Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 37



Liên tục hơn nửa tháng trời trong nắng đẹp rốt cục chấm dứt vào hôm nay, phía tây bắc đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh thổi đến một đám mây đen thật dày, vô số giọt mưa to bằng hạt đậu trút xuống xối xả, trong không khí lành lạnh nồng nồng mùi hơi đất.

Trên một con đường thẳng tắp từng chiếc từng chiếc ô tô đen xếp thành đội ngũ long trọng, chiếc sau nối đuôi chiếc trước tốc độ đều đều, mưa rơi trên đỉnh xe bắn ngược lên không trung, bánh xe lăn qua vũng nước đọng ven đường làm văng tung tóe một mảnh bọt nước. Thỉnh thoảng lại có người đi bộ bên lề che ô hiếu kỳ nhìn một cái, có lẽ về đến nhà họ sẽ sôi nổi tám với người thân về cuộc hạnh ngộ xã hội đen trên đường, rồi đoán mò hai ngày nữa báo chí sẽ có ký giả nào đó đào ra được tin tức gì đó.

Trong xe và ngoài xe, là hai thế giới.

“Trần Dư có được không? Ta tưởng ngươi chỉ muốn tìm một con rối.” Trong xe, nam nhân hút một hơi xì gà chậm rãi phà ra một làn khói.

“Hiếm khi có người chịu thật lòng đối đãi ta, Tiểu Ngư không phải kẻ tâm tính phức tạp, hắn thậm chí có chút ngây ngô, người khác tốt với hắn hắn sẽ ghi nhớ cả đời, người như vậy không thích hợp làm con rối, đại tài tiểu dụng quá lãng phí, huống chi nếu hắn thông minh, còn là tử huyệt của Tống Sở Vân.”

Tô Bạch là một người yêu quý sinh mệnh, bằng không lúc còn cầm quyền Tô gia đã không thiết lập chín mươi chín tài khoản khẩn cấp trải rộng khắp toàn cầu, cùng với âm thầm phân tán thế lực ở các nơi. Trong suốt một năm Tô Bạch bị Trần Uyên giam lỏng trên đảo, có một vài tài khoản và thế lực bị quét đi, nhưng chỗ lợi của số lượng lớn chính là không dễ bị một lưới bắt trọn.

Tống gia vừa vặn nằm trong phạm vi thế lực y vun bồi.

Hai hôm trước, Tô Bạch đã có cuộc gặp ngầm với Tống Sở Vân, lần đầu tiên chính thức tiếp xúc.

“Đây là di chúc có chữ ký của Tô Gia sinh tiền, toàn bộ tài sản của Tô gia sẽ do Tô Mặc tôi thừa kế.” Tô Gia vừa giáp mặt Tống Sở Vân liền đưa bản sao di chúc cho đối phương.

Ngày tháng có thể sửa, còn chữ kí thì bất luận đối phương giám định thế nào cũng không thể là giả được, tự mình ký di chúc cho mình, cảm giác kỳ thực rất không tồi. (lại tự kỷ =))))

“Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nghe qua chuyện này.” Tống Sở Vân cau mày, hắn tự nhiên đã điều tra về Tô Mặc, theo như hắn biết, Tô Mặc và Tô Bạch chỉ tiếp xúc một lần duy nhất, hơn nữa đã là chuyện của nhiều năm trước, chỉ gặp Tô Mặc một lần Tô Gia lại đem hết tài sản cho Tô Mặc? Mà Tô Gia làm sao biết mình sẽ chết?

Nhưng di chúc thoạt nhìn tuyệt không có điểm gì giả tạo, một giáo sư đại học bình thường cũng không tài nào đột nhiên từ “yếu đuối” như trong tư liệu biến thành một tồn tại khí thế cường hãn như lúc này, nếu tờ di chúc là thật, vậy chỉ có thể chứng tỏ Tô Mặc trước kia đều là ngụy trang.

Mập mạp, nhảy xuống biển tự sát…… Những chuyện này cũng giả được sao?

“Cấp bậc của anh vẫn chưa đủ tư cách biết chuyện này, giờ thì vui lòng cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Tống Sở Vân cũng không đắn đo quá lâu, hắn trả bản sao di chúc cho Tô Bạch: “Tôi rất lấy làm lạ, là đối thủ của Trần Uyên, sao anh lại nhường đối phương tiếp nhận mối mang của Trần gia? Bất quá có thể trong thời gian không đến một tháng đã làm Trần gia sụp đổ tan rã, thủ đoạn của anh xác thực đủ để tôi tín nhiệm anh.”

Này coi như một đáp án thuyết phục.

Tô Gia trước khi đi còn tặng Tống Sở Vân một món quà, là một túi tư liệu dày cộm, bên trong chứa một ít ảnh chụp phim ảnh và thẻ nhớ.

“Tiểu Ngư là một đứa trẻ đáng mến, đừng phụ cậu ấy.”

Đúng như y từng nói, muốn được lòng một người không có phương thức nào tốt hơn là hiểu lòng người đó, bất quá trước khi hiểu lòng cũng phải đe dọa một phen.

……

……

Từng chiếc từng chiếc xe chậm rãi dừng lại ngoài tòa nhà của Trần gia, những chiếc ô đen rộng lớn được bung lên che mưa không ngừng trút xuống, Đường Kiêu từ tay vệ sĩ nhận ô vòng sang bên kia xe kéo cửa, Tô Gia từ trong xe bước xuống, thấy nam nhân phục vụ chu đáo, bèn ghé miệng vào tai Đường Kiêu: “Hôm nay Trần Uyên cũng tới, ngươi coi chừng hắn nổ súng giết ngươi.”

“Nếu ngay cả bản thân ta cũng không bảo vệ được, lấy đâu ra tư cách đứng bên cạnh ngươi?” Một tay thân mật ôm eo Tô Gia, Đường Kiêu cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, rõ ràng lộ ra một cỗ ý vị không cho cự tuyệt.

Tô Gia chỉ mỉm cười, cũng không đẩy nam nhân đang che ô cho y.

Không biết có phải dân xã hội đen đều thích mang kính đen hay không, trời mưa tầm tã mà người nào người nấy đều kính đen lãnh khốc, trong ngoài Trần gia ngoại trừ màu trắng tang lễ cũng chỉ bao trùm một mảnh đen tối trầm trọng.

Hôm nay là ngày hạ táng trưởng tử Trần gia Trần Thiên Hà, người đến ngoài hắc đạo Hong Kong còn có vài người ở bạch đạo, vào những thời điểm này, cho dù bình thường mọi người là kẻ thù gặp mặt liền chém giết, hôm nay cũng phải an an phận phận nhìn nhau gật đầu, hắc đạo cũng có quy củ của hắc đạo, không ai ngu đến mức gây sự trong đám tang người khác, quá mất mặt, cũng thập phần khiến người khinh rẻ.

Tô Gia đôi khi đem hết thảy những điều này quy về một chữ — Giả.

Bang phái gia tộc càng máu mặt đến có thanh có sắc thì càng giả đến lợi hại, giả bằng cấp, giả phẩm vị, giả sang quý, giả khác người, thậm chí còn giả quân tử. Nhưng mình càng giả, người khác càng cảm thấy mình lợi hại, tỷ như ba mươi tuổi Tô Bạch mặc Âu phục, bốn mươi tuổi Tô Bạch lại mặc đại trường sam thời Tôn Trung Sơn, sinh hoạt thường ngày chú trọng từng chi tiết. Giả đến một cảnh giới nhất định, giả ra phẩm vị và cảm giác thần bí, người khác liền tôn kẻ đó lên ngôi thần.

Đường Kiêu ở ngoài Trần gia gặp được Trần Tam, Trần Tam một thân đồ tang thấy Đường Kiêu liền tươi cười chào đón, nào có nửa phần bi thương, mà hôm nay người đến dự tang lễ này có mấy ai mang tâm trạng bi thống? Thậm chí ngay cả nhân vật chính của tang lễ hôm nay cũng không phải Trần Thiên Hà quá cố kia.

Chẳng qua lại là một hồi xã giao trầm mặc, một phen tụ hội ấp ủ mưu đồ.

Trần gia đột nhiên mạc danh kỳ diệu mất trưởng tử, một Đường Kiêu giàu nứt đố đổ vách nhúng tay vào Trần gia, Tô gia xưa nay hùng bá châu Âu cũng do Trần Uyên đoạt mất nguồn hàng vốn của Trần gia, gió cuốn mưa giông trước cơn bão, bất luận là hắc đạo hay bạch đạo ở xứ cảng thơm đều muốn làm rõ tại sao những người này đồng loạt nhắm vào Trần gia, hoặc có lẽ Trần gia chỉ là một khởi đầu.

Hoạt động cơ mặt cười xã giao, Tô Gia cất bước đi trên bậc thang vào linh đường, lúc này trong nhà đã có không ít người, đoàn người Tô Bạch vừa tiến vào liền thu hút sự chú ý của số đông.

Có biệt danh “Ngọc diện Diêm La”, Tô Gia ngoài tâm địa và thủ đoạn của ‘diêm la’, tự nhiên còn có một khuôn ‘ngọc diện’, Tô Mặc và Tô Bạch thời trẻ không bảy phần thì cũng có bốn phần tương tự, chỉ là so với Tô Bạch, Tô Mặc kém một ít lệ khí, hơn vài phần điềm đạm, lúc này một thân hắc y càng tôn thêm vẻ trầm ổn mà thanh thoát, rất có phong phạm mỹ nam cổ điển.

Đường Kiêu càng khỏi phải nói, người không biết còn tưởng là một trong năm trăm chủ tịch CEO hàng đầu thế giới tới tham gia hội nghị, hàng vệ sĩ theo sau Đường Kiêu ai nấy đều lịch sự sạch sẽ.

Đoàn người họ đi chung như vậy không giống xã hội đen, mà giống hoàng thân quý tộc sống trong đèn hoa rượu hiếm. Tô Gia quét mắt thấy không quen mấy ai, y cùng Đường Kiêu được Trần Tam dẫn đường một chút rồi tự động tách riêng, Trần Dư đang đứng một mình ở vị trí người nhà.

“Một lạy, hai lạy, ba lạy.”

Tô Gia cúi người, trong lòng thầm nói, Trần Thiên Hà ngươi được ba lạy này của ta coi như chết không oan ức.

“Gia quyến đáp lễ.” Chủ trì lễ truy điệu thanh tuyến có nhịp có vần, sinh động đem tang lễ hò ra vài phần giai điệu kinh kịch.

Trần Dư mặc áo tang hướng về Tô Bạch, một phen rập người chín mươi độ chuẩn hết chỗ chê, trên linh đài bên cạnh đặt ảnh trắng đen của Trần Thiên Hà, lão Trần đột nhiên trúng gió nói không được ngồi xe lăn trừng cặp mắt hổ đục ngầu nhìn Trần Dư, xem đi, lão hổ thất thế ngay cả con chó rớt xuống nước cũng không bằng.

Tô Gia tiến lên nắm tay Trần Dư, dán vào tai đối phương thì thầm: “Họ Tống có giải thích rõ ràng với cậu chưa?” Làm lão đại cũng mệt, đến đời sống tình cảm của thuộc hạ cũng phải chiếu cố nhiều hơn, hiếm khi cùng một lúc thu được hai người, nếu bởi vì mâu thuẫn nào đó mà trở mặt thì kẻ chịu khổ không chỉ có hai người kia.

Tiểu Ngư Nhi thoáng đỏ mặt, nhỏ như muỗi lên tiếng: “Giải thích rồi.”

“Vậy thì tốt.” Nhẹ nhàng vỗ vai Trần Dư, Tô Bạch liếc nhìn lão Trần trúng gió ngồi xe lăn ở đằng sau.

Tô Gia lướt qua Trần Dư đi tới chỗ ông ta, trong mắt người ngoài xem ra y chỉ là thương hại cho vị Trần lão gia tử ngày xưa oai phong một cõi, có lẽ nói vài câu an ủi đối phương.

“Ta luôn rất thiện tâm với người già, không nỡ để ông chết không nhắm mắt như con trai ông, người giết con trai ông là ta, nhân tiện nhắc nhở, cẩn thận người chung gối, mỹ nhân tuy khả ái, nhưng mỹ nhân hạ độc ông thì không khả ái nữa. Kiếp sau đầu thai, nhớ đối xử cha mẹ mình tốt một chút, đối xử con cái mình tốt một chút.”

Tô Bạch thẳng lưng đứng lên, lão Trần trừng đôi mắt đục ngầu gắt gao nhìn y, ánh mắt quả thực như muốn xé xác Tô Gia, nhưng một lão già toàn thân tê liệt ngay cả nói cũng nói không ra thì làm được gì?

“Tô Gia, ngươi đúng là ác thú vị, hư quá đi.” Đường Kiêu chứng kiến toàn bộ quá trình, ghé bên tai nam nhân phà ra hơi thở ấm áp.

“Giờ mới biết ta hư hỏng ta ác thú vị có phải đã quá muộn rồi không?”

“Ta lại thích ngươi như vậy.” Dáng vẻ ngạo nghễ lúc chơi xấu kia như móng vuốt mèo gãi vào tim Đường Kiêu, khiến hắn hận không thể đem con mèo đang vểnh đuôi trước mặt kéo vào lòng hung hăng yêu thương một phen.

Liếc xéo Đường Kiêu, Tô Gia vốn thích nghe lời ngon tiếng ngọt không chút keo kiệt ban cho hắn một nụ cười mê người.

Linh đường đột nhiên một trận huyên náo, một đội hắc y nhân nhịp bước chỉnh tề tiến vào, đi một mình đã nổi gió, đi một hàng nhất trí như vậy có thể mang tới một cơn bão. Nếu nói đoàn người Đường Kiêu là kiểu quý tộc đĩnh đạc không khoa trương, thì hiện tại đoàn người Trần Uyên là tác phong hắc đạo chân chính, bầu không khí bỗng nhiên một mảnh hoang liêu, quan chúng đều bị mê hoặc không lên tiếng.

Hiện trường yên tĩnh, thần kinh bị kéo căng.

Không hổ là hảo đồ đệ do chính tay ta đào tạo, không hổ là thành viên của Tô gia ta, ngay cả lên đài cũng cuốn hút mọi người. Tô Gia phát giác lòng mình càng ngày càng cởi mở, tầm mắt y dừng lại vài giây ngắn ngủi trên người Trần Uyên rồi nhanh chóng dời tới thanh niên ngoại quốc theo sau Trần Uyên nửa bước, khóe miệng kín đáo câu lên một tia cười lạnh.

“Ta đột nhiên muốn giết người.” Tô Gia thì thầm bên tai Đường Kiêu, trên mặt thủy chung vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt nhu hòa thậm chí có thể nói là thân thiện.

Đường Kiêu trầm mặc ôm eo nam nhân, lực đạo không nhỏ.