyển Ước.

‘Đây là?’ Uyển Ước mê mang làm theo chỉ thị của bà bà,ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn xem vật đó.

Đó là một bức họa, vẽ cảnh hai vị cô nương trẻ tuổitại trong rừng trúc xanh ngắt dựa sát vào nhau.

‘Đây là của thân gia đưa tới, muốn ta cho Cẩn Tư, concảm thấy như thế nào?’

‘Cha mẹ con?’ Uyển Ước hoang mang. Song thân đem bứchọa này cho bà bà, còn nói là bức tranh muốn tặng phu quân…… Lần này rốt cuộcsau lưng có cái hàm ý gì?

‘Nhìn này.’ bà bà ngón tay chỉ vài cái chữ thật nhỏtrên tấm hình.

Uyển Ước ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy mấy chữ đó, rõràng là ── Nga Hoàng Nữ Anh.

Uyển Ước đáy lòng lại cả kinh.

Trong truyền thuyết Nga Hoàng, Nữ Anh là hai nữ nhicủa Nghiêu đế. Về sau, Nghiêu đế truyền ngôi cho Thuấn, tỷ muội hai người liềncùng nhau gả cho Thuấn, một người phong hậu, một người làm phi. Vợ chồng bangười lại cùng chung đụng được thập phần hòa thuận. (!Ta phỉ nhổ. Làm gì cónữ nhân nào chịu cho được)

Uyển Ước, đúng lúc có một muội muội……

Bà bà cùng ám hiệu ẩn tàng trong bức họa này, từ từtrồi lên mặt nước. Uyển Ước cảm giác được thấy cái lạnh từ sau lưng từ từ vịnkéo dài tới khắp tứ chi.

‘Uyển Ước a!’ Thanh âm bà bà không nhanh không chậmvang lên,‘Muội tử nhà con ta đã gặp qua, cùng con thật sự không thể phân biệtđược.’

Lại giống nữa, nhưng không phải là cùng một người.Uyển Ước nghĩ tại trong lòng, không dám cãi lại.

‘Mẹ con nói nàng từ nhỏ liền quấn quýt con, sau khicon gả đi lại càng cả ngày buồn bực không vui, ngay cả hôn sự Tiếu gia cũngkhông chịu đáp ứng, chỉ muốn sống cùng con.’ (Muốn sống cùng con hay muốn sống cùngchồng con đấy ạ??)

Uyển Ước lặng im, không muốn hiểu ý nghĩa thứ haitrong câu nói hàm ý của bà bà.

Nàng gả vào Đường gia mới hai tháng, an phận tuân thủquy củ chưa từng làm qua nửa chuyện sai gì, trượng phu cũng đối nàng rất tốt,vì cái gì cha mẹ nghĩ sẽ đem muội muội lại gả tới đây chứ?

Chẳng lẽ là Uyển Diễn yêu cầu?

Hai tỷ muội cùng chung một chồng? Uyển Diễn làm sao sẽnguyện ý? Nàng làm sao có thể tiếp nhận!

Uyển Ước tròn mắt không nói gì, nàng không muốn cùngngười khác chia xẻ Đường Cẩn Tư!

‘Uyển Ước a!’ bà bà thấp giọng gọi tinh thần người vợtrở về, hiểu rõ nói:‘Việc này ta còn không có hỏi qua ý kiến Cẩn Tư, con tựmình cùng nó thương lượng trước, như thế nào?’

‘Là.’ Uyển Ước miễn cưỡng quay lại cười mộttiếng.‘Uyển Ước hiểu.’

Nàng hiểu, nam nhân có thể cưới rất nhiều thê thiếp,thân là Binh bộ Thượng thư Đường Cẩn Tư không có lý do gì ngoại lệ. Nhưng nàngthích người trượng phu ôn nhu săn sóc này, không muốn để cho một nữ nhân kháccướp lấy tình yêu thuộc về nàng a!

Bóng đêm dần dần buông xuống.

Bên ngoài dùng qua bữa tối, Đường Cẩn Tư chậm chạp trởvề, cho rằng Uyển Ước đã chìm vào giấc ngủ, không ngờ trong phòng ngủ vẫn sángđèn.

Hắn đi vào trong phòng, bước qua gian ngoài, phát hiệntrên bàn xếp đặt một bức tranh Nga Hoàng Nữ Anh thập phần bắt mắt.

Câu chuyện về đôi tỉ muội cùng chung chồng này, thếnhân thường xuyên truyền miệng.

Đường Cẩn Tư đi vào phòng trong, thấy Uyển Ước đangnằm nghiêng ở trên giường đọc sách, hắn mở miệng hỏi nàng:‘ Bức họa bên ngoàikia là tác phẩm của phu nhân?’

Uyển Ước vội vàng ngồi đoan chính.

‘Không, là cha mẹ thiếp đưa cho…… Của chàng.’ nàng nhỏgiọng trả lời. Tại sao có thể là bức tranh của nàng đây?

Đường Cẩn Tư thoáng kinh ngạc.‘Nhạc phụ nhạc mẫu?’

Bức họa kia ám chỉ quá rõ ràng, hắn làm sao có thểđoán không ra. Uyển Ước đầy bụng bất an, dè dặt quan sát sắc mặt phu quân. Hắnsẽ có cảm tưởng gì?

‘Nghe nói muội muội nàng từ chối một hôn sự, ngay cảTiếu Dương cũng chướng mắt.’

Uyển Ước ngẩn người, tại khóe miệng cùng đôi mắt sángcủa Đường Cẩn Tư, phát giác được một tia tình triều xôn xao.

Sự bất an của nàng sâu hơn.

‘Thiếp vốn định cầu xin chàng lưu ý giúp Uyển Diễn cóthể tìm được vị hôn phu thích hợp. Nhưng nàng không chịu tiếp nhận, nói làtrượng phu tương lai của nàng, phải là nàng tự mình chọn lựa ……’

‘Nàng thích nam tử hình thức thế nào?’

‘Uyển Diễn ngày thường thích nam tử xinh đẹp. Nàngnói, công tử Tiếu gia nhìn không đẹp bằng chàng.’

Đường Cẩn Tư nở nụ cười, chính mình vươn tay cởi bỏxiêm y, ngồi ở bên cạnh Uyển Ước.‘Muội muội nàng tính thực trẻ con, lựa chọncon rể có thể nào chỉ nhìn bên ngoài.’

‘Thiếp cũng vậy nói như vậy với nàng……’ Uyển Ước pháthiện, Đường Cẩn Tư trên miệng tuy nói Uyển Diễn ngây thơ, nhưng vẻ mặt không cócoi thường chút nào, ngược lại ── đối với Uyển Diễn tràn đầy hào hứng.

Nàng tâm bất an, không ngừng trầm xuống.

‘Uyển Ước, nàng cùng muội muội nàng quan hệ tốtkhông?’ Đường Cẩn Tư động tay gỡ xuống cái trâm cài đầu trên đầu Uyển Ước.

Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc như tơ của nàng, nàng thoảimái nhắm mắt lại, cảm thụ một chút nhu tình của hắn. Hi vọng hắn chỉ đối tốtvới một mình nàng, càng ngày càng tốt.

‘Thiếp cùng Uyển Diễn rất tốt, trước lúc xuất giá,chúng ta đều không rời được đối phương.’ Uyển Ước sẽ không nói dối, thẳng thắntrả lời hắn.‘Từ nhỏ chúng ta liền như hình với bóng.’

Đường Cẩn Tư ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nàng. Nàngnửa khép mắt, lông mi khẽ rung động, vạch trần ra nội tâm của nàng rối loạn.

Hắn nhìn chằm chằm lông mi thật dài của nàng, phảngphất như thấy một con bươm bướm bị thương thống khổ vỗ cánh. Hắn sinh lòngthương tiếc, cúi đầu hôn một chút mí mắt nàng.

Uyển Ước đột nhiên mở mắt ra, trong mắt nhìn đến hắnkhuôn mặt nhu hòa.

‘Cẩn Tư……’ nàng không biết lòng chua xót từ đâu tới,quên đi dè dặt, chủ động ôm lấy eo của hắn.

Đang muốn mở miệng đối với hắn nói, nàng thích hắn,nàng sẽ lấy hết tâm mình thương hắn, chỉ cầu hắn không cần phải thay lòng đithích những nữ nhân khác ──

Thậm chí, không cần phải đối muội muội nàng động tâm,vô luận cha mẹ của nàng dụ dỗ như thế nào!

Nhưng mà, nàng mới mở miệng, mới vừa phun ra tên củahắn, tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã dò hỏi ──

‘Nếu như đem muội muội nàng đưa vào cùng nàng làm bạn,nàng sẽ cao hứng sao?’

Uyển Ước đang đầy ngập tình yêu triền miên đột nhiênlạnh cứng. Hắn đang nói đùa, hay có tâm thử dò xét?

Đường Cẩn Tư cảm giác được Uyển Ước biến hóa, mắt sángloe lóe, bất nói một từ.

Uyển Ước từ từ thu hồi hai tay đang ôm vào bên cạnh eohắn, hô hấp dồn dập, từng chữ từng chữ trả lời:‘Ta sẽ không cao hứng.’

‘Như thế nào, sợ muội muội nàng bị ta ăn đến thiệtthòi?’ Đường Cẩn Tư cầm ngón tay khẽ run của nàng, dùng thon dài ngón tay củahắn như khiêu khích trêu cợt đầu ngón tay của nàng.

Uyển Ước cúi đầu xuống, cất dấu hốc mắt dần dần đỏlên. Hắn không biết nàng thích hắn, hắn không biết nàng thích hắn đến cỡ nào.

‘Chàng nghĩ cưới Uyển Diễn sao?’ nàng mạnh mẽ tự tỉnhtáo hỏi ngược lại.

‘Ta thường xuyên bận rộn công việc, không thể thườngxuyên cùng nàng, cho muội muội nàng cùng làm bạn, không tốt sao?’

Hắn giảo hoạt đem vấn đề khó khăn ném vào cho nàng,Uyển Ước chậm chạp ý thức được, trượng phu của mình thật khó đối phó.

‘Thiếp không hy vọng chàng nạp thiếp, tướng công.’nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, ngữ điệu vững vàng tỏ ra sáng suốt.

Đường Cẩn Tư lông mày khẽ nhướng lên, ngón tay nhẹ giơcằm nàng nâng lên.

Nàng thuận theo cử chỉ của hắn, để hắn nhìn thấy ánhmắt cầu khẩn của nàng.

Đường Cẩn Tư cười thán một tiếng.‘Đúng là, nàng vàocửa mới hơn hai tháng. Lúc này tái giá, cho dù là đón muội muội nàng vào cửa,đối với nàng cũng quá thất lễ.’

Không, không chỉ là như thế mà thôi ── Uyển Ước đôimôi khẽ động, nghĩ nói cho hắn biết, cho dù nàng lấy hắn không chỉ hai tháng,mà là hai năm, hai mươi năm, nàng cũng không nguyện thấy hắn tái giá.

Vừa hé mở miệng được thể môi của hắn vượt lên trướchôn nàng, khiến lời nàng muốn nói nuốt trở vào.

Uyển Ước không tự giác muốn khóc. Mặc dù được trượngphu ôm ấp lấy, ngực của hắn ấm áp như vậy, nhưng nàng vẫn cảm giác hình như cómất mát…… Nàng phát hiện, hắn đối nàng yêu thích không nhiều bằng nàng.