Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 105: Trùng phùng



Lời nói của Bạch Âm Niên lưu lại dư âm không thể tan biến, cách một khoảng cách không đủ một nắm tay, Giản Trì nghe được lồng ngực đập "thình thịch" mạnh mẽ, không phân biệt được là của cậu hay là của Bạch Âm Niên.

"Ở với tôi một đêm, tôi sẽ để cậu đi."

Hơi thở tràn ngập ở bờ vai bị Thẩm Thư Đình cắn qua của Giản Trì, giống như là thông qua một dòng điện rất nhỏ, thẩm thấu qua da ngưng tụ trong máu, khuếch tán, sau đó "bùm bùm" nổ tung. Giản Trì ngay cả tức giận cũng không thể, đây là lần đầu tiên cậu không hề nhút nhát trong khi đối mặt với hắn: "Ngài say rồi, đừng nói những lời lung tung này."

"Lung tung sao?"

Bạch Âm Niên nhếch môi, ý cười cũng không nồng đậm đến đáy mắt, tràn đầy thâm ý lặp đi lặp lại sự nhấn mạnh trong lời nói của Giản Trì. Giản Trì cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập loạn, cậu đẩy lại bả vai Bạch Âm Niên, cậu sững người vài giây khi lòng bàn tay chạm vào da thịt hắn, sau đó dùng sức: "Tôi phải đi, chuyện vừa rồi ngày mai chúng ta nói sau."

"Giản Trì, cậu hiểu lầm tôi rồi." Bạch Âm Niên nói: "Tôi không dễ nói chuyện như vậy."

Giản Trì mím môi dưới, trả lời lại ba chữ xen lẫn sự châm chọc: "Tôi cũng vậy."

Giờ khắc này, cậu phát hiện giọng điệu của mình thế mà lại đang giống Thẩm Thư Đình, hơn nữa còn là không chút do dự đã lập tức thốt ra, trái tim không khống chế được co rút lại một chút.

Bạch Âm Niên không chú ý đến sự khác thường thoáng qua của Giản Trì. Hắn dường như đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa của riêng mình, ngón tay vô thức xuôi theo gương mặt của Giản Trì, hàm dưới, chậm rãi di chuyển về phía cổ. Giản Trì không thích tập thể dục, ngay cả bơi lội cũng thường chọn ở trong nhà, làn da dưới năm ngón tay mơ hồ lộ ra đường viền xương và mạch máu, khỏe mạnh, sạch sẽ, làm cho mọi người muốn để lại một chút dấu ấn trên đó. Tầm mắt Bạch Âm Niên ngưng tụ dưới cổ áo mở rộng như ẩn như hiện hai hàng dấu răng, thật lâu không có di chuyển.

Có một loại đốt cháy khác thường ở nơi da đang bị nhìn chằm chằm kia, như thể một giây tiếp theo nó có thể hóa thành một chất gì đó trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể. Giản Trì cứng đờ không nhúc nhích, thậm chí cậu còn bắt đầu nghĩ, nếu Bạch Âm Niên thật sự muốn làm cái gì, cậu có thể lấy đèn ở đầu giường ra đập vào gáy Bạch Âm Niên hay không, dùng sức lực như thế nào mới có thể đập hắn ngất xỉu lại nhưng không đến mức chết... Giản Trì cảm thấy mình nghĩ có chút nhiều rồi, Bạch Âm Niên hẳn là còn chưa suy yếu đến mức bị đèn đập một cái lập tức mất mạng.

Suy nghĩ phát triển theo hướng quái dị ngày càng không thể khống chế, trên người vẫn nhẹ nhàng, nhưng không đợi Giản Trì phản ứng lại, chăn dưới thân bị kéo ra đắp lên người, sữa tắm thơm ngát vương trên chóp mũi, sau đó nệm bên cạnh lún sâu, dán lên một thân thể nam giới trần trụi ấm áp. Một tay Bạch Âm Niên tắt đèn bên cạnh giường, tay kia vẫn ôm Giản Trì, giọng nói khàn khàn vang vọng trong bóng tối: "Ngủ."

Giản Trì giật mình không dám nhúc nhích, lông tơ sau gáy run rẩy trong hơi thở của Bạch Âm Niên: "Ngủ, ngủ?"

Giống như một nụ cười buồn bã, không nhẹ không nặng rơi bên tai: "Nếu không cậu muốn làm gì?"

Không khí rơi vào sự im lặng ban đầu, Giản Trì duy trì các tư thế này, có vô số suy nghĩ lộn xộn quấn quanh nhau trong đầu, liều mạng tìm kiếm nguồn gốc của nút thắt, nhưng càng quấn chỉ càng thêm loạn.

Cậu không rõ câu nói vừa rồi của Bạch Âm Niên là có ý gì. Điều duy nhất cậu có thể xác định chính là, ngoại trừ sự mập mờ trong nháy mắt lúc nói chuyện, đáy mắt Bạch Âm Niên không còn gì khác. Ít nhất hoàn toàn không giống với sự áp bức hung hăng mà Thẩm Thư Đình mang đến cho cậu vào buổi sáng. Bạch Âm Niên giống như bỏ lại một cần câu, quan sát từ xa suy nghĩ sâu sắc, thỉnh thoảng lắc lư một chút để làm ra động tác giả, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp nhất, kết thúc hoàn mỹ.

Khi thì bối rối, khi thì cảm xúc căng thẳng không ngừng trao đổi, cơn buồn ngủ quét qua. Một giây cuối cùng trước khi Giản Trì tỉnh táo, Bạch Âm Niên vẫn duy trì tư thế thân mật này. Ngày hôm sau tỉnh lại thân thể Giản Trì tê dại một nửa, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt khi ngủ của Bạch Âm Niên. Khuôn mặt này hẳn là rất thu hút tâm hồn người khác phái, góc cạnh rõ ràng, mặt mày thâm thúy, tuấn mỹ cùng sắc bén không cần nghi ngờ. Giản Trì nín thở muốn rời khỏi cánh tay hắn, vừa mới động đậy đã đối diện với đôi mắt thâm trầm mênh mông của Bạch Âm Niên.

"Chào buổi sáng."

Giọng nói thức dậy vào buổi sáng không rõ ràng như bình thường, khàn khàn như vô tình trêu chọc và gợi cảm.

"Chào buổi sáng." Giản Trì chậm nửa nhịp mới trả lời Bạch Âm Niên trong bầu không khí khác thường này.

Vào thời điểm này, Giản Trì cảm nhận chính xác sự khác biệt giữa người lớn và học sinh trung học. Bạch Âm Niên không đề cập đến chuyện tối hôm qua, càng không có phát biểu ngoài ý muốn nào đối với sau khi hai người tỉnh lại nằm trên giường. Hắn rửa mặt mặc quần áo như thường lệ, tự nhiên thẳng thắn, thắt cà vạt trước mặt Giản Trì, làm cho Giản Trì không hiểu sao nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua của Bạch Âm Niên, bên tai bất ngờ không kịp đề phòng xông vào một âm thanh.

"Tôi đồng ý với cậu."

"... Cái gì?"

Bạch Âm Niên quay đầu, một bàn tay vẫn đặt ở cổ áo, từ lâu đã không nhìn ra sự thất thố sau khi say rượu tối qua, chỉ có quan sát kỹ, mới có thể phát hiện trong giọng nói ẩn chứa thâm ý bất thường: "Tôi là người giữ lời hứa, không giống Thẩm Thư Đình. Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ yêu cầu mọi người đưa cậu trở lại trường học."

Dứt lời, Giản Trì hiểu được lời hứa mà hắn thực hiện là "Ở cùng tôi một đêm, tôi thả cậu đi.", sự nặng nề trong lòng đã biến mất, thậm chí không che giấu sự ngạc nhiên: "Thật sao? Chiều nay có được không?"

Động tác của Bạch Âm Niên dừng lại trong chớp mắt, sau khi trầm mặc một lúc thì nâng khóe môi dưới: "Vội vã như vậy?"

Tất nhiên rồi. Tận trong đáy lòng Giản Trì muốn nói ra câu này, ngoài miệng hơi mềm nhũn, cậu không muốn chọc giận Bạch Âm Niên vào thời điểm này: "Chờ bác sĩ Hàn kiểm tra lần cuối rồi đi cũng được."

"Tôi sẽ gọi anh ta đến một chuyến vào buổi chiều." Bạch Âm Niên đi về phía cửa, dừng lại mà không quay đầu lại: "Khi đi không cần phải thông báo cho tôi." Nói xong, cánh cửa cũng không đóng mà rời đi.

Giản Trì cảm thấy tâm tình Bạch Âm Niên không tốt lắm. Cũng đúng, dù sao chính miệng hắn đã hứa hẹn, hiện tại chẳng những không có được kết quả mong muốn còn dưỡng thương tích cho người ngoài, khẳng định tức giận không thôi. Tâm tình Giản Trì cũng tươi sáng như ánh mặt trời bên ngoài, ngay cả chuyện phiền phức xảy ra ngày hôm qua cũng cũng không còn làm phiền cậu. Chờ đến khi cậu xuống lầu, bóng dáng Bạch Âm Niên đã biến mất không thấy đâu. Người giúp việc bưng bữa sáng lên, lần này toàn bộ đều là món cậu thích ăn.

Buổi chiều bác sĩ Hàn đến đúng giờ, xác định không có gì đáng ngại, vừa dọn dẹp vừa hỏi: "Có chuyện gì vui mừng gì sao?"

Giản Trì biết cậu biểu hiện rất rõ ràng, không giấu giếm: "Tôi có thể rời khỏi đây vào buổi chiều."

Bác sĩ Hàn ngẩng đầu, nhíu mày: "Bạch Âm Niên chịu thả cậu đi?"

Dùng từ có chút kỳ quái, nhưng Giản Trì không sửa lại. Trước đây cậu vẫn luôn lo lắng cho tình cảnh của mình, căn bản không có tâm tư chú ý đến người và chuyện xung quanh, ví dụ như bác sĩ Hàn khi nói đến Bạch Âm Niên không mang theo giọng điệu kính trọng nào. Lúc này, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý niệm táo bạo lại tò mò: "Bác sĩ Hàn, anh có biết trợ lý của Bạch Âm Niên không? Anh ta cũng họ Hàn."

"Cậu nói Hàn Chính?" Vẻ mặt bác sĩ Hàn như muốn nói "Sao cậu bây giờ mới phát hiện ra".

"Quen biết, cậu ấy là em trai tôi."

Giản Trì thật sự sửng sốt, lại có chút bừng tỉnh hiểu ra: "Các anh là anh em?"

"Nhìn diện mạo không dễ nhận ra, thằng nhóc kia ở bên cạnh Bạch Âm Niên nhiều năm như vậy, càng ngày càng trông chẳng ra hình người, chờ khi cậu nghe được tên cũng không có gì kỳ quái nữa. Tôi là Hàn Phụ." Hàn Phụ tự mình cười trước: "Đủ giống anh em chưa?" . Bạn đang đọc truyện tại [ trùmtru уệИ.v И ]

Giản Trì nhịn không được cười: "Cái tên này rất đặc biệt. Anh và Trợ lý Hàn ở bên cạnh Bạch Âm Niên nhiều năm rồi sao?"

"Vừa ra khỏi xã hội không bao lâu đã bị anh ta tới thu thập." Hàn Phụ nói: "Tuy rằng tiếp xúc không nhiều như em trai tôi, nhưng tôi coi như hiểu rõ dáng vẻ bình thường của Bạch Âm Niên." Lời này của anh ta là nhìn vào mắt Giản Trì nói, mang theo chút ý vị thâm trường: "Cậu có tin không? Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

Giản Trì không khỏi giật giật mí mắt một chút, Hàn Phụ đã thay đổi chủ đề bình thường: "Năm ngày nữa có thể tháo thạch cao ra, độ khó không cao, cậu có thể tìm đến bất cứ bác sĩ nào để làm, nhưng đừng tự mình làm bậy. Một tháng sau vẫn không nên có hoạt động kịch liệt như chạy trốn, tránh bị thương lần thứ hai."

Ngồi trên xe trở về, Giản Trì vẫn có cảm giác không chân thật. Cảnh tượng xung quanh thay đổi hết vòng này đến vòng khác, buồn ngủ cũng biến mất. Khi logo của Saintston xuất hiện ở phía trước, Giản Trì ngoại trừ dâng lên sự căng thẳng khi lần đầu tiên đến, còn có loại thở phào nhẹ nhõm thoải mái không giải thích được. Trên thực tế, cho dù cậu có ghét chế độ của Saintston như thế nào, nơi đây đã trở thành nơi quen thuộc nhất của cậu ở Xuyên Lâm, ngoại trừ nhà của mình. Thời gian rất trùng hợp đã qua giờ giải lao, cũng giúp Giản Trì Trì thoát khỏi một vòng vây xem của dư luận.

Không biết có phải Thẩm Thư Đình đã chào hỏi trước hay không, giáo viên phòng giáo dục không hỏi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, càng không có xử phạt Giản Trì. Sau vài câu quan tâm đến thương thế thì lập tức để cho cậu đi đến hội học sinh lấy hành lý để lại trên tàu trước đó, không biết bước này có phải cũng nằm trong phạm vi yêu cầu của Thẩm Thư Đình hay không. Giản Trì chỉ có thể mang theo lòng tràn đầy không tình nguyện đến hội học sinh, nghĩ thầm ngày hôm qua mới quyết định không nên gặp Thẩm Thư Đình, kết quả ngày hôm sau lại phá vỡ sự quyết định này. Cậu lang thang trước cửa văn phòng hội trưởng, chậm chạp không gõ xuống.

Đại khái là ông trời cũng không nhìn nổi cậu khó xử, phái tới một nhiệm vụ cấp độ khó khăn càng cao hơn ở phía trước. Bàn tay Giản Trì giơ lên còn chưa hạ xuống, giọng nói cách đó không xa ẩn giấu móc câu lôi kéo suy nghĩ qua, chưa kịp quay đầu lại, rơi vào một cái ôm gắt gao, đầy ắp, xen lẫn hương hồng nhàn nhạt.

"Giản Trì."

Một tiếng này hơi run rẩy, kêu đến đây trong lòng Giản Trì đều rối loạn theo. Giản Trì không biết Quý Hoài Tư phát hiện ra cậu như thế nào, bàn tay lơ lửng giữa không trung không tìm được vị trí buông xuống, vành tai nhận lấy hơi thở ướt át mà dồn dập. Giọng nói từ trước đến nay của Quý Hoài Tư không còn vững vàng như trước, vừa mở miệng lại khàn khàn: "Cuối cùng anh cũng gặp lại em. Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là sơ suất của anh mới hại em bị người ta hãm hại."

Trái tim treo lơ lửng từng chút một quay trở lại, Giản Trì chậm rãi ôm lấy lưng Quý Hoài Tư, quét sạch toàn bộ suy nghĩ phức tạp kia: "Không phải lỗi của anh, em cũng không đúng, không đủ cảnh giác, khiến anh lo lắng lâu như vậy."

"Anh đã nghe Thẩm Thư Đình nói." Quý Hoài Tư vẫn không buông cái ôm này ra, dựa vào bên tai Giản Trì, giống như muốn nhào cậu vào trong cơ thể: "Em bị thương rồi, chân trái phải không? Anh vừa thấy em đi lại có chút không vững, bây giờ em còn đau không? Nhà họ Bạch có làm khó em không? Trong khoảng thời gian này em đã làm cái gì?"

Bên miệng có quá nhiều điều muốn nói, nhưng nghe Quý Hoài Tư hỏi từng câu một, đầu óc Giản Trì ồn ào không nói ra được cái gì, trả lời đều lộn xộn: "Không có làm khó, vết thương đã gần như khỏi rồi, là tự em không cẩn thận..."

"Giản Trì."

Quý Hoài Tư rốt cục buông cái ôm chặt chẽ này ra, dưới mắt anh hiện lên màu xanh nhàn nhạt, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này bận rộn cùng lo lắng làm cho hai má đều gầy đi không ít, tăng thêm một tia u sầu nhưng ánh sáng nơi đáy mắt lại sáng ngời nóng bỏng hơn bao giờ hết, Giản Trì nhìn anh, hoảng hốt: "Quý Hoài Tư, anh, anh đừng khóc, em..." Không giỏi dỗ dành...

Không biết nhìn thấy hình ảnh thú vị gì, mí mắt Quý Hoài Tư run rẩy, nhẹ nhàng bật cười, khóe môi giương lên xua tan đắng chát, đuôi mắt đỏ mỏng cũng theo đó mà phai nhạt. Anh cúi đầu, lần này rốt cuộc cũng không còn run rẩy: "Trong khoảng thời gian em biến mất, mỗi ngày anh đều lo lắng cho em, bây giờ cuối cùng cũng gặp mặt, không cho phép anh khóc một lần sao?"

"Không, anh muốn khóc cũng có thể." Cậu đang nói gì vậy? Giản Trì rất muốn cho mình một cái tát.

Giọng nói của Quý Hoài Tư còn có chút khàn khàn: "Vậy em có thể an ủi anh một chút không?"

Giản Trì cảm thấy Quý Hoài Tư như vậy thì có loại xúc động khiến cậu thương tiếc không thể nói ra lời. Bên dưới vẻ ngoài ôn nhu cường đại này, thật ra cũng ẩn chứa một linh hồn bình thường, sẽ bởi vì lo lắng cùng yêu thích mà trở nên yếu ớt. Giản Trì do dự hai giây, nắm lấy tay anh, Quý Hoài Tư lại cúi đầu xuống, chớp động con ngươi ấm áp thủy quang giống như mang theo mê hoặc, dụ dỗ Giản Trì hôn một cái.

Sau đó, cậu nghe thấy một âm thanh đầy lạnh lẽo đâm vào tai mình.

"Hôn đủ chưa?"

Thẩm Thư Đình đứng trước cánh cửa mở rộng, lạnh lùng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cả người giống như vừa mới từ hầm băng đi ra, không chút khách khí xua tan yếu tố mập mờ trong không khí, thay vào đó là hơi thở của hắn.