Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 23: Hạt Phụ ưu



Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Huyện Đằng Việt nằm ở biên giới tỉnh Vân Trung Quốc, từ xưa có danh hiệu “Cực biên đệ nhất thành”, là chỗ then chốt mậu dịch của song phương Trung Quốc và Miến Điện, là căn cứ tập trung dân tộc thiểu số, khắp nơi tràn ngập nét văn hóa đặc trưng riêng biệt!

Máy bay hạ cánh, chuyện đầu tiên Đường Linh làm là đi mua ngay một bộ quần áo mỏng, thành phố S đã vào ngày đông giá rét, mà huyện Đằng Việt nơi đây lại như thành phố mùa xuân!

Lần này đến Đằng Việt chỉ có hai người Đường Linh và Lưu Triển Bằng, bàn giao lại hết công việc của Trân Bảo Trai giao cho Thích Khải Bình ba người họ, tin tưởng có ba người bọn họ, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!

Đế Hào bên kia có Phùng Tam trông coi, “Dạ Ưng” cũng có Lôi Tử coi chừng, lớp học thêm nơi đó lại càng không cần Đường Linh bận tâm tới, Dương Phong là người rất có năng lực lãnh đạo!

Lưu Triển Bằng đã tới huyện Đằng Việt mấy lần rồi, nên hiểu khá rõ về tình huống của nơi này, ông bèn nói với Đường Linh cần phải chú ý một số chi tiết nhỏ, dẫn theo Đường Linh ngồi lên xe đưa rước, đi về hướng căn cứ ngọc thạch Đằng Việt!

Tới đón rước là một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi, nhìn ra được Lưu Triển Bằng có quan hệ không tệ với anh ta, bằng không thì cũng sẽ không tự mình đến đón máy bay!

“ Anh Lưu, nơi ở tôi đã sắp xếp xong xuôi, chỉ là anh cũng biết đấy, hàng năm cứ vào lúc có buổi đấu giá ngọc thạch Đằng Việt, nơi này phòng ở đều chật kín, hơn nữa khu vực xung quanh sàn đấu giá điều kiện ở có hạn, anh Lưu đừng ghét bỏ là được!”

“A Lục, lời nói này khách khí rồi, anh chú đâu phải loại người kén cá chọn canh! Chú mày cũng không phải không biết!”

Lục Tùng cười hì hì, “Em đây không phải thấy lần này anh Lưu có dẫn theo đứa bé đến mà! Sợ trẻ con ở không quen a! Phải biết loại nhà trọ ở gần sàn đấu giá, đều là phong cách dân tộc, sợ ở không quen!”

“Chú Lục yên tâm, cháu ở đâu cùng quen hết, không có thói quen lạ giường!”

Đường Linh cười ngọt, phong tục tập quản của dân tộc tỉnh Vân rất nặng tình, cô rất rõ ràng, kiếp trước cũng đã tới tỉnh Vân du lịch, luôn cảm thấy loại trại này thật có phong tình dị tộc, Đường Linh thực thích!

Lục Tùng vừa nghe, nhìn Đường Linh thích thú, “ Anh Lưu, đứa nhỏ này không tệ!”

Lưu Triển Bằng nghe thế, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Đường Linh, trong lòng chỉ biết nhận thua, cô chủ nhỏ của ông thật là…

Đường Linh nhìn ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài thoáng qua, gợi lên nụ cười thưởng thức!

Lục Tùng tìm nơi ở cho họ mặc dù không giống khách sạn lớn, nhưng đầy vẻ phong tình, là loại khách sạn cổ đại, hai tầng lầu bằng trúc, trong sân không có trồng hoa cỏ, mà là rừng lớn toàn là trúc, còn có một ít cỏ dại thoạt nhìn không bắt mắt, rất có hơi thở thời cổ đại!

Nơi này bởi vì phòng ốc có hạn, cho nên khách trọ cũng chỉ có bấy nhiêu, nơi ở cũng coi như thanh tịnh! Đường Linh khá vừa lòng!

Lưu Triển Bằng và Lục Tùng đi ra ngoài làm việc, Đường Linh bèn tự mình lưu lại, ngồi ở khung cửa sổ trên lầu hai, hít lấy không khí mát lành!

“Mẹ! Em gái vừa chảy máu!”. Một bé trai mặc quần áo phục sức dân tộc, vội vã kêu gọi bà chủ khách sạn!

Bà chủ không trở về phòng ngay, ngược lại chạy đến rừng trúc bên cạnh, từ trong đống cỏ dại tầm thường kia, thuần thục nhổ lên mấy cây cỏ dại, sau đó mới vội vã chạy về phòng!

Đường Linh híp mắt lại, đang lúc nhàm chán nảy sinh sự hiếu kỳ, từ trên khung cửa sổ lưu loát nhảy xuống, phủi tay, đi xuống cầu thang, một nhà bà chủ kia sống ở lầu một phía đông, khi đi tới cửa, Đường Linh cau mày, rất nặng mùi máu tanh nha!

Đứa bé trai kia nói em gái của nó vừa chảy máu, lại không ngờ sẽ chảy nhiều như vậy! Ngũ quan Đường Linh được Tiểu Bạch tẩy dịch qua nên dị thường nhạy bén, tự nhiên ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm, đây cũng không phải loại mùi vị kiểu như mất máu bình thường!

“Mẹ, cuối cùng cũng ngừng chảy máu rồi! Vù vù! Lần này thật là nghiêm trọng, cầm máu hồi lâu mới ngừng!”

“ A Tang Cách, con đi nấu chút nước đường đỏ, bên trong bỏ chút bột xay của hạt Phụ Ưu, cho em gái con uống!”. Bà chủ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán!

“ Dạ ~ con đi ngay đây!”. A Tang Cách đáp một tiếng, chạy mau đi pha nước!

Bà chủ thu dọn giường loáng một cái, ngồi trước giường, vẻ mặt buồn thiu nhìn bé gái trên giường, vuốt ve gò má cô bé, lâu sau chảy xuống một giọt nước mắt!

A Ny Na của bà là một đứa nhỏ số khổ mà!

Lau nước mắt, bà chủ ngẩng đầu, bê chậu nước đỏ lòm bên cạnh lên, đi ra ngoài!

“ Cháu…”. Bà chủ nhìn Đường Linh đứng ở cửa, có chút ngoài ý muốn, hoảng  một chút mới nhớ tới, thiếu nữ này chính là khách mới đến ở vào buổi sáng!

Đường gật đầu với bà chủ, lễ phép cười cong khóe miệng!

“ Cháu là vị khách sáng mới tới ở sao?”

“ Bà chủ, chào ngài, cháu gọi Đường Linh! Gọi cháu Tiểu Đường cho tiện ạ!” Đường Linh lễ phép mở miệng.

Bà chủ nặn ra một nụ cười, gật đầu, “Tiểu Đường tới nơi này là tìm dì sao? Có cần gì không?”

Đường Linh lắc đầu một cái, “Chú đến đây với cháu đi ra ngoài rồi, một mình cháu hơi chán, cho nên đi chung quanh thôi ạ! Bà chủ đây là muốn làm gì?”. Cô chỉ vào chậu nước trong tay bà chủ!

Bà chủ rụt tay một cái, “Không có gì, như vậy, dì kêu A Tang Cách chơi với cháu một chút nhé, nó là con trai của dì, rất quen thuộc nơi này!”

“ Mẹ!” A Tang Cách hai tay bưng nước đường đỏ, đã đi tới.

“ A Tang Cách, đây là khách mới tới của chúng ta, con tiếp cô bé đi dạo khắp nơi đi, em gái cứ để mẹ chăm sóc cho!”

“ Con không muốn! Con còn phải bảo vệ em gái!”. A Tang Cách lắc đầu một cái, không hề liếc mắt nhìn Đường Linh, bưng nước đường đỏ vào phòng.

Bà chủ nhìn Đường Linh có chút xấu hổ, Đường Linh cũng không để ý, chỉ là vung tay lên, “Bà chủ không cần lo lắng, tự cháu đi dạo chơi cũng được, một lúc nữa chú cháu trở về! Ngài xin cứ đi làm việc đi ạ!”

Bà chủ suy nghĩ, gật đầu, bưng chậu nước đỏ au rời đi.

Trong phòng A Tang Cách cầm cái thìa, đút cho bé gái nằm trên giường uống nước, thủ pháp rất nhuần nhuyễn, có thể thấy được thằng bé thường xuyên làm việc này!

Đường Linh đưa mắt nhìn, không có ở lại, đi tới rừng trúc bên cạnh, ngồi xổm người xuống dùng tay đụng vào đống cỏ dại kia, vật này gọi “hạt Phụ ưu”?

Tiện tay nhổ mấy cây, thả vào trong không gian, cũng may không gian Tiểu Hôi có thể gửi vào vật sống, cho nên cho dù bỏ hạt Phụ ưu vào không gian thì nó cũng không bị héo úa!

“ Ý? Tiểu Đường đang làm gì?”

Đường Linh nghe vậy ngẩng đầu, thì ra là Lục Tùng và Lưu Triển Bằng làm xong việc đã trở lại!

Đường Linh tươi cười, “Đi dạo chung quanh!”

“ Ha ha! Cô nhóc nhàm chán chứ gì? Đi thôi, chú Lục dẫn cháu đi ăn món ăn vặt chính gốc của tỉnh Vân! Nhất định cháu chưa từng ăn qua!”. Lục Tùng cười ha hả lôi kéo Đường Linh, gọi cả Lưu Triển Bằng, cùng sải bước đi ra ngoài!

Món ăn vặt ở tỉnh Vân quả nhiên khác biệt, Đường Linh món nào cũng chưa từng được ăn nên cô ăn cũng thực vui vẻ, lúc ăn cơm nghe Lục Tùng cùng Lưu Triển Bằng nói chuyện, hình như là Lục Tùng gặp chút phiền phức, nhờ Lưu Triển Bằng nghĩ kế giúp!

Đường Linh từ trong đoạn hội thoai giữa Lục Tùng cùng Lưu Triển Bằng, đoán được thân phận Lục Tùng, anh chàng Lục Tùng này là nhà vận chuyển ngọc thạch địa phương, cái gọi là nhà vận chuyển ngọc thạch, chính là phụ trách giúp người ta vận tải ngọc thạch, làm trong ngành vận tải, ngọc thạch này không thể so với thứ khác, quý giá vô cùng, cho nên lúc vận tải vấn đề an toàn là hết sức quan trọng!

Đường Linh đánh giá một phen Lục Tùng, phải biết có thể làm được ngành nghề vận chuyển ngọc thạch, chứng minh anh ta có thế lực riêng nhất định tại địa phương, nếu không làm sao bảo đảm được vấn đề an toàn trong vận tải ngọc thạch!

Xem dạng này ngành nghề vận chuyển ngọc thạch của Lục Tùng có chút phiền toái nhỏ!

“Anh Lưu, trước tiên không nói chuyện này của em làm gì, trước mắt buổi đấu giá ngọc thạch chuẩn bị bắt đầu, phải đi tìm ngọc thạch trước mới được! Chuyện của em để sau nói tiếp!”

Lưu Triển Bằng đưa mắt nhìn Đường Linh, rồi gật đầu với Lục Tùng nói, “Cũng tốt, ngày mai sẽ là buổi đấu giá ngày đầu tiên, chúng ta cũng nên chuẩn bị cẩn thận mới được!”