Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 512: Mục tiêu kế tiếp



Hoa Kỳ, tại một ốc đảo trên biển, trên đỉnh đồi Barbara nhìn ra TháiBình Dương, trong một ngôi biệt thự phong cách kiến trúc hiện đại xenlẫn cổ điển, tập hợp mười mấy ông chủ lớn gangster nổi tiếng trong quỹđầu tư tài chính quốc tế.

Nói là tiếng tăm lừnglẫy, kỳ thật trong bọn họ có rất nhiều người, chỉ nổi danh trong cáivòng nhỏ hẹp giữa bọn họ, còn nếu đặt trong toàn bộ xã hội, thì nhữngngười biết đến bọn họ chỉ sợ cũng không nhiều như số fan hâm hộ một minh tinh hạng ba! Nhưng, điều này cũng không gây trở ngại đến việc họ nắmtrong tay một tài sản khổng lồ! Tiền vàng, đối với rất nhiều người trong số họ mà nói, cũng chỉ là một con số mà thôi, nhưng cũng không thể ngăn cản được quyết tâm đoạt thêm càng nhiều của cải hơn nữa!

-Theo tôi thấy, Hongkong nhất định phải hạ gục!

*Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng. Người này cũng chỉ cao khoảng mét bảy hai, bảy ba, cân nặng không quá 65kg, người này cũng xem như khá thấp bé. Nhưng lời hắn nói, những người đang ngồi ở đây,cũng không thể khinh thị. Bởi vì trong tay hắn nắm giữ hơn sáu tỷ rưỡiđô la Mỹ. Hắn tên là Paul Mazatlan Williams!

-Paul...

Một lão nhân ngồi ở chính giữa ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.

-Chúng ta vì Hongkong, mà đã làm rất nhiều việc, nếu không đánh gục thị trường chứng khoán Hongkong, thì chúng ta phải mau chóng buông tay, nếu khôngthì trên thị trường hối đoái Hongkong, chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài!Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, phải sửa chữa toàn bộ kế hoạch đãđịnh sẵn của chúng ta, tôi cảm thấy khó khăn rất lớn! Hơn nữa, buông tha cho Hongkong, mục tiêu kế tiếp của chúng ta sẽ là gì? Hàn Quốc hay Nhật Bản?

Paul chậm rãi nói:

-Nếu là Hàn Quốc, thời cơ dườngnhư hơi sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị được vạn toàn. Nếu là Nhật Bản,dự trữ ngoại hối của Nhật Bản trên toàn bộ thế giới không phải số mộtthì cũng là số hai, tỉ giá hối đoái của Yên Nhật từng ấy năm tới nay,vẫn luôn là chế độ hối suất thả nổi, biên độ thay đổi tỉ suất hối đoáinhỏ, đối với chính phủ Nhật Bản mà nói, đã là một việc quá thường tình,cũng không thể gây ra khủng hoảng ở Nhật Bản. Mà thay đổi tỉ suất hốiđoái trên biên độ rộng, cũng là tương đối khó khăn. Chiếu theo kế hoạchban đầu của chúng ta, phải làm là sau khi đánh gục Hongkong và Hàn Quốc, mới thuận thế công kích Nhật Bản!

Không ít người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với Paul, tuy nhiên đại đa số những ngườicòn lại đều ngồi im bất động, hướng ánh mắt về phía lão nhân ngồi ởchính giữa.

-Tôi thừa nhận ngài nói rất có lý,trước là đánh bại Hongkong Hàn Quốc, sạu mới là công kích Nhật Bản, quảthật là kế hoạch ban đầu của chúng ta! Nhưng, tôi vẫn cho rằng, chúng ta phải tạm thời buông tha cho Hongkong! Nguyên nhân rất đơn giản, nguyêntắc của chúng ta luôn luôn là chọn kẻ yếu để công kích! Đây không phảilà đại hội thi đấu võ thuật, xung đột mãnh liệt, một mặt là cơ hội đểrèn luyện và nâng cao, mặt khác cũng là để đem lại cho khán giả nhữngmàn đấu đẹp mắt! Chúng ta đây là tiến hành một cuộc chiến tranh khôngthuốc súng!

*Ngồi ở cách lão nhân không xa, một người da trắng ăn mặc rất tùy ý nói:

-Bất luận là kích động không lý trí nào, đều sẽ khiến những cố gắng củachúng ta khi trước, toàn bộ đều hóa thành bọt nước! Không sai, công kích Hàn Quốc, chúng ta quả thật là không có chuẩn bị tốt, nhưng tôi vẫn cho rằng, mặc dù là không có chuẩn bị tốt mà tiến công, vẫn tốt hơn là công kích Hongkong hòn đá tảng này! Nếu cuối cùng chúng ta và Hongkong lưỡng bại câu thương, mà vô lực công kích Hàn Quốc và Nhật Bản, thắng lợi như vậy thì có ý nghĩa gì?

Lời này của hắn cũng được không ít người vỗ tay tán đồng. Dù sao đối với bọn họ mà nói, kiếm tiền mới là quan trọng nhất, nếu không phải là bắt buộc, thì có ai muốn chọi với đá đâu! Tuy rằng, nếu chiến thắng thì sẽ rất vinh quang, nhưng lạiphải trả giá quá nhiều, cũng sẽ làm bọn họ đánh mất nguyên khí. Dễ dàngkiếm được tiền, mới là điều mà bọn họ thích nhất!

-Tôi cảm thấy lời của Hasa nói rất có lý, thế giới của chúng ta luôn vậnđộng theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, công kích đối phương có thực lựcngang ngửa chính mình, thì quả là không sáng. Chúng ta nhất định phảicông kích kẻ yếu, bởi vì như thế mới dễ dàng giành được phần thắng! Sovới vinh dự mà huyết chiến mang lại, tôi nghĩ các vị đang ngồi ở đâycàng thích tiền mặt dễ dàng lọt túi hơn!

*Có người phụ họa nói.

-Tôi thừa nhận lời của Hasa nói cũng có lý. Nhưng, các vị có phải là đã đánh giá quá cao Hongkong rồi không? Bất cứ kẻ nào đều có nhược điểm, tươngtự, bất luận hệ thống kinh tế nào cũng có nhược điểm, nếu chúng ta cóthể đánh tan thị trường chứng khoán Hongkong, như vậy đối với sự côngkích Hàn Quốc và Nhật Bản, đều có ích lợi rất lớn! Còn nếu chúng ta cứvậy mà buông tha cho Hongkong, sẽ chỉ làm người Hàn Quốc và người NhậtBản chống cự càng thêm mãnh liệt!

Paul vẫn kiên trì nói.

Mấy người họ mỗi người một ý, tranh luận hồi lau, không ai chịu phục ai! Mà những người ở đây, ý kiến cũng không thống nhất. Cuối cùng, bọn họ đềuhướng ánh mắt về phía vị lão nhân ngồi ở giữa! Người chỉ đạo hành độngcủa bọn họ lúc này!

Lão nhân thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mọi người xung quanh rồi nói:

-Tôi làm nghề này cũng đã nhiều năm, có một chút tâm đắc nho nhỏ, hôm naymuốn nói với mọi người. Một là, làm trong nghề này, nhất định phải cókiên nhẫn, phải giống như hổ báo vồ mồi, cho dù là nhẫn nhịn chịu đói,chỉ cần thời cơ chưa đến, thì quyết không được ra tay. Giống nha ngườibán đồ cổ ở Trung Quốc thường nói, ba năm không mua bán, nhưng mua bánmột lần phải kiếm tiền của ba năm!

Mọi người trên mặt đều tươi cười hiểu ý!

Thứ hai!

*Ông Nhânvươn hai ngón tay nói:

-Mục tiêu của tôi là kẻ yếu, mặc dù không phải là kẻ yếu trong mắt thế nhân, thì cũng phải là người có sơ hở rõ ràng. Tôi không thích cũng không cổvũ mọi người đi công kích hòn đá cứng này, trừ phi là bắt buộc! Bởi vìnhư vậy sẽ khiến khả năng thất bại của chúng ta tăng lên! Nhà đầu tư của chúng ta cũng sẽ không quản chúng ta thắng được bao nhiêu vinh dự, bọnhọ chỉ quan tâm năm nay chúng ta có thể chia cho bọn họ bao nhiêu hoahồng!

*Không ít người nhẹ giọng bật cười, hiển nhiên lời nói của lão nhân này cũng là mối bận tâm trong long họ.

-Hơn nữa, mỗi một lần hành động, lúc tiến công nhất định phải toàn lực màlàm, giống như động vật vậy, phải hung hăng mà công kích rồi giết chếtcon mồi!

*Ông Nhân tiếp tục nói:

-Tôi luôn cho rằng, hiệuứng đàn dê là chìa khóa thành công cho mỗi lần đầu cơ của tôi, nếu hiệuứng này không tồn tại hoặc mỏng manh, thì tôi gần như có thể kết luận kế hoạch của ta khó mà thành công! Mà đến lúc này, tôi luôn cho rằng trọng yếu số một, chính là bảo mệnh. Theo như lời người Trung Quốc, thì thàchém đứt cánh tay mình, cũng tuyệt đối không thể chần chừ!

Hiệu ứng đàn dê mà Ông Nhân vừa nói, là ám chỉ mỗi lần hắn ra tay đều là chú trọng không khí thị trường của mục tiêu, coi trọng đại thế mà khinh thị tiểu tiết. Cho rằng xu thế thị trường trong ngắn hạn chỉ là một loại mù quáng, không liên quan đến chất lượng cổ phiếu. Nói trắng ra chính là,khi thị trường chứng khoán trượt giá, thì ngay cả là những công ty lớn,hiệu suất cũng có thể không bằng một cổ phiếu bình thường ở thị trườnggiá lên. Cho nên, chỉ cần có thể nắm chắc trụ cột, hoặc có thể thúc đẩytương lai của thị trường chứng khoán, thì không cần phải chú ý đến mỗimột cổ phiếu trên thị trường chứng khoán! Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi lão nhân, đợi phán đoán của ông ta!

-Hongkong, hiện tại quả thật là một khối xương khó nhằn, nhất là hiện tại, bọn họkhí thế rất thịnh! Điểm này, tôi nhớ các vị cũng không có gì dị nghịthắc mắc?

*Ông Nhân nhìn mọi người xhung quanh, bao gồm cả Paul,tất cả mọi người đều yên lặng, gật gật đầu. Đối với điểm này, ai cũngkhông thể phủ nhận! Bọn họ cũng thật không ngờ, thị trường chứng khoánHongkong sau khi có nhiều công ty lên sàn, không ngờ lại đảo ngược tìnhthế mà đứng lên, vững vàng đứng ở mốc bảy ngàn điểm. Tuy rằng bọn họnhiều lần chèn ép, nhưng luôn có người rộng lòng mà tương trợ, làm ý đồcủa bọn họ hoàn toàn rơi vào khoảng không.

Tuyrằng nếu bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực, toàn lực mà làm, không ai chorằng Hongkong còn có thể chống đỡ được. Nhưng... người Hongkong hiện giờ khí thế đang rất thịnh, dự trữ ngoại hối của đặc khu hành chínhHongkong cũng tương đối sung túc, lại có lượng ngoại hối dự trữ đượcchính phủ Trung Quốc ủng hộ, hơn nữa các tập đoàn tài chính Hongkong thu hồi cổ phiếu, mặc dù là thắng, cũng không nghi ngờ gì là một chiếnthắng bi thảm!

Mà những người phát động, cũngkhông cần thiết phải là người cười cuối cùng! Điều này không nghi ngờ gì sẽ khiến rất nhiều người, trong lòng sinh ra phiền nhiễu.

Ông Nhân trong lòng thầm thở dài một tiếng, những người ngồi ở đây, cũng là mỗi người có tính toán riêng của mình, hắn cũng không thể làm bọn họ kỷ luật nghiêm minh! Mấy trăm tỷ đô la Mỹ nghe thì nhiều, nhưng nếu khôngnắm tốt trong tay, chia năm sẻ bảy, bị người Hongkong đánh bại, cũngkhông có gì là kỳ lạ!

-Cho nên, tôi cho rằng,chúng ta có thể tạm thời thả cho Hongkong, mọi người tiếp tục tích tụlực lượng, chờ đợi cơ hội tới! Mà mục tiêu kế tiếp của chúng ta, sẽ làHàn Quốc! Mọi người thấy thế nào?

*Ông Nhân đứng dậy nói.

Ông Nhân đứng ở ban công lầu hai, nhìn mọi người lên xe rời biệt thự, lúc này mới quay đầu thản nhiên nói:*

-Tôi cho các cậu đi điều tra kết quả thế nào rồi?

-Đã có thành quả bước đầu!

Người trung niên đứng ở bên cạnh hắn hơi khom người nói:

-Quả thật như ngài hoài nghi, chắc chắn là có một quỹ bí mật tồn tại, bọn họ và chúng tôi vẫn đang cùng tiến hành cuộc công kích đối với Mexico vàcác quốc gia Đông Nam Á, hơn nữa bọn họ so với chúng tôi ẩn núp còn sâuhơn, cũng chuẩn bị đầy đủ hơn! Có thể nói, ích lợi bọn họ lấy được không ít hơn chúng tôi, nhưng việc công kích thị trường tài chính các quốcgia lại không can hệ gì đến họ!

Sắc mặt ông Nhâncó chút biến đổi, kỳ thật từ cuộc khủng hoảng tài chính Mexico, hắn cònphát hiện, quy mô cuộc khủng hoảng tài chính Mexico có chút vượt qua dựliệu của hắn, mà số tiền lời đoạt được, còn ít hơn dự tính ban đầu củahắn, hắn lúc ấy liền hoài nghi ngoại trừ nhóm đầu cơ tài chính mà hắnbiết, còn có một nguồn tài chính mà hắn không biết đạt được lợi nhuận từ đó.

Mà lúc này đây, trong cuộc khủng hoảng tàichính ở Đông Nam Á, hắn cũng có cảm giác tương tự, trong cuộc khủnghoảng này, dường như còn có một bàn tay, ở đó hô mưa gọi gió! Tuy rằngcó sự tồn tại của nó, phá huỷ công tác của các nước Đông Nam Á, thuậnlợi cũng không ít, nhưng lợi nhuận cũng bị nó lấy đi khá nhiều. Mà cònđể lại tiếng xấu cho họ, điều này làm lòng hắnkhó chịu lắm!