Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 91: Cứu viện ở tận thế (5)



Trở lại cửa hàng cũ, người bên trong phát hiện ra hai người, nhẹ nhàng mở cửa cho họ vào, sau đó đóng cửa lại.


Cửa sổ và các khe hở trong phòng đã chặn kín, cho dù bật đèn cũng không sao. Thấy bọn họ trở về, Lâu Nghiên bật đèn năng lượng mặt trời, chưa tới kịp hỏi hai người có bị thương không, liếc mắt đã thấy trong lòng Lâu Điện ôm một người, trong tay Lâu Linh cũng kéo một người bị dây mây biến dị trói. Người bị Lâu Linh túm không ai để ý, nhưng bên phía Lâu Điện, mặc dù khuôn mặt đen đúa bẩn thỉu không thấy rõ đường nét nhưng vóc dáng cực kì quen thuộc, Lâu Nghiên hô nhỏ một tiếng: "Anh Hai!"


Nhóm Thu Dung ngạc nhiên, không ngờ lần này Lâu Điện tìm ra anh ấy nhanh đến thế.


Lâu Điện đặt anh xuống chiếc giường tạm từ các ngăn tủ xếp lại, sau đó lấy nước và khăn lông sạch sẽ từ trong không gian. Lâu Nghiên thấy tình cảnh của Lâu Thượng thì vừa tức vừa giận, vô cùng thương tâm, cô vội qua giúp anh lau đi vết bẩn trên mặt, Thu Dung cũng gọi một nam dị năng giả đến giúp anh cởi quần áo bẩn kia ra.


Lâu Nghiên vừa bận việc vừa rơi nước mắt, nhưng cô cắn chặt môi, sợ mình phát ra âm thanh. Đặc biệt khi nhìn trên thân thể Lâu Thượng có các vết thương thì cô càng thương tâm.


Rất nhanh Lâu Thượng trở nên sạch sẽ, vết thương trên người cũng được xử lý, thay quần áo sạch, có điều anh vẫn hôn mê. Vết thương của Lâu Thượng nhỏ vụn, may mắn trên người anh không có vết thương trí mạng, cũng không bị lây nhiễm virus zombie. Chẳng qua anh bị giam trong căn phòng đó, không khí mỏng manh, lại bị ốm khiến thân thể vô cùng yếu ớt, cần tốn ít thời gian mới trị dứt. Biết tình huống Lâu Thượng không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Thu Dung thở phào.


Lâu Điện cũng lấy một hòm thuốc từ trong không gian, bên trong có các loại dược phẩm, chọn ít thuốc hạ sốt để anh uống.


Xử lý xong xuôi cho Lâu Thượng, Thu Dung liếc người bị ném vào trong xó nhà, hỏi: "Ai thế này?"


Lâu Điện tóm tắt sơ lược những điều mình nhìn thấy ở tầng hầm siêu thị cho mọi người. Nghe đến đoạn bọn chúng nhét người sống sờ sờ như Lâu Thượng vào đống xác người và xác zombie, ánh mắt Thu Dung và Lâu Nghiên sắc như dao, liên tục mắng người đàn ông kia. Đặc biệt nghĩ đến cảnh nếu bọn họ đến muộn một chút, Lâu Thượng sẽ trở thành vật thí nghiệm cho người đàn ông này, bị phanh thây thì Lâu Nghiên không nhịn nổi đá hắn ta một cái. Người kia bị chặn miệng, không thể phát ra âm thanh, chỉ có tiếng mũi hít thở dồn dập.


Tiếp đó, Thu Dung bảo Triệu Văn và hai nam dị năng giả kéo hắn vào trong một phòng nhỏ cho nhân viên nghỉ tạm để thẩm vấn hắn, không khai thì đánh luôn. Không đến nửa tiếng, hắn đã khai gần hết.


"Chị Thu, hắn nói trước tận thế hắn là một bác sĩ khoa ngoại trong bệnh viện ở thành phố này, tên Cam Tĩnh Thành. Sau tận thế, bọn họ bị kẹt ở đây. Còn cậu Hai, ba ngày trước xông vào nơi này, lúc đó cậu ấy đã bị thương, bọn Vương Tân thấy cậu ấy bị thương rất nặng nên tranh thủ lúc cậu ấy không chú ý, đánh ngất xỉu rồi đưa cho Cam Tĩnh Thành."


Triệu Văn liếc đôi mắt Lâu Nghiên đỏ ửng, lại nói: "Cam Tĩnh Thành thích giải phẫu thi thể, Vương Tân làm giao dịch với hắn, lừa gạt một số người từ bên ngoài đi nhầm vào siêu thị, cướp đồ ăn của họ rồi giao cho gã làm giải phẫu. Nghe nói vốn dĩ trong siêu thị có mấy trăm người, ngoại trừ bị zombie giết chết và chết đói, có một ít là Vương Tân tự tay giết chết cho hắn chơi..."


Nghe Triệu Văn thuật lại, mặc dù mọi người ở đây đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng về hành vi đối xử với đồng loại như súc vật, họ vừa căm tức lại bi ai. Đây cũng là nổi đau khổ của kẻ yếu, nếu không phải dị năng của Vương Tân mạnh nhất trong số đó, làm sao đến lượt hắn nắm giữ vận mệnh của họ? Đó cũng là nỗi bi ai ở tận thế.


"Hơn nữa, tôi đoán hắn có dị năng, chẳng qua dị năng của hắn hơi kỳ quái." Triệu Văn nói thêm, "Hắn không chịu nói, cũng không thừa nhận."


"Không nói thì giết!"Lâu Điện ôn ôn hòa hòa nói, dưới ngọn đèn, khuôn mặt tuấn tú, tao nhã, sạch sẽ, song ánh mắt nhìn về phía Cam Tĩnh Thành không hề che giấu sát khí.


Vẫn bị dây mây biến dị buộc chặt, Cam Tĩnh Thành run rẩy, hoảng sợ nhìn anh. Lúc trước trong ánh sáng tối tăm, hắn chỉ mình bị người này đạp thê thảm, ngực bỗng dưng đau đớn, còn hộc máu nhưng không thấy rõ diện mạo người kia. Hiện tại ngọn đèn sáng choang, có thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta, bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, thoạt nhìn giống thiếu gia được giáo dục nghiêm khắc trong các gia đình giàu sang, nhưng ánh mắt kia lại âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ. Lúc này Cam Tĩnh Thành vẫn bị chặn miệng, không thể phát ra âm thanh, đành liều mạng lắc đầu.


Lâu Điện đột nhiên nói: "Thực ra mày không nói tao cũng biết, chẳng qua là dị năng tinh thần biến dị mà thôi." Lâu Điện sờ cằm, dửng dưng nói: "Có điều tao thấy hơi lạ, người mày suy yếu như vậy, sao chịu đựng được tinh thần lực của mày? Nếu đoán phạm vi thì chắc hẳn tinh thần lực của mày vừa khéo có thể bao trùm lên cái siêu thị kia, làm lẫn lộn sức phán đoán của zombie, cho nên tuy rằng rất nhiều người sống sót trong siêu thị, nhưng không bị zombie công kích. Tao nói có đúng không?" Anh nở nụ cười đáng yêu hỏi một tiếng.


Hai mắt Cam Tĩnh Thành trợn tròn, trên khuôn mặt hõm sâu, cặp mắt trợn to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, có vẻ hơi đáng sợ. Quan sát phản ứng của hắn, mọi người biết Lâu Điện đoán đúng.


Nhóm Thu Dung có phần bất ngờ, không nghĩ tới tinh thần lực còn có tác dụng như vậy, chẳng qua Lâu Điện nói là tinh thần lực biến dị thì điều này cũng dễ hiểu. Sau tận thế, đa số biết đến dị năng thuộc hệ Ngũ Hành và tinh thần, dị năng không gian, dị năng chữa trị vân vân, tuy rằng cực hiếm thấy nhưng nó vẫn tồn tại. Dị năng tinh thần biến dị có lẽ xác suất quá thấp, cho nên bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng không thể nói không có.


Chẳng qua, biểu hiện của Cam Tĩnh Thành quá giống người bình thường, thậm chí tố chất cơ thể không mạnh bằng dị năng giả, thậm chí còn không đỡ nổi một đòn của người bình thường. Nếu nói hắn là dị năng giả thật sự làm cho người ta khó tin nổi.


Lâu Linh xem Lâu Điện cười tủm tỉm, tuy rằng cười rất ôn hòa, nhưng cho cô một cảm giác vô cùng xấu tính, đoán ngay ra anh đang làm chuyện xấu, có lẽ anh cảm thấy đe dọa Cam Tĩnh Thành rất thú vị. Lâu Linh dựa sát vào anh, nói: "Aizz, anh nói xem có phải dị năng của hắn nhận được từ thí nghiệm không?"


Ánh mắt Lâu Điện bị kéo trở về, xem mắt cô, đột nhiên vỗ đầu cô, nói: "Em gái nhà anh thật thông minh, cũng có khả năng này." Sau đó lại nói: "Tiểu Linh còn nhớ anh từng nói về em về giải phẫu học không? Có một số người thích giải phẫu zombie, nghiên cứu zombie biến dị, chưa biết chừng gã này đã phát hiện cái gì đó."


Lâu Điện nói thế dựa trên hiểu biết từ kiếp trước, mặc dù anh chưa chứng kiến nhưng có nghe về thứ này. Có số ít người thường cho rằng cắn nuốt tinh hạch zombie có thể thúc đẩy ra dị năng, kết quả lại biến thành zombie, quả thật có một số người cũng nhận được rất nhiều thứ từ quá trình thí nghiệm. Người này trước kia là bác sĩ, hiện tại có phòng nghiên cứu tạm thời, chắc hẳn đã phát hiện ra cái gì đó.


Những người khác nghe xong thì trở nên hưng phấn, Triệu Văn dứt khoát lại kéo Cam Tĩnh Thành vào phòng bên trong kia, bắt đầu nghiêm hình tra tấn, ép hỏi. Gã là người rất sợ chết, vốn dĩ đã bị cú đạp của Lâu Điện làm sợ mất mật, không chịu nổi thủ đoạn tra tấn thẩm vấn của Triệu Văn, rất nhanh khai tuốt tuồn tuột.


Dị năng của Cam Tĩnh Thành thực ra không phải dị năng của bản thân hắn mà do trong quá trình hắn nghiên cứu, chiết xuất ra một hoạt chất đối kháng được với virus zombie. Nếu người thường uống loại thuốc này sẽ giống như Cam Tĩnh Thành, sinh ra một thứ tựa như tinh thần lực, có thể làm xáo trộn xúc giác zombie.


"Hắn là một thiên tài." Thu Dung thở dài, biết bao nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu trong căn cứ còn đang cố gắng nghiên cứu virus zombie, chẳng ai ngờ ở nơi này đã có người chỉ với một vài dụng cụ thí nghiệm đơn giản đã nghiên cứu thuốc đối kháng với zombie.


Lâu Điện cười, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ, rất dễ dàng vượt qua ranh giới kia. Bởi vậy, sau khi Cam Tĩnh Thành điều chế được loại thuốc này, hắn không thèm thử nghiệm, chẳng sợ mình sẽ bị lây nhiễm thành zombie, bản thân trực tiếp nuốt, coi như đặt hết tiền cược. Kết quả chứng minh, hắn thành công, nó khiến hắn có thể bình an đi lại giữa đám zombie, nhưng thuốc này cũng chầm chậm ăn mòn cơ thể hắn, làm cho hắn từ từ suy yếu.


Cơ thể Cam Tĩnh Thành chịu mấy cú đá của Lâu Điện, lại dùng tinh thần lực tra xét qua đã hiểu được tám, chín phần. Cơ thể hắn quả thật vô cùng suy yếu, không bằng cả người bình thường. Hắn có thể bình an đi lại giữa bầy zombie nhưng nếu đánh nhau với người thường thua là cái chắc. Đó cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn hợp tác với Vương Tân, hắn cung cấp một chỗ an toàn, Vương Tân bảo vệ an toàn của hắn, hơn nữa cung cấp xác để hắn thí nghiệm.


"Đúng, có chuyện gì xảy ra trong thành phố? Vì sao chỉ vào mà không ra được? Cũng là mày giở trò quỷ?" Lâu Nghiên không khách khí hỏi, ánh mắt nhìn về phía Cam Tĩnh Thành vô cùng không tốt, cô còn oán hận việc gã làm với Lâu Thượng.


Cam Tĩnh Thành sợ bọn họ tra tấn mình, nhanh chóng khai: "Không liên quan đến tôi, tự thành phố này sản sinh ra ý thức, chỉ cho vào không cho ra —— á!!" Lại bị người đá một cái.


Thu Dung cười lạnh nói: "Ngài Cam, vào thời điểm này vẫn không nói thật à, tất cả mọi người không phải con nít lên ba, không nghe truyện cổ tích."


Cam Tĩnh Thành có phần rụt rẽ, vẫn là câu nói kia: "Quả thật là như thế! Không tin ngày mai các người tự mình đi tra xét, nếu thật sự là tôi giở trò quỷ, các người có thể giết tôi!"


Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn song ai cũng biết Cam Tĩnh Thành sợ chết, hắn có thể nói câu này chứng tỏ điểm kỳ lạ ở thành phố không phải hắn giở trò. Nhưng lời hắn nói họ chỉ tin một phần, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, dĩ nhiên sẽ tìm cách đi thám thính, ngồi chờ chết không phải phong cách của họ.


Đêm đã khuya, Lâu Điện nói với Thu Dung: "Chị dâu, chị sắp xếp người gác đêm đi, để những người khác ngủ trước, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đây."


Thu Dung cười ừ một tiếng, ngày mai quả thật có rất nhiều chuyện phải làm, có lẽ lúc Vương Tân biết Cam Tĩnh Thành mất tích, với tầm quan trọng của Cam Tĩnh Thành, hắn sẽ đi tìm người trước, chưa biết chừng suy nghĩ đầu tiên của hắn là do bọn họ làm, đến lúc đó hắn sẽ chạy qua đây thăm dò. Trong lòng Thu Dung đã có kế hoạch, giờ cứu được Lâu Thượng, một số việc không cần quá gấp gáp.


Cam Tĩnh Thành thấy những người này sẽ đi ngủ, nhất thời sốt ruột, kêu lên: "Chẳng lẽ mấy người không đưa tôi về à?"


Nghe xong, tất cả mọi người quay lại nhìn hắn khiến hắn lo sợ —— đây là di chứng từ cú đá của Lâu Điện và thủ đoạn của Triệu Văn, khiến hắn cực kì sợ mấy người này. Mọi người dùng biểu cảm như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn, không ngờ đã là tận thế mà hắn còn hồn nhiên như thế, chỉ có quỷ mới đưa hắn trở về.


"Tôi không giết anh ta..." Cam Tĩnh Thành nhỏ giọng nói, biện hộ cho bản thân.


Triệu Văn đi tới, nhặt miếng giẻ trên đất nhét vào miệng hắn, nói: "Tuy rằng mày không giết anh ấy nhưng anh ấy biến thành dáng vẻ hiện tại là do chúng mày làm, chẳng qua giết người chưa thành thôi, phải phụ trách. Hơn nữa chúng tao đâu có ngu, cho mày về để đám Vương Tân đến bao vây chúng tao à? Xem mày cũng có tuổi rồi, đừng hồn nhiên như vậy!"


Cam Tĩnh Thành mạnh mẽ lắc đầu, muốn nói cho bọn họ biết, năm nay mình mới hai mươi lăm tuổi, chưa lớn như cô ta, tại sao không thể hồn nhiên? Có điều Triệu Văn không cho hắn có cơ hội nói chuyện, bảo một người xách hắn vào căn phòng phía trong kia, khóa lại.


Trước khi ngủ, theo thói quen Lâu Linh lại thúc đẩy một gốc cây dây mây biến dị đặt ở cửa canh gác, sau đó ngoan ngoãn bị Lâu Điện kéo đi ngủ.


Hai người nằm trên chiếc đệm chật chội kê dưới đất, tuy nóng nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Lâu Linh hỏi anh chàng nằm nghiêng người về phía cô: "Anh thử đoán xem trong thành phố này kỳ lạ ở điểm gì? Thật sự không phải tên Cam Tĩnh Thành kia gây ra?"


"Chắc không phải." Lâu Điện nói: "Hắn không có gan nói dối."


Lâu Linh gật đầu, lại nói: "Thực ra hắn khá giỏi, đáng tiếc..." Cô ghét nhất thí nghiệm trên cơ thể người, đáng tiếc Cam Tĩnh Thành si mê việc này, không biết có bao nhiêu người thường vô tội chết trên tay hắn.


Lâu Điện vỗ lưng cô, nói: "Không cần để ý đến hắn, hắn không sống lâu đâu. Cái thuốc kia chắc là có tác dụng phụ, có thể khiến thân thể người suy yếu, cuối cùng suy nhược mà chết."


Lâu Linh hơi giật mình, suy nghĩ lại cũng cảm thấy Cam Tĩnh Thành chịu trừng phạt đúng tội. Hơn nữa hắn rất sợ chết, nếu biết chẳng mấy chốc bản thân sẽ suy nhược mà chết, không biết có suy nghĩ gì?


Đương nhiên Cam Tĩnh Thành muốn sống thọ. Sau khi uống thứ thuốc kia nảy sinh ra thứ giống tinh thần lực, hắn mới phát hiện ra tác dụng phụ. Hắn không muốn chết, cho nên muốn tiếp tục nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra cách ngăn cản cơ thể xuống dốc không nên mới sốt sắng thực hiện các loại thí nghiệm. Thậm chí hắn nhốt người sống sót trong siêu thị này để biến họ thành vật thí nghiệm của mình, nếu chết thì ném ra ngoài cho zombie ăn. Lâu Linh tự nhiên không biết điều này, Lâu Điện đoán ra một ít, nhưng không định nói cho cô biết.


Mặc dù hai người nói rất nhỏ; nhưng dị năng giả trong phòng đều nghe rõ, họ không nói nên lời.


******


Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lâu Linh đã tỉnh, tùy tiện rửa qua mặt cho tỉnh táo rồi cô đi xem Lâu Thượng.


Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tình huống Lâu Thượng tốt hơn nhiều, mặc dù sắc mặt tái nhợt như cũ, có điều hô hấp đều đặn, không giống tối hôm qua khi cứu ra dường như suy yếu đến độ có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.


Lâu Linh đánh giá anh, Lâu Thượng rất giống Lâu Triển, là người đàn ông anh tuấn, hiện tại đang ngủ nên không biết tính cách anh ấy thế nào, là người ra sao.


Lâu Linh chỉ nhìn một lúc, đã bị Lâu Điện xách đi. Nhìn mặt anh trầm tĩnh, cô bĩu môi, đoán anh lại ghen, không muốn cô nhìn giống đực khác, kể cả là người thân trong nhà. May mắn xưa nay cô không thích so đo mấy chuyện này, bằng không với tính tình bá đạo đến đáng sợ của anh, chẳng cô gái nào chịu nổi.


Đợi đến lúc tất cả thức giấc, đang định ăn điểm tâm thì cách đó không xa vang lên vài tiếng bước chân dồn dập.


————————


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Hủy diệt loại thí nghiệm trên cơ thể người!


Mục tiêu của Lâu Điện: Đừng để em gái trông thấy mấy thứ đáng sợ này!