Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 171



Edit: quynhle2207—

Lấy thân phận người buôn bán để bái kiến quan viên của Bắc Đồ là một chuyện rất dễ dàng, sau chiến tranh, Bắc Đồ cần xây dựng lại cuộc sống, tất cả các quan lại ở trong thành cũng hoanh nghênh những thương nhân của Đại Kim tiến hành mua bán với bọn họ.

Chuyến đi này của Tô Khiêm Mặc rất thành công, hắn chỉ là tiết lộ một chút về chuyện A Duy bị truy nã ở thành Lâm An, những viên quan này liền muốn hắn kể những chuyện khác có liên quan đến thành Lâm An. Lúc này, Tô Khiêm Mặc mới nhắc tới người anh trai của mình, mấy năm trước làm người hầu ở trong quân doanh tại Dương Quan, nhưng sau một lần đánh giặc ở Bắc Đồ bị mất tích, cũng không thấy trở về nữa.

Tô Khiêm Mặc lấy ra bức tranh vẽ Lục Trọng Nham, viên quan kia liền đồng ý hỏi thăm giúp chuyện này, nhưng đối với chuyện Vương Thành của Bắc Đồ lại không tiết lộ nhiều lắm. Từ phủ của viên quan kia ra ngoài, A Duy cầm bức tranh vẽ của Lục Trọng Nham trước khi hắn ta chạy trốn đi hỏi thăm khắp nơi.

So với lời của viên quan kia có có hiệu quả hơn nhiều, có mấy đứa trẻ đã cung cấp tin tức cho bọn họ, một người trong đó nhớ đã từng thấy qua người ở trên tranh vẽ. Ngày đó, trời mưa to, bọn họ đang trú mưa ở dưới mái hiên gần đó, thấy có một nhóm lính tuần tra đi vào trong căn nhà rách kia, lôi người trong bức tranh vẽ ra ngoài, bọn họ còn đánh nhau một trận ở tại cửa ra vào, cuối cùng người trong tranh vẽ cũng bị bắt lại, dẫn đi.

“Ta tận mắt nhìn thấy hắn ta bị nhốt trong xe tù.” Một người trong đó còn đưa tay diễn ta xe tù dùng để nhốt phạm nhân: “Hắn ta không có khả năng trốn thoát được đâu.”

A Duy móc tiền ở trong ngực ra chia cho mấy đứa trẻ: “Cho dù hắn thật sự trốn thoát từ trong ngục ra được, cũng không thể nào không bị gì cả.” Người Bắc Đồ hung dữ, thủ đoạn tàn nhẫn, lúc trước kết cuộc của những tù binh Đại Kim đều rất thảm, khi trở về nhất định đều bị thương, có thể trở về mà không bị bất cứ tổn hại nào giống như Lục Trọng Nham, căn bản là không có một ai.

Tô Khiêm Mặc quan sát căn nhà cũ nát dùng để ẩn nấp này một lần nữa, chuyện này cũng không có nhiều khúc mắc, () sự nghi ngờ của Tô Khiêm Mặc về động cơ lúc ban đầu của hắn ta bắt đầu tăng lên, sau khi chiến sự kết thúc lần đó, bọn họ toàn thắng, cho nên không có ai biết chuyện này, lấy lý do là trên đường bị bắt đi mà trốn thoát cũng khiến người ta nghi ngờ.

“Không phải hắn ta bị bắt làm tù binh, là hắn cố ý ẩn núp ở chỗ này.” Cho nên lúc thu dọn chiến trường mới không phát hiện thiếu người, sau đó thì bị bắt lại, lúc đó hắn có được cơ hội nhìn thấy được Nhị Vương Tử vào lúc đó vẫn còn chưa có mưu phản. Những thành trì ở quanh đây, bao gồm cả cái này đều trong địa phận cai quản của Nhị Vương Tử lúc đó.

“Chúng ta trở về Dương Quan thôi.” Việc cấp bách hiện giờ chính là phải nắm được thư từ liên lạc giữa hai bên, thư từ liên lạc giữa Dương Quan và Hành Quan mỗi ngày cũng không nhiều, muốn xác nhận có tin tức gì từ Lâm An đưa tới hay không cũng rất đơn giản.

Hôm nay ở trên núi Dương Quan đổ tuyết lớn, phong tỏa hết đường đi, ở trong không ra được, mà ở ngoài cũng không thể vào, một khi đường núi được lưu thông thì nhóm người đầu tiên chắc chắn sẽ rất đông, Tô Khiêm Mặc trở về quân doanh một chuyến, ra lệnh cho Tiểu Tứ điều động người, quan sát chặt chẽ những người đi qua con đường đó, nếu có khả nghi thì phải theo dõi thật kỹ.

Mà giờ phút này, thành Lâm An đã bị không khí năm mới bao phủ từ sớm, bắt đầu từ ngày 20, khắp mọi nơi từ phố lớn ngõ nhỏ truyền đến tiếng pháo, trong phủ Bình Vương cũng rất náo nhiệt, Nhĩ Đông từ trong phủ xuất giá, lại gả vào trong phủ, Ngâm Hoan cho nàng ta và A Hỉ ở trong một viện khác, nâng nàng ta lên ngang hàng với Thanh Nha, sau đó lại đưa Tiểu Trúc lên thay thế vị trí nàng ta.

Hiện giờ Hạo Ca Nhi đã lật người rất thành thạo, đôi lúc nằm ở trên giường nhìn mọi người trong phòng đi tới đi lui làm việc. Ngâm Hoan nhận chén canh được làm từ trứng gà trong tay Hứa ma ma, thổi nguội rồi đút cho con trai ăn, đút được nửa chén nhỏ thì Thanh Nha đi vào thông báo lễ vật năm mới của Tưởng phủ đưa tới.

“Quà của chúng ta đưa đi lúc nào vậy?” Ngâm Hoan nhìn danh sách quà tặng, quả thật Trình Bích Nhi ra tay rất xa xỉ, có qua có lại, dù sao cũng là mừng năm mới Ngâm Hoan cũng muốn đưa đồ tặng tốt một chút.

“Ngày hôm kia đã đưa qua rồi, hiện giờ bên ngoài tuyết lớn lắm, đi đường cũng không dễ.” Ngâm Hoan gật đầu, đối với các nàng thì ăn cơm đón giao thừa ở đâu cũng không có gì khác nhau, đêm ba mươi phải vào cung để tế bái, với thời tiết hôm nay thì bọn họ cũng không trở về kịp.

Tập Noãn dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đi dán những song cửa sổ ở trong sân, Ngâm Hoan căn dặn Hứa ma ma: “Đừng quên ở thôn trang.” Gần sang năm mới, các khoản nợ cũng đã thu về thì bao lì xì cũng không thể thiếu được.

“Tiểu thư yên tâm, đã phát xuống từ sớm rồi.” Ngâm Hoan đi ra khỏi phòng, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, từ chỗ nàng nhìn qua có thể thấy được chiếc cầu trong hoa viên, hiện giờ cũng trở thành một mảng trắng xóa, xem ra năm nay không có cách nào đứng cùng một chỗ với hắn trên cầu để cùng nhau ngắm tuyết rồi.

“Vương phi, xe ngựa của nhà họ Mộc đang đợi bên ngoài.” Một nha hoàn vội vã báo lại, Ngâm Hoan sai người đón vào, toàn thân Mộc Y Lâm khoác áo màu đỏ, giống như vội vàng chạy tới đây, vừa nhìn thấy Ngâm Hoan, mừng rỡ gọi biểu tỷ, sao đó ôm chầm lấy Ngâm Hoan.

“Tay của muội lạnh quá!” Ngâm Hoan sờ hai tay của nàng ta, thật lạnh lẽo, kéo nàng ta vào phòng, sau đó sai người mang nước nóng tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Y Lâm đỏ bừng, thấy Hạo Ca Nhi đang ngồi ở trên giường, vừa vui mừng kêu lên một tiếng, muốn đi tới ôm hắn thì đã bị Hứa ma ma cản lại: “Biểu tiểu thư, ngài mới từ bên ngoài đi vào, mang theo hơi lạnh, không bằng làm cho tay chân ấm áp trước đi.”

“Thiếu chút nữa là ta quên mất.” Mộc Y Lâm cười hì hì, nháy mắt với Hạo Ca Nhi, ngược lại nhóc con kia lại bị nàng ta dọa cho sợ, nhìn nàng ta sững sờ, sau một lúc mới cúi đầu chơi với Cửu Liên Hoàn trong tay.

“Lúc này mà tay chân còn lỗ mãng như vậy sao?” Ngâm Hoan kéo nàng ta ngồi xuống: “Nhị Cữu mẫu sẽ mắng muội cho coi.”

Mộc Y Lâm hơ tay chân cho thật ấm áp, cởi áo khoác, sau đó mới đi qua ôm Hạo Ca Nhi, sau khi hôn lên mặt của hắn ta mấy cái rồi mới nói chuyện với giọng oán trách: “Đừng nói chuyện của muội, muội sắp bị mẹ làm cho phiền chết, ngay cả đầy tháng của Hạo Ca Nhi cũng không cho muội tới đây, nói gì mà muội vẫn còn chưa học hết mấy quy củ.”

“Vậy hiện giờ đã học xong rồi sao?” Ngâm Hoan nhìn nàng ta, trêu chọc hỏi, Mộc Y Lâm cười hắc hắc, dĩ nhiên là còn chưa học xong rồi.

“Đầu mùa xuân là thành hôn rồi, ta nghĩ chắc Nhị Cữu mẫu cảm thấy cho dù có học thì cũng không kịp nữa rồi.” Đã hơn ba năm không thấy, nha đầu này đã trở thành một đại cô nương rồi, vào lần đầu tiên gặp mặt vẫn là một cô gái nhỏ, bây giờ đã sắp sửa lập gia đình rồi, lúc Ngâm Phỉ bằng tuổi nàng ta thì nửa năm sau đã kết hôn rồi.

“Biểu tỷ, biểu tỷ phu đối với tỷ có tốt không?” Một lúc lâu, bỗng nhiên Mộc Y Lâm cúi đầu hỏi, Ngâm Hoan nhìn về phía nàng ta, cũng vừa lúc Mộc Y Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt có vẻ xấu hổ: “Muội chỉ muốn hỏi một chút thôi, lúc ban đầu, biểu tỷ phu đã vì tỷ mà cầu thánh chỉ.”

“Chàng đối với ta rất tốt.” Ngâm Hoan kéo tay của nàng ta, trả lời rất nghiêm túc: “May mắn nhất đời này của ta chính là được gặp chàng.”

“Biểu tỷ...” Mộc Y Lâm ấp úng mở miệng, nhìn vẻ khẳng định trên mặt Ngâm Hoan, lúc lâu mới cười nói: “Biểu tỷ, thật sự tỷ nói mấy chuyện này mà không biết ngượng chút nào.”

“Muội thử kể một chút về chuyện của muội đi?” Ngâm Hoan trả lời, hình như Mộc Y Lâm nhớ tới chuyện gì đó, trên gương mặt ngày thường không hề biết buồn, bây giờ lại thoáng qua vẻ lo âu, còn thêm tức giận, nói: “Người kia cũng quá xảo quyệt đi!”

Ngâm Hoan thấy nàng ta nói như vậy nghe ra còn có ẩn tình khác, nhìn về phía nàng ta đầy hứng thú, nhưng Mộc Y Lâm nói câu đó xong cũng không chịu nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng nói tướng công tương lai nhà Tả Thừa Tướng của nàng ta là một người giảo hoạt gian trá, gương mặt đầy vẻ tức giận bất bình.

“Vậy muội có lấy chồng hay không?” Nghe nàng ta oán thán xong, Ngâm Hoan cười đến không chịu nổi, chỉ hỏi nàng ta như vậy, ngay lập tức, Mộc Y Lâm trừng lớn hai mắt: “Lấy, tất nhiên phải lấy rồi.”

“Nha đầu ngốc, đây chỉ đơn giản là chuyện muội đang giận dỗi với hắn ta thôi.” Ngâm Hoan vỗ đầu nàng ta: “Nếu mẹ của muội thấy bộ dáng này của muội, có còn để cho muội gả đi hay không đây?”

"Biểu tỷ, người không biết hắn ta đấy thôi!” Lúc nói trên khuôn mặt của Mộc Y Lâm thoáng qua một tia xấu hổ, một lúc sau mới kể cho Ngâm Hoan nghe về chuyện hai người các nàng đánh cuộc.

Càng nghe, nụ cười trên mặt của Ngâm Hoan càng lớn, nếu nói là đánh cuộc thì chỉ có thể là tiểu công tử nhà Tả Thừa Tướng đang bày ra một mưu kế nhỏ mà thôi, biết rằng nếu để phụ thân mình tới cửa cầu hôn thì Nhị Cữu mẫu chắc chắn không đồng ý, suy đi nghĩ lại thì khích tướng Y Lâm đi cầu Tưởng Trắc Phi, bởi vì như vậy, cho dù là Nhị Cữu mẫu cũng không có cách nào từ chối mà phải đồng ý thôi.

“Nhưng nếu hắn ta không có ý định này trong lòng, tại sao lại đưa ra ước định như vậy với muội được.” Nói tới nói lui, Ngâm Hoan cũng thấy nàng ta đã nguôi giận phần nào, cười an ủi.

Hạo Ca Nhi ở trong lòng của Mộc Y Lâm cũng hết sức phối hợp, đưa tay sờ mặt của nàng ta, Mộc Y Lâm ôm lấy hắn ta, hôn vài cái tới tấp trên miệng: “Hạo Ca Nhi, con thật là đáng yêu quá đi, không bằng sau này đi theo ta đến Huệ An thôi.”

Ngâm Hoan giải cứu con trai của mình từ trong tay nàng ta, cười mắng: “Sang năm thì tự mình sinh một đứa đi, không đàng hoàng chút nào.”

Mộc Y Lâm le lưỡi, Ngâm Hoan giao đứa bé cho bà vú mang đi ngủ trưa, ngồi bên cạnh nàng ta thở dài, nếu Mộc gia lo lắng thì nàng cũng có chút bận tâm: “Đến phủ Thừa Tướng thì tính tình cũng không thể cứ tùy tiện như vậy được, có biết không? Mộc phủ cách nơi này xa quá, mấy người Nhị Cữu mẫu nhất định sẽ lo lắng cho muội.”

Có lẽ là những lời của Ngâm Hoan nói làm cho nàng ta nghe lọt lỗ tai, Mộc Y Lâm gật đầu, có vài thứ cho dù người khác có nói như thế nào thì bản thân mình chưa chắc đã hiểu rõ ràng được, chỉ có thể chính mình trải qua thì mới được….

Buổi chiều, khi đưa nàng ta ra ngoài thì rốt cuộc tuyết cũng đã ngừng rơi. Mấy tiểu nha hoàn mới được mướn về đang chơi tuyết ở ngoại viện, một người trong số đó thấy được Ngâm Hoan đang đứng trên hành lang, vội vàng kéo năm sáu tiểu nha hoàn bên cạnh, hết sức lo sợ quỳ xuống hành lễ với Ngâm Hoan.

Ngâm Hoan nhìn người tuyết đang làm được phân nửa kia, chợt nhớ tới năm đó ở Cố phủ, lúc mới vừa vào viện Trúc Thanh, vào mùa đông, đám tỷ muội các nàng cũng sẽ làm người tuyết ở trong sân, tuổi càng nhỏ thì lại càng đơn thuần, giống như mấy tiểu nha hoàn này vậy.

Sau khi Ngâm Hoan đi qua hành lang thì mấy tiểu nha hoàn này mới dám ngẩng đầu, một người mặc quần áo màu hồng trong số đó đưa tay vuốt ngực, thở ra một hơi, nói: “Làm ta sợ muốn chết luôn, Châu Nhi, vẫn là người nhanh trí.”

Cô gái nhỏ tên Châu Nhi mới từ từ ngẩng đầu, nhìn về hướng Ngâm Hoan đang bước đi ở xa xa, sau đó cất giọng nói vẫn còn mang vẻ ngây thơ, nói: “Các người nói xem, có phải Vương Phi rất đẹp hay không? Nàng là người xinh đẹp nhất mà ta đã từng thấy.”

“Để ta kể cho các ngươi nghe, ngày đó, Tinh tỷ tỷ cho ta mang quà tặng đến chỗ Hứa ma ma, ta đã thấy Vương Gia đang nói chuyện với Vương Phi, hai người bọn họ rất là ân ái.” Một tiểu nha hoàn mập mạp mặc quần áo màu xanh lá cây ở một bên nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ chắc chắc, bốn nha hoàn còn lại trên mặt đều tỏ ra hết sức hâm mộ.

Chợt phía sau lưng vang lên tiếng trách mắng của một nha hoàn lớn tuổi hơn: “Các ngươi đang làm gì ở chỗ này vậy?” Bốn nha hoàn vội vàng đứng lên, một nha hoàn khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang trừng mắt thật lớn nhìn bọn họ, bốn người bọn họ đứng xếp hàng ngay ngắn, nghe nha hoàn kia nói những lời dạy bảo răn đe, cô gái nhỏ tên Châu Nhi kia ngẩng đầu lặng lẽ đưa mắt nhìn, bóng dáng màu đỏ nhạt đã biến mất ở trên hành lang từ lâu rồi…

Đêm 30, gần tới nửa đêm, mọi người cũng lục tục từ trong cung trở về, Ngâm Hoan đi từ cửa cung ra ngoài, chỉ mới sau một đêm mà dưới chân đã đóng một lớp tuyết dày, tết nhất đến, có lẽ nhóm cung nhân quét dọn tuyết cũng đang tụ lại ngắm pháo hoa ở bên ngoài cung rồi, thỉnh thoảng giữa không trung lóe lên những tia sáng nhấp nháy.

Cùng mấy người Bát Vương Phi nói vài câu, sau đó Ngâm Hoan leo lên xe ngựa, nửa canh giờ sau đã về tới phủ Bình Vương, đã qua nửa đêm, trên bầu trời xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ, nở rộ, chiếu sáng cả bầu trời đêm, một năm mới lại đến rồi.

Tác giả có lời muốn nói: mất hết nửa tiếng mới để cho tôi cập nhật được  ╮(╯Д╰)╭

Lương Tử tìm được việc rồi, đã nghỉ ngơi lâu như vậy, hy vọng là công việc nhẹ nhàng chút, để cho tôi có thể vừa làm việc vừa viết văn được, quyển sách này cũng không phải rất dài, hộp cơm cũng không thể một lần là xong. Lương Tử đang cố gắng.