Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 139



Edit: Song

Ngày đầu tháng năm, mùng bốn hôm đó, Cố đại ca Cố nhị ca hai người mang theo đội ngũ, đến Bát vương phủ tặng của hồi môn, trong sân Bát vương phủ của hồi môn của Ngâm Hoan còn đang không ngừng đưa vào bên trong, Bát vương phi nhìn xem tình hình này, của cải Cố gia thật đúng là giàu có vô cùng, xem từ danh mục quà tặng, ngoại trừ tám cỗ sính lễ nhà mình, còn lại tất cả đều là do chính Cố gia đưa ra, bao gồm giấy tờ hợp đồng mua bán nhà, còn có mấy cửa hàng do Mộc gia tặng.

Vì tiết kiệm số lượng, Cố gia chọn lựa biện pháp gần giống Bát vương phủ, ổn thỏa số cỗ, nội dung phong phú.

Gấm ngọc trong nội viện, Ngâm Phỉ thay tỷ tỷ trải xong giường, giườngchiếu bàn ghế trong phòng đã đổi thành đồ của Cố gia tặng, la trướng đỏ thẫm treo ở mép giường, cả căn phòng tràn ngập không khí vui mừng.

Giờ phút này Ngâm Hoan đang nghe theo mệnh lệnh của Mộc thị, mấy ngày nay đều là mười ngón tay không dính nước dưới mấy thửa ruộng khô khan vào mùa xuân, không may vá, không dính nước canh, sổ sách cũng không cho phép nhìn, phàm là chuyện khiến nàng quantâmmệt nhọc đều không cho làm, đây là một loại ngụ ý của nhà gái, hi vọngnữnhi xuất giá ở nhà chồng có thể trải qua việc đuợc người hầu hạ, cuộc sống không có phiền não không cần bậntâm.

Ngâm Hoan chỉ có thể cùng ca nhi mới vừa học nói chơi, tiểu tử giống như là biết rõ cô cô muốn đi, sau này cơ hội gặp mặt không được nhiều, mấy ngày nay dính hết sức, không có việc gì liền nằm ở trong ngực nàng, y y nha nha hô, "Cạch cạch ~ "

"Là cô cô ~" Ngâm Hoan không sợ phiền dạy hắn, ca nhi không sợ phiền trả lời nàng 'Cạch cạch', hô xong còn nhất định phải ở trên mặt Ngâm Hoan đánh cái dấu.

"Ca nhi của chúng ta làm sao lại đáng yêu như thế chứ." Ngâm Hoan ở trên mặt hắn hôn một cái, ca nhi sung sướng vỗ tay, lung la lung lay đứng lên tự mình đi một vòng, vừa quay đầu nhìn về phía Ngâm Hoan, Ngâm Hoan lập tức vỗ tay, lúc này ca nhi mới hài lòng lại đi một vòng trở lại trong ngực nàng, bật thốt lên chính là một câu, "Cạch cạch ~"...

Đến buổi tối sau khi Ngâm Hoan tế bái đã sớm đi ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng liền bị Thanh Nha kêu dậy, tắm rửa thay quần áo xong sau đó Toàn Phúc bà bà rửa mặt chải đầu cho nàng, Mộc thị từ sớm đã thức dậy, ở một bên nhìn xem Toàn Phúc bà bà nói lời may mắn, hốc mắt có chút ướt át.

" Một chải đến cả đời chung thủy, hai chải đến đầu bạc răng long, ba chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải đến tiền bạc tiêu cả đời không hết." Âm thanh của Toàn Phúc bà bà dịu dàng, Ngâm Hoan nghiêng mắt nhìn mẫu thân ở một bên, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Tiểu thư chớ khóc." Toàn Phúc bà bà vừa giúp nàng chải đầu vừa khuyên nhủ, Ngâm Hoan hít một hơi, đảo mắt Mộc thị đã đi ra ngoài.

Lúc hừng đông Ngâm Hoan đã trang điểm chải đầu xong, Thanh Nha cầm bộ đồ cưới tới mặc từng cái vào, cài thắt lưng ở bên hông, mũ phượng kia theo đó mà đội lên, Ngâm Hoan kinh ngạc ngắm mình trong gương đồng, hỉ phục đỏ thẫm, mũ phượng chói mắt, còn có trang dung tinh xảo.

"Tiểu thư, ta đỡ ngài lên trên giường ngồi." Cố định xong mũ phượng, Nhĩ Đông cùng Tập Noãn đỡ nàng đi lên giường, Ngâm Phỉ các nàng ở ngoài phòng chỉ nhìn xem không có tiến vào, Cố Dật Triết cũng len lén ở cửa nhìn một chút, thấy bộ dáng này của Ngâm Hoan, vậy mà mặt đỏ chạy đi.

Một chúttâmtình của Ngâm Hoan bị bộ dáng của hắn chọc cười cũng xua tan, một lát sau Mộc thị tiến vào, Tư Kỳ ở sau lưng để cái đĩa xuống, Mộc thị cười nhìn xem nàng, "Ngâm Hoan của chúng ta thật xinh đẹp."

"Mẫu thân." Ngâm Hoan nghẹn ngào một tiếng, những năm này chung đụng nàng đã sớm coi Mộc thị là người thân nhất của mình, nếu không có bà, nàng cũng không thể nào được như ngày hôm nay.

"Nữnhi lớn phải lập gia đình, chớ khóc, nên cao hứng." Mộc thị đút cho nàng một miếng cơm, một miếng cá và một miếng thịt, "Nương chỉ dặn dò ngươi một chuyện, muốn thật vui vẻ ở cùng cô gia, phu thê hai người chỉ có đồngtâmhiệp lực, sau này các ngươi mới có thể sống tốt, chỉ cần sau này ngươi sống tốt, nương liền vui vẻ."

Ngâm Hoan chỉ lo gật đầu, trong cổ nghẹn ngào nói không ra lời, Mộc thị cười khóe mắt có lệ, "Ngày đại hỉ, chúng ta không khóc."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la của Cố Dật Triết, "Thất tỷ phu tới rồi." Pháo ở cửa lớn Cố gia đã sớm vang dội trên nóc, trong phòng Mộc thị cười từ trong tay Tư Kỳ nhận lấy khăn hỉ kia đội lên cho Ngâm Hoan, đặt quả táo ở trong tay nàng.

Bốn phía bỗng chốc chỉ còn lại một mảnh hồng, Ngâm Hoan chỉ thấy được làn váy.

Ở cửa lớn một đám huynh đệ Cố gia ngăn đón không để cho bọn họ vào, Cố Dật Triết không biết được từ khi nào đã vọt tới cửa mang theo Ngâm Phỉ ở đó hô to, "Thất tỷ phu, ngươi tới thật đúng là sớm a, khẳng định một buổi tối không ngủ đi?"

"Vậy khẳng định, Thất tỷ phu đâu còn ngủ được a." Cố Dật Thành ở một bên cùng hắn một người phụ họa một người xướng lên nói, một thi từ không làm khó dễ, cũng không phải là võ nghệ khó khăn, hai đường huynh đệ ở nơi này chọc cười, đứng ở bên cạnh đều nở nụ cười, 'Người tài ba' đi theo sau lưng Tô Khiêm Mặc cũng bị mất tác dụng.

"Thất tỷ phu của chúng ta là vì chúng ta bảo vệ quốc gia, thi từ không thể làm khó được." Cố Dật Triết lại nói, Cố Dật Thành phối hợp lắc đầu, "Là không thể."

"Ta cũng phải nghĩ chút gì đó, để cho Thất tỷ phu dễ dàng mang Thất tỷ đi, vậy sao được chứ." Con ngươi của Cố Dật Triết chuyển động, mưu ma chước quỷ quá nhiều.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ."

Trước mắt hai người làm động tác chọc cười chính là cậu em vợ, không thể đắc tội, Tô Khiêm Mặc dở khóc dở cười nhìn bọn họ, Nhị ca từ phía sau cầm lấy bao lì xì trong tay trước tiên chặn miệng hai người bọn họ, "Được rồi được rồi, nếu hai người thích, hôm nào ta cùng các ngươi luyện tập một chút."

Cố Dật Triết thỏa mãn, hắn chính là muốn vũ đao lộng thương đấy, phối hợp độ chạy trốn rất cao, mọi người bị hai tiểu tử này lừa gạt lâu như vậy, thế nhưng đã qua nửa canh giờ, vì không để lỡ giờ lành, việc trêu chọc đã chuẩn bịkếtiếp cũng đều không làm được, Cố Dật Thủ ở kia hô to Ngũ đệ Lục đệ khẳng định sớm đã bị mua chuộc.

Đưa bao lì xì cho người ngăn đón một ai cũng không sót, lúc này Tô Khiêm Mặc mới được đi vào, mọi người chen chúc vào Cố gia.

Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan nghe tiếng huyên náo ở phía ngoài, khẩn trương cầm lấy trái táo, tiếng bước chân ở cửa tới gần, một lát sau, âm thanh trầm ổn của Cố Dật Tín vang lên, "Ngâm Hoan, Đại ca cõng ngươi đi ra ngoài."...