Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 34: Tiểu thư Tô phủ.



Động tác của Tô Diên Lăng cũng dừng lại: "Sao lại đúng chỗ này bị bỏng chứ?"

Tô Thịnh Phong lại không chịu buông tha, truy hỏi Thẩm Thất: "Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi? Ngày sinh là ngày gì?"

Thẩm Thất vẫn không đáp.

"Tứ ca, không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Tô Diên Lăng giật giật ống tay áo Tô Thịnh Phong, trêи mặt có chút khó xử: "Bộ dạng nàng quả thật có chút giống mẹ nhưng thiên hạ rộng lớn như thế, người giống nhau..."

"Câm miệng." Tô Thịnh Phong lạnh lùng cắt ngang lời hắn, cũng cởi trói cho Thẩm Thất. Tô Diên Lăng trước giờ luôn sợ Tứ ca này, tất nhiên không mở miệng ngăn cản.

"Đây là thế nào?" Tô Thịnh Phong hỏi, tất nhiên là hỏi Tô Diên Lăng sao bảo người bắt một cô nương gia tới đây.

"Nàng... nàng là thị tỳ của Thẩm Trọng Hoa! Là cái thứ lên giường kia!" Nhắc đến chuyện này, Tô Diên Lăng giậm chân, chỉ vào Thẩm Thất nói: "Chính nàng hại Tiểu Tuyết khóc lóc chạy về!"

Tô Diên Lăng còn nói: "Tứ ca, ta lớn đến vậy, cũng chưa từng thấy Tiểu Tuyết khóc thương tâm như vậy!"

"Ha!" Thẩm Thất nhịn không được cười lạnh. Tô Diên Lăng chưa từng thấy nhưng Thẩm Thất nàng lĩnh giáo không ít lần rồi.

Tô Liên Tuyết thích khóc, giống như nước mắt là vũ khí tốt nhất của nàng ta, còn dễ dùng hơn cả dao găm trong tay Thẩm Thất. Chỉ cần nàng ta khóc, cũng chẳng cần chảy ra nước mắt thật, cầm khăn che miệng hừ một tiếng, Thẩm Trọng Hoa sẽ đến dỗ nàng ta. Kiếp trước, chiêu này nàng ta sử dụng không ít lần lên người Thẩm Thất, mà cách Thẩm Trọng dùng để dỗ Tô Liên Tuyết, tất nhiên cũng không thể thiếu khiển trách Thẩm Thất một trận.

"Quả thực kỳ lạ." Dung mạo thị nữ bên cạnh Thẩm Trọng Hoa tương tự mẫu thân của hắn, nơi có vết bớt cố ý lại bị bỏng hủy mất, quả thực không khỏi khiến cho người ta hoài nghi.

Là trùng hợp hay có người cố ý?

Tô Thịnh Phong nghĩ khá nhiều, trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn đã có ba đáp án. Một là chỉ là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp chồng chất lên nhau như thế, hắn không tin. Còn hai đáp án, đáp án thứ nhất là, người thị nữ này xác thực là tiểu muội người nhà bọn hắn tìm kiếm nhiều năm, bớt là bị người ta cố ý hủy đi để che giấu thân phận của nàng. Còn đáp án cuối cùng, là thị nữ này là có người cố ý sắp xếp, cố ý tìm người có dung mạo tương tự mẫu thân hắn, bởi vì không biết hình dạng chính xác của vết bớt, chỉ biết vị trí, không thể giả tạo nên dùng vết bỏng che giấu. Để bọn họ tưởng lầm, cho rằng thị nữ là tiểu muội thất lạc khi còn nhỏ của phủ tướng quân.

Tô Thịnh Phong buông Thẩm Thất ra, nói với Tô Diên Lăng: "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn."

"Không được!" Tô Diên Lăng có chút nóng vội: "Người là đệ bắt tới, nếu nhanh chóng giải quyết còn đỡ, Tứ ca huynh bàn bạc kỹ hơn, một lát nữa, Thẩm Trọng Hoa còn không tra được đến đầu đệ sao? Huynh không biết chứ, thị nữ này bảo bối của hắn đấy, thị nữ này ở viện tốt nhất phủ Huyên vương đấy, ngay cả Tuyết Nhi..."

"Tuyết Nhi là muội muội của đệ, Tiểu Thất không phải sao?!" Lúc quay đầu nói câu này, trong giọng nói của Tô Thịnh Phong mang theo trách cứ.

Tô Diên Lăng bỗng nghẹn lời.

"Tiểu Thất..." Xưng hô quen thuốc khiến lòng Thẩm Thất khẽ động.

Nàng nhắm hai mắt lại, cố gắng suy nghĩ, trong đầu quả thực là một vùng tăm tối, không có hình ảnh gì, lại loáng thoáng có mấy âm thanh vây quanh nàng kêu:

"Tiểu Thất thật ngoan!"

"Tiểu Thất thật đáng yêu!"

"Không được bắt nạt Tiểu Thất!"

"Tiểu Thất muốn gì, ca ca sẽ mua cho muội cái đó, ngay cả vì sao trêи trời cũng có thể hái xuống cho Tiểu Thất."

"Tiểu Thất, đến chỗ mẹ nào!"

Nghĩ đến những thứ này, thân hình Thẩm Thất bắt đầu run rẩy, Tô Thịnh Phong phát hiện ra nàng như vậy, đưa tay chạm vào nàng.

Bàn tay Tô Thịnh Phong vừa chạm vào đầu vai Thẩm Thất, chỉ một nháy mắt, Thẩm Thất bỗng mở hai mắt ra, dùng bàn tay làm lưỡi dao, theo phản xạ có điều kiện bổ tới mặt Tô Thịnh Phong!

Tô Thịnh Phong là con trai tướng quân, học võ từ nhỏ nên có võ nghệ cao cường, tất nhiên không để Thẩm Thất làm hắn bị thương, ngược lại khua tay hai ba chiêu thì đã trở tay khống chế Thẩm Thất.

"Ta không có ác ý." Tô Thịnh Phong giải thích với nàng.

"Không có ác ý?" Thẩm Thất tất nhiên không tin, dáng vẻ của Tô Liên Tuyết cũng trông không có ác ý, nàng ta cũng ở trước mặt Thẩm Trọng Hoa từng nói với nàng câu nói "Ta không có ác ý" này.

Thẩm Thất tự biết không phải đối thủ của Tô Thịnh Phong, nói một lời thoại phổ biến trong kịch nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được."

"Ta giết cô nương làm cái gì?" Tô Thịnh Phong buông Thẩm Thất ra, tác dụng thuốc còn một chút, Thẩm Thất không có sức trả đũa lại, mềm nhũn ngồi trêи ghế.

Chỉ nghe Tô Thịnh Phong nói: "Cho dù cô nương và Thẩm Trọng Hoa có cái gì, đó cũng là việc riêng của các người với muội muội Tiểu Tuyết, chuyện tình cảm này ta làm ca ca nói thế nào cũng là người ngoài, không tiện tham gia."

Lúc nói, Tô Thịnh Phong nghiêng người nhìn Tô Diên Lăng một cái, khiến hắn ta chột dạ, rõ ràng, lời này chẳng những nói cho Thẩm Thất nghe để nàng yên tâm, còn nói cho người làm ca ca hắn ta nghe.

"Thật không dám giấu giếm, dung mạo cô nương cực kỳ giống mẫu thân của ta." Tô Thịnh Phong cũng không che giấu, nói sự thật: "Đa số người ngoài không biết, Tô gia ta có một tiểu thư thất lạc từ nhỏ."