Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Chương 17-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão ma ma ngồi trước hỏa lò vẫn không nhúc nhích, đợi lửa lớn lên, mới chậm chạp lấy từ trong vạt áo ra một quyển sách lam phong ném vào trong lửa ——

Hai gã thị vệ lúc này mới ý thức được không bình thường, dùng tốc độ sét đánh bay xuống, một người đi cứu sách, một người đi bắt ma ma này ——

Cuối cùng, người là dễ dàng bắt được, nhưng sách lại bị hỏa hoạn đốt sạch không còn một mảnh!

Hai gã thị vệ phân phó nhau, một kẻ đi Ý Hiên cung bẩm báo hoàng hậu, người còn lại là áp giải lão ma ma tìm quản sự thái giám Tốc Ninh hiên, để hắn đi vào mời Sở thường tại đứng dậy.

Một lúc lâu sau, cùng lúc với tia ánh rạng đông đầu tiên, hoàng hậu giá lâm Tốc Ninh hiên.

Miên Kỳ nói với hoàng hậu, cung nhân quanh năm ở trong hậu cung, kiến thức hữu hạn, bản lĩnh Quý Liên phương nhu thì dù ở ngoài cung cũng là khó gặp, nàng và Quý Liên phương nhu diễn trò, đối với tuyệt đại bộ phận người không biết nội tình mà nói, đều sẽ bị gạt.

Kẻ trộm sách chột dạ, lúc này sẽ bởi vì sợ hãi mà làm ra hành vi khác thường.

Nhát gan chính là hoảng sợ không chịu nổi một ngày, lén lén lút lút nhìn trước ngó sau; gan lớn ắt sẽ rời cung, bởi vậy chỉ cần phái thị vệ nhìn chằm chằm phản ứng mọi người, khả năng bắt được người trộm sách có đến bảy tám phần.

Nhưng mà sáng sớm hoàng hậu nhận được tin tức, nàng thực sự không nghĩ tới trộm sách lại là lão ma ma.

Nếu như là tiểu thái giám hoặc cung nữ tuổi còn trẻ, tham đồ phú quý nên trộm sách còn hợp lý, một lão ma ma vất vả cực nhọc cả đời, hẳn là đã sớm nhìn thấu thế sự, sao còn không sáng suốt hành động như vậy?

Hoàng hậu cất bước đến trong sảnh, phát hiện Sở thường tại không kích động như hôm qua, mà yên lặng ngồi trên ghế không nói được một lời, còn lão ma ma yên lặng quỳ gối phía dưới, hẳn là kẻ trộm không sai.

Thấy hoàng hậu tới, Sở thường tại rõ ràng sững sờ một chút, mới đứng dậy thỉnh an hành lễ, " Thỉnh an Hoàng hậu nương nương—— "

"Bắt được người trộm sách, sao sắc mặt Sở thường tại lại càng không được tốt?" Hoàng hậu không hiểu hỏi.

"Chỉ vì người này là vú em từ nhỏ chiếu cố ta, trước đây, nô tì nghĩ tình nhiều năm chọn bà cùng tiến cung, ai biết bà ta. . ." Phản bội nàng.

"Vậy sao?" Hoàng hậu thoáng giật mình, chuyển tầm mắt nhìn lão ma ma quỳ trên mặt đất, "Sở thường tại nói ngươi là vú em của nàng, nếu đã theo nàng từ lâu, vốn nên tuyệt đối trung thành với nàng, sao cố tình gây chuyện này?"

" Bẩm Hoàng hậu nương nương, lão nô đích xác đã theo chủ tử từ lúc nàng còn trong tã lót, năm ngoái tiểu thư muốn vào cung, chọn lựa lão nô, lão nô tuổi lớn, cũng sống không được mấy năm nữa, thiết nghĩ ở đâu cũng như nhau liền đáp ứng."

"Nửa tháng trước, có công công đến thông tri lão nô, nói bên ngoài Tuyên Vũ môn có thân nhân lão nô chờ gặp, là con trai ta không muốn thua kém người khác, ra ngoài buôn bán nhưng lại thua lỗ, vợ của hắn lại vừa sinh một đôi nữ nhi, trong nhà hiện tại túng thiếu, tới hỏi tiền lão nô, thế nhưng trước lúc tiến cung toàn bộ tiền dành dụm lão nô đã cho hắn, hiện lại hỏi lão nô, lão nô đâu còn để đưa. . ."

Hoàng hậu nghe xong trong lòng không phải là không có chút cảm xúc nào, hỏi lão ma ma, "Ngươi nếu cần tiền, vì sao không nói với Sở thường tại, lại trộm quyển sách nàng thích nhất?"

Nghe hoàng hậu hỏi, giọng lão ma ma càng thêm thấp, "Lão nô từng hỏi tiểu chủ, nhưng tiểu chủ nói nàng mới vừa vào cung, các nơi đều cần chuẩn bị, không có tiền dư cho lão nô. . . Lão nô lúc này mới sinh lòng tham, vừa lúc ngày đó Bạch An thị tới, tiểu chủ lấy ra quyển sách này để Bạch An thị phân biệt thật giả, lão nô cũng ở một bên, tiểu chủ đi rồi, Bạch An thị cùng cung nữ của mình vẫn tán thưởng quyển sách này tốt thế nào, nên lúc Bạch An thị đi, lão nô liền lặng lẽ cầm sách. . ."

"Ân má má, ta cũng không trách ngươi trộm sách!" Sở thường tại miệt thị hừ một tiếng, không chút nào đồng tình với ma ma đã nuôi lớn nàng, trong mắt chỉ toát ra tiếc hận, "Nhưng ngươi lại đi đốt bản sách quý giá đó!"

"Hôm qua thấy tuyệt kỹ Quý Liên phương nhu, lão nô thập phần lo sợ, lão nô chết cũng không là gì, lão nô là sợ liên lụy vợ chồng con trai của mình."

Nên nàng mới thừa dịp vắng vẻ không người đi đốt sách, nếu vạn nhất bị Quý Liên phương nhu nhìn ra, lục soát người nàng không tìm thấy sách, chí ít nàng có thể chống chế chu toàn một phen.

Hoàng hậu nhìn lão ma ma không khỏi có chút thương xót, nhưng mà nàng thân là chủ nhân hậu cung, nếu nàng trực tiếp đặc xá Ân ma ma, về sau đều theo lệ này, khó tránh rối loạn quy củ. Nếu như Sở thường tại có thể vì hiếu nghĩa thỉnh cầu, vậy sẽ dễ làm rất nhiều.

Cho nên nàng hỏi Sở thường tại, "Kinh Phật mặc dù đã bị Ân ma ma thiêu hủy, nhưng nàng dù sao cũng là vú em của ngươi, Sở muội muội có muốn giảm nhẹ xử phạt không?"

Sở thường tại nửa ngày không nói gì, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Ân ma ma, mở miệng, "Hoàng hậu nương nương, dù nàng là vú em của thiếp, quy củ vẫn không thể loạn."

Hoàng hậu nghe nàng nói vậy, không khỏi kinh ngạc, rũ mắt xuống, không nói nữa, cuối cùng vẫn phất tay, liền có hai tên thái giám tiến lên đây, đem Ân ma ma lôi ra chịu trượng hình.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gậy rơi vào trên thịt người "Ba ba thanh" .




chapter content



chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

16.01.2016, 10:57
chapter content



heocon0808

Thủ quỹ

chapter content



Ngày tham gia:15.10.2015, 15:28
Bài viết:73
Được thanks:120 lần
Điểm:4.55


chapter content



chapter content

Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Trùng sinh mạnh nhất cung phi - Mãn Thành Phong Ngữ - Điểm:10

Chương 18.1 : Giới xa

Trong cung có quy củ mỗi ngày thỉnh an hoàng hậu, mấy ngày trước Miên Kỳ bệnh, liền được miễn chuyện này.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên Miên Kỳ sau khi khỏi bệnh tới Ý Hiên cung thỉnh an theo quy củ.

Bởi vì thỉnh an phi tần nối liền không dứt, không tiện nói chuyện riêng, nàng đợi đến lúc các phi tần kia ra về, mới tiến lên cùng hoàng hậu nói chuyện.

Đêm qua Hoàng hậu lo lắng chuyện của Sở thường tại, vốn là ngủ không ngon, sáng sớm lại bị người đánh thức, cho nên tinh thần không tốt, ẩn ẩn muốn bệnh.

"Làm khó Đỗ muội muội quan tâm việc này, đã bắt được người trộm sách, nguyên lai là lão ma ma Sở thường tại mang theo từ nhà mẹ đẻ. Nhưng mà bà ta vì con trai mới làm ra chuyện như vậy, thực sự cũng là xuất phát từ lòng thương con, về tình vốn là có thể châm chước. . ."

Miên Kỳ nghe giọng hoàng hậu , biết nàng mềm lòng, cũng hỏi: " Cuối cùng ma ma này thực sự bị đánh hai trăm đại bản?"

Trọng hình như vậy, dù là thanh niên cũng chịu không nổi, huống chi bà ta đã lớn tuổi?

Hai trăm đại bản, không khác biệt lắm với ban cho cái chết.

Hoàng hậu trầm trọng cúi đầu, "Bản cung cũng có chỗ khó xử."

"Hoàng hậu nương nương cũng đừng quá tự trách, ngài là phải làm đúng chức trách của ngài."

"Ma ma này là vú em Sở thường tại, nếu như Sở thường tại cầu tình, bản cung có thể dựa vào danh nghĩa nàng muốn tẫn hiếu thả ma ma này."

Nói như vậy, Sở thường tại không có cầu tình a.

Hoàng hậu là sợ người khác nói nàng lạm dụng chức quyền, nếu ngày sau lại xảy ra chuyện như vậy, cũng lợi dụng cớ này chạy tội, vậy thì phiền toái.

Đời trước, Miên Kỳ cùng Hoàng hậu giao tình không sâu, nhưng từ chuyện này, nàng nhìn ra, hoàng hậu là người lương thiện, làm việc cũng là tận khả năng công chính.

Hơn nữa hoàng hậu có thể không cố kỵ cùng nàng nói ra suy nghĩ này, như vậy chứng minh hoàng hậu đã tín nhiệm nàng.

Cứ như vậy, dù hoàng hậu không tiến cử bản thân với hoàng đế, vạn nhất sau này nàng xảy ra chuyện, chí ít còn có hoàng hậu làm bùa hộ mệnh.