Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 535: Đánh chặn hoàn mỹ



Sự đáng sợ của Nhiếp Ngôn ai cũng đã nghe qua, bọn họ đã xem rất nhiều video về Nhiếp Ngôn, nhất là khi hắn giết Hắc Trác trong một chiêu, khoảnh khắc ấy đã làm nên cái tên Cuồng tặc Niết Viêm, và cái tên ấy vẫn là huyền thoại cho đến bây giờ. Nhiếp Ngôn biến mất khiến tất cả mọi người ở đây đều nghĩ đến một việc, hắn muốn ra tay!

“Mục sư, Quang Chiếu!” Một Chiến sĩ kinh hoàng rống lên.

Ngay sau đấy, một Mục sư đứng gần đó chuẩn bị vung pháp trượng quăng ra một cái Quang Chiếu Thuật để dò ra vị trí của Nhiếp Ngôn thì một ánh lửa đen lóe lên trước cổ họng hắn. Hắn không kịp ngâm lên âm tiết cuối cùng của kỹ năng đã phải gục xuống tại chỗ.

“Con mẹ nó, tốc độ làm sao lại nhanh như thế!” Thấy Mục sư gục tại chỗ, Chiến sĩ kia chửi ầm lên. Động tác của Nhiếp Ngôn gần như là không để lại chút dấu hiệu nào, nhanh đến cực điểm.

Sau khi giết chết một tên, Nhiếp Ngôn lại tiến vào trạng thái Tiềm Hành. Đám người này level quá thấp, không phải đối thủ của hắn. Hắn vẫn đang nhắm vào hai người khoác áo choàng đen kia, hai tên đó chắc là người của phòng làm việc Dã Lang mà Nhiễm Chỉ nói.

Nhiếp Ngôn ngâm nga một đoạn chú ngữ, triệu hồi Hoàng Kim Cự Long ra. Hoàng Kim Địa Long khổng lồ bất chợt xuất hiện trước mắt đám người Pháp Sư Liên Minh, tựa như một con viễn cổ cự thú làm ai nấy cũng kinh hoàng hét lên.

“Là Hoàng Kim Cự Long, Cuồng tặc Niết Viêm gọi Hoàng Kim Cự Long ra rồi! Anh em mau chạy!” Một tên Chiến sĩ lùi lại, muốn quay người bỏ chạy, hắn biết cái con Hoàng Kim Cự Long kia khủng bố cỡ nào.

Nhiễm Chỉ Thanh Xuân làm sao cho phép bọn họ chạy dễ dàng như vậy, hắn bắn một cái Băng Đạn sang tiễn tên này một đoạn đường.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!” Nhiễm Chỉ Thanh Xuân hừ lạnh, có Nhiếp Ngôn đến, hắn không cần bó tay bó chân như lúc nãy nữa, có thể buông tay chém giết rồi.

Người của Pháp Sư Liên Minh ra sức chạy trốn về bốn phương tám hướng.

Hoàng Kim Địa Long phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, sau đó phun ra một ngụm long tức biến một tên Nguyên tố pháp sư thành tro bụi.

“Rầm, rầm, rầm” hơn mười đạo ma pháp oanh kích lên người Hoàng Kim Địa Long, không ngừng nổ tung tóe, tia lửa bắn ra bốn phía. Nhìn thì có vẻ mãnh liệt nhưng mấy cái ma pháp này đối với Hoàng Kim Địa Long cũng chỉ như gãi ngứa. Hiện tại Hoàng Kim Địa Long đã lên đến level 86, cao hơn đám người này rất nhiều, hơn nữa phòng ngự mạnh mẽ, HP hơn 8 vạn, căn bản là đám Pháp sư level 70 này gãi cũng không nổi.

Tình thế chuyển biến quá đột ngột, Hoàng Kim Địa Long vừa xuất hiện thì đám Pháp Sư Liên Minh liền không còn có cửa thắng nữa, bị đuổi giết như chó nhà có tang.

Nhiễm Chỉ Thanh Xuân cùng Hoàng Kim Địa Long điên cuồng đuổi giết đám người này.

Có một tên Pháp sư triệu hồi ra một con Băng Lang vóc dáng cường tráng, vừa lao về phía Hoàng Kim Địa Long đã bị nó tát một phát bay mất tích.

Được Băng Lang kìm Hoàng Kim Địa Long lại một nhịp, đám Pháp Sư Liên Minh mượn dịp chạy như trối chết vào rừng rậm.

Phía xa, Tư Không và Đổ Đồ thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy nặng nề. Cuồng tặc Niết Viêm quả nhiên giống như huyền thoại đồn đãi, mạnh đến mức không ai bì nổi.

“Đổ Đồ, chúng ta làm gì đây?” Tư Không quay sang hỏi Đổ Đồ. Bọn họ bài danh trên top 30 của phòng làm việc Dã Lang, luôn tự cho tài nghệ của mình đứng đầu thiên hạ, thường ngày ở trong phòng làm việc cũng biết hơi khiêm tốn nhưng vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy tài trí hơn người. Bởi vì khi ra khỏi phòng làm việc Dã Lang, rất khó gặp được đối thủ xứng tầm, hôm nay vận khí tương đối xui, gặp một lúc hai người. Một người là Nhiễm Chỉ Thanh Xuân lúc trước từng giao thủ qua, một người khác chính là Cuồng tặc Niết Viêm. Hai người này, thực lực của bất cứ người nào cũng hơn xa hai người bọn họ. Bọn họ chỉ so sánh sơ thực lực của mình với hai người Niết Viêm và Dục Vọng đã đủ thấy khoảng cách. Nếu như toàn bộ top 30 của Ngưu Nhân Bộ Lạc đều như thế thì bọn họ cứ dứt khoát nhận thua cho rồi, đánh chi cho mệt.

“Chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, ta đoán Cuồng tặc Niết Viêm phải cỡ đám Ô Nha, Khắc Lạc mới đối phó nổi. Chúng ta rút thôi.” Đổ Đồ nói, đây là quyết định của hắn sau khi so sánh thực lực.

Đúng lúc bọn hắn chuẩn bị rút lui thì Nhiếp Ngôn đã dùng tốc độ nhanh nhất Tiềm Hành đến gần. Với Nhiếp Ngôn, người chơi bình thường chỉ là cỏ rác, nếu như giết chết một hai cao thủ đứng đầu của phòng làm việc Dã Lang thì sẽ giúp thành viên hội mình dễ thở hơn nhiều. Chỉ là hắn không biết hai tên này có Tùy cơ Truyền tống quyển trục hay không, nếu có thì muốn đánh lén thành công hơi khó khăn.

Khoảng cách giữa Nhiếp Ngôn và Đổ Đồ, Tư Không ngày càng gần. Nhiếp Ngôn dừng lại, hai bên chỉ còn cách nhau khoảng năm mét, gần trong gang tấc. Nếu hắn tiếp tục nhích tới gần thì rất dễ bị phát hiện, cho nên hắn đành giăng lưới bắt thỏ, đứng đợi ở nơi bọn chúng có thể đi qua.

Tư Không cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không biết là gì, quay đầu nhìn bốn phía.

Đổ Đồ kinh ngạc hỏi: “Sao đấy?”

Tư Không lắc đầu nói: “Không có gì, đi thôi.”

Đổ Đồ và Tư Không vừa nói xong liền nhanh chóng lui lại, chuẩn bị rời đi.

Nhiếp Ngôn nắm chặt chủy thủ, nếu như Đổ Đồ và Tư Không có Tùy cơ Truyền tống quyển trục thì hắn chỉ có một cơ hội duy nhất. Chứ nếu đánh lén thất bại thì hai tên này nhất định sẽ dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục chạy mất!

Khoảng cách của hai tên kia và Nhiếp Ngôn ngày càng gần, bọn họ vốn cũng không nghĩ đến việc Nhiếp Ngôn sẽ mai phục trên đường mình đi.

Bọn họ không ai biết rõ về tốc độ thật sự của Nhiếp Ngôn. Với một người chơi bình thường, tốc độ di chuyển tầm ba bốn trăm là đã khá trâu bò rồi, mà Nhiếp Ngôn nhờ trang bị, khảm ngọc và danh hiệu thì tốc độ gấp hai ba lần như thế, đây là điều mà bọn hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Hơn nữa, với các kỹ năng như Tật Phong Bộ, tốc độ di chuyển của Nhiếp Ngôn đã muốn gấp hai cao thủ đỉnh cấp.

Trong nháy mắt Đổ Đồ xoay người, Nhiếp Ngôn đột nhiên tăng tốc lao tới. Ở một khoảng cách gần như thế, bị Nhiếp Ngôn đánh lén bất ngờ gần như không kẻ nào có thể tránh né được.

Thời gian phản ứng của cơ thể con người là có hạn, ở mức cực hạn là 0,1 giây. Mặc dù phản ứng của ngươi có nhanh hơn nữa cũng không thể nào vượt qua mức cực hạn này. Nhiếp Ngôn đã từng cùng các tinh anh trong hội thí nghiệm thử, bị đánh lén dưới tình huống này ngay cả đám Đao Quang, Thủy Sắc Yên Đầu cũng không tránh được!

Đương nhiên, điều kiện để đánh lén thành công quan trọng nhất chính là trình độ Tiềm Hành của Nhiếp Ngôn đủ cao, có thể né được cảm giác của bọn họ!

Trong nháy mắt Nhiếp Ngôn lao lên, Đổ Đồ như cảm ứng được gì đó, hai mắt trừng ra, đang muốn chống cự thì Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm với một tốc độ kinh khủng đã vung xuống, đâm vào trán hắn. Đổ Đồ lâm vào trạng thái choáng váng.

Cũng không phải là kỹ thuật của Đổ Đồ không cao, mà là công kích của Nhiếp Ngôn quá trí mạng. Dưới tình huống này, dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không dùng được. Không đủ sức cảm ứng được Nhiếp Ngôn nhích đến gần thì xem như đã bước vào con đường xuống địa ngục, chân đạp hoàng tuyền lộ.

Tư Không bên cạnh đang nói chuyện phiếm với Đổ Đồ, hắn vốn không nghĩ đến Nhiếp Ngôn có thể đến gần mình nhanh như vậy. Bởi vì vừa nãy bọn hắn còn thấy Nhiếp Ngôn ở tít xa triệu hồi Hoàng Kim Địa Long, sao có thể đến đây nhanh như thế được! Tốc độ này cũng thật quá khủng khiếp rồi!

Trong khoảnh khắc Đổ Đồ bị dính Kích Vựng, Tư Không liền vung đại kiếm lên, một cái Thần Thánh Đả Kích chém xuống đầu Nhiếp Ngôn.

Thần Thánh Đả Kích cấp 7, đại kiếm của Tư Không phát ra ánh sáng chói mắt, khí thế vô cùng sắc bén chém thẳng xuống.

Nhiếp Ngôn vừa đánh choáng Đổ Đồ xong, còn chưa kịp dùng kỹ năng công kích thứ hai thì đại kiếm của Tư Không đã tới nơi. Hắn vội vàng dùng Tật Phong Bộ né Thần Thánh Đả Kích của Tư Không.

Không hổ là cao thủ đứng đầu, cứu viện rất đúng lúc. Nhiếp Ngôn cũng không thể không nhìn lại thực lực của bọn họ. Hắn mở Tật Phong Bộ vòng qua người Đổ Đồ ra sau lưng, sau đó buff Tai Họa Ngập Đầu lên.

Năm trạng thái nguyền rủa đồng thời xuất hiện trên người Đổ Đồ khiến thuộc tính của tên này rớt mất sáu phần, các dòng thuộc tính rơi xuống đáy.

“Chết!” Giọng nói lạnh lẽo của Nhiếp Ngôn vang lên bên tai Đổ Đồ và Tư Không.

Tư Không gấp gáp huy động đại kiếm, chuẩn bị buff máu cho Đổ Đồ.

Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm vung xuống găm thẳng vào lưng Đổ Đồ, Chiến sĩ HP gần 6000 dính một kiếm gục xuống!

Công kích của Nhiếp Ngôn thật sự quá mãnh liệt, Tư Không thậm chí còn chưa kịp buff Trị Liệu Thuật cho Đổ Đồ.

Một chiêu chết luôn Chiến sĩ 6000 HP? Tư Không ngẩn ngơ nhìn Đổ Đồ quỳ xuống, trong lòng lạnh lẽo. Nếu động tác không đủ nhanh, có khi người kế tiếp sẽ là hắn! Hắn vội buff cho mình Khí Thế Như Hồng, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài chạy như điên.

Nhiếp Ngôn trong nháy mắt lao theo, chỉ thấy hắn biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện đánh thẳng vào lưng Tư Không.

Ngay lúc Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm sắp đâm trúng lưng Tư Không thì tên này bóp nát một tờ Tùy cơ Truyền tống quyển trục, thân thể hóa thành quang ảnh, biến mất.

Thân hình Nhiếp Ngôn dừng lại, tên này động tác cũng khá nhanh, có thể chạy thoát. Bất quá giết được một Chiến sĩ cũng xem như có lời.

Không biết rơi ra đồ gì đây? Nhiếp Ngôn khom lưng chuẩn bị nhặt trang bị của Đổ Đồ rơi ra lên, trong Tử vong cảnh mà chết sẽ phải rớt năm level và ba trang bị! Trừng phạt như vậy đủ khiến tên Đổ Đồ kia sứt thịt mẻ da.

“Lão đại cẩn thận!” Nhiễm Chỉ Thanh Xuân thét lên kinh hãi.

Sau lưng Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, ghim xuống ót hắn.

Có tặc! Phản Thủ Bối Thứ!

Nhiếp Ngôn đột nhiên đổi sang cầm ngược chủy thủ, thân thể lướt qua nhanh chóng né tránh công kích sau đó ghim chủy thủ vào lưng tên Đạo tặc kia.

Tên Đạo tặc kia dùng Tật Phong Bộ biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của Nhiếp Ngôn.

Chân Thực Nhãn!

Nhiếp Ngôn mở Chân Thực Nhãn, chỉ thấy một bóng người lóe lên chạy như điên vào rừng rậm. Thì ra là trên Đạo tặc của Huyết Sát, kỹ thuật xem ra cũng không tệ, lại có thể tiềm hành đến gần hắn mà không bị phát hiện, có vẻ là dùng kỹ năng đặc biệt để thu liễm hơi thở.

Tên này hiển nhiên không dám giao thủ chính diện với Nhiếp Ngôn, đánh lén một lần thấy không được liền té chạy.

“Huyết Sát.” Ánh mắt Nhiếp Ngôn trở nên lạnh lẽo, lần trước Huyết Sát đánh lén hắn đã không rảnh đi tính toán, lần này lại đến nữa!

Tên kia đã chạy xa, có đuổi cũng không kịp nữa, Nhiếp Ngôn chỉ đành nhặt ba trang bị của Đổ Đồ lên bỏ vào túi.