Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 46



Chương 46

Hình tượng tinh linh thật ra không xa lạ, mặc kệ là trong phim hoạt hình hay là trong phim ảnh, nếu có ai có độ nhan sắc cao cộng với hai vành tai nhọn, như vậy thì đó chính là tinh linh.

Tiêu chuẩn phân chia vừa đơn giản vừa thô bạo.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền nhìn một đám tinh linh hùng hổ trước mặt, sau đó liếc nhau, quả nhiên, không thể không thừa nhận tinh linh thật sự tự có khí tràng tăng phúc, thoạt nhìn đặc biệt có cảm giác thần bí.

Sau đó, một người một bạo long thấy đám tinh linh còn chưa kịp phản ứng, Lăng Dục Cẩn liền chạy lên trước bạo long, toàn lực gia tốc nhằm vào phía vòng bảo hộ của tinh linh, không biết dùng thứ gì hung hăng đập nó một chút, tiếp đó thối lui để bạo long đụng thêm một cái.

Từ chỗ bị phá hư bắt đầu lan ra, toàn bộ vòng phòng hộ lập tức nát, biến thành vô số ánh sáng như những con đom đóm phiêu tán trong trời đêm.

Vốn rừng lá cây quanh đây đã có màu xanh tươi, giờ lại có thêm chút ánh sáng này phụ trợ, chỗ này lại càng như một bức tranh đẹp nhưng không chân thật.

Nhưng cứu người quan trọng hơn, Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền chỉ nhìn, sau đó lại tiếp tục động tác như nãy, họ muốn tìm được Kohl trước đã.

Mặc kệ việc Kohl vừa rồi không có hô hấp rốt cuộc là bị thứ gì hại, trước tiên tìm được thân thể của anh ta mới là chuyện quan trọng nhất.

Bữa tiệc tiễn đưa nhân viên công tác đột nhiên có án mạng, đám người Lăng Thanh Huyền cũng là trở tay không kịp.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, những lời vừa rồi trước khi rời đi Kohl đã nói, không phải là đang dựng flag* sao?

*Dựng flag: (từ lóng mạng) ý chỉ kết quả thường đi ngược với mong muốn, hay nói một người bị mâu thuẫn bởi chính lời nói của mình [Nguồn: ]

Không quản là xuất phát từ tình cảm đồng sự hay là vì A Kim lông xù, Lăng Thanh Huyền đã nhất định muốn phá hủy cái cây cổ quái này rồi.

Các tinh linh căn bản không nghĩ tới Lăng Thanh Huyền thế mà lại đánh nát vòng phòng hộ của họ, mắt thấy chủ thụ của Sinh Mệnh Thụ sắp bị đả thương, họ ngay lập tức chạy qua che trước mặt bạo long.

"Mạng người quan trọng, chúng tôi tìm được Kohl xong sẽ không quấy rầy nữa, các người tránh ra trước đi." Lăng Thanh Huyền không thể quét đuôi vào trên người đám cư dân này, chỉ có thể nhẫn nại giải thích với họ.

Tuy rằng vừa rồi nhìn thấy Kohl không có hô hấp, nhưng thể chất người Liên Bang và địa cầu không như nhau, nói không chừng gien những giống loài khác có chiêu bảo mệnh gì đó, dù tạm thời không có hô hấp cũng có thể cứu về được, thế nhưng hiện giờ đám tinh linh này che trước mặt, khiến Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền có chút sốt ruột.

Nếu như lại không tìm được Kohl, chiêu bảo mệnh gì đó không chừng cố không được nữa!

"Không có khả năng! Chủ thụ rất từ bi, làm sao có thể đả thương người ngoài, hai người chỉ là quan ngoại giao nho nhỏ mới tới mà thôi, ai mà biết đây có phải là các người nhân cơ hội lấy cớ xuống tay với chủ thụ không!" Không phải tộc ta tất có dị tâm, các tinh linh bài xích người bên ngoài từ trong xương, lúc này lại nhìn thấy đám người Lăng Thanh Huyền muốn thương tổn chủ thụ, họ lại càng như lâm đại địch.

"Đừng xúc động đừng xúc động, chúng tôi không có ác ý, chỉ là chúng tôi muốn tìm được Kohl đang bị mất tích." Nhân viên công tác vừa rồi được Lăng Thanh Huyền một đường mang tới đây đứng che phía trước bạo long, có ý biểu đạt sự thân mật của mình, nhưng cũng nói rõ rằng anh đang rất muốn tìm được Kohl.

Nhưng các tinh linh lại không nhân nhượng, căn bản không cho đám người Lăng Thanh Huyền tiếp cận, thẳng đến khi vị nhân viên công tác dàn xếp A Kim xong chạy tới cầm vũ khí theo, vội đánh vỡ cục diện giằng co bế tắc, cũng làm cho các tinh linh lui một bước, cho phép bọn họ tới gần chủ thụ tìm kiếm Kohl, nhưng Lăng Thanh Huyền phải rời đi.

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ rời đi." Kết quả này tốt hơn cục diện bế tắc vừa rồi rất nhiều, Lăng Thanh Huyền lập tức biến về hình người quay về sứ quán.

Lăng Dục Cẩn và nhân viên công tác chỉ đường vừa rồi thấy được bộ dáng Kohl biến mất, cho nên việc này liền giao cho hai người họ phụ trách.

Nhưng tới rạng sáng, nhóm nhân viên ngoại giao cũ đều nhận được mệnh lệnh không thể ở lâu trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, dù Kohl là sống hay chết, hay bây giờ đang ở chỗ nào, thì cũng chỉ có thể giao cho Lăng Dục Cẩn.

"Chuyện về Kohl kính nhờ các cậu." Bởi vì không có sự chấp thuận sẽ bị buộc phải rời đi. Một chuyến ba năm ở cùng Kohl, nhóm nhân viên ngoại giao không thể không rời đi đều rất chua xót.

Đã lựa chọn làm nhân viên ngoại giao thì phải có ý thức về bổn phận, phải có giác ngộ hi sinh vì nhiệm vụ vì công việc. Đóng quân ba năm trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, bọn họ cũng có những đồng sự bởi vì đủ loại nguyên nhân mà qua đời.

Nhưng tối hôm qua rõ ràng chỉ là vài giờ cuối cùng, lúc bọn họ sắp phải rời nơi này đi về nhà thì Kohl lại xảy ra chuyện.

Thậm chí ngay cả thân thể Kohl cũng biến mất, chuyện này quả thực như nghẹn trong cổ họng, khiến cho người ta chán nản không thôi.

"Bọn em sẽ cố hết sức, A Kim cũng sẽ không sao đâu." Lăng Thanh Huyền nhìn nhóm nhân viên công tác không ngừng quay đầu lại, chỉ có thể hứa sẽ làm hết sức mình, cứ giao cho cô.

Bây giờ ở trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ có Lăng gia và A Kim là những người bên ngoài tới, Lăng Thanh Huyền không được phép tiếp cận chủ thụ Sinh Mệnh Thụ, nên cô chỉ có thể đứng trong sứ quán cùng Lăng mẹ để chiếu cố A Kim.

Có thể bởi vì A Kim là được Lăng Thanh Huyền ôm về, cũng có khả năng là bị chuyện tối hôm qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nên lúc người bọc đầy băng vải tỉnh lại, vậy mà lại không hề sợ hãi Lăng Thanh Huyền.

Cho dù Lăng Thanh Huyền xoa xoa lông A Kim, A Kim cũng không có trốn, chỉ lộ ra một ánh mắt đen bóng, chấp nhất nhìn chằm chằm về phương hướng chủ thụ Sinh Mệnh Thụ.

"Sao A Kim không để ý tới người khác vậy mẹ?" Lăng Thanh Huyền sờ sờ cái đuôi của A Kim, thấy A Kim không có phản kháng, lại duỗi tay sờ sờ chân A Kim, sau đó chạy đi tìm Lăng mẹ, sợ hãi hỏi có phải A Kim bị nội thương gì không.

"Không có, đêm qua đã cẩn thận kiểm tra rồi, đều là bị thương ngoài da chứ không có thương tổn đến gan. Bây giờ nhất định là bởi vì chủ nhân mất tích không rõ nên A Kim mới như vậy, cũng hy vọng Cẩn bảo có thể phát hiện được gì đó." Lăng mẹ không để cho Lăng Thanh Huyền tiếp tục vây quanh A Kim, thay đổi thuốc cho A Kim xong, sau đó để cho A Kim tiếp tục an tĩnh nằm.

"Nó khẳng định là rất khổ sở, nếu như ngày hôm qua con không ôm nó về đây, có khả năng nó sẽ bị thương nặng hơn bây giờ rất nhiều." Lăng Thanh Huyền nhớ lại chú chó này ngày hôm qua liều mạng chạy về mặc kệ vết thương, liền cảm thấy rất hâm mộ Kohl.

Có được một chú chó vì cứu chủ nhân mình mà tình nguyện chạy hết một hơi thở cuối cùng, làm sao lại không làm cho người ta hâm mộ đây.

Trong sứ quán, A Kim bị bao thành xác ướp, hạn chế hành động để chuyên tâm dưỡng thương, đám Lăng Dục Cẩn tìm Kohl bên chủ thụ lại không thu hoạch được gì.

Đêm qua ánh sáng mờ mờ, nên Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền chỉ nghĩ chặt đi thân cây gần nhất để xem xem có thể tìm được chút dị thường nào không. Nhưng chờ tới ban ngày, khi ánh sáng sáng nhất, Lăng Dục Cẩn mới phát hiện cái cây trước mắt còn lớn hơn đại thụ – nơi "tộc ăn thịt người" cư trú – mà cậu gặp được trong trận thi đấu kia.

Cái thân cây nhìn rất tráng kiện hôm qua mới chỉ là một cành nhỏ mà thôi, Lăng Dục Cẩn vừa định lướt qua xem xét nơi đụng trúng ngày hôm qua thì bên người lập tức xuất hiện một đám tinh linh.

Biểu tình của họ cứ như Lăng Dục Cẩn là một kẻ bụng dạ khó lường, giây tiếp theo sẽ thương tổn tới sinh mệnh thụ ấy.

Lăng Dục Cẩn chỉ có thể lui về phía sau hai bước, ý bảo cậu tuyệt đối không có tâm tư gì khác, sau đó thấy Lăng Kiệt Sâm cũng không phát hiện được gì, liền thương lượng hôm nay về trước đã.

Lăng ba với Lăng Kiệt Sâm có chút không hiểu sao mới xem xét một chốc mà đã đi rồi, nhưng thấy đám tinh linh nghiêm mặt nhìn mình chăm chú thì liền phối hợp gật đầu, "Vậy đi thôi, chúng ta quay về tìm xem có manh mối gì liên quan tới không, ngày mai lại đến."

Vốn họ chuẩn bị tìm nhựa cây để giải quyết tai hoạ ngầm vì trọng sinh xuyên qua, nhưng không nghĩ tới mới vừa đến tinh cầu Sinh Mệnh Thụ liền gặp phải chuyện quan ngoại giao xảy ra vấn đề, Lăng gia chỉ có thể trước tiên dừng lại việc tìm kiếm nhựa cây, tìm được Kohl rồi nói sau.

Các tinh linh vẫn luôn canh giữ trước sinh mệnh thụ, thấy ba người Lăng Dục Cẩn đã về tới phạm vi sứ quán mới để lại hai tinh linh trông coi, còn những tinh kinh khác đều tản ra.

Mà Lăng Dục Cẩn đã quay về thì bắt đầu tìm ảnh chụp dán trên tường, quay đầu kêu mọi người trong nhà cùng nhau hỗ trợ tìm, tìm xem sinh mệnh thụ rốt cuộc có quan hệ gì với cư dân địa phương.

"Cư dân địa phương nhìn rất giống tinh linh, lại coi trọng sinh mệnh thụ như vậy, em muốn biết giữa họ có quan hệ thế nào."

"Chuyện này lúc trước bên trong cuốn ghi chép của nhân viên ngoại giao lưu lại có nhắc tới, họ rất giống với sinh vật tinh linh mà chúng ta biết, bọn họ sinh ra từ sinh mệnh thụ, chết đi cũng sẽ trở về sinh mệnh thụ chờ đợi tân sinh tiếp theo." Lăng Kiệt Sâm lấy ra những tư liệu bên trong sứ quán cho Cẩn bảo xem.

"Kỳ thật em tương đối tò mò phía dưới những đống lá rậm rạp đó là cái gì? Đất và rễ cây sao?" Lăng Dục Cẩn đọc xong những tư liệu trong cuốn ghi chép, đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.

Thứ phía dưới đống lá rốt cuộc là thứ gì? Kohl bị mất tích có phải có liên quan tới thứ đó không?

"Lúc Tinh cầu Sinh Mệnh Thụ được phát hiện đã từng có giới thiệu, từ chủ thụ chia ra vô số sau đó sinh trưởng thành sinh mệnh thụ, cành lá đan chéo hình thành mặt ngoài tinh cầu, mà đặc biệt là, dưới tầng này là khí thể đặc biệt cung cấp cho sinh mệnh thụ sinh tồn, những sinh vật khác không thể sinh tồn ở đó." Lăng Thanh Huyền nhớ rõ đêm qua có nhân viên công tác nói đến vấn đề này, ngay lập tức trả lời Lăng Dục Cẩn.

"Cẩn bảo, không phải là con muốn đi xuống dưới xem xét đó chứ?" Lăng ba Lăng mẹ có chút giật mình nhìn Lăng Dục Cẩn, nhưng đồng thời lại cảm thấy biện pháp này có thể thử một lần.

Bằng không, Kohl cũng không có khả năng biến mất mà không có lưu lại bất luận tung tích gì.

"Vâng, con muốn đi xuống xem xét một chút, thuận tiện tìm luôn cái loại nhựa cây kia." Lăng Dục Cẩn cảm thấy, mặc kệ là vì Kohl hay là vì người nhà thì đều cần đi xuống tìm tòi.

Biết phía dưới tầng lá cây và nhánh cây đan nhau này không phải là địa phương thích hợp cho sinh vật tồn tại, đối với nguy hiểm không biết, Lăng ba Lăng mẹ căn bản không đồng ý cho Lăng Dục Cẩn đi, nhưng Lăng Dục Cẩn đã sớm tìm ra lý do thuyết phục Lăng ba Lăng mẹ, đó là Lăng Điềm Điềm!

"Có Điềm Điềm đi cùng con mà, mọi người yên tâm đi." Lăng Dục Cẩn mang theo vài bình oxy, đưa thiết bị quan sát cho Lăng ba Lăng mẹ nhìn, đeo lên đầu một cái mũ trong suốt, nhét Lăng Điềm Điềm vào trong, "Hai tụi con đi rồi quay lại ngay."

"Tụi con sẽ an toàn trở về." Lăng Điềm Điềm lay lay cái lá, hướng Lăng ba Lăng mẹ cam đoan.

Về phần vì sao lại là Lăng Dục Cẩn đi mà không phải là Lăng Thanh Huyền?

"Chị, công việc phụ trách hấp dẫn lực chú ý của tinh linh giao cho chị." Lăng Dục Cẩn cổ vũ.

Dù sao tinh linh thủ vệ còn đứng ở trước chủ thụ đấy, muốn đi xuống dưới nền đất cũng chỉ có thể từ chỗ đó đi vào, mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm lại không phải mục tiêu lớn như Lăng Thanh Huyền, phương án tốt nhất đương nhiên là, Lăng Thanh Huyền tới lôi kéo lực chú ý của tinh linh đi, lúc đó Lăng Dục Cẩn nhân cơ hội đi xuống.

Lăng Thanh Huyền: _(: 3″ ∠)_

Cô biết ngay mà, kỹ thuật khó khăn của nhiệm vụ chắc chắn phải năm sao.

Vì thế, kế hoạch đã chuẩn bị thỏa đáng, Lăng gia lập tức bắt đầu chấp hành.

Trời còn chưa sáng, Lăng Thanh Huyền – quan ngoại giao mới nhậm chức – liền hóa thành thú thái, bắt đầu lắc lư gần chủ thụ, hấp dẫn lực chú ý của các tinh linh.

Có thể là do ấn tượng về hình ảnh bạo long va chạm chủ thụ đêm hôm đó rất sâu, nên các tinh linh vừa nhìn thấy Lăng Thanh Huyền lập tức liền căng thẳng thần kinh, rất sợ bạo long sẽ xông lại đây.

Mà dựa theo ước định không thể tiếp cận chủ thụ, lại cần hấp dẫn lực chú ý của các tinh linh nên Lăng Thanh Huyền tương đối vất vả, một con bạo long tản bộ liền bắt đầu lữ hành kéo quái.

Nội tâm của bạo long



Nhìn tui đi nhìn tui đi, đừng có nhìn chằm chằm phương hướng khác mà, nhìn tui đi, mau nhìn tui nè, nhanh nhanh nhìn tui đi chứứứ!!!

QAQ

Bên này nhờ Lăng Thanh Huyền dốc sức biểu diễn, Lăng Dục Cẩn đã thành công đụng đến chỗ thân cây kia, bắt đầu nhảy xuống, nhưng còn chưa có giảm xuống mười mét, lại bỗng bị sức nổi đưa lên.

Nếu không phải cậu tay mắt lanh lẹ gắt gao bám chắc thân cây, Lăng Dục Cẩn có thể sẽ lấy bộ dáng lưng đeo bình oxy, thân mặc bộ đồ kháng phóng xạ cùng với một cái cây trên đỉnh đầu mà nổi lên trước mặt hai tinh linh hộ vệ.

_(: 3″ ∠)_

Lúc đó tuyệt đối có thể hấp dẫn tầm mắt hơn con bạo long tản bộ ở xa xa kia.

"Nguy hiểm thật." Có khả năng chỉ thêm một mét là Lăng Dục Cẩn sẽ bị nổi lên, cậu cắn răng nhìn nhìn ánh sáng phía trên, lần thứ hai cố gắng đi xuống nơi đen như mực phía dưới.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Lăng Dục Cẩn đi rất ổn, nhất là khi đến vị trí bị nổi lên vừa rồi thì càng gắt gao ôm lấy thân cây, dùng cả tay lẫn chân dịch từng chút xuống.

Thế nhưng, ngay ở vị trí không đến hai mươi mét, Lăng Dục Cẩn lại một lần nữa bị nổi lên, khoảng cách lần này chỉ kém không đến nửa mét, nếu đội ngũ tinh linh hộ vệ đột nhiên muốn kề sát mặt vào nhìn, họ nhất định có thể thấy Lăng Điềm Điềm trên đỉnh đầu Lăng Dục Cẩn.

"Cỗ phản trọng lực này rất kỳ quái, không thì tớ giúp cậu xuống ha?" Lăng Điềm Điềm đứng trên đỉnh đầu Lăng Dục Cẩn, cũng cong thân lại, sợ bị tinh linh phát hiện.

Dù sao, nơi này cách "mặt đất" quá gần, Lăng Dục Cẩn có bị phát hiện hay không cũng chỉ là vấn đề về vận may mà thôi.

Hên thay, những lúc đọ về vận may thì Lăng Dục Cẩn chưa từng bại qua, thế nên tinh linh không có phát hiện Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm, cho Lăng Điềm Điềm cơ hội nhảy dựng lên đạp Lăng Dục Cẩn xuống.

Bị một cái cây đạp nhảy trên đỉnh đầu là loại cảm giác gì?

Nếu bây giờ yêu cầu Lăng Dục Cẩn trả lời câu hỏi này, cậu nhất định sẽ vứt tất cả bình oxy đồ kháng phóng xạ các thứ vào mặt người hỏi câu hỏi này.

Chính là nhanh như tia chớp + trở tay không kịp như thế đấy.

Bởi vì Lăng Điềm Điềm nói xong liền giúp, nên Lăng Dục Cẩn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng rất nhu hòa ấn xuống đầu cậu, nó nhanh đến mức ngay cả bình oxy cậu đeo trên lưng cũng chưa kịp phản ứng, bị quán tính ở tại chỗ thoát khỏi Lăng Dục Cẩn.

Trong nháy mắt rơi xuống, Lăng Dục Cẩn kịp phản ứng, vươn tay kéo bình oxy vào trong ngực mới không phát sinh cảnh tượng, người đã xuống dưới mà trang bị trên người còn ở tại chỗ.

Thì ra, khi tốc độ đạt tới trình độ nhất định, không chỉ có thể thoát khỏi sức hút của trái đất, còn có thể đột phá hạn chế phản trọng lực.

Lăng Dục Cẩn bị Lăng Điềm Điềm đưa qua đoạn khoảng cách vừa rồi, liền phát hiện cỗ phản trọng lực thần kỳ kia đã biến mất, cậu có thể tiếp tục bám theo thân cây đi xuống.

Lăng Điềm Điềm một bên nhìn chăm chú bóng đêm xung quanh xem có nguy hiểm hay không, một bên đề nghị lần nữa với Lăng Dục Cẩn, "Hay là tớ lại giúp cậu thêm một lần?"

Xuống trong nháy mắt, again?

"Không, tự đi là được." Nếu không phải là thường xuyên leo lên lưng Lăng Thanh Huyền đi chơi, vậy vừa rồi bị Lăng Điềm Điềm đạp như thế tuyệt đối lập tức sẽ làm Lăng Dục Cẩn ói hơn mười phút, khoảng cách còn lại hãy để cho cậu chậm rãi đi đi ha.

"Được thôi, vậy Đại bảo cố lên!" Có chút u buồn chơi đùa lá cây của chính mình, Lăng Điềm Điềm đứng trên đỉnh đầu Lăng Dục Cẩn, một bộ "nếu bất lực, tớ sẽ giúp".

Lăng Dục Cẩn nghiến răng, Lăng Điềm Điềm cậu có bản lĩnh thì tự mình đi xuống đi, đứng trên đầu tớ còn chê tớ chậm?

Trên đỉnh đầu, Lăng Điềm Điềm thường nói nói chọc cười, bởi sợ rằng sự yên tĩnh dưới đây sẽ nuốt chửng Lăng Dục Cẩn. Lăng Dục Cẩn lưng đeo thiết bị gọn gàng, đại khái đi khoảng một giờ liền đạp trúng thứ gì đó, không thể đi xuống nữa.

"Điềm Điềm, thứ này có chút mềm và cũng có độ co dãn, cậu xác định đây không phải là vật còn sống hả?" Lăng Dục Cẩn ôm chặt thân cây, xác nhận cảm xúc dưới chân mình, hỏi Lăng Điềm Điềm trên đỉnh đầu nhìn đường giúp mình.

"Không phải, không có dấu hiệu sinh mệnh. Để tớ đi thăm dò trước đã, cậu đừng động." Trèo thân cây xuống rất khó khăn, chung quanh lại đều là bóng tối yên tĩnh, thế nên công việc dò đường liền giao cho Lăng Điềm Điềm đang rãnh rỗi sắp bắt đầu ca hát, lúc này Lăng Dục Cẩn đạp trúng thứ gì đó, Lăng Điềm Điềm nhắc nhở Lăng Dục Cẩn đừng động, để nó đi nhìn xem.

"Đại bảo, cậu có thể ngồi xuống nghỉ. Thứ này mềm như thạch rau câu vậy..." Lăng Điềm Điềm theo chân Lăng Dục Cẩn trượt xuống, lập tức kịp phản ứng lại, "Nhựa cây! Đây chính là nhựa cây đặc biệt này!"

"Là cái này hả?" Lăng Dục Cẩn nghe được thanh âm Lăng Điềm Điềm, lập tức thăm dò đứng lên, khi thấy đã rất chắc chắn, liền cầm sợi dây an toàn bằng một tay, "Tớ đi lấy một chút."

"Để tớ, cậu ôm chặt thân cây đi." Loại nhựa cây đặc biệt này nhìn thì mềm, nhưng không thể cắt được, lúc trước được dùng để bao vây Lăng Điềm Điềm, khiến Lăng Điềm Điềm ăn không ít khổ trong nhà bảo tàng, cuối cùng phát hiện, chỉ có lá cây tươi mới mới có thể cắt đứt nhựa cây được.

Lúc còn ở trong nhà bảo tàng và sở nghiên cứu, Lăng Điềm Điềm chỉ là một hạt châu tròn vo, tất nhiên là không có cách nào đi tìm một chiếc lá cắt nhựa cây để tránh thoát, nhưng bây giờ Lăng Điềm Điềm chính là một cái cây, lấy một chút nhựa cây không phải chỉ là chuyện nho nhỏ sao?

=^w^=

"Điềm Điềm, có phải cậu biến thành cây là bởi vì cậu từng bị nhốt trong nhựa cây,nên oán niệm đã lâu?" Lăng Dục Cẩn bám vào cây như koala*, cúi đầu nhìn Lăng Điềm Điềm như đang lấy thìa đào thạch rau câu, không khỏi suy đoán.

*Koala:

"..." Lăng Điềm Điềm dừng động tác lại, sau đó nghiêm túc phủ nhận, "Tớ sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ, hừ!"

Cắt! Cắt! Cắt! Cắt! Cắt! Cắt!

Lăng Điềm Điềm coi hai cái lá như kéo mà dùng, tốc độ cực nhanh cắt ra một khối lớn nhựa cây, thuận tiện cắt cắt cắt toàn bộ nhựa cây dư lại luôn, cũng không biết đã chìm tới chỗ nào.

Lăng Dục Cẩn: ←_←

Này còn không gọi là đang hả giận?

Thanh trừ chướng ngại từ nhựa cây, Lăng Dục Cẩn tiếp tục mang Lăng Điềm Điềm đi xuống, đang lúc nói chuyện, dây an toàn đột nhiên đứt, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm lập tức rớt xuống.

"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ..." Lăng Điềm Điềm vừa mới chuẩn bị dùng hai chiếc lá bao bọc Lăng Dục

Cẩn đang rơi xuống, thầm nghĩ liều mạng cũng phải cứu Đại bảo về, nhưng chợt phát hiện Lăng Dục Cẩn nửa điểm cũng không kinh hoảng, thuần thục lấy ra một đôi cánh hình xoáy, tạm dừng trên không trung như chuồn chuồn trong chốc lát, sau khi thay sợi dây an toàn khác, lại như không có việc gì tiếp tục đi xuống.

Lăng Điềm Điềm: TvT

"Không sao đâu, trên người tớ có không ít đồ vật, có thể dự phòng các chuyện ngoài ý muốn." Lăng Dục Cẩn thường hay xem phim trên TV, lúc nhân vật chính hoặc là phối hợp diễn quan trọng nắm dây thừng leo lên, vèo vèo vèo leo tới lúc gần lên thì, dây thừng bị đứt.

Sau đó, người ở phía trên chờ tiếp ứng thống khổ "A A A", người bất đắc dĩ ngã xuống cũng "A A A".

Bị loại tình tiết này khuyến khích, Lăng Dục Cẩn cố gắng lên kế hoạch thật tốt, nhưng lại làm cho Lăng Điềm Điềm mềm nhũn đau khổ nằm trên đỉnh đầu Lăng Dục Cẩn.

Chỉ muốn làm soái ca cứu Đại bảo trong cơn nguy nan một lần thôi mà, sao lại khó đến vậy?

_(: 3″ ∠)_