Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 124



Tịch Lục chưa từng nhìn thấy một Trần Giới như vậy, cậu biết Trần Giới là xinh đẹp, bắt đầu từ trước đây bị cô hấp dẫn cũng không chỉ là mình mà thôi, cho dù tính cách cô lạnh nhạt, nhưng lại luôn làm cho người khác nhìn thấy cô ngay cái nhìn đầu tiên trong đám người, khí chất đạm mạc trên người cô làm cho người ta muốn ngừng mà không được, hiện tại toàn bộ vẻ đẹp của cô phơi bày ra trước mặt người khác.

Tịch Lục thừa nhận cậu có chút ghen tị.

Những thứ này vốn đều là chỉ thuộc về cậu.

Cậu giương mắt lên nhìn nhìn nam sinh xung quanh, đều nhìn Trần Giới không chớp mắt, mặt Tịch Lục chợt tối sầm lại, buồn bực không thôi.

Đội trưởng nói: “Chưa từng nghĩ tới đại học X cũng có loại mĩ nữ này, anh còn tưởng rằng mĩ nữ đều đến từ điện ảnh X chúng ta, nữ sinh dẫn đầu kia thật xinh đẹp, khí chất cũng được.”

Đội viên bên cạnh có mấy người phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thật sự rất xinh đẹp, so với Kris cũng chẳng thua kém đâu? Nói các chú biết đại học X có loại mĩ nữ cỡ này sao?”

“A, không rõ ràng lắm, hình như trước đây đại học X chưa từng có cô nào nổi trội.”

“Người ta phỏng chừng khá điệu thấp đi, nói thật, thật sự rất xinh đẹp, là loại hình anh thích đó.” Đội trưởng xoa xoa mũi, cười lên.

Tịch Lục quay phắt đầu, đầu nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng sửng sốt, cho rằng Tịch Lục cũng có hứng thú với Trần Giới, bèn nói: “Làm sao? Chẳng lẽ cũng là loại hình Tịch Lục chú thích?”

Tịch Lục lắc lắc đầu lại gật gật đầu, loại tâm tình xoắn xuýt này, Chân Tần vẫn luôn ở bên cạnh nhéo bắp đùi của cậu.

Đội trưởng nói: “Như vậy à, đúng rồi, đợi đến trận đấu kết thúc, anh muốn đi hỏi xin số điện thoại của cô ấy, các chú thấy thế nào?”

“Đội trưởng anh đẹp trai như vậy, nhất định được rồi!”

“Em cũng muốn, cùng đi đi.”

Tịch Lục nghẹn lời một tiếng, đội trưởng đội bóng rổ bọn họ còn cao hơn cậu, diện mạo tuấn tú hơn, hơn nữa một khi cười lên còn rất cởi mở, tính cách cũng làm cho người ta thích.

Cậu nhìn về phía Chân Tần, khịt khịt mũi.

Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, Trần Giới nhất định sẽ từ chối.”

Tịch Lục muốn khóc mà không thể, nói: “Đội trưởng đẹp trai như vậy, tôi là nữ sinh cũng đồng ý.”

Chân Tần lườm Tịch Lục một cái, nói: “Trần Giới sẽ nông cạn như vậy sao?”

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Đương nhiên sẽ không.”

Chân Tần nhún vai, nói: “Vậy không phải được rồi.”

Tịch Lục cảm giác mình lại lên tinh thần ngay rồi, hết sức chuyên chú xem Trần Giới nhảy cổ động, khác với điệu nhảy quyến rũ thành thục của đám Kris, động tác nhảy cổ động của các cô tuy rằng đơn giản, nhưng pha trộn rất nhiều động tác thể thao khá khó.

Lúc biểu diễn, mỗi khi Trần Giới tung mình một lần, trái tim Tịch Lục lại nhéo một cái.

Cho đến cuối cùng Trần Giới đứng thẳng trên cùng mấy nữ sinh, sau khi toàn bộ biểu diễn xong, Tịch Lục mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trường học liền tuyên bố nửa sau trận thi đấu bắt đầu.

Mấy người Chân Tần bọn họ đều đã nghỉ ngơi tầm tầm rồi, thể lực tuy rằng không đến mức khôi phục toàn bộ, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cậu ta giơ ngón cái lên, nói với Tịch Lục: “Tôi đi được mười phút, ông ra luôn nhé, tôi sẽ giúp ông kéo dãn tỉ số.”

Người giống Tịch Lục đều là đội viên dự bị đã nóng lòng muốn thử, bọn họ ra sân sớm hơn Tịch Lục, vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, ngẩng mặt nói: “Anh ra trước đây.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Chỉ là rất rõ ràng, hiệp đấu sau đối phương bắt đầu chủ động phát động tấn công, tốc độ của bọn họ rất nhanh, Giang Ninh không có ra sân, đoán chừng là vì giữ thể lực cuối trận đấu.

Tịch Lục nhíu mày, cho dù là không có Giang Ninh, đội bóng rổ đại học X cũng là đủ mạnh.

Mấy phút trôi qua, số điểm hai đội ngũ đạt được đã lớn hơn mấy phút nửa trận trước rất nhiều.

Chỉ là khoảng cách điểm của hai bên lại đang dần dần thu nhỏ lại, cho dù là Chân Tần muốn được điểm, nhưng đối phương tìm hai đội viên đồng thời tới kèm cậu ta, cậu ta cũng là không có cách nào.

Nửa trận sau vỏn vẹn bắt đầu được năm phút đồng hồ, trên đầu Chân Tần đã lại toàn là mồ hôi, nổi gân xanh.

Trận đấu vô cùng kịch liệt, bất kỳ một cổ động viên bên nào đều phảng phất như kêu rách cổ họng, lớn tiếng cổ vũ cho đội mình.

Fans của Chân Tần càng thêm lớn tiếng cổ vũ cho cậu ta, tầm mắt Trương Giai vẫn luôn dừng ở trên người cậu ta, Chân Tần cắn răng nhất định phải chống đỡ đủ mười phút.

Lúc huấn luyện viên hô ngừng, Chân Tần đã mệt đến đi trên đường cũng có chút nghiêng ngả, lúc đi đến biên, khom người hà hơi, bước chân lại có chút không ổn định, lúc mắt thấy sắp ngã xuống đất, Tịch Lục tiến lên đỡ lấy cậu ta.

Chân Tần ngước mắt lên nhìn cậu, cười cười, trong mắt mang theo xin lỗi nói: “Ngại quá, điểm bị bọn họ san bằng rồi.”

Tịch Lục lắc lắc đầu, giơ ngón tay cái lên với Chân Tần, nói: “Siêu đẹp trai.”

Chân Tần ngẩn người, sau đó quay đầu, nói: “Thật là không muốn nói móc ông nữa, chờ lát nữa thi đấu phải cố gắng lên nhé.”

Tịch Lục đỡ Chân Tần ngồi xuống vị trí, đưa một chai nước tới, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ông cứ ở dưới đài xem tôi phát huy đi.”

Sau khi đập tay với những đội viên khác, Tịch Lục gia nhập vào đội ngũ đối chiến.

Bên cạnh những nữ sinh đặc biệt tới vì Tịch Lục lập tức kích động lên, bắt đầu điên cuồng hô tên Tịch Lục, nhân khí của Tịch Lục vẫn luôn tốt hơn Chân Tần, cho nên hôm nay nữ sinh tới vì cậu không phải là số ít.

Những nữ sinh đó hô to tên của cậu.

Cậu hơi ngượng ngùng, sau đó đưa tay vẫy vẫy, cười cười.

Đám nữ sinh đó càng thêm hưng phấn lớn tiếng gào thét.

Từ Phương nhìn thoáng qua đám nữ sinh điên cuồng vì Tịch Lục kia, nói với Trần Giới đã thay xong quần áo ở bên cạnh: “Thật không nghĩ tới, Tịch Lục cũng đã có fans hâm mộ của mình rồi.”

Trần Giới gật gật đầu.

Từ Phương lắc lắc đầu, nói: “Mình thật là không nên đặt cậu ta của hiện tại với cậu ta khi ở thành phố A trước đây chung một chỗ so sánh, nếu đám con gái đó biết cá tính của cậu ta là như vậy, có thể thất vọng lắm hay không?”

Trần Giới cười lên, nói: “Sẽ không đâu, tôi cảm thấy rất tốt.”

Từ Phương nhìn thoáng qua Trần Giới, cười lên, sau đó không nói gì.

Cô nghĩ, thật hâm mộ đôi này quá, làm cho cô cũng có một loại xúc động muốn yêu đương.



Giang Ninh cũng không biết là nhìn thấy Tịch Lục ra sân hay là cái gì cũng ra sân, Tịch Lục nhìn hắn, sau khi Giang Ninh chạm phải tầm mắt với cậu, hắn cười cười.

Cậu không có đáp lại hắn, cậu thật là không làm được như là Giang Ninh, cười giả dối như vậy.

Tiếng còi vừa vang lên, Tịch Lục nhanh chóng nhảy một cái, cao hơn người đồng thời nhảy lên nửa cái đầu, một phát bắt được bóng rổ, cậu bắt được bóng, vẻ mặt có chút kích động.

Dẫn bóng muốn chạy về phía giỏ bóng rổ đối phương.

Giang Ninh lại nhìn cậu, không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh cậu, tay hắn nhanh chóng duỗi ra, cướp luôn được bóng rổ trong tay Tịch Lục đi.

Tịch Lục sửng sốt, quay đầu chỉ nhìn thấy bóng lưng của Giang Ninh.

Không có thời gian dư thừa, cậu nhanh chóng đuổi theo, tốc độ của Giang Ninh rất nhanh, tốc độ của Tịch Lục càng nhanh hơn, cậu chạy tới giỏ bóng rổ bên kia trước Giang Ninh một bước.

Chỉ thấy Giang Ninh nhếch lên nụ cười, sau đó tay cầm bóng nhanh chóng đập bóng xuống một cái, bước nhanh chạy qua Tịch Lục đang chắn hắn, nhảy lên úp rổ.

Tịch Lục sững sờ tại chỗ, trừ ngay từ đầu cậu chạm được vào bóng ra thì không có cơ hội cho cậu biểu hiện.

Không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, đội trưởng lại lấy được bóng, cậu nghĩ chí ít phải kèm chặt Giang Ninh, mình cao hơn hắn khỏe mạnh hơn hắn cơ mà, cậu chắn ở trước mặt Giang Ninh.

Tịch Lục chăm chú nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hắn làm mấy động tác giả, Tịch Lục có chút tự tin rồi.

Mắt thấy tầm mắt Giang Ninh vừa nhìn sang phải, Tịch Lục phản xạ có điều kiện chạy sang bên đó, lại thấy Giang Ninh lập tức bước nhanh rời đi theo hướng trái ngược, đội trưởng vào một bóng, đối phương lập tức phản kích ngay.

Bóng lại lần nữa chuyển tới trên tay Giang Ninh, Tịch Lục nhíu mày, lại lần nữa đụng chạm đối diện với Giang Ninh.

Lần này cậu nhất định phải cản Giang Ninh lại.

Giang Ninh dời tầm mắt xuống, cho rằng hắn lại muốn sử dụng một chiêu vừa rồi kia, Tịch Lục lập tức chuẩn bị sẵn sàng.

Trong mắt Giang Ninh toàn bộ đều là ý cười khinh miệt, hắn xoay người, chuyền bóng cho một đồng đội bên cạnh, đối phương lập tức ném bóng về phía rổ.

Tịch Lục ngẩn người, đội trưởng bên cạnh liền quát: “Tịch Lục chuyên tâm thi đấu.”

Tâm trạng Tịch Lục bắt đầu có phần nôn nóng, cậu nhanh chóng chạy, là người thứ nhất trong đội ngũ tới dưới rổ, một đội viên đội ngũ mình nhìn đúng thời cơ, chuyền bóng cho cậu.

Giang Ninh lại đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, sau đó cản bóng lại.

Tịch Lục quýnh lên, bước nhanh qua, sau đó nhớ tới lúc trước Chân Tần dạy mình, bèn đưa tay ngăn cản, rồi lại bị Giang Ninh qua.

Cậu nhíu mày, lại lần nữa chạy qua, vươn tay cũng không có nghĩ nhiều chính là đánh một cái.

Tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên ——

Trọng tài giơ thẻ với Tịch Lục, nói: “Số tám, phạm quy đánh người, thẻ vàng, chú ý một chút.”