Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 72: Trí tuệ thời tận thế (10)



"Chờ đã!" Lâu Linh lại kêu lên: "Vừa rồi hắn ta đã nhìn thấy em, liệu hắn có hoài nghi gì không?"


Bước chân người khiêng cô không hề ngừng, sau khi đi một đoạn đường rất dài, mới nghe thấy giọng anh mềm mỏng nhưng tràn ngập lạnh lẽo, "Hoài nghi cái gì? Em làm gì hả?"


Lâu Linh nghẹn lời, sau đó vỡ lẽ, rất muốn chửi hai từ đậu má! Lúc ấy cô đâu cần chạy, cô có vào trong viện nghiên cứu đâu, chỉ đứng ở một nơi gần đó, tuy có phần khả nghi nhưng không khiến người ta suy đoán linh tinh? Người ra ngoài đi dạo buổi tối rất nhiều, phần lớn đến khu đèn đỏ, cô có thể bao biện là mình đi ngang qua. Có trách thì chỉ trách lúc đó cô muốn canh gác vòng ngoài, xem trong viện có động tĩnh gì không. Nếu Lâu Điện thực sự lẻn viện nghiên cứu làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ có náo động, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một gã lạ hoắc làm mọi chuyện lộn tùng phèo.


Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Linh rất ủ rũ, song nghe giọng anh có vẻ lạnh lùng, cho rằng anh mất hứng vì mình tự tiện chạy đến, cô giải thích: "Anh đừng giận, em không thấy anh nên mới..."


"Ai tức giận hả?" Miệng Lâu Điện nói thế, nhưng lực tay siết chặt cô không hề giảm, "Anh còn không biết năng lực của em hử, nếu không vào trong, chỉ cần cho em chút thời gian, chắc chắn em có thể chuồn êm. Chẳng nhẽ em định xông vào thật?"


"Không!" Lâu Linh thành thành thật thật đáp, "Em chỉ canh chừng bên ngoài thôi, chờ anh về. Nếu đến thời gian anh chưa quay lại, em sẽ đi tìm đại ca nghĩ cách cứu anh." Cô đâu phải kẻ ngốc, tội gì mạo hiểm lao tới. Cô chỉ chạy đến chỗ kia rình lén bởi vì không yên tâm về anh. Dù lý trí biết anh sẽ không sao nhưng về tình cảm cô không thể an tâm ngồi không chờ kết quả, cô nên làm việc mà mình cảm thấy đúng đắn.


Nghe xong, hơi thở anh hơi chậm lại, nhưng lực tay vẫn siết khá chặt khiến trong lòng cô lo lắng.


Đợi đến khi quay về nhà trọ, Lâu Điện kéo kín rèm, sau đó mới lấy đèn năng lượng mặt trời, cả căn phòng sáng sủa hẳn. Đồng thời anh cũng nhìn thấy rõ ràng vết máu trên mặt cô, lập tức ánh mắt anh càng lạnh lẽo hơn.


"Anh tức giận cái gì chứ?" Lâu Linh ngoan ngoãn ngồi yên để anh dùng nước rửa sạch vết máu trên mặt mình. Cô ngó qua gương, có mỗi vết xước bé xíu, hai ngày là liền, không nghiêm trọng lắm.


Lâu Điện đè cô xuống giường, kiểm tra người cô, phát hiện không bị thương ở nơi khác thì thở phào. Xem ra một năm qua việc anh huấn luyện cô đã mang lại ít hiệu quả, tuy rằng không thể đánh ngang tay với dị năng giả cấp ba, nhưng có thể chống chọi mấy chiêu, tìm cơ hội chạy trốn.


Lâu Linh tùy ý để anh kiểm tra, thấy anh vừa lòng, trong lòng cô thở nhẹ một hơi, song cô chưa kịp bò dậy, lại bị anh bắt nằm xuống, nắm lấy cằm.


Gương mặt quá mức tuấn tú phóng đại trước mắt. Nụ cười dịu dàng quen thuộc không còn, cặp mắt lóe lên tia sáng cuồng nộ, đuôi mắt anh đỏ lên làm cho trái tim cô đập loạn. Cảm thấy dáng vẻ anh như thế này thật đáng sợ, cô lắp bắp hỏi: "Anh, anh sao thế?"


Anh híp mắt, giọng nói trầm thấp lại âm trầm như thể ác quỷ, "Tiểu Linh, em phải nhớ kỹ, không được để cho gã đàn ông nào khác ngoài anh chạm vào em. Nếu hắn dám lấy tay chạm vào em, anh sẽ chặt tay hắn, dám dùng chỗ khác đụng tới em, anh sẽ giết hắn!"


"..."


Cho nên, lúc đó anh định giết người là vì khi chiến đấu cô bị người ta đè xuống đất hả? Biểu cảm trên mặt Lâu Linh có phần cứng ngắc, có thể vì sau khi tận thế nổ ra họ luôn ở cùng nhau, thêm vào đó tính cách cô tương đối bảo thủ, cho dù là bạn nam nói chuyện hợp rơ, hai bên cũng không tiếp xúc tay chân. Cho đến tận bây giờ, người đàn ông duy nhất chạm vào cô là anh, không ngờ tính độc chiếm của anh kinh khủng đến thế.


Cô rất muốn nói đó là một sự ngoài ý muốn, nhưng xem ánh mắt anh đỏ lên thì nhanh chóng gật đầu, khẽ nói: "Vốn chỉ có một mình anh thôi..." Từ khi cô còn khù khờ không rõ, vốn dĩ chỉ có một mình anh.


Anh nhìn cô thêm một lúc, rốt cục vừa lòng, ngón tay vuốt ve cằm cô, dịu dàng cúi xuống hôn đôi môi cô.


Phát hiện ý đồ của anh, Lâu Linh vội cong chân ngăn cản, nói: "Trời sắp sáng, anh..."


"Không vội, còn thời gian..."


Anh nói không rõ, dễ dàng trấn áp cô.


Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, Lâu Linh mệt đến mức không muốn động đậy. Chắc chắn là anh cố tình, so với mọi người, lần này vừa tốn sức vừa điên cuồng hơn, anh biết rõ thể chất cô yếu hơn anh mà còn ép buộc cô như vậy.


Lâu Điện lại cảm thấy mỹ mãn, ân cần mát xa người cho cô. Vuốt ve làn da cô tràn ngập dấu vết hoan ái, trong mắt anh có chút si mê, khiến mặt cô đen thui, cảm thấy độ biến thái của anh lại thăng cấp. Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: "Người hôm trước là ai?"


Vừa dứt lời, cô phát hiện động tác mát xa sau lưng ngừng lại, Lâu Linh quay đầu xem, thấy sắc mặt anh biến thành màu đen, phỏng chừng anh lại nghĩ đến lúc đó vì cô bị người ta đè lên, anh phải đá vào chỗ ấy của đàn ông. Thật sự đó là chuyện ngoài ý muốn.


"Là ai em không cần biết." Giọng điệu anh cực kì không tốt.


"Nhưng em cảm thấy nhất định hắn biết chúng ta, lúc đó hắn dùng bật lửa thấy rõ mặt em, còn nói 'Là cô', vậy hẳn là người quen." Lâu Linh tiếp tục nói, lại hỏi anh, "Thực sự không liên quan à?" Lúc trước cô còn tưởng rằng anh muốn giết người là vì hoàn cảnh lúc đó, sau này cô vỡ lẽ, chưa đến mức phải giết người diệt khẩu, chẳng qua anh muốn giết người bởi vì người ta đè lên cô thôi.


Lâu Linh thở dài trong lòng, gặp thì gặp, dù sao trời vừa sáng bọn họ sẽ đi căn cứ Tây Bắc, không ở lại thủ đô. Từ nay về sau trời cao biển rộng, ai thèm để ý đến một người nào đó ở căn cứ này?


Sắc mặt Lâu Điện càng lúc càng đen, tiếp tục nghe cô nhắc tới gã nào đó hiện tại nửa chết nửa sống hết câu này đến câu khác làm cho anh nhớ lại chuyện kiếp trước.


Mặc dù đời trước cô chỉ là người bình thường, song không hề thua kém những dị năng giả kia. Cô vẫn có nét thu hút đám người đó, nếu không phải thực sự thích cô, Phong Thiểu Hoàng sẽ không tính kế cô, định biến cô thành người của hắn. Chẳng qua khi ấy tốc độ Tần Linh nhanh hơn, thời điểm Phong Thiểu Hoàng đến đã không thể vãn hồi, cuối cùng hắn đành cam chịu. Cho nên, đời này anh giữ cô ở lại bên cạnh để bảo vệ, không để gã nào khác phát hiện ra cô, ngăn cách cô tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt phải đề phòng Phong Thiểu Hoàng một lần nữa chú ý tới cô.


Chuyện đêm nay đúng là điều anh ngàn phòng vạn phòng mà không ngờ cuối cùng vẫn để cô tiếp xúc với Phong Thiểu Hoàng, trong lòng anh rất hối hận. Đáng lẽ anh nên tranh thủ lúc cô không chú ý, trực tiếp giết hắn ta, tránh sau này hắn dám cướp người của anh.


Lâu Linh không biết tâm tư anh, nom sắc mặt anh càng khó coi, yên lặng dừng nói đến đề tài này, cô lảng sang chuyện khác, "Không phải anh nói sẽ không bỏ lại em à? Em đã lo lắng cỡ nào khi phát hiện không thấy anh, anh có biết không?"


Anh ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, nói: "Anh biết, về sau sẽ không thế nữa." Hàng mi anh rủ xuống, che giấu dị sắc trong mắt. Vốn dĩ anh đã ám chỉ tinh thần cô, không ngờ nửa đêm cô giật mình tỉnh lại, xem ra sau này giữ cô khư khư bên cạnh thôi.


Rất nhanh, trời sáng tỏ, hai người làm vệ sinh cá nhân sau đó ra khỏi nhà trọ, tập hợp với Lâu Triển.


Thấy mọi người đến đông đủ, cả đội ra bãi đỗ xe lấy xe, sau đó ra ngoài từ một cửa khác. Thân phận Lâu Triển đặc biệt, lại được thượng tướng Vương cho phép. Anh không cần đi ra bằng cổng chính nơi phải trải qua trình tự tầng tầng lớp lớp mà có thể đi bằng một cổng đặc biệt khác, không bị cản trở.


Bọn họ vừa ra khỏi cổng căn cứ, đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn vang lên, không khỏi kinh ngạc, vội vàng ngoái lại phía sau, mơ hồ có thể thấy nơi phát ra tiếng nổ chính là viện nghiên cứu.


Theo bản năng Lâu Linh nhìn về phía anh chàng ngồi bên cạnh. Anh vẫn giữ vẻ lịch sự ôn hòa, dường như không biết chuyện gì xảy ra, bình tĩnh quá đáng. Giờ Lâu Linh mới nhớ mình bị anh đánh lạc hướng, chẳng hỏi anh đi làm gì ngược lại vội vàng dẹp yên cơn tức giận của ai đó.


"Xảy ra chuyện gì?"


Có người thuận miệng hỏi, nhưng không ai có thể trả lời. Họ quay đầu xem phát hiện khi tiếng nổ mạnh vang lên, những người đang chuẩn bị ra ngoài cũng chịu ảnh hưởng, ồn ào muốn thám thính tin tức.


Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, song họ đã ra khỏi căn cứ, không rảnh rỗi đi tìm hiểu, chỉ có thể về sau khi có dịp sẽ nghe ngóng. Lâu Triển lập tức bảo bọn họ xuất phát, tranh thủ khi mặt trời chưa lên cao đi thêm được một đoạn.


*****


Trong căn cứ, sáng sớm thượng tướng Vương nghe có người báo cáo viện nghiên cứu khu Tây bị người ta ném bom.


Thượng tướng Vương giật mình nói: "Ném bom? Sao lại thế này? Có thương vong không?"


Phó tướng đến báo cáo nói: "Chưa rõ, song nơi bị ném bom rất kỳ lạ, nghe đồn là khu vực dưới lòng đất."


Thượng tướng Vương nghe vậy, làm sao không biết uẩn khúc trong đó. Tiến sĩ Phong của viện nghiên cứu khu Tây có một phòng nghiên cứu ngầm, ít ai biết nơi đó chuyên môn làm thí nghiệm trên cơ thể người. Mặc dù loại thí nghiệm này bị cấm trong căn cứ song sau lưng tiến sĩ có người ủng hộ. Thế lực ở viện nghiên cứu đan xen phức tạp, biết cũng chỉ có thể giả vờ không rõ. Hiện nay xem ra, sợ là có người không quen nhìn hành vi của tiến sĩ Phong, cho nên đi phá hủy phòng thí nghiệm ngầm.


"Có biết do ai làm không? Chẳng lẽ là người trong sở nghiên cứu?" Thượng tướng Vương lại hỏi, trong lòng cân nhắc. Có thể yên lặng không một tiếng động trực tiếp ném bom tầng hầm ngầm, nhưng không khiến người ta phòng bị, e là cực kì quen thuộc địa hình, tối thiểu thường xuyên ra vào, còn phải biết mật mã cửa vân vân.


Phó tướng lắc đầu, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng đang suy đoán có phải do nội gián bên trong viện làm không. Chẳng lẽ có người phụ trách khu khác không quen nhìn người khu Tây huênh hoang cao ngạo, cho nên âm thầm ra tay?


Thượng tướng Vương đã nhận được tin thì phải cho người bên viện chút mặt mũi. Ông tự mình dẫn người đi kiểm tra.


Chưa tới viện nghiên cứu, lại nghe người đến báo. Có người phát hiện một người đàn ông hôn mê bất tỉnh trong ngõ nhỏ, hình như bị trọng thương, nhìn mặt chính là quý tử nhà tiến sĩ Phong.


"Bị thương chỗ nào? Đã tỉnh chưa?" Thượng tướng Vương hỏi, trong lòng hoài nghi đây là âm mưu của ai.


"Trên người không có vết thương nặng song anh ta vẫn bất tỉnh, đã sai người ta đưa anh ta về nhà họ Phong."


Thượng tướng Vương hoài nghi trong lòng, không biết là người phương nào làm, đành dẫn người vào viện thăm dò tình huống trước. Khi đến nơi, họ khoan vào trong vì lúc này trong viện loạn tùng phèo, nghe nói các vật thí nghiệm nổi loạn, làm rất nhiều nhân viên nghiên cứu bị thương.


Sắc mặt thượng tướng Vương có phần nặng nề. Tuy rằng chưa từng gặp, ông đã nghe nói vật thí nghiệm vốn là người bình thường, sau đó trở thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí có kẻ nửa người nửa zombie, may mắn sức chiến đấu không cao, bị giam trong phòng đặc biệt. Hiện tại xem ra có người định thả chúng ra ngoài nhằm tố cáo tiến sĩ Phong vi phạm điều lệ căn cứ làm thí nghiệm nhân thể.


"Các cậu canh gác ở đây, không thể để vật thí nghiệm chạy ra làm bị thương người sống sót trong căn cứ." Thượng tướng Vương hạ lệnh, sau đó đi tìm người phụ trách căn cứ bẩm báo việc này.


——————


Mục tiêu của Lâu Linh: Ngoan ngoãn nghe lời đi!


Mục tiêu của Lâu Điện: Giết chết mọi giống đực dám mơ ước đến em gái!