Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 466: Đánh nhau bất ngờ



Quảng trường phía ngoài thành Hoàng Kim rất rộng rãi, nơi này không xuất hiện quái vật, nhưng cũng không phải là khu vực an toàn nên chuyện PK lúc nào cũng có thể phát sinh. Nơi này thường xuất hiện trận chiến quy mô vài ngàn người, lúc đầu chỉ là một xích mích nhỏ, nhưng sau đó kéo bạn gọi hội, thế là biến thành một cuộc chiến lớn.

Hôm nay có thể xem như khá yên bình, tất cả mọi người đều tập trung tìm người tổ đội đi phó bản.

Con đường rừng nhỏ phía tây thành Hoàng Kim có một đội hơn 20 người đang đi về phía này. Cả đám người đều hơn level 60, cao nhất là 63, thấp nhất là 60, là người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Đội trưởng của nhóm này là một Thánh kỵ sĩ tên là Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, trong Ngưu Nhân Bộ Lạc hắn không tính là cao thủ đứng đầu nhưng cũng có thể xem như lọt vào top 100. Hắn có kỹ thuật kha khá, năng lực lãnh đạo cũng không tồi, được Quách Hoài cắt cử làm tiểu đội trưởng của nhóm này.

“Khanh Nam, Quách Hoài lão đại nói đang cho người mang cho chúng ta hai bình Cao cấp Hỏa kháng dược tề.” Một Đạo tặc tên là Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nói với Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, hắn là đội phó của tiểu đội này, bình thường chịu trách nhiệm thu thập tin tức.

Khanh Nam (Bê đê) là biệt danh mà nhóm bọn họ đặt cho Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ (Mỹ nữ đi cầu ngồi suy tư), ai bảo tên kia đặt cái tên bỉ ổi như vậy.

“Cao cấp Hỏa kháng dược tề? Làm gì?” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ kinh ngạc hỏi, hắn đã điều tra qua tin tức trên mạng, phó bản này vốn không cần dược tề kháng hỏa.

“Quách Hoài lão đại nói boss cuối của Địa Để Quáng Động là Dong Lô Thiết Tượng, kỹ năng Tế Luyện mặc dù thuộc về loại hắc ám hủ thực nhưng trong công kích có kèm theo sát thương hệ hỏa, có hai bình này có thể giảm 30% thương tổn.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nói, lúc hắn mới nhận được lệnh của Quách Hoài cũng rất nghi ngờ nhưng nghe Quách Hoài giải thích xong liền hiểu ra nhiều điều.

“Quách Hoài lão đại cả cái này cũng biết.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ ngẩn người, dù sao thành Hoàng Kim cũng mới mở không lâu, bọn họ là nhóm thứ 2 của Ngưu Nhân Bộ Lạc đến đây. Bình thường vấn đề này người chơi phải tự tìm hiểu qua mấy trăm lần mới biết.

“Chắc là Đao Quang, Thủy Sắc lão đại tìm ra.” Một mỹ nữ Mục sư mặc pháp bào trắng chen vào nói, nàng gọi là Vũ Nguyệt Tiên Tử, Mục sư level 62, trong bảng Mục sư của Ngưu Nhân Bộ Lạc đứng thứ tám.

“Chắc thế.” Khi nhắc đến đám người Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu, khuôn mặt họ liền ánh lên vẻ sùng kính. Mấy người như Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu chính là truyền kỳ trong công hội, địa vị gần với Nhiếp Ngôn nhất. Nhiếp Ngôn bình thường đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà mấy người Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu lại hay tổ chức tổ đội đánh phó bản, mang theo những người chơi cấp thấp đi cày phó bản, chỉ dạy bọn họ, tạo ra từng nhóm cao thủ, rất được mọi người tôn kính. Bọn họ xúc động thở dài, cũng chỉ có Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu mấy người đó mới có thể chú ý đến những chi tiết cực kỳ nhỏ mà người chơi bình thường không nghĩ tới này. Bọn họ căn bản không biết, chi tiết này cũng không phải do đám Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu tìm ra mà là do Nhiếp Ngôn nói cho Quách Hoài, rồi Quách Hoài truyền xuống. Hai bình Cao cấp Hỏa kháng dược tề đủ tăng một khoảng lớn tỷ lệ thành công hạ phó bản cho đoàn đội.

Đám người này tiến vào quảng trường của thành Hoàng Kim, có ba nhóm khác lọt vào mắt bọn họ.

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ biến sắc, hắn nhận ra đám người này, trầm giọng nói: “Là người của Pháp Sư Liên Minh.”

Theo tình hình kinh tế bây giờ, phí truyền tống đối với vài cao thủ thì không đáng kể gì, vài công hội đã bắt đầu cho những đoàn đội cao cấp sang các thành thị lớn đánh phó bản trước, giống như đám người Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ và đám Pháp Sư Liên Minh vậy.

Ngưu Nhân Bộ Lạc và Pháp Sư Liên Minh là hai công hội đối địch, hận thù chồng chất, gặp nhau ngoài thành rất dễ phát sinh xung đột.

“Mọi người cẩn thận.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nói nhỏ, đối phương tổng cộng có ba đoàn đội, gần 60 người, còn bọn họ chỉ có 20 người, rõ ràng là nằm ở chiếu dưới, nếu đánh nhau thì rất nguy hiểm.

Bọn họ dừng lại.

Đám người Pháp Sư Liên Minh kia đang tụ tập trên Truyền tống thạch, một khi bấm vào Truyền tống thạch thì chúng sẽ tiến vào phó bản.

Đội trưởng của chúng là một Chiến sĩ to lớn mặc khôi giáp màu vàng, hắn chia mọi người thành ba đội, thông báo địa điểm tập hợp. Đang lúc hắn chuẩn bị ra lệnh cho mọi người tiến vào phó bản thì một tên Đạo tặc thấp bé ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Tu La lão đại, đằng kia có người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.”

Sắc mặt Tu La nhăn lại, hỏi: “Ở đâu?”

Hắn nhìn theo hướng Đạo tặc chỉ thì thấy đám người Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, hắn chợt nhíu mày lại, Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ có 20 người, bọn họ tuyệt đối có ưu thế, nên động thủ hay không?

Tu La không dám tự ra quyết định, báo cho hội trưởng của Pháp Sư Liên Minh một tin, rất nhanh hắn đã nhận được mệnh lệnh, giết sạch!

Sau khi Tu La nhận được mệnh lệnh liền tập tức bỏ ngang phó bản.

“Mọi người theo ta.” Tu La nói, hắn dẫn cả đám người hùng hổ đi về phía Ngưu Nhân Bộ Lạc.

“Bọn chúng tới rồi, chuẩn bị chiến đấu.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ thấy đội trưởng của nhóm Pháp Sư Liên Minh liền cảm thấy nặng nề.

“Là Tu La!”

Danh khí của Tu La khá nổi, từng đánh với thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc mấy lần, số người chết trên tay hắn tuyệt không ít hơn 20.

Tu La trong mắt đám người Đao Quang Sáng Chói, Thủy Sắc Yên Đầu cũng không tính là gì nhưng trong mắt bọn họ lại là một đối thủ mạnh mẽ.

Không khí chợt khẩn trương lên.

Dưới sự chỉ huy của Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, đội ngũ Ngưu Nhân Bộ Lạc nhanh chóng điều chỉnh, Chiến sĩ đi ra ngoài, Pháp sư chiếm vài vị trí lợi thế, chuẩn bị nghênh chiến.

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ quan sát đám người Pháp Sư Liên Minh, thấy sáu bảy Đạo tặc sử dụng Tiềm Hành biến mất liền lập tức nhắc nhở: “Pháp sư, Mục sư cẩn thận một chút!”

Không khí có chút nặng nề, người chơi xung quanh cảm giác thấy có gì đó sai sai liền vội vàng lui ra xa.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cau mày, nói: “Chúng ta làm sao đây, số người chênh lệch nhiều quá.” “Ta đã báo tin cho Quách Hoài lão đại, vài phút nữa các anh em gần đây sẽ chạy tới!” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ nói, cuộc hỗn chiến này không thể tránh khỏi, bọn họ chỉ có thể đối phó hết sức.

Vũ Nguyệt Tiên Tử cười: “Ẩn Sĩ đại ca, Khanh Nam đại ca, mấy người bạn của ta ở Già Nam Thần Điện đang đánh phó bản quặng mỏ dưới lòng đất, sắp xong rồi.”

“Người của Già Lam Thần Điện? Ừm tốt, mà có thể ngừng gọi ta là Khanh Nam không?” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ bày ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Vũ Nguyệt Tiên Tử che miệng cười khúc khích.

Tu La nhìn đám người Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ, Vũ Nguyệt Tiên Tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Khoái Nhạc Ẩn Sĩ.

Tu La nở một nụ cười đạm mạc, nói: “Đã lâu không gặp.”

Thấy Tu La chào hỏi Khoái Nhạc, Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ hơi kinh ngạc, nhìn Khoái Nhạc Ẩn Sĩ hỏi: “Ngươi biết hắn?”

“Trước kia trong game khác từng cùng một đội, cũng xem như anh em, nhưng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, bây giờ không phải.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ giải thích, hắn tựa hồ có chút khó nói, bất quá cũng không quan trọng.

Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, nếu Tu La đã kéo người tới thì chắc chắn không có ý tốt.

Người hai phe trợn mắt nhìn nhau, tình hình vô cùng căng thẳng.

Pháp Sư Liên Minh dựa vào ưu thế đông người, tạo thành nửa vòng tròn bao vây người của Ngưu Nhân Bộ Lạc lại.

Người của Ngưu Nhân Bộ Lạc không thể chạy trốn, chỉ cần chạy liền rối loạn đội hình, bị đuổi giết còn tổn thất nặng nề hơn, thay vì như vậy không bằng liều mạng một phen.

Một Đạo tặc của Pháp Sư Liên Minh kêu gào: “Đám Ngưu Nhân Bộ Lạc rác rưỡi, một tên cũng đừng hòng thoát.”

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ cười hắc hắc, giễu cợt: “Ai là rác rưỡi thì không biết, chứ hình như trận chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, Pháp Sư Liên Minh kéo cả đám tinh anh tới mà vẫn cong đít lên chạy về.”

“Mẹ mày, đừng có đắc ý, đó chẳng qua tụi mày hên thôi.”

Người chơi hai bên đều đỏ mắt, cãi nhau ầm trời, moi hết từ ngữ ra để chửi nhau.

Tu La nhìn người phe mình, thấy vòng vây đã tạo xong, đám Đạo tặc đã cắt đứt đường lui của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Thời gian không nhiều, vì tránh cho Ngưu Nhân Bộ Lạc kéo viện binh tới nên hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, hắn hô lên trên kênh đội ngũ: “Chém!”

Tu La vừa hô xong, mười mấy Chiến sĩ bên phe Pháp Sư Liên Minh đã mở Trùng Phong xông sang phía Ngưu Nhân Bộ Lạc, còn các Pháp sư thì niệm từng đoạn chú ngữ, quăng ra một đám ma pháp chói mắt, tràng diện có chút rối loạn.

“Chiến sĩ giữ vững đội hình, Mục sư, Thánh kỵ sĩ chú ý buff!” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ vừa nói xong liền nhìn về phía Khoái Nhạc Ẩn Sĩ.

Khoái Nhạc Ẩn Sĩ chợt gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Sau đó hắn liền biến mất, hai người phối hợp lâu như vậy, đã rất ăn ý, không cần Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ lên tiếng, hắn đã biết mình cần làm gì.

“Anh em, viện binh chúng ta đang trên đường tới, cố gắng câu giờ. À không, liều mạng với tụi nó, chết thì lại chạy sang!”

Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ hạ lệnh này chẳng khác nào muốn tử chiến đến cùng với người Pháp Sư Liên Minh, xem thử ai có thể trụ được đến cuối.

Ma pháp gào thét bay tán loạn, nổ tung một Chiến sĩ bên phía Ngưu Nhân Bộ Lạc, trong nháy mắt người này bị đánh bay ra ngoài, chết.

Khoái Nhạc Ần Sĩ mò ra sau lưng đội hình Pháp Sư Liên Minh, Kích Vựng sau ót một tên Mục sư, bồi thêm vài đòn liền chém rụng một tên.

Một đống ma pháp nổ tung trên người Khoái Nhạc Ẩn Sĩ, hắn thấy HP mình sắp cạn vội uống một lọ Trung cấp Thuấn gian hồi phục dược tề sau đó mở Tật Phong Bộ lên chạy trốn.