Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 55: Triền miên - Hạ (H)



Đầu lưỡi mềm mại và trơn ướt, ngón tay không cách nào thay thế, mang tới kɧօáϊ cảm còn kϊƈɦ thích hơn cả ngón tay, lại còn nhẹ nhàng hơn ngón tay rất nhiều.

"A... ư ưm.. a... a! Ưm! A..." Tiểu châu bị cái lưỡi nóng bỏng ɭϊếʍ láp với tần suất càng lúc càng nhanh, Thẩm Thất không chịu nổi, tiếng ngâm nga càng lúc càng phóng đãng hơn bao giờ hết.

Nàng vừa cảm thấy được an ủi lại vừa cảm thấy trống rỗng, nàng vừa muốn động tác của Thẩm Trọng Hoa nhanh hơn một chút, vừa muốn vươn tay đẩy cái đầu ở giữa hai chân nàng ra, muốn ngăn cản chàng.

Thẩm Trọng Hoa tất nhiên biết trong huyệt Thẩm Thất trống rỗng, cho nên chàng vừa ɭϊếʍ láp hoa châu của nàng vừa ʍút̼ hoa dịch chảy ra của nàng, còn vừa luồn một ngón tay vào trong hoa huyệt ướt át của Thẩm Thất khuấy đảo.

"Ưm..." Xúc cảm ngón tay khác với côn thịt, khá thô ráp, lúc này Thẩm Thất liền cong người lên, mở lớn hai chân ra theo bản năng, khát vọng chàng xâm nhập.

Nhưng mà cũng không được, Thẩm Trọng Hoa dùng ngón tay mô phỏng động tác ra vào của côn thịt chẳng bao lâu thì dừng lại, cũng không thỏa mãn hoa huyệt đang trống rỗng của Thẩm Thất, nàng bên này vẫn đang khó chịu vì không được thoả mãn thì ngay lúc này mấy ngón tay của Thẩm Trọng Hoa lại uốn cong, đào khoét ở bên trong thịt mềm của nàng!

"A!"

Càng không nói Thẩm Trọng Hoa nhét thêm hai ngón tay vào, kéo căng hoa huyệt của nàng, vừa rút ra liền đưa vào bằng hai ngón tay vừa cong ngón tay đào khoét thành thịt mềm trong huyệt nàng. Làm vậy càng kϊƈɦ thích hơn so với ra vào trực tiếp, nhất là ngón tay Thẩm Trọng Hoa chạm tới gần cửa huyệt của nàng rồi lại lách vào khe nhỏ, Thẩm Thất thở gấp liên tục, toàn thân run rẩy!

"Ưm... a... a... a a a..." Thẩm Thất túm chặt cái chăn ở dưới thân, cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, giống như muốn thiêu rụi nàng. Nàng ngửa đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, mở cái miệng bị Thẩm Trọng Hoa hôn tới mức sưng đỏ ra, cũng không cách nào nói ra một câu đầy đủ, ngay cả tiếng rêи rỉ cũng trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Giống hệt giấc mộng xuân hoang đường kia!

Nhất là lúc Thẩm Trọng Hoa ngậm hoa châu của nàng, khẽ gặm cắn, còn ʍút̼ vào!

Bây giờ, Thẩm Thất không chỉ cảm thấy cơn sóng tê dại trong bụng sóng sau cao hơn sóng trước, trong tiểu huyệt từng cơn từng cơn ngứa ngáy, chỉ cảm thấy bụng dưới căng trướng vô cùng, hoa châu cũng vậy, giống như chứa đầy nước, nàng chỉ cần hơi thả lỏng một chút là sẽ vỡ đê!

"Không a ta ah không muốn.... a a a... dừng lại đi mà... A!" Thẩm Thất vặn vẹo kịch liệt, nàng cảm thấy mình giống như một dây cung kéo căng, nếu Thẩm Trọng Hoa cứ tiếp tục, chỉ sợ...

Thẩm Trọng Hoa không ngừng lại, chàng buông miệng nhỏ phía dưới của Thẩm Thất ra nhưng ngón tay cũng không ngừng lại, vừa ra vào trong hoa huyệt vừa giày vò thịt mềm trong huyệt nóng ướt của nàng, làm cho Thẩm Thất ngay cả sức lực duỗi chân cũng không có.

"Bắn ra, Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa lại cúi người xuống, một tay xoa nắn bầu ngực của Thẩm Thất, núm иɦũ ɦσα của nàng dựng thẳng, quầng иɦũ ɦσα bởi vì động tình mà có màu kiều diễm hơn. Chàng vừa xoa bóp bầu ngực mềm mại của nàng vừa dùng ngón trỏ và lòng bàn tay trêu đùa nụ hoa dựng thẳng.

Môi của chàng cũng cực nóng, lúc rơi vào cần cổ Thẩm Thất, kϊƈɦ thích Thẩm Thất run rẩy một trận, một luồng nước nóng ướt cũng trượt ra ngoài.

"Ưm..." Thất Thất muốn nói không muốn nhưng Thẩm Trọng Hoa có ý đồ xấu, lại tấn công gọng kìm. Ngón tay ra vào trong huyệt nàng ở phía dưới càng lúc càng nhanh, cũng tăng tốc bàn tay xoa nắn bầu ngực của nàng, thậm chí còn hơi dùng sức, mang tới cho nàng không chỉ là chút đau đớn, còn có một cơn vui sướиɠ tận hứng.

"A... a... ưm... a a a.. A! A! A!" Thẩm Thất sao chịu nổi kϊƈɦ thích này, đừng nói hoa huyệt, gáy của nàng cũng là nơi cực kỳ mẫn cảm, sao chịu đựng nổi Thẩm Trọng Hoa khẽ cắn ɭϊếʍ láp dồn dập như vậy? Cuối cùng, vào lúc Thẩm Trọng Hoa ngậm vành tai Thẩm Thất, trong tai Thẩm Thất tất cả đều là tiếng thở kìm nén nặng nề của Thẩm Trọng Hoa, nàng bật ra một tiếng kêu mềm mại cao vút!

"A!"

Trong cơn rung động, từ trong hoa huyệt Thẩm Thất phun ra chất lỏng óng ánh ấm áp, làm ướt ngón tay của Thẩm Trọng Hoa.

Ngực phập phồng, Thẩm Thất thả lỏng, nhưng nàng không chìm đắm trong kɧօáϊ cảm vui sướиɠ vừa rồi, mà cảm thấy xấu hổ. Nàng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn Thẩm Trọng Hoa, còn cắn chặt môi dưới của mình.

Chỉ là...

Sau khi phun nước ra, chẳng tới một lát, nàng lại cảm thấy những thứ này còn chưa đủ...

Xem ra Tô Liên Tuyết hạ liều xuân tiêu tán không nhỏ cho nàng...