Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 511: Tiêu thụ bảo thạch



Y Cách Nội Tu Tư là lão bản của cửa hàng da, lần trước tin tức ma vật vây thành chính là Nhiếp Ngôn thông qua hắn truyền bá ra ngoài, địa vị của Y Cách Nội Tu Tư ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn rất cao. Dựa theo tiến trình game ở kiếp trước, sau khi ma vật vây thành xong thì NPC trong cứ điểm gần như chết hết, nhưng kiếp này do các thành thị lớn đổ người sang cứu viên kịp thời nên số lượng NPC ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn còn sống khoảng 1/10. Trong đó, mấy Đốc quân cùng Cao cấp Đốc quân đều còn sống, đây đều có thể nói là công lao của Nhiếp Ngôn. Lãnh đạo của cứ điểm phải thưởng cho hắn, đây là điều hiển nhiên.

Y Cách Nội Tu Tư đang tìm Nhiếp Ngôn chắc cũng vì chuyện phần thưởng.

Phúc Nhĩ Khắc Nạp chiến mã còn phải đợi một thời gian nữa mới gọi về được, Nhiếp Ngôn chỉ còn cách dùng Tật Phong Bộ chạy về phía cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.

Rất nhanh, Nhiếp Ngôn đã tiến vào cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Đám người Đao Quang đã tạo đoàn đội đi săn ma vật rồi, mục tiêu của bọn họ là đám ma thú hắc ám bên trong huyệt động Khắc Lỗ Tác ngoài cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Nó là một loại giống bọ cánh cứng sống dưới lòng đất, là Lĩnh chủ cấp 90.

Nhất Chuy Định Tình bên đó đã thăm dò được vị trí cụ thể của ma thú Khắc Lỗ Tác, nên đám Đao Quang Sáng Chói mới kéo quân lên đường.

Đối với khả năng lãnh đạo của Đao Quang Sấng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu thì Nhiếp Ngôn rất yên tâm. Lúc này hắn đang đi về phía tiệm da của Y Cách Nội Tu Tư.

Thị trường bảo thạch lúc này lại nóng lên lần nữa, người chơi bây giờ mới biết thì ra mình bị gạt, cái cửa hàng bí ẩn kia căn bản là hư cấu. Bên ngoài còn có tin đồn tập đoàn Thế Kỷ là người đứng sau âm mưu chuyện này, bọn họ truyền lời đồn ra sau đó đợi giá bảo thạch giảm thì gom vào, đợi bảo thạch tăng giá lại thì bán ra để kiếm lời.

Nguyên tập đoàn Thế Kỷ có một vài chứng cớ chứng minh mình thanh bạch nhưng lúc bảo thạch tuột giá bọn họ chính xác có hốt một lượng lớn, canh kiếm tiện nghi, nên bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Tào Húc vốn cũng không nghĩ đến điểm này, hắn chẳng qua muốn mua bảo thạch để đầu tư thôi, không nghĩ tới có người trăm phương ngàn kế muốn hắt chậu nước bẩn lên đầu hắn. Có điều kẻ thù của hắn quá nhiều, không thể xác định được là ai làm, mà chuyện thu mua bảo thạch lại làm không đủ bí mật, dù bị xối nước bẩn lên người hắn cũng chỉ biết ngậm mồm mà nuốt thôi.

Tập đoàn Thế Kỷ, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ, Tru Thần Kiếm, Quang Ám Đế Quốc… phàm là thế lực có ánh mắt đều chen một chân vào thị trường bảo thạch, mua có ít có nhiều. Nên rốt cuộc là âm mưu của ai, người chơi đã không có cách nào truy cứu được nữa, những người bán bảo thạch thì hối tiếc không kịp, người không bán thì thầm hô may mắn.

Thị trường bảo thạch trải qua đợt này bắt đầu đẩy giá lên, giá cả so với lúc cao nhất còn gấp đôi.

“Tức chết mà, nếu lúc giá thấp mua vào thì giờ bán ra cũng lời mấy lần rồi, thậm chí có bảo thạch còn lời gấp 10!” Một Đạo tặc đấm ngực dậm chân nói.

“Tiếc là lúc ấy ta không có tiền, nếu không thì sớm đã mua rồi, hiện tại hối hận cũng không kịp.”

“Chúng ta muốn đánh phó bản Mê Yểm cần phải có mấy khối Hỏa kháng bảo thạch, giờ sao đây?”

“Mua chứ còn nói gì nữa? Không mua giá nó tăng nữa thì biết làm sao?”

“Mẹ nó, tiền đều đem nuôi lũ tập đoàn Thế Kỷ hết.”

Mọi người chơi đều đem cơn giận phát tiết lên trên đầu tập đoàn Thế Kỷ, vì tập đoàn Thế Kỷ là tập đoàn tài chính có sản nghiệp ảo lớn nhất, thanh danh vốn đã không tốt nên thêm một cái cũng chả vấn đề gì.

Thị trường bảo thạch bị đè nén nhiều ngày, lúc này nhu cầu thoáng chốc bùng nổ, số ít còn bán trên thị trường liền bị mua hết. Giá bảo thạch cũng tăng lên như bão táp, gần như đã đến mức có tiền khó mua rồi. Lúc người chơi vào phó bản, thường đều cần hỏa kháng, băng kháng, vật phòng… nếu những thứ này không đủ thì liền diệt đoàn. Cho nên phải cần dược tề và bảo thạch bù đắp vào sự thiếu hụt đó, mà dược tề thì không có công dụng nhiều như bảo thạch. Bảo thạch nếu đêm khảm lên trang bị thì có thể gia tăng thuộc tính cố định, không xài nữa thì bán trang bị lấy tiền, còn dược tề xài xong là mất.

“Nhiếp Ngôn, hiện tại bắt đầu bán chưa?” Quách Hoài pm sang Nhiếp Ngôn hỏi ý kiến, hiện tại thị trường rất nóng rồi.

Nhiếp Ngôn nhìn giá tiền bảo thạch một chút thì thấy đã gấp đôi lúc đầu rồi, nếu còn cao nữa thì sẽ vượt qua mức người chơi chịu nổi. Hắn nói: “Bắt đầu bán đi, nhưng cẩn thận một chút đừng để bị lộ.”

“Hiểu rồi, cứ yên tâm giao cho ta đi.” Quách Hoài kích động nói, phải nhanh chóng bán bảo thạch lấy kim tệ. Ngưu Nhân Bộ Lạc lúc trước vì gom góp tài chính mua bảo thạch mà tài chính cạn kiệt, lại thiếu nợ mấy nhà cho vay nặng lãi, hiện tại coi bộ sắp giải quyết xong cả rồi. Sau khi kiếm được số tiền lời, cả năm sau tiêu xài không sợ thiếu tiền nữa.

“Không nên bán liên tục, cứ cách một ngày lại bán ra một phần là đủ rồi. Bán đi 70% số lượng, giữ lại 30% cho công hội sử dụng.” Nhiếp Ngôn dặn, số bảo thạch trên thị trường càng ít thì càng bán được giá cao.

Quách Hoài nhận được lệnh liền thông báo cho các tâm phúc đang trú ở các thành thị, bắt đầu thải hàng!

Bọn họ đem từng ít bảo thạch bỏ lên khu đấu giá, rất nhanh cuộc cạnh tranh liền bắt đầu. Bởi vì số lượng bảo thạch quá ít mà nhu cầu người chơi lại quá nhiều nên đám bảo thạch vừa xuất hiện lập tức bị tranh giành.

Thị trường bảo thạch đang rất nóng, nóng đến mức đám Nhiếp Ngôn không ngờ đến. Trừ Ngưu Nhân Bộ Lạc, các thế lực như tập đoàn tài chính Thế Kỷ, Liên Minh Pháp Sư cũng bắt đầu tuôn hàng ra. Nhưng có điều, bảo thạch mà Ngưu Nhân Bộ Lạc mua vào đều là hàng cao cấp, còn số bảo thạch mà mấy thế lực như tập đoàn Thế Kỷ, Pháp Sư Liên Minh mua vào đều là cơm thừa canh cặn của Ngưu Nhân Bộ Lạc để lại, nên số tiền kiếm được chênh nhau rất nhiều.

Quách Hoài cho thủ hạ thu thập tình báo rồi thống kê một chút.

Sự kiện lần này, Ngưu Nhân Bộ Lạc trừ ra 30% là giữ lại cho mình dùng, số tiền bán được tuyệt đối hơn 2000 vạn kim tệ. Nếu thị trường tốt nữa thì 2500 vạn kim tệ vẫn là có khả năng. Còn mấy công hội Thần Thánh La Mã Đế Quốc, Già Lam Thần Điện, Quang Minh Thánh Diễm, Cuồng Chiến Liên Minh thì mỗi công hội kiếm được khoảng 300 vạn kim tệ, tập đoàn Thế Kỷ và Pháp Sư Liên Minh kiếm mỗi nhà được khoảng 200 vạn kim tệ. Thần Thánh Thủ Hộ, Tru Thần Kiếm mỗi nhà được khoảng 100 vạn kim tệ, còn hơn 10 công hội khác thì kiếm được 10 vạn, 20 vạn đã là không tệ rồi.

Ngưu Nhân Bộ Lạc ăn thịt, đa số còn lại húp canh, mặc dù để cho mấy thế lực tập đoàn Thế Kỷ, Thiên Sứ Phách Nghiệp chen một chân vào nhưng vẫn không có biện pháp.

Bất quá Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn ôm phần nhiều nhất.

4000 vạn kim tệ nhìn thì rất nhiều, nhưng đối với những người giàu có thì bấy nhiêu cũng không quan trọng lắm.

Nhiếp Ngôn căn bản không cần lo lắng giữ nhiều tiền sẽ ảnh hưởng tới hoàn cảnh thị trường ra sao.

Quách Hoài kiểm soát thị trường tiêu thụ bảo thạch của các thành thị lớn, bảo thạch vừa vứt lên trên căn bản liền bị mua hết, kim tệ liên tục rơi vào trong túi bọn họ.

Bỏ ra 3% lượng bảo thạch, bán được hơn 160 vạn kim tệ, đợi ngày mai lại bỏ ra một ít nữa là có thể trả hết số tiền vay lãi suất cao.

“Quá sướng, đây chính là món hời từ việc lũng đoạn thị trường a!” Quách Hoài cảm khái không thôi. Số bảo thạch hôm nay bán ra chỉ tốn hơn 20 vạn kim tệ mua vào, giờ bán lời hơn 800%, quá dọa người.

“Đem hình chụp rương bảo thạch gửi cho ta xem cái.” Nhiếp Ngôn nói, hắn muốn kiểm tra tình huống hàng trong kho.

Quách Hoài liền gật đầu đáp ứng: “Được.”

Hình chụp có thể nói là quá tráng lệ, từng dãy bảo thạch san sát nhau, từng trang lại từng trang, đầy ắp hơn 30 trang, đủ loại màu sắc chói lóa.

“Hỏa kháng và Độc kháng bảo thạch cấp 5 trở lên bị chúng ta lũng đoạn hết, sáu loại bảo thạch tăng kháng khác cũng vậy. Ngoài ra bảo thạch tăng hệ công… đại khái chừng mười sáu loại chúng ta cũng đang độc quyền, chắc chắn sẽ thu được không ít tiền. Những công hội khác cũng có, nhưng số lượng và chất lượng thua xa.” Quách Hoài giới thiệu sơ qua tình huống hiện tại.

“Từ từ mà bán, không nên quá nhanh, dục tốc bất đạt.” Nhiếp Ngôn nói, vất vả lắm mới có một cơ hội kiếm tiền, nhất định phải đẩy lợi ích lên mức cao nhất. Người chơi sẽ không bị gạt như thế này lần nữa, nên chiêu này chỉ có thể dùng được một lần mà thôi.

“Tinh anh đoàn của chúng ta cũng nhờ dịp này mà thu được không ít tiền, ít cũng phải mấy nghìn kim tệ, nhiều thì hơn mấy vạn. Tính sơ sơ thì bọn họ cộng dồn lại cũng phải lời mấy trăm vạn kim tệ.” Quách Hoài cười, đám thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng được không ít chỗ tốt.

“Đây là chuyện tốt.” Nhiếp Ngôn cười khẽ, Ngưu Nhân Bộ Lạc có tiền, cũng không thể làm cho cả công hội chân chính mạnh lên. Mà công hội có tiền, đồng thời mỗi thành viên còn phải có tiền nữa mới được. Lúc đó thành viên ngoại trừ dùng đồ trên kho công hội, ở ngoài gặp được đồ ngon cũng có tiền để mua. Mỗi thành viên có tiền, dùng số tiền đó thật tốt thì thực lực toàn công hội mới tăng lên được.

Số kim tệ này nếu tới tay thì Nhiếp Ngôn cũng không quăng vào kho công hội rồi chờ mất giá mà sẽ đem đi thăng cấp Tinh Không dược điếm, sau đó chiêu mộ một đống người chơi sản xuất, mở rộng sản nghiệp. Ngoài ra, còn xây thêm cửa hàng, khuếch trương Tinh Không dược điếm, Tinh Không tạp hóa ra, cho chi nhánh xuất hiện khắp mỗi thành thị, trấn nhỏ.

Sự hiểu biết về bản đồ, thị trường của Nhiếp Ngôn hơn xa người chơi khác, hắn có thể biết được những thôn trấn nào sẽ trở nên phồn hoa, thôn trấn nào sẽ tiêu điều xuống dốc. Bản đồ nào thích hợp để luyện cấp, bản đồ nào thích hợp để kiếm đồ, bản đồ nào thích hợp để thu hoạch nguyên liệu, hắn đều biết hết.

Đây là những chỗ tốt đến từ việc sống hai kiếp người, hơn 2000 kim tệ có thể khiến sản nghiệp trong tay Nhiếp Ngôn mở rộng kích thước lên gấp năm lần. Từ đó về sau lợi nhuận lâu dài thậm chí còn tăng lên mấy chục lần. Trừ mở rộng kích thước sản nghiệp ra, Nhiếp Ngôn còn có thể dùng làm vốn thu mua những vật phẩm có thể tăng giá để dự trữ, dù sao tiền trong tay hắn không bao giờ thiếu.